Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Chương 088

Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Hiện có 222 chương (chưa hoàn)
Chương 088
Nàng có chút cuồng vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-222 )

Siêu sale Lazada


Edit: cpearlh

Beta: Nhisiêunhân

"Viện phu nhân?" Tô Mặc nghiêng mắt hỏi.

"Không sai". Trong số đó, một nữ tì vẻ mặt kiêu ngạo nói.

"Là Viện phu nhân". Một nữ tì khác, giọng điệu lại có chút trầm tĩnh, thái độ ôn hòa trả lời.

"Viện phu nhân của Vô Song thành sao?". Tô Mặc thái độ không khiêm nhường không sủng nịnh nghi vấn nói.

"Không sai, Viện phu nhân mời cô nương qua đó uống trà". Nữ tì có thái độ ôn hòa nét mặt trả lời.

"Yêu Cơ cô nương, có thể uống trà cùng với Viện phu nhân không phải người nào cũng có thể uống được đâu". Một nữ tì khác lại có biểu tình lạnh nhạt kiêu ngạo. Nàng còn kiêu ngạo hơn cả nữ hầu được tuyển chọn bên cạnh Viện phu nhân nhiều. Tất nhiên nàng là người hầu lâu nhất bên cạnh bà, rất nhiều người nghe nói đến Vô Song thành thì thái độ không cung cũng tất kính, nàng đã sớm quen được người khác kính ngưỡng, luôn có cảm giác được mọi người tôn vinh, lâu ngày cũng tự cảm thấy bản thân bất phàm.

Tuy nhiên, Tô Mặc giọng điệu vẫn lạnh nhạt, nhãn quang xinh đẹp như nước, "Nhưng mà ta còn có việc, để Viện phu nhân đợi một chút vậy"

"Ngươi?" Hai nữ tì lập tức lộ vẻ không thể tin được.

Nữ tì có sắc mặt ôn hòa vội nói: "Phu nhân đã đợi rất lâu rồi, từ tối qua đã kêu chúng ta qua đây đợi cô nương rồi đó".

Nữ tì kiêu ngạo kia càng có biểu tình phức tạp, liên tục nói: "Ngươi lại dám để Viện phu nhân đợi, phụ nhân ngươi thì rốt cuộc có việc gì quan trọng chứ? Trên đời này còn có việc quan trọng hơn so với lời mời của Viện phu nhân sao?"

Tô Mặc đảo mắt, da mặt mềm mại trong suốt như lưu ly, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vẻ hàn lạnh khó đoán: "Ồ, ta làm sao lại không có việc quan trọng đây? Người trong thiên hạ này đều có việc quan trọng của riêng mình, lời rằng sinh tử lớn nhất, như nay Tề quốc hải vực đã rất cấp bách, phu quân ta đang đối địch ở đây, hai chúng ta đều rất bận rất mệt mỏi, người muốn gặp bọn ta rất nhiều, cho nên nói chỉ có công vụ mới được ưu tiên trước hết, việc tư dù thế nào chăng nữa đều phải gác qua một bên, đặt biệt là những việc uống trà vặt".

Nữ tì kiêu ngạo vẻ mặt tái nhợt, không ngờ Yêu Cơ trước mắt này lại cuồng vọng đến thế.

Trước đây nàng đã từng tự chủ trương thay Viện phu nhân tìm hiểu qua, thân phận vị Yêu Cơ này quả là có chút nói không hết.

Nàng có quan hệ bí mật với người Hạ gia, cho nên lần này đặc biệt đi hỏi Hạ Tuyết Nhi việc có liên quan đến Yêu Cơ, đương nhiên nữ tì lại không biết đối phương thêm mắm dặm muối, một mặt biểu lộ đồng tình với Yêu Cơ, một mặt nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận, tiếp theo lại nói những chuyện sai sự thật, tóm lại nữ tì này chỉ tin lời Hạ Tuyết Nhi, cảm thấy Yêu Cơ này quả vô sỉ, chỉ là nàng còn chưa mật báo chuyện của Yêu Cơ với Viện phu nhân.

Nữ tì tin chắc rằng sau khi Viện phu nhân nghe xong chuyện tình của Yêu Cơ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Viện phu nhân trước nay đều là người xem cái ác như thù.

Nữ tì còn nhớ lúc Hạ Tuyết Nhi mang theo biểu tình buồn bã kể về bí mật của Yêu Cơ, thì ra Yêu Cơ này thân phận chỉ là một ca kĩ mà thôi, lúc trước quyến rũ Tam hoàng tử, bị Tề hoàng hậu đày đến Ác Nhân đảo, sau lại mê hoặc Ngũ hoàng tử, cuối cùng không biết giở thủ đoạn gì để gả cho Ngũ hoàng tử, giấu nhẹm sự việc với mọi người, hôn sự của hai người đến nay vẫn chưa được sự chấp nhận của Tề đế.

Yêu Cơ này thật vô sỉ, thật quá vô sỉ rồi.

Đương nhiên lúc này nàng cũng không nên nói cái gì. Dù sao Viện phu nhân là người sắp xếp muốn gặp nàng ta, đồng thời dặn dò phải khách khí mời về.

Lúc này nữ tì kiêu ngạo vừa sắc mặt ngưng trọng vừa trầm tư, bản thân chỉ là người truyền lời mà thôi, có điều là nữ tì nhất đẳng của Vô Song thành, mà nàng ở bên ngoài đã quen cao cao tại thượng quan sát thế nhân, nhất là xem không vừa mắt nữ nhân mặt lạnh đê tiện này.

Nàng lạnh lùng bước về trước nói: "Yêu Cơ, hôm nay bất luận thế nào người cũng phải đi chỗ Viện phu nhân".

Tô Mặc liếc nàng ta một cái, cười nói: "Nếu hôm nay ta không có từ trong rừng đi ra, các người chắc còn phải đợi?"

"Đây là tất nhiên rồi". Nữ tì ôn hòa vội gật đầu đáp, nữ tì kiêu căng lại trừng mắt nhìn Tô Mặc.

Lúc này nữ tì kiêu ngạo giật ống tay áo nữ tì kia, nói: "Ngươi về trước báo với Viện phu nhân một tiếng, ta ở đây trông chừng nàng". Nói xong liếc nhìn Tô Mặc một cái, giọng điệu bất thiện, "Để ta xem ngươi có thể giở trò gì."

Tô Mặc đi thẳng về con đường phía trước, phong thái phiêu dật, tự nhiên. Nữ tì chân có chút đau, cảm thấy đối phương chẳng phả nhà gia giáo gì. Nàng chà chà chân, trầm mặt cất bước theo sau.

Lát sau, nàng thấy Tô Mặc tìm một cái mũ lạp đội lên đầu, che đi dung nhan tuyệt thế mê hoặc lòng người.

Thấy thế, nữ tì lập tức khinh bỉ ra mặt, còn cho rằng mình là thiên kim tiểu thư sao? Nàng ta không biết Tô Mặc nhận thức được vẻ đẹp của bản thân, vì không muốn rước thêm phiền phức không đáng có, cũng như thu hút thêm một vài người không biết trời cao đất dày cuồng phong dã điệp, mới đội lên đấu lạp như vậy.

Một đường đi tới, Tô Mặc nhãn tình đạm mạt nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh như nước, lại cố ý không để ý đến cái đuôi phía sau.

Gần đây trên dưới Tề Quốc toàn lực chống giặc ngoại xâm, thành ấp khách nơi tiến hành mở cửa cả ngày.

Trong mười hai canh giờ đều luân phiên buôn bán, tuyệt không đóng cửa.

Trên đường, xung quanh đều là các cửa hàng rèn sắt, rèn binh khí, cửa hàng tạp hóa bày san sát nhau, trấn nhỏ này cách Kim Ngu Đường một đoạn không quá ba mươi dặm, cưỡi ngựa có thể tùy ý đi lại. Mà chung quanh các cửa hàng buôn bán vật liệu càng lúc càng nhiều, các hương thân phú hào quý tộc bắt đầu dự trữ binh khí, giá cả tất cả vật liệu vũ khí tăng gấp mấy lần. Tô Mặc nét cười khóe môi, trong lòng đã biết các cửa hàng của Tô gia đã tràn khắp Tề quốc, cũng bắt đầu thu được lợi nhuận lớn.

May mà nàng đã chuẩn bị đủ nhân thủ, cũng như tích trữ đủ một lượng lớn hàng hóa vật tư.

Dù cho phạm vi Tề quốc chỉ có vào không có ra, nhưng thuyền của Tô gia lại có thể không ngừng ra vào, cũng có thể phái người qua lại.

Hơn nữa nàng còn lưu lại chim truyền tin cho các cửa hàng, giữa Yến quốc và Tề quốc chỉ trong vòng 2 ngày là có được tin tức lẫn nhau, cho nên nàng không sợ vấn đề hàng hóa không đủ cung ứng.

Tin rằng rất nhanh thôi, Tô gia có thể vực dậy và đứng đầu thương nghiệp Yến quốc. Có điều, nơi này lợi nhuận nhiều nhất lại là cửa hàng lớn dưới cờ của Bát hoàng tử. Nói là cửa hàng dưới cờ Bát hoàng tử, chẳng qua là chi nhánh của các nô gia mở ra mà thôi, lợi dụng quan hệ hoàng tộc mà buôn bán, mỗi năm đều chia ra hơn nửa lợi nhuận cho Bát hoàng tử, ngay cả Tô Mặc cũng không thể không khâm phục đầu óc kinh thương của các hoàng tử này.

Hiện nay, dưới tay bất kỳ hoàng tử Tề quốc nào cũng đều có cửa hàng tư nhân, do gia nhân phụ trách kinh doanh buôn bán.

Nói chung cũng tính là cửa hàng do gia nhân mở, dựa núi cao lại là các hoàng tử. Các hoàng tử đến cuối cùng chính là rỗng tay sói trắng, mà những gia nhân này ngày thường cũng có thể cáo dựa oai hùm, nói chung kiếm tiền tuy nhiều nhưng đa phần là nộp lên trên, chính do liên quan lợi ích cho nên các gia nhân càng thêm trung thành tận tâm, trở thành tâm phúc của các hoàng tử. Về điểm này Tô Mặc vừa đến liền hiểu rõ.

Quốc khố Tề quốc tuy thiếu hụt, nhưng các hoàng tử lại chiếm cứ lợi nhuận buôn bán ở khắp các nơi.

Cho nên, trong tay mỗi người đều không thiếu tiền.

So với các hoàng tử này, Văn Nhân Dịch lại hoàn toàn không như vậy.

Văn Nhân Dịch tuy không tham gia vào buôn bán, nhưng quân quyền trong tay Văn Nhân Dịch lại làm cho các hoàng tử khao khát không ngừng.

Sau đó Tô Mặc đi dạo một vòng quanh phường thị. Trong lòng đã nắm được đại khái, xem ra cửa hàng nơi này càng ngày càng ít, thầm nhủ: Tô gia cũng nên mở chi nhánh ở đây rồi, thứ nhất: hiện nàng đang ở đây, tiện cho quản lý buôn bán, thứ hai: đây chính là thời cơ phát triển kinh doanh kiếm lợi nhuận lớn.

Nghĩ tới đây, nàng đi tới đi lui quanh các cửa hàng, thầm xem xét hết một lượt, sau cùng đi đến một cửa hàng lớn nhất.

Nữ tì theo sau đã sớm mệt chết đi được, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước.

Tô Mặc vào trong cửa hàng, thấy tầng một chỉ toàn hàng tầm thường, người mua thì rất đông.

Thế là nàng không dừng lại, tiếp tục lên tới lầu hai.

Trên lầu quả nhiên mãn nhãn, đủ kiểu đủ loại, khách hàng cũng tương đối ít.

Tô mặc mắt liếc qua một lượt cũng tỉ mỉ xem qua một lượt.

Đột nhiên trước mắt sáng lên, đúng lúc nhìn thấy vật liệu luyện chế pháp khí đặc biệt.

Trong đó có một khối viên thạch có giá trị cực cao, vả lại vô cùng thích hợp để luyên chế, có thể gặp mà khó có thể cầu.

Mà nàng hiện tại cũng chuẩn bị luyện chế trên dưới năm mươi kiện pháp khí tầm xa, tăng thêm một chút phòng cụ lợi hại, chỉ còn thiếu một ít vật liệu luyện chế. Chính những viên thạch này có thể tăng thêm tính kiên cố cho pháp khí, nàng nâng mắt hỏi: "Tiểu nhị ca, những viên thạch này bán như thế nào?"

Một tiểu nhị tiến lên trước cười nói: "Vị cô nương này thật tinh mắt, đây là những viên thạch thiên ngoại cực kỳ khan hiếm, vừa mới nhập không lâu, mang theo một chút thuộc tính hàn băng, quả thật vô cùng khan hiếm, nơi này chỉ có một viên, luyện chế pháp khí có thể nói là vô cùng tốt".

Tiểu nhị tươi cười thao thao bất tuyệt giới thiệu rất lâu, lại không để ý đến nữ tử có biểu tình gì đặc biệt, mặc dù đội đấu lạp, nhưng cũng nên tỏ ra một chút hứng thú có phải hay không?

Nhưng mà Tô Mặc rất rõ ràng giá trị của những đồ vật này, cho nên đối phương có nói như thế nào nàng cũng không để ý.

Huống hồ đối phương chỉ nói loạn thất bát đao, công dụng thật sự lại không nói tới. Lát sau nàng hỏi: "Bao nhiêu ngân lượng?"

Tiểu nhị cười cười, mặc dù cô nương này trước đây thật là khí định thần nhàn, biểu tình giống như một người trong nghề. Mặc dù lúc nàng chuẩn bị hỏi giá chính là có ý muốn mua, chẳng qua trong giọng điệu biểu lộ ra một chút không hiểu nghề.

Mặt hàng này mua ở bên ngoài đều là lấy linh thạch, cô nương này cư nhiên hỏi bao nhiêu lượng bạc, đại khái nàng ta căn bản không biết giá trị của linh thạch, không biết đoạn thời gian này linh thạch mới chính là tiền hàng lưu thông chủ yếu. chẳng qua người có thể có linh thạch chỉ là số ít, người có thể mua được mặt hàng này, bất luận là lấy linh thạch hay là lấy ngân lượng, đều tuyệt đối chính là người có tiền.

Nói tóm lại, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một cái tiểu nhị.

Trong lòng cậu ta chỉ quan tâm đến việc bán xong hàng thì được bao nhiêu tiền lời. Lại không biết linh thạch trong tay Tô Mặc đều có chỗ hữu dụng, bốn mươi con rối cơ quan hình người liền cần có bốn mươi linh thạch, mà linh thạch trong tay nàng hiện giờ không còn dư lại bao nhiêu, nhưng ngân lượng thì hoàn toàn không thiếu. Sau khi thành hôn cùng Văn Nhân Dịch, tiền tiêu vặt của nàng đã có mười vạn lượng bạc, mà trước đó có dùng qua một ít.

Chỉ nghe tiểu nhị cười nói: "Lẽ ra hàng này trị giá hai mươi viên linh thạch nhất phẩm, cũng chính là hai viên linh thạch nhị phẩm, nếu chiếu theo giá thị trường, tổng cộng khoảng mười vạn lượng bạc.

"Được". cái này nằm trong phạm vi chấp nhận của Tô Mặc. nàng mang theo bên người ngân phiếu chỉ có mười hai vạn lượng.

"Chẳng qua là, thời thế bây giờ khó khăn, linh thạch không còn là năm ngàn lượng một khối nữa, đã tăng giá rồi, cho nên tổng cộng là mười ba vạn lượng."

"Mười ba vạn lượng?" Tô Mặc giật giật chân mày, trong lòng cũng rõ thời kỳ khó khăn, ngân lượng chính là không có nhiều giá trị.

"Tiểu thư, bây giờ thời thế vô cùng đặc biệt, trong phường thị lưu hành linh thạch, nếu ngày mai đến mua, có thể tăng lên tới mười bốn vạn lượng".

"Ta hiện tại mang không đủ ngân lượng, có thể bán rẻ một chút hay không?" Tô Mặc hỏi.

"Tiểu thư chờ một chút, ta đi hỏi xem".

Tiểu nhị cười một cái lại đi đến chỗ chưởng quầy, cẩn thận hỏi: "Chưởng quầy, tiểu thư kia muốn mua vật này, chỉ là ngân phiếu không đủ, nàng ta hỏi có thể rẻ chút không?"

"Cái gì", chưởng quầy trong long khinh bỉ, ở nơi này mua bán còn phải trả giá hay sao?

"Kêu nàng ta trở về lấy tiền, nếu không thì đuổi đi đi". Chưởng quầy tỏ ra mất kiên nhẫn.

Thấy vậy, nữ tì đằng xa cũng lộ ra một tia chán ghét.

Tô Mặc thần thức cường đại, dĩ nhiên nghe rõ lời của hắn, trong lòng bất giác cười lạnh.

Khi Tô Mặc nhìn thấy tướng mạo của chưởng quầy liền nhịn không được cười, bởi vì người này quả nhiên chính là tâm phúc của bát hoàng tử.

Ngày đó trong hoàng cung, Tô Mặc tổng cộng dùng con bướm cơ quan phát nổ tám tên tâm phúc, lúc đó mặc dù uy lực không lớn cũng làm cho người này có mặt lúc đó bị thương không nhẹ, lại có thể bị gãy năm cái xương sườn, một xương đùi, trên người vô số vết thương, đến nay còn nằm trên ghế dựa, một bộ dáng phát hỏa mặt lúc trắng lúc xanh.

Xem ra người dưới tay bát hoàng tử đều bị trọng thương, sau khi trở về còn phải tiếp tục kiếm ngân lượng cho hắn.

Những tàn binh bại tướng này biết gần đây dễ buôn bán, còn tự mình đứng ra đối ứng, quả thật là chết cũng muốn tiền.

Tô Mặc thậm chí còn không có ý tốt nghĩ ngợi, chỉ tiếc hắn không thấy được vẻ mặt này, bằng không sẽ trực tiếp hôn mê luôn.

Lúc này tiểu nhị vô cùng rối rắm chạy tới, vẻ mặt có lỗi uyển chuyển giái thích một hồi.

Tô Mặc cũng không làm khó dễ hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi đợi một chút, ngân phiếu chỗ phu quân ta có, ta truyền tin cho chàng."

Tiểu nhị rất có hảo cảm với Tô mặc, khách nhân bình thường đều không nói chuyện ôn hòa với hắn như vậy, nữ tử này quả thật rất có giáo dưỡng.

Hắn lập tức tốt bụng nhắc nhở rằng: "Vị tiểu thư này, không, phu nhân, gần đây có rất nhiều quý tộc đến đây mua đồ, đặc biệt Hạ gia đều đến rồi, rất nhiều quý tộc đi tìm người Hạ gia luyện khí, những luyện khí sư Hạ gia cũng bắt đầu giới thiệu một vài khách nhân tới, mỗi lần đều bán ra những hàng hóa giống nhau, chính là có một chút tiền hoa hồng dành cho những luyện khí sư đó, cho nên gần đây có nhiều quý tộc bên ngoài đến cửa hàng mua bán, hàng hóa xuất ra rất nhanh, một chốc phu quân của cô đến, nói không chừng những chỗ này đã bị bán hết rồi."

Tô Mặc suy nghĩ trong chốc lát, trong lòng cũng hơi cảm khái.

Thật không ngờ những luyện khí sư Hạ gia này còn biết cách kiếm tiền, thật là hảo bổn sự à.

Nàng cười một cái, "Thế thì ta ở đây có một ít đồ có thể đặt cọc trước, xem như món đó lưu lại cho ta là được rồi."

Nói xong, trong tay Tô Mặc xuất ra một con chim truyền tin cơ quan bằng gỗ.

Tiểu nhị không nhận biết mặt hàng, nghĩ một lát bèn chay đi tìm chưởng quầy nói chuyện.

Lúc này chưởng quầy đẩy xe lăn đến cửa sổ nhìn ngắm ánh mặt trời.

Lát sau nâng mí mắt, cười khinh bỉ, không nóng không lạnh nói: "Muốn đặt cọc cái thứ rách rưởi gì?"

Tô Mặc nghe xong hơi nâng mi, đối với nhãn lực của những kẻ này quả thật không tốt, lại cảm thấy dường như ẩn dấu chỗ nào không thỏa đáng.

Chim cơ quan mà nàng chế tác mặc dù không giống với Sư Anh, chỉ chuyên chú công dụng mà không coi trọng chất liệu, cho nên nhìn qua thì không có gì đặc biệt.

Tuy nhiên người hiểu trận văn đồ nhất định có thể biết được sự hiếm thấy trong chim cơ quan này.

Chỉ nghe chưởng quầy tiếp theo đó chế nhạo rằng: "Cái loại chim gỗ tồi tàn này mà cũng lấy ra làm vật đặt cọc sao? Cửa hàng của ta không phải cửa hàng thông thường, cũng không phải là hội từ thiện, từ trước tới nay đều không thiếu chi đồ đặt cọc, nếu ai tới đây người người đều lấy này nọ ra đặt cọc, sau đó bỏ đi, đợi một người khách tiếp theo muốn mua mà mua không được, đến lúc đó ngươi lại không mua, cuối cùng việc mua bán này bất thành, ai sẽ bồi thường tổn thất này cho ta đây?"

Ngữ điệu của hắn vô cùng không khách khí, sau đó còn mồm mép nói lời dơ bẩn.

Tô Mặc nhãn quang từ ngoài cửa sổ quét qua mắt hắn, lại phát hiện thị lực người này dường như có vấn đề.

Suy nghĩ trong chốc lát, thì ra mắt của hắn đã bị bướm cơ quan phát nỗ hư rồi.

Nàng nâng mắt lên, còn nghĩ nếu thực sự không được sẽ dùng dung nhan chính mình dọa cho đối phương sợ hãi, nhưng xem ra mắt của hắn cũng không tốt lắm.

Nàng xoay ra bên ngoài, lấy ra một con chim truyền tin khác, đứng bên ngoài nói vài câu.

Nếu không phải viên thạch đó là vật hiếm có, có thể thấy mà không thể cầu, nếu không nàng cũng chẳng muốn lưu lại đây.

Nữ tì đợi cả nửa ngày, thấy nàng còn nán lại nơi đó, trong mắt càng là khinh thường, nữ nhân này ngay cả tiền mang theo cũng không đủ, còn đến loại địa phương này làm cho mất mặt.

Nàng ta tin rằng Viện phu nhân cũng sẽ không thích Yêu Cơ này.

Lúc này chưởng quầy đột nhiên rống lên một tiếng, nhãn quang đầy khinh bỉ la mắng tiểu nhị: "Đồ ngu, làm tiểu nhị cửa hàng của ta, cái loại quỷ nghèo mua đồ không có linh thạch ngươi tiếp đãi làm gì? Đồ trị giá một ngàn lượng ngươi cứ nói một vạn lượng, một vạn lượng ngươi nói mười vạn lượng, mười vạn lượng ngươi cứ nói một trăm vạn lượng, đợi nàng tam mang đủ ngân lượng tới, còn không phải đợi tới kiếp sau hay sau?".

Tuy nhiên, một tiểu nhị lớn tuổi khác bước lên trước vô cùng kinh ngạc nói: "Chưởng quầy à, cái này dường như là chim truyền tin, giá trị không thể tính được."

"Cái gì... cái gì chim truyền tin chứ?"

"Chim cơ quan, nghe nói vô cùng hiếm thấy, có tiền cũng không thể mua được."

Chưởng quầy ngẩn người, không thể tin nói: "Thì ra là chim truyền tin, cái này... Thôi được rồi, thế thì rộng lượng một chút, để nàng ta trước mang tiền đến đi."

Sau đó lấy tay sờ mó chim cơ quan, nét mặt vui mừng khôn tả.

Tiểu nhị lập tức khúm núm gật đầu, quay người ra ngoài thông báo cho Tô Mặc.

Chưởng quầy này chính là quỷ bóc lột, hơn nữa ngại bần yêu phú, hắn biết rõ ràng.

Lúc này, bên ngoài có một chiếc xe ngựa lộng lẫy đang hướng về phía cửa hàng, xa phu một tay nắm dây cương, bình ổn cho xe chậm lại, theo sau một người hầu cẩn thận quỳ xuống bên dưới xe ngựa, chỉ thấy bên trong xe ngựa đi ra một nữ tử trẻ tuổi, phấn quang tựa nước, làn da như ngọc, nữ tử kim liên ngọc túc, đạp trên lưng kẻ hầu bước xuống xe ngựa. Trên người quần áo lụa là, trang điểm quý khí, xung quanh đều có nữ hầu quay quanh.

Khi xe ngựa dừng lại, rất nhanh liền có người vui vẻ ra đón tiếp, phụ giúp dắt ngựa.

Người trong cửa hàng đều nâng mắt nhìn về nữ tử đang tiến vào, ánh mắt như dại ra.

Tô Mặc đang dùng chim truyền tin nói chuyện ở bên ngoài, cùng lúc gặp mặt nữ tử kia. Nàng kia lại không đem ai để vào mắt, ngẩng cao đầu, không nhìn ai đi thẳng lên lầu hai.

Bọn tiểu nhị sau khi nhìn thấy nữ tử, nụ cười biến thành nịnh nọt.

Nàng ta chính là khách hàng lớn nhất trong cửa hàng, tiểu nhị liên tục nói nhỏ vào tai chưởng quầy hai câu.

Lúc này chưởng quầy chẳng còn quan tâm đến mắt mình, đẩy xe chạy ra phía ngoài.

"Thì ra là tuần phủ phu nhân đại giá quang lâm, ngài chính là khách quý. Ngài vừa đến cửa tiệm chúng tôi, cửa hàng nhỏ này liền lập tức biến thành phồn hoa, vả lại nhìn thấy phu nhân đến thăm liền cảm thấy tam sinh hữu hạnh à." Chưởng quầy chỉ nhìn thấy cái bóng lờ mờ từ từ đi lên lầu, lập tức thay đổi sắc mặt, trưng ra bộ mặt lấy lòng, mặc dù là thủ hạ dưới tay Bát hoàng tử, người ta khách khí với hắn cũng chính là nể mặt Bát hoàng tử.

Hiện nay, tuần phủ này đứng đầu một tỉnh, trong tay nắm binh quyền.

Loại đại tướng đa số nhân vật cỡ này đều dưới cờ hiệu lệnh, hắn chẳng qua chỉ là gia nô của hoàng tử.

Huống chi, nữ nhân đó bộ dạng chừng hai lăm, hai sáu tuổi mà đã là cáo mệnh phu nhân, loại nữ tử như này bất luận ở đâu cũng đều phải kính ngưỡng.

Hiện nay, tuần phủ ở đô thành Tề quốc quản về chính trị thì không nhiều, nhưng lại quản về quân sự. Mặc dù các hoàng tử đều phụ trách tám hòn đảo khác nhau, có điều người tham gia quân đội cũng không có nhàn rỗi, tùy thời đều có thể bị điều đi tham gia phòng thủ.

Vị tuần phủ phu nhân này đương nhiên cũng hiểu lẽ đây là lúc không phải tiếc tiền tiêu vào luyện vài món vũ khí. Muốn làm việc tốt nào đó trước tiên phải dựa vào vũ khí mà. Lần này nàng ta đương nhiên là muốn ra ngoài mua vài đồ vật luyện chế vũ khí, bảo vệ sinh mệnh của mình.

Lúc nữ tử đi lên lầu, xung quanh có nhiều nữ hầu đỡ theo, bộ dáng thiên kiêu bách mị, nhãn thần chỉ quét qua người chưởng quầy một cái, thấy đối phương một dạng cung kính, nịnh nọt, trong lòng sinh chán ghét, lạnh nhạt nói: "Được rồi chưởng quầy, ta hôm qua mới vừa đến đây một lần, người cứ luôn miệng nói khách hiếm, ta có hiếm lạ như vậy sao? Câu này của ngươi thật là quá khoa trương mà."

Chưởng quầy lấy lòng nói: "Thật là một ngày không thấy như cách ba thu vậy đó."

Nữ nhân xì một tiếng, đi về phía trước, "Đúng rồi, không phải nói hôm nay có hàng mới sao? Mang lại đây cho ta xem."

Chưởng quầy lập tức sai người đẩy xe, dẫn nàng ta tới quầy hàng, nữ nhân tới trước quầy xem một lát, đôi mày mỏng bất giác nảy lên một cái nói: "Chưởng quầy, những vật liệu luyện chế này của người sao không giống với lần trước, xem ra có vài vật liệu ngay cả màu sắc và hoa văn đều không có, e là không phải hàng tốt gì đi? Cái mà ta muốn là cấp bậc càng lớn càng tốt."

"Phu nhân chắc chưa xem qua những hàng mới này, đây đều là vật liệu hiếm, không nhất định phải sáng mới tốt." Chưởng quầy liên tục giải thích.

"Thật vậy sao?" Nữ nhân cong cong bờ môi, ánh mắt khiêu khích.

"Những vật liệu này đều có chút màu nước, nghe nói dùng luyện khí có thể đại cát đại lợi, vả lại nghe nói còn mang lại may mắn nữa." Chưởng quầy không ngừng vận dụng ba tất lưỡi, lưỡi lạn như hoa, thêm hoa trên gấm cho món hàng của mình, cứ như chỉ trên trời mới có. Tuy đôi đồng tử nhìn không rõ, nhưng ba tất lưỡi thì rành mạch lắm, "Phu nhân à, những vật này tuyệt đối chỉ có thể gặp mà không thể cầu, mỗi thứ chỉ có một dạng này, lấy đi rồi sẽ không còn cái khác nữa. Ta biết chỉ có người tài như phu nhân đây mới có tư cách mua thôi."

Nữ nhân nghe vậy câu môi cười, "Những luyện khí sư Hạ gia nói ta phải lựa những vật liệu vàng mới tốt, những viên thạch này không sánh bằng vàng, có điều ngươi đã nói như vậy ta cảm thấy ngươi sẽ không lừa ta, thế thì ta mua hết trước đem về xem."

Nói xong nàng ta chỉ vào những món đồ mới về nói, "Ta mua hết những thứ này".

Bao gồm viên thạch mà Tô Mặc nhìn trúng.

"Phu nhân thật là có mắt nhìn đó, gói lại, gói lại hết đi".

Chưởng quầy biết khách hàng này chính là thần tài của mình, lập tức mặt mày rạng rỡ.

Lúc này Tô Mặc chầm chậm cước bộ đến trước mặt 2 người, sắc mặt trầm xuống, trong đôi mắt mê người đã lộ ra nét không vui, "Chưởng quầy dường như đã quên một việc rồi, viên thạch lúc nãy là ta đã mua rồi."

Chưởng quầy sắc mặt trầm xuống, không ngờ đối phương tới nhanh như vậy.

Mặc dù hắn biết mình lần này làm không đúng, nhưng mà không thể đắc tội với khách quý này được, tuần phủ phu nhân không phải là nhân vật tầm thường, đối với nữ nhân trước mặt này không đáng để ý, thế là, sắc mặt nam tử lạnh xuống, cố ý nói: "Ngươi lúc nãy không phải nói mang không đủ ngân lượng sao, còn chạy tới đây làm gì?".

"Ngân lượng ta đã đi thu thập rồi, lẽ nào ngươi muốn bán cho người bên cạnh sao?", Tô Mặc lạnh lùng hỏi.

"Ngân lượng? Cư nhiên còn có người dùng ngân lượng sao?" Tuần phủ phu nhân tỏ ra không thể tin được quét mắt nhìn qua Tô Mặc, dường như nghe được một chuyện cười rất thú vị vậy, cảm thấy nữ hài tử này thật không hiểu sự đời, cư nhiên ở chỗ này giành mua đồ với mình, cũng không xem lại chính mình là cái mặt hàng gì?

Nàng ta câu khóe môi, bày ra giọng điệu bất thiện giáo huấn chưởng quầy: "Ta nói này chưởng quầy, nữ nhân ngay cả linh thạch đều không có, lại chạy đến nơi này mua đồ, chưởng quầy ngươi có phải muốn phá giá không? Để cho khách nhân như chúng ta cùng nhau mất mặt, hả?"

Nữ nhân đó căn bản cảm thấy chẳng qua là một viên thạch mà thôi, mua về chơi cho vui chứ chẳng biết mặt hàng. Nhưng đối phương lại muốn mua, nàng ta tuyệt đối sẽ không nhường. Chỉ cần có người nhìn trúng, có người tranh đoạt thì là đồ tốt.

Tô mặc mâu quang vừa chuyển, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu lạnh nhạt, "Ta rõ ràng vừa mới đưa đồ đặt cọc, chưởng quầy ngươi lại tráo trở lật lọng, thì ra cửa hàng nhà ngươi ưa thích lừa gạt khách nhân?".

Chưởng quầy không ngờ đối phương cư nhiên lại nói mình như vậy, đương nhiên trong lòng rất tức giận.

Quý phụ kia cố ý cười lạnh một cái, "Đừng để ý nàng ta, ta chỗ này có linh thạch, trực tiếp đưa ngươi".

Chưởng quầy liên tục nói: "Ngài đợi một chút chúng nó liền đi đóng gói đây".

Quý phụ lại nói: "Đúng rồi ta còn muốn mua một vài cơ quan, nghe nói gần đây xuất hiện nhiều cơ quan không tồi".

Chưởng quầy đảo đảo mắt nói: "Không có".

Quý phụ thở dài một tiếng: "Như vậy thật đáng tiếc".

"Đợi một chút, có... có một cái". Chưởng quầy lại từ trong tay áo lấy ra chim truyền tin mà Tô Mặc vừa đặt cọc.

Vừa lúc đó, Tô Mặc khóe môi hiện lên lãnh ý, lúc này nàng tháo đấu lạp xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-222 )