Ngu - Dịch liên thủ (2)
← Ch.147 | Ch.149 → |
Edit: Sukate
Beta: Nhisiêunhân
Xung quanh sơn trang nghỉ mát là khu vực săn bắn hoàng gia, nơi đây săn bắn ở bên trong Xuân Thu Uyển, chung quanh thuần dưỡng vô số hươu nai chim chóc. Chung quanh viện Phương phu nhân ở có rất nhiều ao nước nóng, đình đài vô số, trong núi hoa đào đã tàn, dưới tầm mắt đều là màu xanh tùng bách.
Văn Nhân Dịch mặc một bộ áo trắng, đang tự mình ngồi nấu thuốc bên trong viện, thấy mấy người đi tới từ xa, hắn không khỏi ngẩn ra.
Một nam tử áo đen nhấc mũ trùm đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng, sợi tóc bạc rủ xuống trước người, lạnh nhạt nói: "Văn Nhân Dịch sư đệ, mấy ngày nay thế nào?"
Văn Nhân Dịch lập tức ngồi thẳng lên, ngước mắt nói: "Sư huynh nhanh như vậy đã trở về rồi."
Ngu Nhiễm cũng nhảy tới ôm cổ Văn Nhân Dịch, làm như thân mật nói: "Văn Nhân, tên tiểu tử này hình như rất nhàn nhã nhỉ."
Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, "Ngu Nhiễm, ngươi vẫn đáng ghét như vậy."
"Ngươi lúc nào cũng là điệu bộ lạnh băng thối tha như vậy." Nhiễm công tử khẽ nhếch khóe miệng, vỗ vai của hắn, "Nhìn xem là ai tới?"
Nghe vậy, ánh mắt Văn Nhân Dịch nhìn về phía phía sau hai người, Tô Mặc vốn đứng sau lưng, bị mấy nam nhân che mất, cũng không dễ thấy. Nàng đi ra mỉm cười với Văn Nhân Dịch, xinh đẹp quyến rũ, nhịp tim Văn Nhân Dịch bỗng tăng nhanh: "Mặc Nhi, nàng đã đến rồi."
"Dịch." Tô Mặc gật đầu.
"Mặc Nhi." Văn Nhân Dịch vọt tới, ôm thật chặt lấy nàng.
Thật nhiệt tình! Tô Mặc không kịp nghĩ nhiều, hắn không kiêng kị ôm lấy nàng, hôn gò má nàng một chút, sau đó hôn mí mắt nàng, cuối cùng hôn môi nàng, làm cho tim nàng đập nhanh hơn. Nam tử lạnh băng vậy mà lại tan băng trước mặt mọi người.
Trong đầu mọi người nhất thời xuất hiện một hình ảnh hoàn mỹ, đầy khắp núi đồi tầng tầng cánh hoa bay múa, nam tử quần áo trắng cùng thiếu nữ áo màu đen ôm nhau thật chặt, áo nửa cởi, ngọt ngào kiều diễm triền miên.
"Dịch." Tô Mặc cảm thấy trên môi mềm mại, lạnh lẽo, ngọt ngào, ánh mắt nhất thời mềm nhũn, không nhịn được vươn tay ôm lấy cổ của hắn, một tay khác nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn, "Chờ một chút, còn có những người khác đang nhìn chúng ta đấy!"
"Ta mặc kệ, ta rất nhớ nàng." Văn Nhân Dịch ôm thật chặt nàng, một hồi lâu không chịu buông tay.
Ở cạnh hai người cách đó không xa, Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn lướt qua Sư Anh, Sư Anh cũng như cười như không nhìn Ngu Nhiễm, không nói gì.
Ngu Nhiễm nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng, cố ý kích thích hắn: "Anh tiên sinh, thấy không, biểu ca ta với Mặc Nhi cũng thật vui vẻ."
Vẻ mặt Sư Anh vẫn như cũ, lạnh nhạt cười nói: "Ta biết rõ, yêu ai yêu cả đường đi, vậy thì sao?"
Lông mày Ngu Nhiễm hơi nhíu lại, sắc mặt sa sầm, không ngờ hắn ta lại có sức chịu đựng như thế.
Đáng tiếc hắn không hiểu nhiều về Sư Anh lắm, xem ra người này là hồ ly sâu không lường được, quả nhiên cần biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Văn Nhân Dịch đã hai mươi ngày không thấy Tô Mặc, trong lòng ngày nhớ đêm mong, hắn dặn dò Ngu Nhiễm chăm sóc mọi người, kéo tay Tô Mặc vào trong phòng, vẻ mặt nhu hòa vui sướng hỏi: "Mặc Nhi, ta thật sự không ngờ nàng lại có thể tới đây, nếu không nhất định sẽ đón gió tẩy trần cho nàng."
"Đều là phu thê, cần gì phiền phức như vậy?"
"Đúng rồi, lần này nàng ở lại bao lâu? Còn có chuyện ở đảo số năm đã thế nào rồi?"
"Dịch, nơi đó có ta, chàng không cần quá lo lắng." Tô Mặc đưa tay ôm hắn.
"Ta làm sao không lo lắng được, nàng dù sao cũng là một nữ nhân, ta lại không giúp được nhiều cho nàng." Văn Nhân Dịch cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
"Không sao, Dịch, Hạ gia đã bị diệt, chàng có thể yên tâm." Tô Mặc nghiêng đầu cười nhìn hắn.
"Đợi chút, Hạ gia bị diệt? Làm sao có thể?" Văn Nhân Dịch vô cùng ngạc nhiên, gia tộc Hạ gia đó ăn sâu bén rễ ở tu chân giới, thực lực bất phàm, tu sĩ đông đảo, pháp khí sắc bén, sao đột nhiên nói bị diệt là bị diệt?
"Dịch, chẳng lẽ chàng không tin ta?"
"Sao không tin nàng?"
"Chuyện này nói ra thì dài, chúng ta không hao tổn một binh một tướng nào, chi tiết về sau ta sẽ từ từ nói cho chàng biết. Hiện nay thế lực của Tam hoàng tử đã không cách nào so sánh với chàng, bất luận như thế nào, ta vẫn luôn sẽ đứng ở bên chàng." Tô Mặc đi tới trước mặt Văn Nhân Dịch, cũng thoải mái ngồi trên đùi hắn, nhẹ nhàng ôm cổ hắn.
"Có thể như thế, ta còn đòi hỏi gì?" Văn Nhân Dịch biết Tô Mặc đã bỏ ra rất nhiều rất nhiều vì mình, hắn đưa tay ôm eo của nàng, đầu chôn trên cổ nàng, lòng cảm động không nói nên lời.
Tô Mặc nhẹ nhàng mơn trớn sợi tóc hắn, ánh mắt sóng nước mênh mông: "Văn Nhân, về sau đảo số năm có buồn phiền gì cũng không cần chàng lo lắng, nhớ chỉ cần chăm sóc mẫu thân thật tốt, trung hiếu cũng có thể song toàn. Ta mặc dù không làm được một cô con dâu tốt, nhưng có thể làm nữ nhân yên lặng ủng hộ sau lưng chàng."
Văn Nhân Dịch lại hít sâu một cái nói: "Mặc nhi, thật ra thì ở nhà ta còn có một buồn phiền."
"Cái gì?" Tô Mặc ngẩn ra, nàng cảm thấy mọi chuyện mình đều xử lý chu đáo, không kém chút nào, chẳng lẽ còn sót chuyện gì?
"Cái đó, ta rất muốn có một đứa bé." Văn Nhân Dịch đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng của nàng, nghiêm túc nói.
"Ban đầu chàng còn nói muốn tu hành thật tốt, sao đột nhiên muốn có con? Nếu ta lớn bụng chuyện sẽ như thế nào?" Tô Mặc che mặt, ảo não nói.
Văn Nhân Dịch mím môi mỏng, dĩ nhiên không muốn nói mình chợt hiểu ra, kể từ sau khi biết nàng có bảy khế ước, lại gặp chuyện của Ngu Nhiễm, hắn liền bắt đầu muốn phòng ngừa chu đáo. Nếu hai người có con, tâm tư nàng đương nhiên sẽ chia cho cha đứa bé một phần, thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi, hắn vĩnh viễn sẽ không thua thiệt: "Mặc Nhi, bất hiếu có ba, không con là lớn nhất."
Tô Mặc hơi động tâm, trở tay ôm lấy cổ của hắn, "Đúng rồi, hiện tại mẫu thân ra sao?"
"Thân thể của bà không tốt, thường hôn mê." Văn Nhân Dịch thở dài nói.
"Sao lại như vậy?" Tô Mặc ngồi thẳng lên, y phục mang hương thơm ngọt nhè nhẹ, chuyển ánh mắt nói: "Đúng rồi, Dịch, lần này Cơ công tử đi Yêu giới đã thu hoạch được một cây dược thảo, hình như vô cùng hữu dụng với bệnh tình của mẫu thân."
Văn Nhân Dịch lắc đầu một cái, "Mặc Nhi, sư huynh vẫn luôn muốn tiến vào Nguyên Anh kỳ, dược liệu kia sợ rằng sư huynh cần đến."
"Không hỏi xem làm sao biết?" Tô Mặc xuống khỏi người Văn Nhân Dịch, kéo tay áo hắn đi tới phía đám người Cơ Bạch. Văn Nhân Dịch nhìn bóng lưng nàng, môi cười nhẹ nhàng.
Nàng đi tới bên cạnh, tiến lên thi lễ: "Cơ công tử."
Đôi mắt sâu như hồ nước của Cơ Bạch chuyển một cái, không ngờ Tô Mặc ra ngoài tìm hắn nhanh như vậy, hắn giật mình, "Ngươi có chuyện gì?"
Tô Mặc khẽ cúi người nói: "Cơ công tử có thể nói cho ta biết, dược vật ở Yêu giớinày có thể chữa được bệnh của bà bà (mẹ chồng) ta hay không?"
Không biết là nghe được hai chữ bà bà hay là nhớ tới dược vật kia, Cơ Bạch nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Ta từng nói thuốc kia đã bị băng hồ ăn, máu hồ ly có thể tẩm bổ thân thể, ức chế bệnh tình."
Dứt lời, băng hồ tự nhận là biểu hiện không tệ mấy ngày nay cả người phát run.
Nó đã rất rất an phận rồi, nhưng vẫn không chạy khỏi kết cục thê thảm, biết sớm như vậy, nó sẽ không ăn gốc thảo dược kia, đổ máu thật sự là một chuyện đáng sợ.
"Cần lấy máu mấy lần?" Tô Mặc hỏi.
Mấy lần? Băng hồ lại run run.
Mắt Văn Nhân Dịch khép hờ, lạnh nhạt liếc nó một cái, tựa như đang nhìn dược vật.
"Tốt nhất hai ngày một lần, nửa tháng sau xem lại." Cơ Bạch lạnh nhạt trả lời.
Hai ngày một lần, băng hồ cảm thấy số mình thật khổ.
Tô Mặc nhíu mày, "Nhưng bên cạnh ta còn cần con băng hồ này, về sau lúc chiến đấu ta như hổ thêm cánh."
Băng hồ lập tức lại nhảy đến trước mặt Tô Mặc, vung tay múa chân với nàng tỏ vẻ mình chạy rất nhanh, có thể chiến đấu, mỗi tháng lấy máu một hai lần là được rồi, nhiều quá sẽ khí huyết không đủ.
"Hồ ly có thể theo ngươi, sau khi biến thành yêu hồ tốc độ nó rất nhanh, mỗi ngày chạy qua chạy lại cũng thuận tiện lấy máu."
Băng hồ khóc không ra nước mắt, còn muốn nó chạy qua chạy lại lấy máu, chẳng những khí huyết không đủ mà còn mệt chết.
Ngu Nhiễm chợt cười một tiếng, nhìn Tô Mặc, "Khanh khanh, nơi đây mặc dù vô cùng thích hợp cho Phương di nghỉ ngơi, nhưng nguyên nhân Phương phu nhân không cách nào rời khỏi nơi này là do núi cao chót vót, đường đi mệt nhọc, hoàng đế Tề quốc muốn nhốt bà. Hơn nữa Vô Song Thành địa thế quá cao, mẹ ta cũng không thể mang dì tới đó, nơi đó vô cùng không phù hợp để thân thể dì hồi phục, huống chi dì vừa ngồi xe liền ngất, ngồi thuyền là say, cưỡi ngựa thì càng không thể nào. Nhưng bây giờ dì đã hôn mê, không bằng dùng Thuyền hạm đưa bà đến đảo số năm, vậy Văn Nhân Dịch có thể cùng chúng ta trở về, mọi người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Văn Nhân Dịch ngẩn ra, nếu như hắn rời khỏi Tô Mặc, Ngu Nhiễm phải là người đồng ý đầu tiên mới đúng, nhưng hắn lại nghĩ cách thay cho mình.
Tô Mặc cười nói: "Chủ ý này rất tốt."
Văn Nhân Dịch không hề do dự: "Ta cũng đồng ý."
Ngu Nhiễm cười khẽ, chỉ cần hắn và Văn Nhân Dịch liên thủ đối phó Sư Anh, Sư Anh kia chẳng lẽ còn có thể chiếm được thứ gì tốt sao?
Sư Anh đứng một bên cười thản nhiên, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Sau đó, mấy người lập tức đưa Phương phu nhân vào thuyền hạm, Tô Mặc chăm sóc Phương phu nhân. Nàng nhìn Phương phu nhân đang hôn mê, không ngờ phụ nhân tươi cười sáng lạng ngày đó bây giờ sắc mặt lại không còn chút máu, lòng đau nhói.
Phương phu nhân như hóa thành u hồn, dung nhan xinh đẹp ban đầu đã trở nên xanh xao vàng vọt, huyết sắc ở trên người bà biến mất hầu như không còn, tinh thần lụn bại, hơi thở chầm chậm dường như cũng sắp biến mất. Nàng nhẹ nhàng nắm tay bà, Cơ Bạch đứng bên cạnh bắt mạch cho Phương phu nhân một lát, mặt không chút thay đổi, sau đó cắt một vết thương trên chân băng hồ, lấy một chén máu rồi đút vào miệng Phương phu nhân.
Băng hồ đau đến kêu ô ô, Tô Mặc lập tức băng bó cho nó.
Cơ Bạch đã đi ra ngoài, Văn Nhân Dịch nói: "Sư huynh, vất vả cho huynh rồi."
Giọng nói Cơ Bạch lạnh nhạt: "Sư đệ, ta chuẩn bị rời khỏi nơi đây, về sau nhớ mỗi ngày lấy một ly máu hồ ly cho mẫu thân ngươi."
Lập tức Văn Nhân Dịch gật đầu, "Đa tạ sư huynh."
Cơ Bạch đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngươi đã biết người khế ước thứ ba đúng không?"
Văn Nhân Dịch trầm mặc chốc lát, vẻ mặt ảm đạm, chậm rãi nói: "Không sai, ta đã biết."
Cơ Bạch lạnh lẽo nói: "Ngươi thật sự thản nhiên?"
Văn Nhân Dịch nhìn hắn, lạnh nhạt đáp: "Đã có lần thứ nhất tức có lần thứ hai, có hai thì có ba. Kể từ ngày đó gặp chuyện của Ngu Nhiễm, ta biết người khế ước thứ ba, chỉ là chuyện sớm muộn, ta đã chuẩn bị tâm lý. Dù sao, khế ước Thiên giới không phải mấy người chúng ta có thể phủ định."
"Ta nghĩ ngươi nên biết Sư Anh trong lòng Tô Mặc rất khác biệt."
Văn Nhân Dịch giật mình, "Ta không rõ lắm."
Cơ Bạch chậm rãi nói: "Chín trăm năm trước ta đã biết đến Sư Anh, hắn không phải nam nhân dễ động tình, cũng tuyệt đối không phải ngàn năm sau chợt thích một nữ nhân, giữa bọn họ nhất định là có khúc mắc số mệnh, cho nên ngươi chỉ cần nhìn là tốt rồi, hơn nữa hắn là cao thủ Nguyên Anh kỳ."
Trong mắt Văn Nhân Dịch đột nhiên có ánh lửa tối tăm, hắn biết tu vi của Sư Anh rất cao, nhưng không ngờ Sư Anh lại là cao thủ Nguyên Anh kỳ, thực lực cường hãn, tuấn mỹ vô trù, hiếm thấy vô cùng. Hắn chợt nghĩ đến Ngu Nhiễm, nghĩ tới việc Ngu Nhiễm muốn liên thủ, lúc này hai người đúng là nên liên hiệp rồi, nếu như không, thật sự khó có thể đối phó với Sư Anh này, hạnh phúc tương lai của bọn họ sẽ gặp trắc trở.
"Được rồi, ngươi đi xem một chút đi, ta phải đi rồi." Cơ Bạch lạnh nhạt nói.
"Cơ sư huynh về núi Côn Luân?" Văn Nhân Dịch vội vàng hỏi.
"Không phải, ta muốn đi đảo số năm tìm Hoa Tích Dung." Tay Cơ Bạch nắm kiếm, ánh mắt lạnh lùng.
"Lần này tìm hắn chẳng lẽ có chuyện quan trọng?"
"Không sai, cửa vào Yêu giới và Ma giới đều mở ra, lần này chúng ta đi đàm phán."
"Vậy ta không quấy rầy sư huynh, sư huynh đi thong thả." Văn Nhân Dịch lập tức nhường đường.
"Ừ." Vẻ mặt Cơ Bạch lạnh nhạt như băng, tóc bạch kim bay lên, ánh mắt bình tĩnh như giếng cổ ngàn năm.
"Dịch." Chợt Tô Mặc nhô đầu ra, cười vẫy tay nói: "Mẫu thân hình như có chút huyết sắc rồi."
"Thật?" Tâm tình Văn Nhân Dịch chuyển tốt, bước tới nắm tay Tô Mặc, cùng nhau tiến vào phòng.
Cơ Bạch liếc nhìn hai người một cái, lẩm bẩm: "Nữ nhân vô tình chính là nữ nhân vô tình. Nữ nhân đa tình cũng là nữ nhân vô tình, kiếp này không ngờ nàng vẫn vô tình như thế, vô tình vô nghĩa hệt như kiếp trước. Cũng may Cơ mỗ đã hoàn toàn buông được, từ nay về sau không có bất kỳ quan hệ gì cùng nàng." Trước mắt hắn thoáng qua tình cảnh kia, kiếm ra khỏi vỏ, vung đi, chém đứt tia phiền muộn trong lòng.
Ban đêm mùa hè, gió mát xuyên qua song cửa sổ, phất màn che trên giường lay động.
"Mặc Nhi, dì không sao chứ?" Ngu Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, không sao, đại khái hai ba ngày là có thể tỉnh lại." Tô Mặc nằm bên người hắn.
"Văn Nhân Dịch vẫn còn đang chăm sóc bà?"
"Ừ, ta vốn muốn ở lại, hắn để cho ta tới đây nghỉ ngơi."
"Tiểu tử kia cũng không tệ lắm." Ngu Nhiễm từ từ tiến tới bên tai Tô Mặc, con mắt sắc như nước, chợt dịu dàng nói: "Khanh khanh."
"Nhiễm, sao vậy?" Trên người Tô Mặc mang mùi thơm thanh nhã, nàng vừa mới tắm rửa.
"Khanh khanh, ta nhớ nàng lắm." Hắn dán vào vành tai của nàng.
"Ta biết chàng đang nghĩ gì." Gò má Tô Mặc đỏ lên, vành tai cũng đỏ ửng, liếc xéo hắn một cái.
"Ta nghĩ cái gì?" Ngu Nhiễm cố ý giả ngốc.
"Không để ý tới chàng nữa." Tô Mặc nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Mặc Nhi, khanh khanh, nàng có biết luôn nằm như vậy rất không thú vị không, những ngày ở Vô Song Thành ta vô cùng nhớ nàng, bọn họ luôn bắt ta lấy vợ, đáng tiếc ta căn bản không thích những nữ nhân kia. Vô Song Thành hiện tại cần một tiểu thế tử, cho nên, đêm nay ta tới đây, chúng ta sinh con nhé!" Ngu Nhiễm cười mê người.
"Thân thể của dì chàng còn chưa tốt, tâm tình Văn Nhân Dịch khẳng định cũng không tốt, chúng ta cần chăm sóc chàng ấy."
"Chăm sóc dĩ nhiên sẽ chăm sóc, ta với Văn Nhân Dịch đã sớm nói rõ rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước, sau một lát Văn Nhân Dịch sẽ tới đây, ta thay hắn chăm sóc dì." Ngu Nhiễm cúi đầu nói.
Sắc mặt Tô Mặc hơi biến đổi, không ngờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đã thương lượng xong, bọn họ liên thủ.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |