Ngu Nhiễm hạ chiến thư
← Ch.054 | Ch.056 → |
"Tiên thiên tầng tám! Cái gì? Nàng thật sự là cao thủ tiên thiên?"
"Xinh đẹp như vậy, thực lực còn rất cao nữa." Mọi người dường như nghẹn họng trân trối nhìn đối phương, khó có thể tin nổi.
Đinh đại gia nhìn đối phương cướp đi tất cả hào quang trong viện, đôi mắt lóe đầy vẻ đố kỵ đáng sợ, càng cảm thấy không thể tin được.
Nàng biết mỹ mạo của mình không so được với đối phương, vũ kỹ không bằng đối phương, lại không ngờ lần này ngay cả thực lực cũng cách rất xa không thể nào theo kịp đối phương.
Đinh đại gia luôn rất tự tin về mình, lại không ngờ thua hai lần trước Yêu Cơ kia.
Lần này, nàng hoàn toàn nhận ra được bản thân cùng với đối phương chênh lệch rất lớn. Tuy nói như vậy, nhưng vì ái mộ Ngu Nhiễm, trong lòng nàng tràn đầy oán độc, mặt như mỵ quỷ, cắn chặt môi mình, vẫn tuyệt đối không chịu buông tha tìm mọi cách đối phó với Yêu Cơ, cho dù hai người chênh lệch rất lớn, nàng cũng muốn thắng đối phương ở một phương diện nào đó.
Tô Mặc đứng trên cao, thân hình xinh xắn uyển chuyển, ánh mắt xinh đẹp, so với mặt trăng ở trên cao kia càng kiều mỵ hơn.
Nàng nhìn mọi người, chân mày hơi nhíu lại, chậm rãi cười như hoa quỳnh nở rộ, thật sự là điên đảo chúng sinh.
Nam tử trong viện đều bị mỹ mạo của nàng khuynh đảo, lúc này chỉ có đường chủ vẫn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn nàng nói: "Nữ nhân, đây không phải là nơi ngươi có thể đến."
Ánh mắt nàng khiêu khích, tươi cười ý vị thâm trường: "Nhưng ta cũng đã đến rồi, Bách Hoa Đường ngươi muốn đối đãi như thế nào?"
Đối phương lai giả bất thiện*, đường chủ tuy tham tài nhưng tính tình rất bình tĩnh, nếu không Bách Hoa Đường cũng không thể cùng Kim Ngu Đường đánh ngang tay, nhưng mà hắn biết võ giả loại trình độ này không phải tùy tiện là có thể đối phó. May mà đại nhân vật thành Vô Song có an bài một ít hộ vệ cho Bách Hoa Đường, ông biết Kim Ngu Đường khinh thường việc dùng âm mưu, nhưng chưa từng nghĩ Yêu Cơ lại tự tiện mà đến như vậy.
(*)Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt
Ông cười lạnh: "Nữ nhân, ngươi cho rằng bằng thực lực Tiên Thiên cấp tám của ngươi là có thể muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"
Ông ta vung tay, hai mươi mấy ảnh vệ âm thầm ẩn núp đột nhiên xông ra.
Mỗi người trước mắt đều là võ giả thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.
Hơn nữa không phải là võ giả Tiên Thiên bình thường.
Những người này rất tinh nhuệ, đối phó với một trăm tráng hán Tiên Thiên hoàn toàn dư sức, huống chi chỉ là một nữ nhân thiên kiều bá mị.
Giờ khắc này, người giang hồ sẽ không cố kỵ cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, người thực lực càng cường đại thì càng như thế.
Sớm đã có người dạy bọn họ, mỹ nhân luôn làm bạn cùng với rắn rết, nữ nhân càng xinh đẹp càng ngoan độc vô tình.
Cho nên bọn họ càng không lưu tình với nữ nhân, trong Bách Hoa Đường cần nhất là những người như vậy, những người này đều là đường chủ tự mình tuyển chọn, thực lực không khác gì Tôi Thể sơ kỳ, nhưng tiền thuê bọn họ cũng không nhiều lắm, so với Tôi Thể thì ít hơn rất nhiều. Ông khinh thường cười nói: "Nữ nhân, ngươi thật sự rất tự cho là đúng, dám chạy tới nơi này gây chuyện, quả thực không biết sống chết."
Ông chuẩn bị trói gô nữ nhân này lại treo bên ngoài Kim Ngu Đường, hung hăng nhục nhã đối phương một phen.
Đương nhiên, những người này nếu xuất thủ quá mức tàn nhẫn, đứt tay đứt chân cũng khó tránh khỏi.
Giọng nói ông ta lạnh lẽo: "Nữ nhân, nên thành thành thật thật làm chút việc nữ nhân nên làm, nếu không chết như thế nào cũng không biết."
"Thật sao? Ở trong mắt nam nhân các ngươi, chỉ sợ là rất xem thường nữ nhân." Ánh mắt Tô Mạc thản nhiên, mắt đẹp nheo lại, như cười như không, phong thái tuyệt diễm, giọng điệu lạnh nhạt, không chút phật lòng: "Tiên Thiên đỉnh thì sao, đối phó với các ngươi, một nữ nhân như ta là đủ rồi. Tối nay, ta liền hủy sạch thuộc hạ Bách Hoa Đường các ngươi."
Khoảnh khắc môi đỏ mọng kia nói ra câu cuối cùng, sắc mặt mọi người trở nên cực kì khó coi!
Hủy, khẩu khí thật lớn!
Ông ta châm chọc: "Chỉ bằng một tiểu nữ tử như ngươi, tuy rằng lá gan ngươi rất lớn, nhưng có một số việc chỉ có Nhiễm công tử của các ngươi mới có thể làm, ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách." Hắn vẫn cho rằng nữ tử trước mắt thật sự cuồng vọng, căn bản không có gì cần phải lo lắng.
Tô Mặc cong cong khóe miệng, nàng giơ tay áo lên, đầu ngón tay trong suốt như ngọc vươn ra, một con bướm xinh đẹp xuất hiện.
Con bướm, mỹ nhân, cùng tôn nhau lên, vô cùng xinh đẹp.
Thấy thế, ông ta phì một cái, phát ra tiếng cười khẽ khinh thường.
Nhưng mà, tối nay, nhất định khó ngủ.
Ngã tư đường vẫn mông lung như trước, đột nhiên tiếng "ầm ầm" nổ mạnh không ngừng truyền đến, như trời sụp đất nứt, ở xa thì cảm giác uy lực không mạnh lắm, nhưng sân của Bách Hoa Đường đã thê thảm vô cùng.
Kiến trúc ở đây rất dễ cháy, chung quanh nhanh chóng bắt lửa, đạo cụ trang phục trong kho hàng đã cháy hừng hực.
Chung quanh lầu các truyền đến âm thanh đổ sụp cùng với tiếng kêu thê thảm của mọi người: "Đi lấy nước, đi lấy nước, mau mau dập lửa..."
Chỉ mấy chục con bướm đã mang đến cho đám người Bách Hoa Đường nhiều hỗn loạn như vậy
Tô Mặc ha ha cười, thân hình di chuyển, như đang muốn rút lui.
Ông ta sắc mặt trầm xuống, đồng tử co rút nhanh, lập tức phất tay: "Bắt lấy nó, không được để nó chạy thoát."
Hơn hai mươi nam tử vung vũ khí đồng loạt xông lên, Tô Mặc nhếch môi, ánh mắt bễ nghễ.
Đầu ngón tay vừa chuyển, lụa trắng bay ra, hai tay giương cao, tay áo phất nhẹ, lụa trắng trong tay áo nàng nhanh nhẹn bay tới giăng khắp nơi, tốc độ nhanh như du long trên trời, phảng phất như ngọn lửa màu bạc bừng cháy, nháy mắt đã búng ra khoảng cách năm sáu trượng, biến thành vô số ngọn lửa nhỏ.
Sắc mặt mọi người hoảng hốt: "Là pháp khí, làm sao có thể?"
Hàn quang lóe ra, gió nhẹ thổi vào mặt, âm độc tàn nhẫn, mọi người thấy nhưng toàn bộ đều không thể né tránh, ngay cả lực chống đỡ cũng không có, đều bị đâm trúng chỗ yếu hại, không chảy chút máu nằm im không nhúc nhích trên đất.
Ông ta lập tức lộ vẻ mặt kinh hoảng, cả kinh há miệng nói: "Phi châm! Đúng là phi châm trong truyền thuyết!"
Nhìn sự việc xảy ra trước mắt, mọi người còn lại toàn bộ lạnh run, tâm Đinh đại gia trầm xuống, không ngờ mấy con bướm kia đáng sợ, mà phi châm này trong nháy mắt đã đối phó được hơn hai mươi cao thủ Tiên Thiên. Tuy nàng không hiểu gì về võ công nhưng cũng thấy đối phương vô cùng đáng sợ. Ngày đó nàng chỉ nhìn vũ kỹ của nàng ta, lại không nghĩ rằng thực lực nàng ta khủng bố như vậy, nàng thậm chí có thể cảm giác đối phương còn có thủ đoạn ác độc hơn.
Đôi mắt ông hằn tia máu, ảo não vô hạn.
"Nữ nhân, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi, lão phu năm đó cũng là nhân vật đứng đầu trong giang hồ." Lúc đang nói chuyện, ông ta nổi giận gầm lên, thân thể như gió, một chưởng hung hăng đánh về phía Tô Mặc!
Tô Mặc híp híp mắt, vẫn mỉm cười nhàn nhạt, như hoa nở rộ khắp phòng.
Bỗng nhiên dưới chân hụt một chút, biến mất ngay trước tầm mắt ông ta
Ông ta vội vàng tìm kiếm, bỗng nhiên sau đầu có gió nổi lên, ông cảm giác được một quyền đánh vào mặt mình, trong đầu như có sấm rền nổ vang, trời đất quay cuồng.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã vặn ngược tay, khuỷu tay đập vào bụng ông ta. Thân thể ông ta hung hăng bay ra ngoài.
Gương mặt ông ta lập tức vô cùng vặn vẹo, lúc ngã xuống giống như một bãi bùn chảy xuống từ trên tường.
Khi ông ta phục hồi tinh thần lại, cổ chợt lạnh, một thanh chủy thủ đã kề trên cổ, giọng nữ lạnh băng vang lên từ sau lưng: "Đừng nhúc nhích, nếu động một cái ta liền cắt đứt cổ của ngươi."
Sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi, bắp thịt trên mặt co rúm lại, mỹ nhân trước mắt này thân pháp xuất quỷ nhập thần, giống như hóa thành lệ quỷ truy mệnh.
Thời gian trôi qua lâu thật lâu, ông cảm thấy cả người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "Ngươi muốn thế nào?"
"Đương nhiên là muốn ngươi giải tán Bách Hoa Đường."
"Giải tán? Nói dễ hơn làm."
"Khế ước mỗi người đều ở trong này, đương nhiên có thể giải trừ, chỉ cần ngươi đưa cho bọn họ ít lộ phí đi đường, ta có thể cho thuyền đưa bọn hắn đi."
Ông ta há miệng thở dốc, nói không ra lời, giỏi cho một nữ nhân ngoan độc, giỏi cho một thủ đoạn ngoan độc, nếu đưa người đi thì đương nhiên rất khó tìm về.
Bỗng nhiên, một thanh âm trên không trung truyền đến: "Khanh khanh, chậm đã, nàng ra tay quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã huyên náo nơi đây long trời lở đất, thật sự là vô cùng náo nhiệt phấn khích, nhưng mà giải tán Bách Hoa Đường... Nàng còn chưa được bản công tử đồng ý đâu."
Ông ta vui sướng nâng mắt, nhìn thấy một nam tử mặc trung y màu trắng, sợi tóc hắn khẽ lay động, vạt áo tung bay, mũi chân trôi nổi trên không, rất tuấn mỹ.
Tay hắn cầm một chiếc quạt đặt bên môi, ánh mắt lưu chuyển như ngọc lưu ly, đúng là Ngu Nhiễm công tử.
Ánh mắt ông ta lập tức trầm xuống, hắn vốn tưởng rằng cứu binh tới, không ngờ lại là đối thủ tới, không biết đối phương rốt cuộc có dụng ý gì?
Ngu Nhiễm lại cười nói tiếp: "Khanh khanh, trước kia vẫn là Tiên Thiên cấp ba, nay đã nhảy lên cấp tám, quả thật tiến bộ thần tốc."
Tô Mặc nhếch môi: "Nhiễm công tử vì sao phải ngăn cản ta? Chẳng lẽ đồng tình với đối thủ? Hay là thấy đối thủ sắp thất bại liền đột nhiên nhân từ?"
"Tất nhiên không phải, chỉ là thấy khanh khanh vất vả rồi!" Y bào thùng thình của Nhiễm công tử tùy ý đong đưa, ánh mắt tà mị nhìn mọi người phía dưới. Rốt cục, hắn chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Bách Hoa đường chủ, không khỏi khinh thường phì một tiếng: "Các hạ chính là đường chủ?"
Ông ta lập tức gật đầu: "Ngài là Kim Ngu đường chủ - Ngu Nhiễm?"
Ngu Nhiễm nhẹ giọng cười: "Coi như ngươi có chút nhãn lực, nhưng mà Kim Ngu Đường ít ngày nữa sẽ diễn xuất, nếu ngươi đã muốn đối kháng cùng Kim Ngu Đường ta, như vậy thì chúng ta dứt khoát tỷ thí rõ ràng một trận, công khai đánh giá trên sân khấu, trình diễn bản lĩnh thần thông để mọi người lựa chọn, nếu người xem thích diễn xuất của Bách Hoa Đường các ngươi, như vậy Kim Ngu Đường từ nay về sau rời khỏi giang hồ, không bao giờ biểu diễn gì nữa, thế nào?"
Ông ta lập tức gật đầu, hắn biết đối phương đang chính thức tuyên chiến, đương nhiên không thể cự tuyệt, nếu không chính là thua khí thế.
Ông biết Nhiễm công tử chẳng những tuyên chiến Bách Hoa Đường mà còn tuyên chiến thế lực lớn phía sau; cho dù tối nay Bách Hoa Đường bị Yêu Cơ hoàn toàn thiêu hủy, tất cả thuộc hạ bị phân phát, thế lực lớn sau lưng kia vẫn có thể bồi dưỡng ra Bách Hợp Đường, Tường Vi Đường, Đinh Hương Đường, muôn hồng nghìn tía đường...
Cho nên, đối phương đây là muốn nhất lao vĩnh dật*, diệt trừ hậu hoạn về sau.
(*)Nhất lao vĩnh dật: Làm một lần, nhàn nhã suốt đời.
Một khi đã như vậy, vì sao không đọ sức một lần?
Ông cảm thấy Bách Hoa Đường, tuyệt sẽ không thất bại.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |