Thần chú Chương Thiên Phách
← Ch.004 | Ch.006 → |
.
Vân Nhiễm ngồi ngắn ngắn trên bè gỗ màu son, toàn bộ tinh thần và cảnh giới đều lầm vào cảnh giới vô định, vạn vật trong thiên đều không tồn tại, chỉ còn lại âm thanh tiếng đàn, nước dừng, cá vẫy đuôi, chim muông yên tĩnh di chuyển lại gần, lắng nghe nàng tấu khúc. Nàng cũng vui vẻ đánh đàn, cùng muôn loài chia sẻ tiếng đàn êm dịu.
Sương mù mờ ảo, âm thanh phiêu lãng trong hồ, nước nổi lên ngọn sóng nhè nhẹ, khúc đàn từ cao trào đến khoan thai, cho tới khi kết thúc, xung quanh chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Dư âm lượn lờ trong hồ nước cây cỏ, kéo dài không dừng, mãi đến khi một tràng vỗ tay vang lên.
Cá chìm vào đáy nước, sâm cầm vỗ cánh bay đi, chim muông trong rừng bị hoảng sợ run cánh bay nhanh.
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn phía sau, chỉ thấy trong sương mờ ảo có một bóng người đi ra, một thân trung y màu trắng, tóc xõa trên vai, trên người không có bất kỳ vật trang sức nào, rất giản dị, nhưng lại bày ra phong thái hoa mỹ, khí chất thanh tao, hòa mình vào cảnh vật non xanh nước biếc, như một bức tranh tinh tế.
Ánh mắt Vân Nhiễm tối lại, chợt nhớ tới người này từ lúc cứu hắn mọi chuyện rắc rối bắt đầu kéo đến, nàng không muốn như vậy, tai họa như thế vẫn nên sớm tiễn hắn đi mới tốt, cho nên cười nhẹ với hắn.
"Xem ra ngươi hồi phục rất tốt."
"Uh, "
"Tinh thần xem như cũng ổn, có thể đi rồi."
"Uh."
"Thế thì rời đi thôi, đừng mang phiền phức đến cho ta, ah đúng rồi, ta có câu này muốn tặng ngươi."
"Uh."
"Không nên trêu chọc thì đừng trêu chọc, tránh bị người ta hạ thủ sau lưng, không phải mỗi lần đều gặp được mỹ nữ lương thiện như ta, người găp người thích hoa gặp hoa nở, sẵn sàng ra tay cứu giúp, cho nên các hạ tự giải quyết cho tốt đi."
Yến Kỳ ánh mắt u ám, nữ nhân này không biết xấu hổ sao, nàng mà cũng là mỹ nữ người gặp người thích hoa gặp hoa nở sao? Hắn thấy nàng chỉ chỉ như một loại quả dại, hái vướng tay, ăn ngại bẩn, chẳng qua tính cách có chút thú vị, Yến Kỳ nở nụ cười u lãnh, thanh âm réo rắt như đàn tỳ bà.
"Ta cảm tạ mỹ nữ đã ra tay tương trợ, ngày sau nếu có duyên, tại hạ chắc chắn sẽ báo đáp."
Lời nói vân đạm phong khinh không che dấu sự trào phúng, nói xong liền xoay người rời đi.
Phía sau Vân Nhiễm buồn bực, bất quá cũng không quan tâm đến hắn, ngươi này là tai họa, người của thế tử phủ Hoài Nam vương đến giờ vẫn ở bên ngoài nhìn chằm chằm chỗ này, vẫn rời đi sớm mới tốt.
Rừng núi yên tĩnh, đột nhiên có động tĩnh, Vân Nhiễm biến sắc, gấp gáp lên tiếng: "Mau trốn đi, có người đến chỗ này."
Tiếng nói vừa dứt, liền theo phản xạ điểm chân bay thẳng về bờ, đợi thân hình đến giữa không trung nàng mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Hiện tại nàng mất hết nội lực, căn bản không có biện pháp sử dụng khinh công, cho nên đây chính là tìm đường chết, chẳng lẽ nàng nhất định phải rơi vào trong hồ, Vân Nhiễm nhịn không được kêu khổ.
Bên bờ nam tử chậm rãi xoay người, đúng lúc nhìn thấy nàng sắp rơi xuống hồ, lộ ra nụ cười như không cười, miễn cưỡng nói: "Muốn ta ra tay cứu giúp sao?"
Lúc nói chuyện, thân hình Vân Nhiễm lại rơi xuống vài phần, nhịn không được mắng chửi: "Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, bạch nhãn lang."
Thời điểm này đúng ra nên lập tức cứu nàng, còn dông dài hỏi nàng có muốn hắn ra tay hay không, rõ ràng là muốn trả thù nàng làm cho hắn tối qua ngâm lâu dưới hồ.
Mắt thấy Vân Nhiễm sắp rớt xuống hồ, Yến Kỳ trên tay khẽ động, tay áo trắng bay bay, một sợi tơ bắn ra vòng qua thắt lưng Vân Nhiễm, một luồng nội lực mạnh mẽ, giữ cho nàng không rơi xuống nước, lúc này nàng cách mặt hồ rất gần, thật may mắn.
"Coi như ngươi còn có chút lương tâm."
Vân Nhiễm hừ lạnh, ai ngờ nàng vừa dứt lời, thân hình lại rớt xuống, lòng của nàng cũng rơi theo, mắt thấy đã sắp tiếp hồ, sợi dây bên hông lại dừng lại, lúc này mặt nàng đã kè sát mặt nước, cảm giác lạnh lẽo ập đến, khiến người ta theo bản năng muốn đánh người, trong lòng Vân Nhiễm đem kẻ trên bờ từ đầu đến chân mắng một trăm lần.
Hiện tại nàng khẳng định người này cố tình muốn trả thù nàng, trả thù chuyện tối quá nàng làm với hắn, cho nên mới trêu chọc nàng, đồ nam nhân hẹp hòi, mặt đẹp như tiên, bất quá lại là tiên giả mạo.
Nam tử trên bờ còn nhàn nhã mở miệng: "Tại hạ đã nói có ân tất báo, sao có thể để cho mỹ nữ cô nương rơi hồ được."
Hắn vừa dứt lời, sợi tơ liền động, Vân Nhiễm bị kéo lên bờ, đợi hai chân đứng vững trên mặt đất, sắc mặt nàng khó coi trừng trừng nhìn thân áo trắng kia, hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay ngươi đi.
"Có người đến."
"Là người của ta, Yến Kỳ nghe thấy động tĩnh, cũng sớm biết người đến là thủ hạ của mình, cho nên mới không vội vàng.
Vân Nhiễm vừa nghe, không dừng lại cước bộ, cũng không quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Cút, lăn thật xa cho ta, đừng đề phiền phức tới tìm ta."
Nàng nói xong cũng không thèm nhìn người đằng sau, lập tức rời đi, váy hoa đào màu hồng nhạt uốn lượn thướt tha, chỉ còn lại một chấm sáng màu hồng mờ ảo trong sương mù, ánh mắt Yến Kỳ lóe lên tia hứng thú, nữ nhân này thật khác người.
Phía sau vang lên tiếng động, hai người áo xanh lắc mình bay ra, quy xuống đồng thanh mở miệng: "Gia thuộc hạ vô năng, thỉnh gia trách phạt."
Yến Kỳ thu hồi tầm mắt, liếc nhìn hai thủ hạ đang quỳ gối, thanh âm như châu nhu ngọc thản nhiên vang lên: "Không thể trách các người, là do bản quận vương sơ xuất."
Sở dĩ hắn xuất hiện ở Phượng Thai Huyền, chính là âm thầm điều ra phủ Hoài Nam vương có ý định mưu phản hay không, lúc trước có người mật báo, Hoài Nam vương lén tàng trữ vũ khí ở Phượng Thai Huyền, vì muốn biết sự thật nên hắn mới âm thầm đến, trải qua điều tra cũng không phát hiện Hoài Nam vương có ý làm phản. Đêm qua là tết nguyên tiêu, hắn không mang theo thủ hạ, nổi hứng muốn dạo chơi, không ngờ nghe thấy hai người qua đường nói chuyện xưởng đèn lồng của nhà họ Lâm luôn vang lên một số âm thanh kỳ quái.
Hắn nghe xong lập tức nghĩ, có khi nào binh khi của Hoài Nam vương giấu ở xưởng đèn lồng của Lâm gia, cho nên bọn họ mới không điều tra đến, vừa nảy ra ý nghĩ hắn liền ẩn mình tiến vào xưởng đèn lồng nhà họ Lâm, không ngời bên trong lại thiết kế cơ quan ngầm, khiến hắn bị trúng một đao, trên đao còn có độc, nếu không có người cứu, có lẽ hắn chỉ có đường chết.
"Đứng lên đi."
Hai gã thủ hạ thân tín nhanh nhẹn đứng dậy: "Gia bên ngoài có người của Hoài Nam vương phủ theo dõi, chúng ta đi thôi."
Nếu họ muốn đi, có người theo dõi cũng vô dụng.
"Được, Yến Kỳ gật đầu, quay đầu nhìn sương mù phía sau ánh mắt sau xa, sau đó dẫn hai thủ hạ rời đi.
Đợi bọn họ đi khỏi, trong rừng đi ra một thân váy hòng nhạt, ngưng mắt nhìn hướng người vừa đi, thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn ôn thần ra cửa, căng thẳng cả một đêm, mệt chết nàng, đi là tốt rồi.
Vân Nhiễm nở nụ cười, thản nhiên trở lại phòng ngủ bù.
Khi nàng mở mắt lại, bên ngoài đã hơi tối, trong phòng cũng đã lên đèn.
Sở dĩ nàng muốn ở biệt viện này là bởi vì ẩn sâu trong núi, ban ngày cũng ít ánh sáng, cho nên chạng vạng càng nhanh tối.
Anh Đào cùng Lệ Chi đang dọn dẹp đồ đạc, thấy nàng tỉnh lại hai người đi tới."Tiểu thư, Miêu sư phụ có việc tìm người, kêu người tỉnh lại thì đi qua."
Miêu sư phụ chính là sư phụ của Vân Nhiễm, đường chủ Lưu Hoa Đường. Đối với nàng có ân sinh tái tạo, ba năm trước nàng xuyên tới thân thể này gặp phải ám sát, hung thủ muốn diệt trừ tận gốc liền muốn bổ nàng làm đôi, nếu không phải sư phụ ra tay, chỉ sợ nàng đã không còn mạng. Không những thế sư phụ còn đem một nửa công lực truyền cho nàng, dạy nàng luyện thiên phách thần chú. Sở dĩ nàng muốn học thần chú chương thiên phách, là bởi vì môn võ này có điểm huyền diệu, có khả năng chữa trị kinh mạch cùng nối xương, cho dù người đó có bị trọng thương xương cốt vỡ vụn, thân trúng kịch độc đều có thể chữa trị tốt thậm chí còn bức ra kịch độc trên người. Có điều nếu nàng giúp người khác, tự nhiên ba tháng sẽ mất đi nội lực, có khi còn suy yếu hơn cả người bình thường. Cho nên trừ tình huống bất khả kháng nàng không muốn dùng đến phương pháp tự hại chính mình như thế.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |