Lãnh cung, ta đến đây!! Mua hahahaha!!
← Ch.06 | Ch.08 → |
Ta quay trở lại vấn đề chính:
- Hoàng thượng ngài đừng suy nghĩ nữa, thần thiếp cũng không phải noí đến điều này đâu. Ý của thần thiếp là muốn ngài cho phép thiếp vào lãnh cung sống thử một thời gian
Nghe xong lời nói của Quân Ngọc Băng, đầu óc của Âu Dương Thế Hiên bị ngưng hoạt động trong giây lát." cái gì, nàng ta muốn vào lãnh cung sao? Mị lực của ta không đủ hay sao? Không... Không thể như thế được. Chắc chắn nàng ta đang dùng chiêu " lạt mềm buộc chặt rồi " Đúng, chắc chắn là như vậy rồi _ Mỗ nam nào đó đang không chịu thừa nhận rằng sức quyến rũ của mình không đủ hấp dẫn
Nghĩ đến đây, mặt của Âu Dương thế Hiên lạnh xuống, nói:
-Tại sao ngươi lại muốn sống ở đấy??
Ngọc Băng bật thốt ra:
- Để thử cảm giác mạnh... Ách, ý của thiếp không phải như vậy mà là thần thiếp không muốn tranh sủng với đám khổng tước điêu ngoa của hoàng thượng, ách, A... Hoàng thượng, ý ta cũng không phải như vậy, ngài nghe ta giải thích... (trong lòng Ngọc Băng bây giờ đang thầm rủa mình, chính xác là đang rủa cái miệng mình không chịu nghe lời, có gì nói đấy, lạc đề rồi nè!!)
Khuôn mặt -123 độ C của Âu Dương Thế Hiên cũng không giữ nổi nữa rồi. Ái nói cho hắn biết đây có phải hoàng hậu của hắn, công chúa nhát gan yếu đuối của Hương Quốc không vậy? Tại sao lá gan của nàng bây giờ lại to đến vậy?? Dám ở trước mặt hắn nói những nữ nhân khác của hắn là khổng tước điêu ngoa?? Dù hắn không ưa bọn họ nhưng ở trước mặt hắn nói xấu họ không phải đang sỉ nhục họ hay sao??
Mà nhìn kĩ, nhìn thật sâu vào đôi mắt đang đảo qua lại kia hắn lại thấy đáng yêu đến vậy??.......
Khoan đã, mình thấy nàng đáng yêu sao? Mình chưa từng cảm thấy như vậy với bất kỳ nữ nhân nào cơ mà?? Cahửng nhẽ nàng lại là đặc biệt ngoại lệ sao?? Sâu trong mắt, ý cười của Âu Dương Thế Hiên nháy lên rồi tắt ngay, nhanh đến nỗi Quân Ngọc băng cũng không thể phát hiện
- Được rồi, ngươi đi đi _ Nói rồi Âu Dương Thế Hiên quay đầu bước đi.
Quân Ngọc Băng nhìn bóng lưng đang xa dần kia mà chợt cảm thấy... Chợt cảm thấy....
... hạnh phúc trào dâng mãnh liệt như thủy triều ở trong lòng. Cố gắng nhịn để không cười to ra tiếng, bước đi làm ra một phong thái mà nàng tự cho là có uy nghiêm của bậc mẫu nghi nhất.
Lãnh cung ơi!!! Ta đến với ngươi đây!!!
Nàng không biết rằng phía sau lưng là một cặp mắt đang nhìn nàng như đang nhìn... người điên
Suy nghĩ của Thanh Ngọc ;
- Tai sao bị hoàng thượng cuyển về lãnh cung sống mà nét mặt của hoàng hậu có vẻ vui vẻ thế nhỉ? Hay là hoàng hậu không phải là người bình thường?
Phi.. phi!! ta không đựơc nói hoàng hậu như thế!! Còn nữa, dù.. dù hoàng hậu có ra sao thì ta cũng theo người tới cùng.
Bước đến lãnh cung, ta mới thấy hết được cái vẻ...... tồi tàn của nó. Cột thì rung, cửa thì rụng, cây cối héo úa, gió lạnh thổi vi vu, mái thì thủng chỗ này chỗ kia, chỗ kia chỗ nọ. Thật sự là hết nói nổ. Đây có phaỉ là nơi ở dành cho người không đây? Nhà là dành cho người ở nhưng cái xó này đến con chuột, con gián cũng không thèm nữa cơ. Bởi vì sao? Bởi vì nó có thể sụp bất cứ lúc nào??
Thôi, tạm vào đi đã. Vào nhà, ta mới thấy rõ được cái " vẻ đẹp tiềm ẩn " của nó. Màng nhện giăng khắp phòng, ghế gẫu một chân, giường gẫy hai chân, bàn gẫy ba chân.. đồ đạc tồi tàn không thể hơn được nữa, Quả này vào lãnh cung là một quyết định sai lầm rồi.
Đang được ăn ngon mặc đẹp, giờ lại ngư tên khất cái thế này thì sao chịu nổi. Nhưng bây giờ lại về cầu xin hắn thì nhục mặt lắm, thôi, chịu khó một phen vậy!!
← Ch. 06 | Ch. 08 → |