Không thể quay đầu (1)
← Ch.69 | Ch.71 → |
"Ngươi, khốn kiếp!"
Vừa dứt lời, một bên mặt đã bị đánh lệch đi. Sở Hoài Thu là dùng toàn lực phát tiết ra nấm đấm, nếu không phải cố kị Đồng Mẫn Mẫn còn nằm trên tay Uy Minh Đức, nói không chừng y đã liều mạng nhào tới cào rách mặt hắn rồi.
Uy Minh Đức trầm mặc nhìn Sở Hoài Thu đang thở phì phì tức giận, bên mép tràn ra tơ máu cũng không vội lau đi, chỉ cúi đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt đến dọa người của Đồng Mẫn Mẫn, hơi thở lúc có lúc không vô cùng suy yếu. Bỏ qua Sở Hoài Thu còn đang xì xèo mắng hắn đến độ như kẻ thù giết cha đào mộ tổ, hai hàng mày kiếm anh tuấn bất giác nhíu lại, so với một đấm không quá đau ngứa trên mặt thì trong lòng càng muốn phức tạp hơn.
Uy Minh Đức không thể nói rõ cảm xúc hiện tại là gì, hắn biết thừa nàng là trọng phạm đứng đầu danh sách đang bị truy bắt trên toàn Thiên giới. Ngoại hình dù có hơi khác so với tranh vẽ, ấn chú trên mặt cũng đã được dùng thủ thuật để che đi, nhưng làm hắn bái phục vẫn là người này đi không đổi họ ngồi không đổi tên, ngay cả gia nhập Vô Cực Cốc cũng là dùng tên thật của chính mình. Quả nhiên đủ can đảm, hắn cũng không biết nên khen nàng thông minh hay mắng một câu ngu ngốc, cứ cho là thiên hạ rộng lớn người còn giống người được thì tên có trùng nhau cũng không phải chuyện đáng chú ý, nhưng còn thanh Bích Hàn kiếm trong tay nàng thì nên giải thích thế nào đây?
Từ lúc nhận lời Lam Uyển Cơ rời đi Thiên giới tìm kiếm tung tích đứa con gái đã thất lạc từ hơn ngàn năm trước, khi biết đó là nhân vật đang gây sóng gió cho tứ hải - Đồng Mẫn Mẫn, Uy Minh Đức không khỏi cười khổ than một tiếng đúng là vận mệnh trêu ngươi. Chưa nói đến Thiên Đế vung tay điều đi thiên binh thiên tướng vây bắt nàng, bản thân nàng còn đắc tội với hai đại môn phái lớn trực tiếp gây sức ép lên tu sĩ nhân giới. Yêu ma hoành hành bá đạo, nhân gian như nước sôi lửa bỏng, dù đã qua trăm năm mà số người truy tìm nàng vẫn không ít hơn trăm vạn, đủ để thấy tầm ảnh hưởng của nàng to lớn như thế nào. Cho dù là vậy, hắn cũng đã hứa sẽ đưa nàng đến nơi an toàn, tuy hành động này chẳng khác gì là đang âm thầm chống đối Thiên Đế, lại bất đắc dĩ, hắn nợ Lam Uyển Cơ một ân tình.
"Đủ rồi, trước rời khỏi đây tìm nơi an toàn trị thương đã rồi nói sau."
Phụng Song Anh day day trán nghe Sở Hoài Thu mài mài chít chít liên mồm, không có kiên nhẫn tiến lên tát y một phát nằm bẹp. Bây giờ nàng mới biết công phu chửi người của Sở Hoài Thu so với bảy bà bán cá còn muốn dã man hơn, không chỉ mắng sư đệ nàng đến heo chó không bằng, mà còn dọn luôn mộ phần mười tám đời tổ tiên nhà người ta ra chửi đến vô cùng phong phú. Mặt mũi Phụng Song Anh nàng hôm nay vì người này coi như mất sạch!
Uy Minh Đức không nói thêm gì mà nhanh chóng gật đầu, đối với hành động đem người kia kẹp nách của sư tỉ cũng nhắm mắt bỏ qua, nhoáng một cái hai người đã phi thân rời đi. Chỉ là từ sau ngày hôm đó, ánh mắt Uy Minh Đức nhìn Sở Hoài Thu lại tăng thêm một tầng vi diệu.
***
Trời đã về đêm, trong phòng, ngọn đèn lờ mờ chiếu ra bóng người tĩnh lặng in vào khung cửa. Nam nhân nhắm mắt ngồi thiền, tâm trí như đã thoát li xác phàm lơ lửng đâu đó truy cầu ngộ đạo. Không biết qua bao lâu sau, chỉ thấy trên vách tường, một thứ gì đó đen đúa trông như cái bóng đang mom mem tiến lại gần bóng của nam nhân. Ngay khi nó nhếch môi cười quỷ dị, há cái mồm to như chậu máu muốn cắn nuốt bóng của nam nhân. Nam nhân thình lình mở mắt, vung tay trực tiếp xuyên qua chiếc bóng trên vách bóp cổ thứ ma quái kia. Không nhìn đến sự giãy dụa cầu xin của nó, nam nhân nở nụ cười lãnh khốc.
"Nếu đã muốn làm chiếc bóng, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!"
Trên vách tường, chiếc bóng ma quái giống như bị lửa thiêu đốt mà phát ra những tiếng rít gào ghê rợn. Hai bên cửa sổ run lên bần bật va đập vào nhau phát ra những âm thanh trầm đục, gió thổi vù vù đánh qua mỗi ngóc ngách càng nghe như ma âm não nề. Nhưng chỉ một lát sau tất cả lại im ắng như cũ, gió không thổi, cửa sổ không lay, căn phòng lại hệt như trước đó yên tĩnh đến đáng sợ.
"Đồng sư đệ, vất vả cho đệ rồi!"
Ngẩng đầu nhìn nam nhân mở cửa bước vào, Đồng Du không nói gì thả rơi một nhúm bụi trên tay, không quan tâm lắm nói: "Vài thứ nhãi nhép thôi, không đáng nhắc tới."
Nam nhân dở khóc dở cười nhìn hắn nhẹ nhàng giải quyết thứ làm khó họ gần cả nửa tháng kia, nhất thời không biết nói gì cho hơn. Đúng là người so với người càng thêm tức chết.
Kỷ Nhược Phàm ngồi vào bàn tự rót cho mình chén trà, không biết nghĩ đến gì lại thở dài một hơi, lầm bầm oán trách.
"Hầy, số chúng ta đúng là khổ mà, bình thường đã đủ thứ chuyện rồi, ấy vậy mà giờ còn phải đi lau mông cho người ta. Nếu không phải tại Đồng Mẫn Mẫn kia, chúng ta cũng không cần vất vả chạy ngược chạy xuôi đấu trí đấu lực cùng mấy thứ quỷ quái này."
Đồng Du nhíu mày: "Ngươi đang nói chuyện gì? Sao lại liên quan đến Đồng Mẫn Mẫn?" Con bé kia trong lúc hắn vắng mặt lại tạo nghiệt chướng gì nữa rồi?
Kỷ Nhược Phàm ngạc nhiên: "Đồng sư đệ, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không nói tới Đồng tiểu sư muội, mà là Đồng Mẫn Mẫn hơn một trăm năm trước đã phá kết giới của Khải Thanh phái kia."
Lại còn có một Đồng Mẫn Mẫn khác sao? Đồng Du không cho là trên đời có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, nhất là khi con bé nhà hắn còn không phải dạng vừa: "Ngươi nói một chút nghe xem."
Kỷ Nhược Phàm sờ mũi: "Là vầy, có thể do đệ quá chuyên tâm tu luyện nên không biết. Hơn một trăm năm trước có một yêu nữ xông vào cấm địa Khải Thanh phái đồng thời cướp đi Bích Hàn kiếm, thanh kiếm được xưng tụng là thần vật trấn phái phong ấn ngàn yêu vạn ma. Nghe nói đêm đó Khải Thanh phái mất hơn một ngàn đệ tự, cấm địa cũng bị hủy đi, vô số yêu ma quỷ quái nhân cơ hội đó thoát ra. Thiên Đế biết chuyện liền tức giận giáng chức trưởng môn của Tiêu Mặc Phùng, lệnh cho y đi truy bắt Đồng Mẫn Mẫn đồng thời tìm lại thần vật để lập lại phong ấn, cũng đưa xuống những khối huyền thiết khắc tên những yêu ma quỷ quái đang bị truy nã, phàm là người bắt hay giết được chúng sẽ được ban thưởng, đồng thời những cái tên trên khối huyền thiết kia cũng sẽ mất đi, mà trong đó, tên của Đồng Mẫn Mẫn là đứng đầu danh sách bị truy nã. Hơn một trăm năm nay, phàm là người tu đạo không ai không biết chuyện này, nên mới nói Vô Cực Cốc chúng ta chẳng qua là bị liên lụy vào thôi." Cho nên rốt cuộc là ngươi mù thông tin đến cỡ nào, chuyện rần rần rùng beng như vậy mà bây giờ mới biết, mới từ trên núi xuống à? Đương nhiên mấy lời này y chỉ dám nói thầm trong bụng thôi, cứ nhìn xuống nhúm bụi bên dưới chân của Du sư đệ là hiểu, y vẫn còn yêu đời lắm!
Đồng Du không quản y nghĩ gì, tâm có chút không yên âm thầm so sánh mức độ "Thích tìm đường chết" của vị nhà mình kia, ho khan một tiếng mất tự nhiên hỏi: "Có dấu hiệu gì nhận biết Đồng Mẫn Mẫn đó không?"
Kỷ Nhược Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Ta cũng không nhớ rõ lắm, hình như..." Y chỉ chỉ lên mặt mình miêu tả: "Trên nửa mặt bên phải có một vết chàm đen, giống như cái mạng nhện ấy. Mắt thì khá đặc biệt, một bạc một đỏ, nếu ngươi nhìn thấy nàng cam đoan sẽ nhận ra ngay. Ngoài ra ta còn nghe nói, hình như Đồng Mẫn Mẫn kia bị hạ một loại cấm chế khiến cho cơ thể không thể lớn lên, lúc nào cũng chỉ như một bé gái vậy, nên hầu hết mọi người đều nhằm vào đặc điểm này để truy tìm Đồng Mẫn Mẫn."
Đồng Du cứng người, hắn thề, nghe đến đó rồi mà còn không phải là con bé kia thì hắn đi bằng đầu! Quả nhiên đúng là có bản lĩnh tự tìm đường chết!!!
Kỷ Nhược Phàm tự nói tự cười, cũng không nhận ra Đồng Du có điểm gì không thích hợp: "Thật ra lúc mới biết tên của Đồng tiểu sư muội ta cũng rất ngạc nhiên ấy. Nhất là cái bộ dáng tiểu cô nương kia, nếu không phải nàng bảo người của tộc nàng phải đủ một ngàn năm trăm tuổi thì mới thành niên, nói không chừng ta còn cho rằng đó là yêu nghiệt Đồng Mẫn Mẫn kia muốn vào thánh địa Vô Cực Cốc chúng ta để tìm nơi nương tựa. Ha ha ha!!"
Ngươi không lầm đâu, đúng là con bé yêu nghiệt đó đấy!
Đồng Du không nỡ nhìn tên ngốc đang cười ha ha kia thêm, đúng là không biết gì mới là hạnh phúc nhất. Hắn nhớ không lầm trước đây có một khoảng thời gian con bé thất đức kia còn nô dịch tên này, vậy mà y đi đâu cũng nói tốt cho nàng, có gì ăn ngon cũng "cúng" Đồng Mẫn Mẫn đầu tiên, đấm vai bóp chân, thật sự xem nàng như bà nội mà cung phụng. Đồng Du day day trán, đợi đến ngày y phát hiện sự thật xem, tới lúc đó coi còn cười được hố hố như bây giờ không?
Đứng dậy chỉnh lại vạt áo, Đồng Du suy nghĩ một hồi vẫn là muốn trở về nhìn nàng một cái. Nếu có thể thì thuận tay mang nàng đi theo, dù sao ở lại Vô Cực Cốc cũng không còn an toàn.
"Đồng sư đệ, trễ rồi ngươi còn muốn đi đâu vậy?"
Kỷ Nhược Phàm kì quái nhìn Đồng Du đã đi ra tới cửa, phòng này vốn là người trong trấn sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi qua đêm, nếu muốn đi cũng là y đi mới đúng, phòng của y nằm ở kế bên lận.
Không nhìn đến tên ngốc kia, Đồng Du nhàn nhạt nói.
"Ta muốn quay về Vô Cực Cốc một chuyến."
← Ch. 69 | Ch. 71 → |