Thành trì mặt trời lặn 2
← Ch.1095 | Ch.1097 → |
"Phong Vô Hành, ngươi tới xem náo nhiệt gì!?" Thổ Vương nổi giận đùng đùng ở phía sau.
"Ở nơi xa nghe thấy động tĩnh cũng biết ngươi không giữ được thành, đồ vô dụng!" Tiếng nữ tử châm chọc vang lên.
Cùng thời khắc đó, một cái nam nhân mặc y phục trắng cùng một nữ nhân xinh đẹp cao quý mặc y phục đỏ rực xuất hiện liên tiếp.
Thổ Vương bị nam nhân mặc y phục trắng kéo, đang muốn tức giận, song vừa nghe thấy tiếng nữ nhân mặc y phục hồng kia lập tức không lên tiếng, không dám nói nửa lời nữa.
Nam nhân mặc y phục trắng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt. Tuổi đã trung niên, không khó nghĩ người này lúc còn trẻ phong hoa tuyệt đại. Hắn thấy Hoàng Bắc Nguyệt tóc dài màu đỏ rực, hình như hiểu ra gì đó, nhưng lại chẳng nói câu gì.
Nhưng nữ tử cao quý lại nói:"Không ngờ lúc còn sống có thể gặp người tóc đỏ xinh đẹp như thế."
"Hỏa Tịch, cẩn thận một chút, cô ta có Vạn Thú Vô Cương." Nam nhân tên là Phong Vô Hành thản nhiên mở miệng nhắc nhở.
"Chẳng trách Thổ Nhuyễn bị đánh bại, hóa ra chủ nhân mới của Vạn Thú Vô Cương." Hỏa Tịch nhìn Hoàng Bắc Nguyệt từ trên xuống dưới. Cô gái này đứng ở trên vai Tiểu Hổ, quanh thân có lửa thánh vàng ròng bao bọc. Khuôn mặt trong lửa cháy khô khốc càng có đại khí tuyệt sắc.
Lúc nàng đánh giá Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đánh giá bọn họ.
Hiện tại xuất hiện hai người này hẳn là Phong Vương cùng Hỏa Vương của Tư U Cảnh, không ngờ bọn họ chạy tới nhanh như vậy.
Nếu ba người này liên thủ thì có chút phiền phức.
Thông qua cảm nhận trên khế ước, biết Lôi Nộ cũng đang chạy tới đây. Số đen không chừng còn một vị Băng Vương cũng đang chạy tới.
Năm Vương hội tụ, khẳng định sẽ kinh động Dạ Vương, vậy Chi Chi đã biết chưa.
Hôm nay xông vào Tư U Cảnh, thầm nghĩ tìm một nơi nương thân tạm thời vài ngày, không muốn xung đột chính diện cùng bọn họ, trở thành tử địch.
Bởi vậy nhìn ba người trước mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không ra tay trước.
"Tại hạ Hoàng Bắc Nguyệt, đến Tư U Cảnh tìm một người."
Vừa nghe nàng tự báo họ danh, ba người kia đồng thời khiếp sợ nhìn nàng.
"Ngươi chính là Hoàng Bắc Nguyệt?" Trên mặt Hỏa Tịch lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Cái gì, là cô ta thật sao?" Thổ Nhuyễn cũng chấn động, vẻ mặt dưới cái đầu bóng loáng trở nên có chút đặc sắc.
"Chủ nhân, nhìn bộ dáng bọn hắn có chút kỳ quái, cẩn thận một chút." Nến Đỏ thấp giọng bên tai nói.
"Ba đánh một, Tư U Cảnh đúng là không phải thứ tốt!" Tiểu Hổ cũng thấp giọng tức giận nói.
Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nói non nớt vội vàng vang lên:"Các ngươi không ai được động thủ! Không được thương tổn đến bọn họ!"
Không khí xung quanh đột nhiên rét lạnh, chỉ thấy một nam tử mặc áo lam một tay nắm lấy tay một cô gái mười hai mười ba tuổi, mặc váy vàng nhạt mềm mại bay nhanh tới bên này.
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu Tiểu Hổ nói: "Đối với thế giới này, muốn được tiếp đón thì phải thể hiện thái độ tốt đẹp, ai nói không có thứ tốt, ngươi xem cô bé non nớt kia đáng yêu chưa."
Vừa nghe thấy tiếng non nớt, đám người Hỏa Tịch cũng vội vàng xoay người, cung kính hành lễ.
"Dao điện hạ."
Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ, còn là một điện hạ đó!
Nến Đỏ vội vã nói:"Chủ nhân, tiểu cô nương này che chở chúng ta như vậy, nhất định là bằng hữu mới của Chi Chi ở đây!"
Phải không? Hoàng Bắc Nguyệt nhìn cô bé non nớt, cảm giác có vài phần quen thuộc...
Nam tử mặc vải thô màu xanh tới trước mắt, lạnh lùng buông cô gái non nớt ra rồi đứng ở một bên, mặt không thay đổi, không nói lời nào.
Cô gái nhỏ rơi xuống, đôi mắt ngập nước nhìn đám người Hoàng Bắc Nguyệt, nước gợn động lòng người, đáng yêu linh động không tả được.
"Chủ nhân, ta rất nhớ ngươi, oa..." Lời chưa nói hết liền há miệng oa oa khóc lớn.
Đoàn người ở đây cũng luống cuống, Hỏa Tịch cao quý xinh đẹp vội vàng tiến lên nói: "Điện hạ đừng khóc, lớn rồi mà còn khóc nhè rất mất thể diện......"
Hoàng Bắc Nguyệt xạm mặt lại, mỹ nữ kia rốt cục có thể lừa được bằng hữu nhỏ kia không?
Tuy nhiên, điện hạ vừa rồi sao lại gọi nàng là "Chủ nhân"?
Chi Chi tới Tư U Cảnh, sẽ không bị người của Tư U Cảnh phá hủy diện mạo chứ?
"Ta không nói với ngươi, tránh ra!" Cô bé nhỏ vượt qua Hỏa Tịch, đi tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, ôm cổ chân nàng khóc quang quác.
Hoàng Bắc Nguyệt cùng Nến Đỏ, Tiểu Hổ liếc mắt một cái, cúi đầu tỉ mỉ đánh giá cô gái non nớt này, hồi lâu không xác định hỏi:"Chi Chi?"
Nàng đột nhiên có cảm giác như bị sét đánh, vội vàng ngẩng đầu xin trợ giúp từ ba vị vương, có ai giải thích chuyện gì xảy ra không?
Vì sao một viên khoai tây êm đẹp nhà bọn họ lại biến thành một cô nương?
"Ha ha! Nha đầu, bổn vương biết ngươi phúc lớn mạng lớn, không dễ chết như vậy!" Tiếng nói vang dội từ xa truyền đến, vừa nhìn đã thấy Lôi Nộ bay nhanh tới.
Vừa nhìn thấy người quen, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức chỉ vào cô gái nhỏ hỏi: "Lôi Nộ các hạ, đây là chuyện gì?"
Lôi Nộ từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt nàng, mặt đất chấn đắc vài cái, một bên đám người Thổ Vương bất đắc dĩ thở dài.
"Đây là Dao điện hạ!" Lôi Nộ không cảm thấy kỳ quái gì, "Điện hạ vốn là hình dạng này, thoát khỏi hình thái chức mộng thú, có phải rất đẹp hay không? Như một khuôn đúc của Dạ Vương bệ hạ!"
"Nhưng......" Hoàng Bắc Nguyệt nhìn Chi Chi, khóc không được, cười cũng không xong "Nàng như thế nào lại là một thiếu nữ?"
"Điện hạ đương nhiên là thiếu nữ!" Lôi Nộ thản nhiên nói, "Điện hạ chúng ta có chỗ nào giống thiếu niên chứ?"
Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn đem Chi Chi ra nhìn kĩ một chút, chỗ nào giống nam hài? Làm sao giống như cũ là được, ai lại biến một viên khoai tây xinh đẹp như vậy thành manh muội giấy liên lạc a!
"Đây là Chi Chi a, ha ha......" Nến Đỏ miễn cưỡng cười ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Chi Chi, cảm thán một tiếng, "Thật sự là thiếu nữ mười tám tuổi đều thay da đổi thịt."
Hoàng Bắc Nguyệt cười xoa đầu Chi Chi, mặc kệ thiếu niên hay thiếu nữ, chỉ cần vẫn là Chi Chi là được.
Nghĩ thời gian dài qua, Tiểu Hổ tâm tâm niệm niệm chờ được đến Tư U Cảnh. Lúc để người ta mang Chi Chi đi, hắn vẫn áy náy, có lẽ sẽ có nhiều lời nói với Chi Chi.
"Tiểu Hổ, sao không nói gì thế?" Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
Chi Chi lau nước mắt, mừng rỡ ngẩng đầu, mắt to ngập nước nhìn Tiểu Hổ, vàng ròng chiếu vào mắt của nàng rạng rỡ lấp lánh.
Song, Tiểu Hổ lại chỉ liếc mắt một cái, cuối cùng chẳng nói gì, lặng yên trở lại không gian linh thú.
"Tên này làm sao vậy?" Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ lắc đầu, đã lâu không gặp mà nửa lời không nói, tốt xấu gì hai người bọn họ cũng sinh sống cùng nhau rất nhiều năm mà!
Nến Đỏ hơi trầm ngâm, sau đó nói ra một câu:"Đại khái phát hiện Chi Chi là một cô gái, chắc bị đả kích lớn rồi!"
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, lắc đầu, không xen vào việc của người khác, nhìn về phía Lôi Nộ nói:"Lôi Nộ các hạ, khế ước của chúng ta vẫn có hiệu lực chứ."
"Đương nhiên!" Lôi Nộ dũng cảm nói, "Muốn hỗ trợ gì cứ nói!"
"Kỳ thật cũng không có gì to tát, chỉ mượn chỗ ở tạm vài ngày." Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép nói, tuy nói có khế ước với Lôi Nộ, nhưng nàng chưa bao giờ coi hắn thành người hầu thật sự.
Hai người hợp tác phải có sự tôn trọng tối thiểu, nàng hiểu rõ điều này.
"Không được! Tư U Cảnh từ xưa đến nay không cho phép người ngoài bước vào, các hạ tìm nơi khác đi!" Lôi Nộ không mở miệng, nhưng Lộc Nhai quyết đoán cự tuyệt.
Trong năm vị Vương đô ở Tư U Cảnh, trừ Lôi Nộ ra thì vẻ mặy những người còn lại cùng Lộc Nhai giống nhau, rõ ràng không đồng ý một người ngoài đi vào.
Tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt không nóng nảy, nàng có Chi Chi ở đây, lần này bất kể thế nào cũng phải mặt dày trụ lại, trốn ở bên ngoài rất dễ bị tìm được.
Không biết rõ chú ấn ở chỗ Thiên Quỳ, nàng không thể đi đâu được.
"Chủ nhân không cần xen vào bọn họ, đi theo ta." Chi Chi vẫy tay bọn bọ, hoàn toàn không để ý sự ngăn cản của người khác.
"Dao Điện hạ, chuyện này phải xin ý của bệ hạ trước." Phong Vô Hành cung kính nói.
"Ngươi đi xin chỉ thị đi, ta dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi trước." Chi Chi không nhìn bất kỳ kẻ nào, lúc này, ai nói gì cũng vô dụng.
Phong Vô Hành biết không khuyên được, đành im lặng không nói.
"Bổn vương cũng đi theo xem một chút, ha ha ha..." Lôi Nộ cười lớn theo sau.
Đoàn người đi xuống tường thành, ở ngã tư đường không một bóng người, xung quanh cửa sổ phòng ốc cũng đóng chặt, có vài ngọn đèn dầu phát sáng.
"Tư U Cảnh cấm đi lại ban đêm sao? vì sao trên đường không có người?" Hoàng Bắc Nguyệt tò mò hỏi, hiện tại mặt trời vừa lặn, không đến mức ai cũng về nhà ngủ chứ?
"Sau khi Mặt trời lặn là thời gian hồn phách hoạt động, người sống không tranh với người chết, cho nên ban đêm giành cho bọn họ." Lôi Nộ cười nói.
Nghe hắn nói xong, trên lưng Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nổi da gà. Nói vậy thì bây giờ linh hồn đang hoạt động đầy đường sao?
Không muốn suy nghĩ nhiều, bọn họ vội vàng bước nhanh hơn.
Trên đường đơn giản thương lượng một chút, theo Chi Chi vào vương cung quá gần Dạ Vương, không an toàn, cho nên tạm thời ở tại quý phủ của Lôi Nộ.
Lôi Nộ rất hiếu khách, bọn họ vừa đến, lập tức cho người chuẩn bị thức ăn ngon khoản đãi, ăn cơm xong, Hỏa Tịch xinh đẹp cũng mang ý chỉ của Dạ Vương tới.
"Bệ hạ ngày mai muốn gặp Hoàng Bắc Nguyệt các hạ." Nói xong ý chỉ của Dạ Vương, Hỏa Tịch cũng không khách khí ngồi xuống.
Không ngờ Dạ Vương triệu kiến nhanh như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt nắm chén rượu, trầm mặc chốc lát.
"Chủ nhân yên tâm, phụ vương là người tốt." Chi Chi vội vàng nói, sợ nàng hiểu lầm.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói:"Nếu tới Tư U Cảnh, tự nhiên phải đi bái kiến Dạ Vương bệ hạ, ngày mai ta sẽ theo Hỏa Vương đại nhân cùng tiến cung."
Hỏa Tịch gật đầu, nói với Chi Chi:"Dao nhi, ngươi là vua tương lai của Tư U Cảnh, không nên tùy tiện gọi người khác là "Chủ nhân", cho dù trong lòng ngươi nguyện ý, cả Tư U Cảnh cũng sẽ không đồng ý. Sỉ nhục điện hạ, chẳng khác nào đối địch với Tư U Cảnh."
Chi Chi nghe xong, ôm lấy bắp đùi Hoàng Bắc Nguyệt mà cọ xát.
Hoàng Bắc Nguyệt hiểu Hỏa Vương nói chuyện không phải cho Chi Chi nghe, mà là nói cho nàng nghe.
Từ trước Chi Chi không nói, chưa bao giờ biết nàng xưng hô với mình thế nào, hiện tại nghe được cũng bất đắc dĩ.
"Chi Chi, trước kia ta dạy ngươi thế nào? Chỉ có thể làm nũng lúc không có người ngoài, nếu có người ngoài thì làm thế nào?"
Chi Chi ngây thơ ngẩng đầu, vừa lúc thấy Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, đôi mắt thanh lạnh nhẹ nhàng liếc mắt một cái, trong lòng giật mình, nháy hai mắt, rất ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nhìn về phía Hỏa Tịch, nói: "Để Hỏa Vương các hạ chê cười, trước kia Chi Chi ở bên cạnh ta, vẫn không dạy dỗ tốt nàng."
Khuôn mặt Hỏa Tịch cao quý không thay đổi. Nàng ra oai phủ đầu Hoàng Bắc Nguyệt, đối phương xinh đẹp đáp lễ trở lại, rất hợp lý. Nàng không tức giận bởi vì từ thiếu nữ này, thấy được bóng dáng quen thuộc ngày xưa.
Đối chọi gay gắt, vô cùng dẻo miệng, không cúi đầu nhận thua, quật cường khiến người ta đau đầu.
Nàng ảm đạm cười:"Dao nhi lớn lên sẽ tự hiểu chuyện."
Không ngờ Hỏa Vương luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo không buông tha ai cũng chủ động chịu thua, ngoài dự liệu của Lôi Nộ. Hắn tỉ mỉ đánh giá ánh mắt nữ nhân kia, xác định không có thần sắc tức giận mới thoáng yên tâm.
Vì tránh lại tranh chấp, Lôi Nộ sớm kết thúc nói chuyện, mời khách khứa đi nghỉ ngơi, sau đó tự mình tiễn Hỏa Tịch ra khỏi cửa.
"Ách......" Lôi Nộ dùng cái tay thô ráp chụp vào gáy nói, "Nha đầu kia mặc dù dẻo miệng một chút, nhưng kỳ thật tâm địa không tồi."
Hỏa Tịch ung dung cười: "Lần nhìn thấy ngươi che chở người khác đúng là chuyện của hơn một trăm năm trước."
Tư U Cảnh không có ánh trăng, chỉ có hai cái đèn lồng to trên cửa phủ, chiếu sáng khuôn mặt cương nghị của Lôi Nộ.
Chỉ thấy thần sắc hắn chậm rãi trầm xuống, tiếng rít nói: "Cũng là ngươi hiểu rõ ta, dễ dàng để ngươi hiểu thấu."
"Cô ta quả thật rất giống Cẩn nhi lúc trẻ."
"Ha ha, phong thái của Cẩn điện hạ, trọn đời khó quên a!" Lôi Nộ đùa giỡ nói.
Trong tiếng cười mạnh mẽ của hắn, Hỏa Tịch nhẹ giọng thở dài, "Ta thường suy nghĩ, nếu năm đó tranh giành vương vị, bệ hạ không thiết bẫy hại Cẩn nhi, bức cô ấy bỏ đi, có lẽ sau này......"
"Chuyện đã xảy ra cần gì nghĩ nhiều? Chúng ta đều già rồi, chuyện đã qua thì cho qua đi!" Lôi Nộ đột nhiên thở dài một tiếng.
Rất hiếm khi nghe thấy hắn nói cảm khái như vậy, Hỏa Tịch cười khổ, sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp chính mình, "Cũng đúng."
Thản nhiên cười vài câu, Hỏa Tịch triệu hồi ra một đám lửa, biến mất ở bên trong, Lôi Vương cũng rầu rĩ xoay người trở về vương phủ.
Hai người không chú ý lúc bọn họ nói chuyện, sau cửa phủ có một bóng đen ẩn trong đêm, chuyện bọn họ nói cũng nghe được rõ ràng.
Đợi hai người sau khi rời khỏi, bóng đen mới chậm rãi đi ra, ngọn đèn chiếu rõ một nửa mặt, rõ ràng là Hoàng Bắc Nguyệt.
"Xem ra, ngày mai đi gặp Dạ Vương, sẽ rất thú vị đây."
Nàng không ngờ Hiên Viên Cẩn cùng Tư U Cảnh lại có ngọn nguồn lớn như vậy.
Tranh giành vương vị? Xếp đặt hãm hại?
Chẳng trách năm đó Hiên Viên Cẩn đánh Tư U Cảnh đến mức phải rời xa ánh sáng, ẩn lui trong bóng tối.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi trở lại phòng, Nến Đỏ mang Chi Chi đi ngủ, nàng ngồi ở trên giường, thả Thiên Quỳ khỏi không gian linh thú ra, giúp hắn ẩn giấu khí tức trên người.
Bị buồn bực lâu như vậy, Thiên Quỳ thờ ơ liếc mắt một cái, nhưng chưa nói gì.
"Lời nói vừa rồi ngươi cũng nghe thấy chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
"Ta chỉ biết Dạ VươngTiêu Lan có muội muội tên là Tiêu Cẩn, từ nhỏ thiên phú trác tuyệt, đáng tiếc có tiên đoán nói cô ta tâm thuật bất chính, tương lai sẽ đẩy Tư U Cảnh vào đại họa, bởi vậy không xứng với vương vị, bị đuổi khỏi Tư U Cảnh, từ đó không rõ đi đâu, không ngờ cô ta chính là Hiên Viên Cẩn."
"Xem ra tiên đoán cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, thực tế về sau đã chứng minh." Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
Thiên Quỳ thờ ơ nói: "Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì? Muốn báo thù cho cô ta sao?"
"Ta ăn no rửng mỡ chắc." Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo, "Ta chỉ muốn biết, thực lực Dạ Vương thế nào?"
"Sâu không lường được." Thiên Quỳ đơn giản nói bốn chữ. Trong miệng cao thủ như ả, đánh giá bốn chữ này có chút cao quá mức.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng hít một hơi, bất đắc dĩ buông tay, "Xem ra ngày mai phải cẩn thận!"
"Trước khi ta khôi phục thực lực, trừ lúc nguyên khí vận chuyển, ta sẽ không xuất hiện."
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, mở không gian cho ả vào, chính mình cũng nằm xuống nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay.
Lúc nhắm mắt lại, trước mắt xuất hiện một đôi mắt lạnh lùng không có cảm tình, nhìn nàng từ xa.
"Chúng ta sẽ có tương lai, tại sao... không tin ta chứ?" Trước khi ngủ, nàng thì thào nói.
*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***
Sáng sớm, Hỏa Tịch xuất hiện dẫn Hoàng Bắc Nguyệt đi Vương cung gặp mặt Dạ Vương.
Hừng đông ở Tư U Cảnh chính là thiên đường trên nhân gian, khung cảnh tách biệt với bên ngoài, dọc đường đi phồn hoa đưa tiễn, khiến tâm tình cũng bất giác tốt hơn.
Trong hoa viên ở vương cung chờ đợi, Chi Chi vẫn năn nỉ nàng cho Tiểu Hổ ra, nàng hồi lâu không gặp Tiểu Hổ, muốn chơi đùa với hắn, song Hoàng Bắc Nguyệt hỏi ý tứ Tiểu Hổ, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Chi Chi thất vọng, tuy nhiên Dạ Vương rất nhanh đã tới, Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc đối mặt, nghĩ sẽ thấy một vương giả bí hiểm, song, ban đầu truyền vào lỗ tai lại là vài tiếng ho suy yếu.
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đường nhỏ trong vườn hoa, hai cung nhân đẩy xe lăn lại đây. Trên xe lăm là một nam tử mặc cẩm y tú bào, thần thái tiều tụy, bệnh trạng nghiêm trọng, dùng khăn che miệng ho khan, sau khi lau khóe miệng, hắn không dấu vết nhét khăn vào ống tay áo.
Nghe tiếng ho vỡ nát, chỉ sợ là ho ra máu.
Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, nghìn suy vạn nghĩ cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Dạ Vương bệnh tật.
"Phụ vương!" Chi Chi nhìn thấy hắn, sôi nổi chạy tới, lôi kéo tay hắn, "Người khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều." Dạ Vương nhìn thấy Chi Chi, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười suy yếu.
Tình trạng đó làm sao tốt hơn nhiều được, rõ ràng là có bệnh nguy kịch, không thể sống lâu được.
Không nhịn được liếc nhìn Hỏa Tịch, đối phương thản nhiên nói:"Bệ hạ mắc bệnh từ trong bụng mẹ, năm đó vì bình loạn nên bị trọng thương, tuy nhiên bệ hạ cũng không phải dễ chọc."
Cô ta nói bình loạn, đương nhiên là bình loạn do Hiên Viên Cẩn tạo ra.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, Dạ Vương ngồi trên xe lăn được đẩy tới, nàng tiến lên từng bước, lễ phép hành lễ.
"Không cần đa lễ, ta còn chưa cảm tạ ngươi chăm sóc Dao nhi nhiều năm qua." Dạ Vương giơ tay lên đỡ nàng, chậm rãi đứng lên, để Hỏa Tịch mang Chi Chi đi nơi khác chơi đùa, còn hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt đi trên con đường mòn của hoa viên ra tới hồ.
Nhìn bước chân hắn nhẹ nhàng, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói: "Nghe nói bệ hạ bệnh lâu ngày, ta có phương thuốc biết đâu hữu dụng."
Dạ Vương cười nói: "Để các hạ lo lắng, tuy nhiên kể cả độc cô dược thánh tới cũng không trị được hết bệnh của quả nhân."
"Độc cô dược thánh mặc dù lợi hại, nhưng ta biết có một vị luyện dược sư khiến ngay cả ông ta cũng phải bội phục."
"A, các hạ nói tới ai?" Dạ Vương chậm rãi xoay người, cười hỏi.
"Nàng gọi là Hiên Viên Cẩn, nàng để lại phương thuốc chế tạo Thất phá đan, giúp ta dựng lại linh thể." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, ngẩng đầu nhìn thẳng Dạ Vương.
Có lẽ đã lâu không nghe đến cái tên này nên Dạ Vương sợ run thật lâu mới chậm rãi khôi phục, "Nghe nói người này đã chết, quả nhân không ôm hy vọng."
"Dạ Vương bệ hạ quên rồi sao? ta là truyền nhâncủa nàng." Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên, "Bệ hạ yên tâm để tại hạ bắt mạch xem sao?"
Dạ Vương liếc nhìn nàng, chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt đặt lên trên cổ tay gầy gò của hắn xem mạch đập, có chút ngưng thần.
"Các hạ mang khách quý đến, quả nhân đã lâu không gặp nàng." Dạ Vương đột nhiên cảm thán một tiếng.
Lông mi nhẹ nhàng run lên, Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói:"Đáng tiếc nàng cổ quái, không thích gặp người khác, nếu không có thể ôn chuyện với bệ hạ."
Ngón tay rời khỏi mạch đập, Dạ Vương chậm rãi kéo ống tay áo, bao trùm qua cổ tay "Các hạ chẩn thế nào?"
"Chứng bệnh của bệ hạ tồn tại từ hồi còn là bào thai thì tại hạ không dám điều trị, nhưng dư độc trong cơ thể có thể thử một lần."
"Ngươi nói là quả nhân trúng độc?" Trong nháy mắt khiếp sợ, lập tức Dạ Vương cũng hiểu rõ, cười cười, "Độc này, các hạ dự định trị thế nào?"
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc trầm ngâm một chút, nói:"Chuyện này cũng không phải là một sớm một chiều có thể trị hết. Bệ hạ trúng độc nhiều năm như vậy, độc tố đã sớm xâm nhập trong xương tủy, ta cần thời gian điều chế phương thuốc."
"Không phải là quả nhân hoài nghi các hạ, chỉ là các hạ dựa vào cái gì để ta tin phục?"
Đã sớm ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, không chút hoang mang nói: "Độc do Hiên Viên Cẩn hạ, giờ phút này người đó đã không còn ở nhân thế. Trên đời này chỉ có ta mới có Vạn Thú Vô Cương, ngươi không có lựa chọn."
Đôi mắt thanh lạnh nhẹ nhàng liếc hắn, cho dù con bài chưa lật không xuất hiện, nhưng đáy mắt tự tin cũng khiến người ta tin phục.
Dạ Vương giật mình một cái, thì thào hỏi: "Nàng chết rồi sao?"
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vắng vẻ, như chìm vào vực sâu...
"Dạ Vương!" Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng đưa tay nâng cánh tay Dạ Vương, thoáng dùng sức dìu hắn.
Bên này động tĩnh vừa xuất hiện, cung nhân ở gần đó lập tức vội vàng chạy tới, đỡ Dạ Vương lên ngồi trên xe lăn.
"Nàng chết như thế nào?" Dạ Vương nắm chặt tay Hoàng Bắc Nguyệt, "Nàng nói gì trước khi chết?"
← Ch. 1095 | Ch. 1097 → |