Có tin tức
← Ch.27 | Ch.29 → |
Đông Đông mất tích gần như làm cho Elaine hỏng mất, lão gia tử lo lắng nàng nên vẫn luôn ở bên cạnh an ủi mới làm cho nàng cảm thấy khá hơn. Bởi vì sự kiện Đông Đông bị mất tích, tỉnh H đều muốn bị lật tung. Albert lúc trước nói sẽ ở bên cạnh hai mẹ con khoảng 2 tháng, nếu như sinh ý trong công ty ở thủ đô có vẫn đề gì thì hắn cũng sẽ chờ một ngày ở tỉnh H.
Kiều Vi Nhã đi ra cửa sau, đem cổng lớn đóng lại.
Ra đến cổng, trong lúc vô tình cô liếc mắt thấy có camera theo dõi liền nhanh chân chạy trở về.
"Chị, trong nhà có camera theo dõi, phải không?"
Elaine tinh thần chấn động, bọn họ đều xem nhẹ chuyện này, nàng mang theo Kiều Vi Nhã vào phòng theo dõi. Phòng theo dõi là một phòng nhỏ trong thư phòng, hai người đi vào, mở băng giám sát liền thấy hai đứa nhỏ quả nhiên đi ra ngoài, bọn họ là đi theo hướng tây, hướng đó có một đảo vịt hoang hấp dẫn người khác, chắc bọn nhỏ đi đến đó.
Kiều Vi Nhã nghe Elaine nói xong, xác định phương hướng cụ thể của đảo vịt hoang, an ủi Elaine nhất định phải ở nhà an tâm chờ, sau đó chạy ra khỏi cửa lớn.
Đông Đông không thích gặp người, lần này trộm đi đi ra ngoài, nhất định là chủ ý nghịch ngợm của Đồng Đồng nhà cô.
Kiều Vi Nhã đi ra khỏi cửa hậu, hướng theo phía tây mà đi, quả nhiên thấy có một bến tàu nhỏ, cước bộ cô nhanh hơn, tiếp tục chạy theo hướng tây.
Đi được nửa đường thì vừa vặn gặp phải Karl Louis, "Tiểu vi, Albert ở bờ sông bên kia, hai cái bảo mẫu thì đi hướng đông, tôi đã đi báo cảnh sát rồi, rất nhanh sẽ có người đến."
Kiều Vi Nhã vừa định nói trong vòng 48 giờ cảnh sát sẽ không thụ lí, rồi đột nhiên nhớ tới thận phận của vợ chồng Elaine, gật gật đầu, "Karl Louis tiên sinh, đảo vịt hoang có phải đi hướng này hay không?"
"Đúng vậy!" Karl Louis nói: "Hai ngày trước tôi còn ở đó chơi thuyền mà."
Bước chân hai người đều vội vàng, dọc theo đường đi còn nhìn xung quanh, rất nhanh liền chạy đến bến tàu, Kiều Vi Nhã liền thấy được bóng dáng nhỏ nhỏ của hai đứa bé.
Kiều Vi Nhã chạy vọt lên trước, lo lắng hai đứa bé đang sợ hãi, cô không dám lớn tiếng kêu chỉ là nhẹ nhàng gọi một tiếng Đông Đông, Đông Đông liền quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Vi Nhã, cười, chỉ vào vịt hoang đang bơi lội trên mặt nước nóii: "Mẹ nuôi xem."
Đồng Đồng đã muốn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngập ngừng thấp giọng nói: "Mẹ, con muốn đến xem vịt hoang, có một thúc thúc nói bên này có đảo vịt hoang cho nên con bảo anh mang con đến đây."
Karl Louis trước khi Kiều Vi Nhã nổi giận, đã ôm lấy Đồng Đồng, cười nói: "Mấy đứa muốn nhìn vịt hoang không phải rất đơn giản sao, chúng ta cùng đi."
Kiều Vi Nhã tức giận nghĩ, còn muốn dẫn bọn nó đi, không phải sau này chúng nó sẽ càng vô pháp vô thiên hay sao.
Karl Louis cười nói: "Chúng ta gọi điện thoại nói cho mọi người biết đi, không phải chỉ là đi chơi thôi sao, cũng không phải chuyện gì lớn."
Kiều Vi Nhã gọi điện thoại, vừa vang một tiếng, Elaine liền tiếp, "Tiểu vi, tìm được rồi phải không?"
"Vâng, chị, chúng ta đoán đúng rồi, Karl Louis nói mang theo hai đứa nhỏ đi nhìn vịt hoang, một chút nữa chúng em trở về."
"Được, mấy người đi chơi, chị gọi điện thoại báo cho người khác biết......"
Kiều Vi Nhã thở dài nhẹ nhõm một hơi, dẫn Đồng Đồng đuổi kịp cước bộ hai người kia.
"Đồng Đông có phải con muốn đi ra ngoài chơi hay không?"
"Uh, mẹ, thực xin lỗi, bọn con ở cửa nhìn thấy vịt hoang bơi lội, con cảm thấy tò mò, chúng nó cũng không giống hải âu, cho nên muốn...... Sau lại con liền nói với anh trai, nếu anh mang con đi, con sẽ bảo mẹ nhanh chút dạy anh ý võ công."
Kiều Vi Nhã còn chưa kịp nói gì, Karl Louis đã nở nụ cười, "Tiểu mỹ nữ, chú thấy con là một đứa nhỏ rất thông minh, không phải sợ, mẹ con sẽ không tức giận, anh trai cũng không có tức giận, con thật sự rất tuyệt, phải biết rằng anh trai chưa bao giờ muốn ra ngoài chơi, con cư nhiên có thể lôi kéo anh ra ngoài, phải nói là rất rất giỏi."
Đồng Đồng lặng lẽ hướng về phía mẹ thè lưỡi, mẹ vẫn còn chưa có cấp bé khuôn mặt tươi cười, mẹ còn chưa từng có đối đãi với bé như vậy, trong lúc nhất thời, Đồng Đồng có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn phía trước, không dám nhìn lại.
Đông Đông trong nháy mắt khi bé quay đầu, lặng lẽ làm một cái dáng nói không phải sợ, Đồng Đồng khóe miệng lộ ra nụ cười nho nhỏ.
Kiều Vi Nhã chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, trong lòng lại nghĩ đến buổi tối nhất định phải dạy dỗ con gái nhỏ nhà mình một phen.
Cô chưa bao giờ dùng cách trừng phạt về thể xác đối với con gái của mình, mỗi khi con bé phạm sai lầm, cô sẽ bắt nó hát bài mà nó không thích nhất, phạm lỗi một lần hát mười lần.
Đôi khi, sẽ để cho nó viết chính tả một bài thơ cổ, hoặc là viết một đoạn ngắn Tiếng Anh, đại ý là nói tâm tình của bé linh tinh, trừng phạt như vậy có đôi khi đối với Đồng Đồng là một kiểu lạc thú, hơn nữa, cô phát hiện con gái mình có thiên phú về ngôn ngữ.
Lúc Cổ Khánh Nhất ở nhà, hai mẹ con muốn nói chuyện với nhau nhưng không muốn cho hắn biết, hay dùng tiếng Anh, Tiếng Pháp của con gái mình cũng không sai, có thể nói một ít câu đơn giản.
Sau lại, cô phát hiện, con gái có thể nói một ít câu tiếng Hàn, tiếng Nhật, đó đều là nhờ mấy người ngoại quốc đến cửa hàng của cô mua đồ dạy cho.
Kiều Vi Nhã không dám làm cho bé học nhiều lắm, thời thơ ấu của cô không được vui vẻ, cho nên cô rất muốn làm cho con gái có thơ ấu đẹp nhất.
Trên lan can có rất nhiều người đáng đứng, đều là đang nhìn vịt hoang nghịch nước, còn có người hướng trên mặt nước ném mẩu bánh bao vụn.
Hai đứa nhỏ cầm tay nhau nhìn mặt nước, Đồng Đồng nói, "Ca ca, ở bờ biển nhà chúng ta có hải âu, kỳ thật so với vịt hoang nhìn đẹp hơn, lần sau anh đi nhà em, em dẫn anh đi xem hải âu, còn mời anh ăn cua, cho anh nhìn xem biển rộng chân chính là như thế nào, một chút nước như này, chỉ giống như cái bể bơi thôi, còn gọi cái gì hậu hải, điêu chết người."
Kiều Vi Nhã ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ tai hồng nhận ánh mắt đánh giá của mọi người chung quanh đối với con gái mình.
Có Karl Louis chống lưng, Đồng Đồng hôm nay không phải sợ Kiều Vi Nhã, hai người trong tay không có đồ gì để cho vịt ăn, nhìn trong chốc lát, hứng trí lúc nãy liền giảm xuống, không đợi Kiều Vi Nhã lên tiếng, Đồng Đồng liền đề suất về nhà.
Đồng Đồng lôi kéo Đông Đông hỏi: "Ca ca, em tối hôm nay có thể ngủ cung với anh được không, mẹ hôm nay khẳng định muốn trừng phạt em. Em sợ." Bé mở một đôi mắt to đáng thương hề hề, sáng trong suốt như một con nai nhu thuận, Đông Đông không tự chủ được gật gật đầu đáp ứng.
Đồng Đồng âm thầm hoan hô một tiếng, quay đầu lại nhìn xem Karl Louis, Karl Louis nghĩ con bé muốn chính mình ôm, vừa định xoay người, Đồng Đồng khoát tay, "Chú, lát nữa lúc a di tức giận, có thể hay không giúp con biện hộ một chút, là lỗi của con, con sai nhưng không thể để cho anh trai cũng bị phạt."
Karl Louis cười nói: "Tốt, chú cam đoan, cả hai đứa các con đều sẽ không có chuyện gì."
Kiều Vi Nhã cắn chặt răng, quỷ linh tinh này, chuyện gì cũng đều tính toán thật giỏi.
Về nhà, vừa vào phòng khách, Đồng Đồng liền hướng về phía vợ chồng Albert nhận lỗi, "Chú, a di, là chủ ý của con, không nên trách anh trai, nếu hai người tức giận, con có thể trừng phạt chính mình, hay là phạt con trưa nay không ăn cơm có được không? Không ăn cơm một chút nhất dịnh sẽ rất đói."
Albert cười ha hả, hắn ôm lấy Đồng Đồng, sủng nịch nói: "Chú làm sao có thể trừng phạt được tiểu công chúa đáng yêu như vậy, con có thể mang anh trai ra ngoài chơi như vậy, chú thật cao hứng, nhưng mà, về sau lúc nào muốn ra khỏi nhà, nhất định phải cúng người lớn trong nhà nói một tiếng, hơn nữa, phải người lớn đi cùng mới có thể."
Đồng Đồng gật gật đầu, lập tức mặt mày hớn hở, "Nói như vậy con sẽ không bị trưng phạt, mọi người cũng sẽ không trừng phạt anh trai, thật sự là quá tốt, kỳ thật lúc con tiến sân đã ngửi được mùi thơm rồi."
"Vậy mấy đứa đi rửa tay, chúng ta cùng đi ăn cơm nào." Albert buông Đồng Đồng, hai đứa liền lôi kéo tay nhau đi toilet.
Kiều Vi Nhã áy náy nói: "Chị Elaine, thực xin lỗi, Đồng Đồng rất nghịch ngợm."
"Không có việc gì, không phải chúng nó đã trở lại sao? Tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng lại thu hoạch thật lớn, đây là lần đầu tiên Đông Đông bị người khác lôi kéo ra ngoài chơi, từ trước đến nay chỉ có mẹ hắn có thể làm vậy thôi."
Kiều Vi Nhã cười cười, thực mất tự nhiên, vừa rồi hai người đều thất kinh, cô đều nhìn thấy được, buổi tối, nhất định phải cùng Đồng Đồng ước pháp tam chương.
Vào nhà ăn, Đồng Đồng và Đông Đông lần lượt ngồi xuống, nghe được hai đứa nhỏ dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với nhau, ba người lớn đều kinh hãi, ánh mắt xem kĩ nhìn về phía Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Chúng ta ở nhà cũng là như vậy, bé học lý thuyết tiếng Anh, sau đó em cũng dùng song ngữ cùng bé đối thoại."
Một lần trốn nhà đi này, ăn ý giữa hai đứa tự nhiên tăng vọt, bọn họ thực tự nhiên lặng lẽ nói chuyện, Kiều Vi Nhã không thích con gái lúc ăn cơm nói chuyện thế nhưng bé vẫn nhịn không được mà cúng Đông Đông líu ríu nói chuyện không ngừng.
Đồng Đồng hoặc là gật gật đầu, hoặc là ân một tiếng, như trước thực thân sĩ ăn cơm.
Albert cười nói: "Tiểu vi, đứa nhỏ còn nhỏ, không cần quá quản thúc bé, em không biết chúng ta có bao nhiêu hâm mộ em đâu, chúng ta cũng hy vọng Đông Đông mỗi ngày đều vui vẻ nói chuyện như vậy."
Kiều Vi Nhã cười cười, không biết phải nói cái gì nữa.
Ăn cơm xong, hai đứa nhỏ bỏ chạy trước, trước khi đi, Đồng Đồng giơ tay nói: "A di, mẹ, chúng ta không ra sân."
Nhìn bộ dáng bé cười khẽ, vài người đều cảm thấy buồn cười.
Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, Albert tiếp điện thoại, nói vài câu, cười rồi dập máy.
Albert cười nói: "Tiểu vi, chúc mừng em, một nhà cậu của em đều tìm được rồi, bọn họ luôn luôn tại Mĩ Quốc, bởi vì sửa lại dòng họ, cho nên mất một ít khí lực, Cậu của em vẫn khỏe, hắn có 4 trai 1 gái, người nhỏ tuổi nhất, đài Louis, hắn cùng em là đồng nghiệp, một kế toán viên cao cấp rất giỏi."
Karl Louis có chút giật mình, "Đài Louis là học đệ của ta, nhưng là hắn so với ta giỏi hơn nhiều, không thể tưởng được, mấy người dĩ nhiên là thân thích, nói như vậy, nhà các ngươi thực có khả năng làm kế toán giỏi."
Kiều Vi Nhã vừa mừng vừa sợ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cậu sở dĩ không trở lại, có rất nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân quan trọng nhất, là bà ngoại của mình, mẹ từng nói qua, bà ngoại so với ông ngoại nhỏ tuổi hơn rất nhiều, bà so với vợ cả thì vào trễ mấy nắm, lúc trước vốn là người một nhà rời đi, bởi vì bà ngoại không muốn rời đi nhà cũ, đại phu nhân đành phải mang theo con một mình rời đi, tuy rằng bọn họ mang đi đại bộ phận tài sản, nhưng một nữ nhân mang theo một đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi, một mình đi trước dị quốc tha hương, là cỡ nào gian nan, có thể nghĩ, cho nên, bọn họ không trở lại, có thể hiểu được. Mẹ nói qua, tiền của bà ngoại, nhất định phải còn, mẹ để cô cố gắng học tập, tranh thủ đến Mĩ Quốc đi du học, sau đó tìm được bọn họ, bởi vì bà ngoại để lại tiền cho cô, chính là ông ngoại cũng không biết. Chỗ tiền đó, cô vẫn cất giấu, chính cổ khánh nhất cũng không biết, sau đó lại có ngân hàng, cô liền mang tiền trực tiếp gửi vào đó, nhiều như vậy năm, cô chưa từng nghĩ lấy số tiền đó ra dùng, bởi vì, đó cũng không phải tiền của cô.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |