Khế ước thứ ba (2)
← Ch.143 | Ch.145 → |
Nhưng Tô Mặc lại có chút cứng ngắc, nàng ngồi thẳng dậy, chậm rãi lắc đầu, than nhẹ một tiếng.
Sư Anh lập tức mím môi cười, "Sao vậy?"
Nàng cười nói: "Cơ Bạch ở bên cạnh."
Sư Anh nói luôn: "Có rèm che lại rồi phải không?"
Tô Mặc vừa tức vừa giận, "Như thế cũng không được."
Đầu ngón tay Sư Anh bắn ra, ánh đèn Dương Giác đã tắt, "Như vậy là được rồi."
Tô Mặc không nói gì, nâng mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như trăng sáng của Sư Anh. Tô Mặc hít sâu một hơi bám vào cổ hắn, môi nhẹ nhàng nhếch lên có chút không tự nhiên, cúi đầu hôn hắn. Cơ Bạch chậm rãi khép mắt lại, dường như nghe được Sư Anh cầm tay nàng đưa đến bên môi hắn, nghe thấy hắn nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay nàng. Trong lòng Cơ Bạch xuất hiện bàn tay như ngọc trắng như tuyết kia giúp mình lau người, tâm thần hắn không yên. Lúc này hắn chợt nhận ra định lực của mình lại rối tinh rối mù gay go, nghìn năm nay lần đầu phát sinh chuyện này. Tâm tư Cơ Bạch hoàn toàn rối loạn, hắn không nhịn được khe khẽ thở dài một hơi, sau đó lại vận chuyển tâm pháp kiếm tu, làm bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bầu trời bên ngoài hải vực bỗng nhiên xảy ra biến hoá, một đám mây mù màu đen nhanh chóng quét đến đây.
Thời tiết trên biển thay đổi thất thường. Tí tách, mưa rơi từng giọt, hơi nước càng dày hơn.
"Mặc Nhi, Mặc Nhi, nàng xem, ta dường như có thể cử động rồi." Sư Anh đã chậm rãi ngồi thẳng lên, ôm thắt lưng Tô Mặc, nhưng ngay sau đó thể lực của hắn lại không thể chống đỡ được nữa mà cùng nhau ngã trên thuyền.
Cơ Bạch nhìn thấy bên kia rèm phảng phất dường như có một bóng dáng thướt tha yểu điệu ngã xuống, nữ tử phát ra tiếng cười khẽ, tiếng cười mê người, mỹ cảnh khôn cùng khiến cho đôi mắt của hắn dần dần có chút hoa mắt chóng mặt.
Cảm nhận được bàn tay ấm áp nắm bên hông, Tô Mặc cười khẽ: "A Anh, sau này chàng không được tuỳ ý ngất xỉu, không được tuỳ ý rời đi, ta sẽ rất lo lắng."
Sư Anh tìm được viền môi của nàng, hôn lên, "Sẽ không, đương nhiên ta phải ở cùng với nàng, vĩnh viễn không rời."
Cơ Bạch không nhịn được nghĩ thầm: nàng và Sư Anh cư nhiên đã biết nhau từ trước.
"Mặc Nhi, đêm nay nàng vất vả rồi." Ánh mắt Sư Anh nhìn nàng chăm chú, thấp giọng lẩm bẩm.
"A Anh, A Anh." Tô Mặc đã vươn đôi tay mềm mại tinh tế như hồng ngọc, đôi mắt đen nhánh như nước, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên gáy Sư Anh, như có như không, như đang đánh lên một khúc nhạc có âm điệu hoàn mỹ.
"Nương tử là trời, vi phu làm đất."
"Thiếp là trời, quân là đất, thiếp ở trên, quân ở dưới."
Ánh trăng mịt mù, mưa đêm nhỏ giọt tí tách, bên trong khoang thuyền như có hai đóa hoa bông gòn gắn bó mật thiết với nhau, một cành cao một cành thấp, kề sát bên, mưa gió triền miên, tình ý rạng rỡ, chàng chàng thiếp thiếp, chập chờn đong đưa giống như biển trời, thanh âm cót két giống như cây cầu cũ trên đường núi hiểm trở, đúng là một mỹ nhân quá mức mềm mại yêu kiều, công tử đa tình, tình cảm khó kiềm chế, lan tràn đáy lòng, ngày xuân gieo hạt, đúng lúc cày bừa.
Từng tia chớp xẹt ngang bầu trời, gió biển thổi lướt qua.
Một con hồ ly màu trắng lập tức chui vào trong khoang thuyền, trốn bên cạnh Cơ Bạch. Bỗng nhiên nó trợn mắt nhìn Cơ Bạch đang tỉnh táo, đôi mắt chớp chớp.
Băng hồ ngẩn ngơ, giật mình, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên, bên kia lại không cho phép nó quấy rầy.
Trong lòng nó bỗng nhiên cảm thấy bi ai thay chủ nhân mình, nhưng tất cả đều không thể nói nên lời.
Bóng đêm thâm trầm, một chiếc thuyền lẻ loi trên mặt biển, ai có thể nghĩ rằng trên thuyền vừa mới xuất hiện thêm một đôi phu thê.
Thuyền bạc dạ sắc dục bất hưu, ngọc sắc hoành trần nguyệt như câu, vu sơn vân vũ tình ý kết, động phòng hoa chúc thâm thâm xử. (Thuyền đêm dục vọng không ngừng, mặt trăng như lưỡi câu, mây mưa Vu Sơn kết tình ý, động phòng hoa chúc thật sâu. )
Liễu sắc nhuận mai trang kính hiểu, khanh khanh yến dư song vũ khinh, xinh đẹp hoa đường phi màu phượng, phải chiết đan chi bầu trời hương. (? Không hiểu)
Tô Mặc nhất thời nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bầu trời dường như gần trong tầm tay, chỉ duỗi ra là chạm được vào mây. Nàng muốn nhắm mắt lại, nhưng nhắm mắt liền cảm thấy mình như đang trôi nổi trên mặt nước, mắt chỉ nhắm trong chốc lát lại cảm thấy luyến tiếc vì không nhìn thấy hắn, sợ hắn đột nhiên lại biến mất không thấy đâu. Lúc tình nồng, thì mỗi tấc da thịt của Tô Mặc nở rộ như đóa hoa vừa mới trồng trong ngày xuân, trắng, vàng, phấn, vô số tình ý mĩ lệ thiêng liêng. Tô Mặc vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ hai gò má hắn, lau mồ hôi trên trán hắn đi, vuốt ve thân hình rắn chắc hữu lực và khuôn mặt vô cùng anh tuấn trong veo của hắn, tình ý nồng đậm mãnh liệt kia hiện lên trong lòng, giống như một cơn mưa to bàng bạc không ngớt làm dịu đất trời ở bên ngoài.
Lôi điện lấp lánh, tiếng sấm nổ vang, che lấp hết thảy trong khoang thuyền, hai người hòa hợp như cá với nước. Tột tia sáng trắng chói mắt xẹt qua bầu trời, sau đó tiếng sấm "Ầm ầm" cũng đột ngột vang lên, thoáng chốc đã bao phủ thanh âm của hai người.
Trong bóng đêm đen như mực, băng hồ sợ run lẩy bẩy, lại thấy trên khuôn mặt lạnh như băng không lộ vẻ gì của Cơ Bạch nổi màu đỏ sậm quỷ dị.
Cơ Bạch lạnh băng nhìn thoáng qua băng hồ.
Cơ Bạch đương nhiên biết bản thân mình thường ngày là một người có tự chủ rất mạnh, nhưng hiện tại vẻ mặt lại giống như đại nam nhân chưa trải chuyện đời.
Không biết từ lúc nào hắn đã có thể cử động, đầu ngón tay vội vàng bấm bí quyết. Hắn trầm mặc không nói, yên lặng theo dõi kỳ biến, sau đó niệm đọc tâm pháp kiếm tu, nhưng trong lúc bối rối lại niệm sai một vài chú ngữ, nhất thời khuôn mặt lúc lạnh lúc nóng, sấm vang chớp giật. Thần thức của hắn như thế nào không nghe được hô hấp lần lượt thay đổi bên kia bức rèm? Sao lại không biết phong tình kiều diễm xinh đẹp đang diễn ra? Sao lại không nghe thấy âm thanh hơi khàn khàn hòa lẫn tiếng khóc nức nở kia? Sao lại không nghe thấy ngọn lửa vui sướng sau khi mưa gió giao hoà?
Không kiềm chế được! Nhịp tim đập nhanh như đại dương mênh mông sôi sùng sục, hắn gần như sắp tẩu hoả nhập ma, vội vàng dùng tâm pháp kiếm tu để ổn định lại tâm thần.
Mưa rào gió mạnh, kéo dài đến sáng sớm ngày thứ hai, giọt mưa còn tí tách nhỏ giọt rơi xuống đất không ngừng, độ nóng xung quanh dường như cũng giảm đi không ít.
Lúc Tô Mặc tỉnh lại không nhịn được rùng mình một cái, nàng chậm rãi lấy trang phục từ trong Thiên Thư ra đặt bên cạnh Sư Anh, ôn nhu nói: "Đây cũng không phải trang phục của chàng, nhưng có thể mặc tạm."
Sư Anh cười khẽ: "Mặc Nhi, cảm ơn nàng."
Tô Mặc ôn nhu nói: "Chăm sóc chàng là nghĩa vụ của ta, ta đi chuẩn bị một chút thức ăn."
Sư Anh cười cười, chậm rãi ngồi thẳng dậy, trong một đêm hắn gần như đã khôi phục lại toàn bộ thể lực, hắn thử chậm rãi mặc trang phục. Trang phục này chuẩn bị cho Dung Túc, đương nhiên vô cùng đẹp đẽ quý giá, mặc trên người Sư Anh lại càng lộ khí thế cao quý như một vương gia nhàn hạ. Hắn vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Mặc bưng thức ăn tới, quanh phòng ngập tràn hương thơm.
"Sao lại nhanh như vậy?" Sư Anh hỏi.
"Đêm qua ta đã đưa cho phụ nhân ít bạc, còn có một ít nguyên liệu nấu ăn, những thứ này đều do nàng chuẩn bị." Tô Mặc trả lời.
"Thì ra là thế." Ánh mắt Sư Anh đảo qua canh cá mỡ màng, còn có măng non xào dầu vừng, rau trộn mộc nhĩ, ngón tay không nhịn được cử động.
Thấy Sư Anh đã có thể tự mình dùng bữa, Tô Mặc ngồi bên cạnh hắn pha trà, nàng biết hắn sau khi ăn xong thích uống một ly trà sớm. Màu nước trà kia nếu so với Bích Loa Xuân nổi tiếng pha bằng nước suối thơm mát thì sáng rõ rực rỡ hơn, trong vắt hơn, khắp khoang thuyền đều có thể ngửi được mùi trà thoang thoảng.
Sư Anh thưởng thức vài ngụm, lại nói: "Đúng rồi, Cơ Bạch ăn như thế nào?"
"Hắn dường như vẫn chưa tỉnh lại, thiếp dùng bữa trước rồi lát lại chăm sóc cho hắn." Tô Mặc ngồi bên cạnh Sư Anh, chậm rãi lấy thìa múc một ngụm canh, nhẹ nhàng thổi rồi nuốt một ngụm.
Hai gò má của nàng vẫn nhịn không được đỏ ửng lên, mỗi lần đút thuốc đút nước cho Cơ Bạch đều khiến nàng cực kì khó xử, đôi khi đối phương còn chủ động thích liếm khoé môi nàng muốn uống thêm, khiến cho nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.
Bên kia rèm, đương nhiên Cơ Bạch đã tỉnh lại, hắn vô thức sờ sờ môi, biết nữ nhân kia không đến đây, bỗng nhiên vô tình phát hiện ra cơ thể hắn đã có thể cử động.
"Cơ huynh, huynh đã tỉnh rồi sao?" Sư Anh ngồi thẳng người, đột nhiên hỏi.
"Ừm, ta đã tỉnh." Cơ Bạch chậm rãi ngồi dậy.
"Tỉnh lại là tốt rồi." Sư Anh mỉm cười nhàn nhạt.
"Cơ Công tử, đây là đồ ăn sáng." Tô Mặc vội vàng đưa thức ăn qua đặt trước mặt hắn, như trút được gánh nặng.
"Đa tạ." Cơ Bạch nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa, bưng canh cá lên, chỉ cảm thấy mùi vị vô cùng thơm ngon.
Tô Mặc ngồi ở bên cạnh chậm rãi lấy xương cá ra cho hai người, có khối thịt cá mà chọn xương đến ba lần, nàng chậm rãi múc một thìa thịt cá bỏ vào bát Sư Anh.
Sư Anh không kìm lòng được cười nói: "Mặc Nhi, ta đã có thể cử động, hơn nữa mắt ta cũng nhìn thấy xương cá."
Tô Mặc khẽ cười một tiếng: "A Anh, ta đã quen rồi."
Cơ Bạch liếc mắt nhìn hai người một cái, chậm rãi cúi đầu, lúc này Sư Anh nhìn Cơ Bạch, cười tao nhã, "Cơ công tử, Anh mỗ rất cảm tạ huynh đã lấy đá Tam Sinh, nếu công tử đã tỉnh lại, Anh mỗ liền trịnh trọng nói lời cảm tạ với huynh."
"Đừng khách sáo." Cơ Bạch uống một ngụm canh, không biết vì sao hắn lại nhớ tới đôi môi mềm mại kia.
"Cơ công tử, uống cẩn thận một chút, trong canh có lẽ cũng có xương cá, nếu mắc xương sẽ phải uống một chút dấm chua." Sư Anh chậm rãi nói.
"Cơ mỗ chưa bao giờ uống dấm chua." Vẻ mặt Cơ Bạch không thay đổi trả lời.
(*Dấm chua có thể trị mắc xương cá cũng có nghĩa là "ghen". Hai anh đang chơi chữ với nhau đấy ạ)
"Vậy tốt rồi, hy vọng là như thế." Sư Anh không chút để ý, có điều ám chỉ.
Tô Mặc nghe không hiểu lời nói của hai người, nàng buông bát ra, có vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói: "Hai người nuốt phải xương cá?"
"Không phải." Cả hai đồng thanh trả lời.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ho khan kịch liệt của Dung Túc, vừa lớn tiếng ho vừa khàn giọng nói: "Nữ nhân, nữ nhân, trong canh này hình như có xương cá, mau tới nhìn giùm ta xem."
Tô Mặc lập tức lắc đầu, đứng lên vén rèm khoang thuyền đi ra. Dung Túc đang đứng ở bong thuyền, một bàn tay nhéo yết hầu của mình, tay kia thì móc họng, vẻ mặt có chút quái dị khó nói rõ. Tô Mặc nhìn mỹ thiếu niên trước mặt ngày thường kiêu ngạo, trong sáng như ngọc, cư nhiên cũng có một mặt hỗn loạn bối rối như vậy, không nhịn được đỡ trán.
"Hình như ta ăn nhầm xương cá, nữ nhân, ngươi nhìn giùm ta xem." Dung Túc nói với Tô Mặc.
"Nhìn không thấy." Tô Mặc nhìn hắn, "Không phải tốt lắm sao?"
"Ngươi nhìn cho kỹ, nhất định là ngươi không thấy rõ." Dung Túc ghé vào sát hơn mấy phần, cái mũi đã dán trên khuôn mặt nàng.
"Nói lung tung gì đấy?" Phụ nhân đứng bên ngoài nói: "Ta nấu canh cá đã nhiều năm, con ta ăn cũng không sao, ngươi sao lại bị?"
"Mặc Nhi, để ta." Sư Anh tiêu sái đi ra, trong tay cầm theo bình dấm chua, kéo Dung Túc lại gần, mắt nhìn Dung Túc chăm chú, sau đó đổ dấm chua vào cổ họng hắn. Dung Túc ngửi thấy mùi dấm liền nhíu mày, bị hắn giữ lại cũng không thể giãy dụa, dưới sự đe dọa dụ dỗ của Sư Anh cuối cùng vẫn chịu đựng uống hết.
"Tốt hơn chút nào không?" Sư Anh đỡ lấy sau lưng hắn, ánh mắt ôn nhu như sắp chảy nước.
"Được rồi, được rồi." Dung Túc lập tức bưng bát lên, há mồm to ăn canh cá, khàn cổ họng nói: "Chua quá, rất khó uống."
"Dung công tử, lần sau không nên bất cẩn như thế." Sư Anh cười ám chỉ.
Nhất thời Dung Túc cảm thấy hô hấp đông lại, thân thể cũng không nhịn được cứng đờ.
Nam nhân đáng ghét kia cư nhiên tỉnh lại nhanh như vậy? Vẫn biến thái như vậy? Đôi mắt Dung Túc loé lên, vì sao hắn giả vờ bệnh cũng khó đến thế? Vì sao Cơ Bạch lại được đối xử tốt? Huống chi hắn còn chưa bao giờ uống dấm chua nhiều như lần này.
Đúng lúc này, một con chim gỗ sải cánh bay nhanh từ trên không đến, dừng lại trên cánh tay Tô Mặc, ánh mắt Tô Mặc sáng rực lên, lập tức nhẹ nhàng vuốt đầu chim, liền nghe được giọng của Ngu Nhiễm truyền đến từ bên trong, "Khanh khanh, ta đã thoát ra khỏi Vô Song Thành rồi, hoá ra cha ta căn bản không bị bệnh, chỉ là một cái bẫy thôi, lừa ta trở về để đi xem mắt đấy. Khanh khanh, ta rất nhớ nàng, ta sẽ lập tức đến tìm nàng."
Tô Mặc đã lâu chưa nghe thấy thanh âm của hắn, không kìm lòng được khẽ cười một tiếng, "Nhiễm."
"Có người muốn uống dấm chua rồi nha." Dung Túc nhìn lướt qua Sư Anh, khoé môi cười chế giễu mỉa mai.
"Anh mỗ cũng không thích uống dấm chua." Sư Anh vẫn như cười như không.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một trận cuồng phong quét đến, giống như thanh kiếm sắc bén lượn vòng trên không trung, gợn sóng mãnh liệt. Cuồng phong gầm thét, tiếp đó một con thuyền lớn như thuyền chiến xuất hiện.
Phụ nhân kia và người đánh cá giật mình nhìn chiến thuyền trên không trung, toàn bộ bóng râm của con thuyền che phủ trên đỉnh đầu, mặt biển đều biến thành màu đen.
Mấy đứa nhỏ hoảng hốt, nhịn không được chui vào trong lòng mẫu thân, bọn chúng chưa bao giờ thấy thứ gì đáng sợ giống vậy. Sắc mặt phụ nhân cũng biến thành màu xám tro, thân thể run bần bật.
Một bóng dáng màu xanh xuất hiện ở trên đầu chiến thuyền, vẫy tay với người phía dưới nói: "Khanh khanh, ta tới có nhanh không?"
Bên môi Tô Mặc không nhịn được gợi lên ý cười, nam nhân này luôn khiến nàng không kìm lòng được muốn cười.
Dung Túc nhìn nụ cười bên môi nàng, ánh mắt không nhịn được ảm đạm.
Hắn lại nhìn thoáng qua Sư Anh, phát hiện vẻ mặt nam nhân kia vẫn không biến đổi, bên môi vẫn mang theo tươi cười mê người vân đạm phong khinh, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, không nhịn được lạnh lùng lẩm bẩm nói: "Anh hồ ly đúng là vô sỉ."
"Mặc Nhi, ta đưa nàng về." Ngu Nhiễm đã nhẹ nhàng nhảy từ chiến thuyền xuống, mũi chân vừa chạm sàn đã lập tức lướt nhanh đến trước mặt Tô Mặc, tay ôm hông của nàng, dùng sức xoay tròn vài vòng.
"Nhiễm, đừng xoay nữa, choáng đầu." Đầu Tô Mặc nhẹ nhàng tựa vào trên người hắn.
Sau khi chiến thuyền xuất hiện, lắc lư đi ngay trên thuyền nhỏ.
Hơn nữa Ngu Nhiễm thật sự giống như ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho người ta hoa mắt mê đắm.
Lúc này Ngu Nhiễm vẫn ôm nàng thân thiết không chịu buông tay, miệng nở nụ cười, hơn mười ngày không gặp giống như đã mười năm không gặp. Hắn ôm nàng ngửi hơi thở của nàng thật sâu, không kìm lòng được hôn hai gò má của nàng, nhịn không được khẽ trách: "Khanh khanh, nàng nhìn nàng xem, ở đây ngay cả tắm rửa cũng không làm được, trên người toàn mùi mồ hôi."
Hai gò má của Tô Mặc đỏ ửng lên, đêm qua sau khi nàng lập khế ước với Sư Anh, hai người liền động phòng, tình ý triền miên, chàng chàng thiếp thiếp, sau đó rất mệt mỏi, vừa mới rời khỏi giường không lâu, đương nhiên còn chưa tắm rửa. Cũng may mũi của nam nhân này không linh hoạt như của Cơ Bạch, nghĩ đến đây, Tô Mặc nhịn không được liếc nhìn Cơ Bạch một cái, vẻ mặt đối phương vẫn không thay đổi, lạnh lùng nhàn nhạt.
Nàng ngoái đầu nhìn lại rồi hỏi: "Nhiễm, chúng ta giờ chuẩn bị đi đâu?"
Cơ Bạch lại nói: "Hay là đi đến sơn trang Tề quốc, đi thăm Văn Nhân Dịch."
Ngu Nhiễm nhìn Cơ Bạch, kinh ngạc nói: "Thần Sử đại nhân sao lại ăn mặc mát mẻ như thế?"
Cơ Bạch chỉ mặc một cái khố màu trắng, hai chân trần, hắn lập tức xoay người tiến vào trong khoang thuyền, tìm được trang phục đã giặt sạch của hắn đặt bên cạnh gối đầu.
Sau đó ánh mắt Ngu Nhiễm xoay chuyển, gật đầu với Sư Anh, "Anh tiên sinh."
Sư Anh vẫn mỉm cười tao nhã, hơi vuốt cằm, "Ngu thế tử."
Ngu Nhiễm lại ngạc nhiên nhìn Dung Túc, kinh ngạc nói: "Tiểu Thất?"
Dung Túc lập tức hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
"Khanh khanh, sao đệ đệ của nàng ở đây?" Nhớ lại Dung Túc trong mơ hình như là đệ đệ của Mặc Nhi.
"Ai là đệ đệ của nữ nhân này?" Dung Túc có chút tức giận nói.
"Nếu không phải thì tốt rồi, tiểu tử ngươi ta vừa nhìn đã thấy rất không thuận mắt." Ngu Nhiễm lập tức chế giễu.
"Ngu Nhiễm, ta nhìn ngươi cũng không thuận mắt." Dung Túc mỉa mai đáp lời.
"Hai người các ngươi đủ rồi." Tô Mặc lập tức nói ngắt ngang bọn họ, "Chúng ta có phải nên rời đi hay không?"
"Cô nương phải đi?" Phụ nhân vội vàng ôm con bước lên tiễn.
"Không sai, chúng ta phải đi, đa tạ sự giúp đỡ của cô và phu quân." Tô Mặc lấy ngân phiếu hai trăm lượng trong Thiên Thư ra, cũng là ngân phiếu có giá trị thấp nhất của nàng, ngân phiếu này thậm chí một viên nhất phẩm linh thạch cũng không thể mua được, nhưng đối với những người này thì là một số tiền rất lớn, đủ để trang trải cuộc sống trong hai mươi năm. Rồi nàng cho mấy đứa bé một số trang sức đắt tiền, Dung Túc nhìn thoáng qua, đây đều là những thứ lúc trước nàng mua cho hắn, hắn không nhịn được gãi đầu, trong lòng lại nghĩ cách khiến cho nữ nhân kia chú ý đến mình.
Phụ nhân vội vàng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Mặc nhét vào tay.
"Đừng từ chối, chỗ bản công tử còn có một số thứ tặng cho các ngươi."
Dung Túc lấy một ít vàng bạc châu báu tầm thường từ trong Thiên Thư ra, làm bộ rộng rãi hào hiệp, nhân tiện liếc mắt nhìn Sư Anh chế giễu một cái, nam nhân này hiện tại chính là kẻ nghèo! Thời điểm cần nhất định phải làm nhục hắn!
Mấy người ngồi trên chiến thuyền của Vô Song Thành, nhìn lên bầu trời, mặt biển ở dưới vẫn mênh mông vô bờ như thế. Thuyền đi rất nhanh, dần dần tiếp cận lục địa Tề quốc, đã thấy được thôn trang xung quanh, con sông dài như dây lưng màu xanh thẫm, chậm rãi uốn lượn trong không khí nóng ban ngày.
Mấy người ngồi trên thuyền, gió lạnh khẽ thổi qua, nơi đây đương nhiên không thiếu đồ ăn ngon, Ngu Nhiễm đã phân phó người chuẩn bị một bữa ăn phong phú.
Ánh mắt Sư Anh trong veo như nước thanh tuyền, tao nhã cười: "Những món này hẳn là Nhiễm công tử đón gió tẩy trần cho Mặc Nhi?"
Mặc Nhi? Bọn họ từ lúc nào đã thân thiết như vậy?
Tuy Ngu Nhiễm cảm thấy hơi kì quái nhưng bất quá hắn mới chỉ rời đi hơn mười ngày nên trong lòng cũng không quá để ý, hắn nhẹ nhàng vươn tay, tay phải đan với tay trái của Tô Mặc, giống như mọi sự nhớ nhung, tưởng niệm đều nắm lại trong bàn tay hắn, khẽ cười nói: "Không sai, Anh tiên sinh cũng có thể cùng dùng bữa chung."
"Không sao." Sư Anh cười tao nhã, vung tay áo, tỏ vẻ không cần.
"Cho ngươi, đồ ăn ngon nơi này còn rất nhiều, ngươi cứ từ từ ăn." Thấy Tô Mặc gắp cho Dung Túc một ít thức ăn, nhìn hai tay hắn quấn đầy vải trắng, tốt bụng lại gắp cho hắn thêm hai miếng cá, nhưng nhìn thấy cá, Dung Túc lại nhìn lướt qua Sư Anh, chỉ cảm thấy trong lòng còn có chút ghen tuông.
"Mặc Nhi, nàng có quan hệ như thế nào với Tiểu Thất?" Ngu Nhiễm nhíu mày nhìn nàng gắp thức ăn cho đối phương, vẫn nhịn không được hỏi.
"Người khế ước." Dung Túc lập tức trả lời đầy thách thức.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |