Sự dịu dàng của tổng giám đốc
← Ch.067 | Ch.069 → |
Qua một lúc, huyệt nhỏ co rút của Ỷ Mộng cuối cùng cũng thả lỏng, Giang Tế Xuyên mới rút gậy th*t đã mềm ra khỏi người của em gái.
Anh ôm cô gái đặt lên ghế sofa, để cô nằm đó thoải mái nghỉ ngơi, Ỷ Mộng còn chưa bừng tỉnh từ sau khi lên đỉnh, thất thần nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà, miệng vẫn thở hổn hển, hai chân vẫn không còn sức lực mở rộng, có chất dịch trắng đục từ trong hoa huy*t sưng tấy của cô chảy ra.
Giang Tế Xuyên ngồi ở một bên ghế sofa đơn, thưởng thức một hình ảnh mỹ miều gợi cảm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Ngoại trừ bên hông cô gái có chiếc váy được cuộn lại, cả người không còn quần áo gì khác, cơ thể trắng như bạch ngọc nằm ngang trên ghế sofa đen, càng nổi bật vẻ thanh cao thoát tục, làn da trắng nõn trong sáng, và trên thân thể cô, trước ngực, đầu vai, còn cả vùng cổ, là những dấu hôn có đậm có nhạt, đó chính là những dấu vết hoan ái.
Người đàn ông kỹ lưỡng lấy khăn lau sạch dấu vết ở giữa hai chân cô xong, đứng lên mặc quần áo vào, động tác anh mặc quần áo chậm rãi, nhìn còn đẹp trai, thích mắt hơn so với các nam minh tinh trên màn ảnh.
Hàn Ỷ Mộng ngắm nhìn người đàn ông cao cao tại thượng trong cái nhìn của nhiều người, chỉ cảm thấy tất cả như không phải sự thật.
Bốn năm trước lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã bắt đầu một mối tình đơn phương ngắn ngủi, lần thứ hai gặp anh, cô trở thành em gái của anh, cùng chung sống dưới một mái nhà không hề có một suy nghĩ không an phận nào. Nhưng bây giờ... bọn họ có sự tiếp xúc da thịt gần gũi, thậm chí anh còn dùng ánh mắt dịu dàng như vậy để nhìn cô...
Tất cả những chuyện này giống hệt như tên của cô vậy, là một giấc mơ mỹ lệ chói lọi.
Giang Tế Xuyên thu dọn xong hết tất thảy, không biết lấy một tấm chăn từ nơi nào rồi đắp lên người Ỷ Mộng, anh vừa đưa ngón tay thon dài men theo những sợi tóc bung xõa bên gò má cô vừa nói với giọng nhỏ nhẹ: "Em mệt rồi, nghỉ ngơi đàng hoàng một lúc, tới giờ ăn cơm anh sẽ gọi em, chúng ta cùng nhau đi ăn. Ngoan, anh đi xem tài liệu một lát." Anh nói xong thì cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán thiếu nữ, đứng dậy đi đến trước bàn ngồi làm việc.
Hàn Ỷ Mộng trở mình, nghiêng người nằm trên sofa, góc độ này cô có thể thu hết toàn bộ dáng vẻ lúc anh trai ở trong phòng làm việc vào tầm mắt.
Người đàn ông vô cùng khôi ngô tuấn tú mang bộ vest phẳng phiu, chuyên tâm xem tài liệu bày trên bàn, cây bút trên tay thỉnh thoảng sẽ viết gì đó, cả người thoạt nhìn vừa cấm dục vừa nhã nhặn lịch sự.
Có một tiếng "Reng..." vang lên, kéo tâm tư của Hàn Ỷ Mộng quay về hiện thực.
Giang Tế Xuyên nhíu mày, nhìn về phía cô gái đang nằm trên sofa: "Làm ồn khiến em thức rồi?"
"Em, em không ngủ được." Ỷ Mộng ngượng ngùng ngồi dậy, lấy tấm chăn che chắn cơ thể trần trụi của mình, chỉ chỉ vào trong điện thoại nhắc nhở: "Anh, điện thoại."
Người đàn ông khẽ cười với cô, tiện tay bấm vào nút loa ngoài, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói khác hẳn với lúc nói chuyện với cô, vừa rét buốt vừa bén nhọn: "Nói."
Là giọng nói dịu dàng của một cô gái: "Thưa tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Thịnh của tập đoàn Thịnh Nghiệp muốn hẹn ngài hôm nay ăn bữa cơm trưa, nói là đã có hẹn từ sớm, nếu bên chỗ ngài không có vấn đề gì thì..."
"Lùi lại giùm tôi đi." Giang Tế Xuyên không có kiên nhẫn để nghe tiếp, trực tiếp cắt ngang rồi cúp máy.
Cô gái trên sofa đã bắt đầu mặc quần áo, chỉnh trang cho mình xong xuôi gấp gọn tấm chăn đi đến lế bên người anh, cô gái ăn mặc nghiêm chỉnh thoạt nhìn có thêm vài phần duyên dáng và trưởng thành hơn so với ngày thường.
Giang Tế Xuyên kéo cô gái vào lòng, hơi thở mờ ám phả bên tai cô: "Không ngủ nữa à?"
"Dạ. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên, phải làm quen với nội dung công việc cho tốt, vả lại em ở trong này cũng lâu quá rồi, người khác sẽ nghi ngờ."
"Nghi ngờ chúng ta à? Vậy anh vui mừng còn không hết." Giang Tế Xuyên nhìn Ỷ Mộng, khóe môi nhếch lên cười xấu xa: " Được rồi được rồi, thả ra em được chưa nào?"
Lúc này cô gái mới cười vui vẻ đứng dậy, điều chỉnh lại váy áo của mình rồi đi hướng ra cửa.
Vừa đi được một bước, lại bị người đàn ông kéo trở lại: "Buổi trưa em ăn ở chỗ nào?"
"Chị ở bên phòng nhân sự gửi thông báo cho em, có thể ăn trong căn tin công ty."
"Ừ, anh biết rồi."
← Ch. 067 | Ch. 069 → |