Người mang khế ước 2
← Ch.1014 | Ch.1016 → |
Chỉ cần một ánh mắt, hắn đã biết đây không phải là nàng.
"Quận chúa thân phận tôn quý, học cũng để tiêu khiển thôi, không quan trọng." Phong Liên Dực cười nói.
Nghe hắn ôn nhu như thế, không có ý tứ xem thường nàng chút nào, Bắc Nguyệt quận chúa ngượng ngùng cười, thấp giọng nói: "Lần này tới còn muốn cảm tạ bệ hạ, hạ lễ ngài đưa tới rất đáng quý."
"Quận chúa đáng được nhận."
"Là vì ta từng cứu ngươi sao?" Bắc Nguyệt quận chúa đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, không nhìn thấy hắn, cũng sẽ không sợ hãi, "Ngươi vì báo ân, cho nên..."
"Cũng không hẳn như thế." Giọng nói Phong Liên Dực càng nhu hòa, "Ngươi xứng với hạ lễ đó."
Bắc Nguyệt quận chúa ngẩn ra, trong mắt đột nhiên chợt lóe lệ quang, đại từng giọt nước mắt lăn xuống, " tại sao Ngươi tốt với ta vậy?"
"Bởi vì..." Phong Liên Dực đột nhiên không nói nên lời, bởi vì nàng từng chiếm thân thể của ngươi nhưng không có cách trả lại ân tình cho ngươi, vậy thì để hắn trả.
Nguyệt không thích nợ đồ của bất kỳ ai!
Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn bọn họ, Bắc Nguyệt quận chúa đột nhiên khóc, dọa nàng giật mình, vội vàng nhảy ra, sợ bị nước mắt rơi trúng.
"Đừng khóc." Phong Liên Dực giơ tay lên, vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng, Nguyệt dọn sạch hết thảy chướng ngại cho ngươi, diệt trừ hết thảy địch nhân, sẽ không muốn nhìn thấy ngươi khóc.
Bắc Nguyệt quận chúa hút hút cái mũi, ngượng ngùng đỏ mặt, vội vã nói: "Cám ơn ngươi, ta đi."
"Ta tiễn ngươi đi ra ngoài."
"Không cần." Bắc Nguyệt quận chúa lắc đầu, thị nữ đi theo nàng tới hầu ở dưới hành lang, Phong Liên Dực thấy cũng không kiên trì, nhìn thị nữ dìu đỡ nàng, đem nàng mang đi.
Rốt cuộc quận chúa thích khóc này cũng đi, Nguyệt Dạ nhảy lên bàn đánh đàn, liếc nhìn vết máu trên dây cung, đang muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ Phong Liên Dực lại mở miệng trước:"Đi ra đi."
Còn có ai ở đây sao?
Nguyệt Dạ khiếp sợ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trong bóng tối ở hành lang, một thiếu niên mặc y phục đen chậm rãi đi tới, sắc mặt tái nhợt như tuyết, khóe mắt cánh Hoa Kết Ngạnh màu đen họp lại, giống như đang ngủ say.
Vừa nhìn thấy người này, nàng trong lòng liền tê dại, vội vàng lắc mình trốn phía gầm bàn, len lén lộ đầu ra nhìn thiếu niên kia.
Mỗi lần thấy hắn liền cảm giác rất sợ hãi, không biết đời trước có phải bị hắn giết chết hay không, thật đáng sợ.
Trong tuyết bay, hai người mặt đối mặt, nét mặt Phong Liên Dực đã thu lại ý cười, vẻ mặt Mặc Liên cũng không chút thay đổi.
"Nàng sắp lập gia đình, ngươi vẫn đi theo nàng làm gì, trở về Điện Quang Diệu đi." Gió lạnh thổi tới, giọng nói của hắn lạnh như băng, vô tình như tuyết.
Người này giết Nguyệt, khiến hồn phách nàng biến mất, làm sao có thể không hận hắn?
Mặc Liên giật mình một cái, sau đó chậm rãi mở miệng:"Nàng, khác nhau."
"Tính cách nàng thay đổi, nhưng nàng là Bắc Nguyệt quận chúa." Phong Liên Dực nhìn hắn một cái, "Mặc Liên, là ngươi mang nàng về."
Làn môi tái nhợt mấp máy, vẻ mặt ẩn nhẫn của Mặc Liên có vài phần thống khổ "Nguyệt, tại sao biến mất?."
"Bởi vì ngươi giết nàng." Phong Liên Dực không có cảm tình nói, trong lòng cũng đau xót.
Nàng biến mất, triệt để biến mất khỏi cái thế giới này.
Những lời này của hắn hoàn toàn nghiền nát khuôn mặt cố gắng ẩn nhẫn của Mặc Liên. Nỗi đau đớn cùng sợ hãi dâng lên, khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn cũng nhăn nhúm. Hắn đưa tay vỗ về hai mắt như muốn ngăn trở thống khổ từ địa ngục bò ra.
Nguyệt Dạ đứng ở phía sau bọn họ, nhìn một màn này, trong lòng cảm giác phức tạp không nói nên lời. Thấy Phong Liên Dực quá tàn nhẫn, người tên là Hoàng Bắc Nguyệt biến mất đều là người bọn họ rất quan tâm a!
Phong Liên Dực đau đớn, Mặc Liên cũng sẽ đau đớn.
Nhưng nghĩ đến Hoàng Bắc Nguyệt là bị Mặc Liên giết chết, tự tay hắn làm nàng biến mất khỏi thế giới này, khiến Phong Liên Dực vĩnh viễn mất đi người yêu, sẽ không khó giải thích hắn lãnh huyết tàn nhẫn.
Nếu là nàng, nàng sẽ không tiếc hết thảy giết Mặc Liên để báo thù.
Mặc dù thiếu niên đáng sợ này không dễ dàng có thể giết chết như vậy.
Không muốn chứng kiến vẻ mặt thống khổ hối hận của hắn, Phong Liên Dực chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền phẩy tay áo bỏ đi, đi vào phòng, đóng cửa lại.
Chờ ta a!
Nguyệt Dạ trốn ở phía sau bàn đặt cây đàn kêu gào vô lực trong lòng, để nàng ở lại cùng thiếu niên khủng bố này cũng quá đáng sợ!
Nguyệt Dạ đi tới đi lui ở sau gầm bàn, toàn bộ lông trên người tiểu hồ ly đều dựng thẳng lên.
Trong lúc bất an sợ hãi, trong tay thiếu niên tên là Mặc Liên kia đột nhiên hiện lên một luồng ánh chớp màu đen, sau đó nhanh chóng bổ xuống đầu hắn.
Không phải muốn tự sát chứ?
Nguyệt Dạ kinh hãi, cái gì cũng bất chấp, hô to một tiếng: "Chờ một chút!" Sau đó thân thể lông xù liền đánh về khửu tay Mặc Liên. Ánh chớp màu đen hung hiểm xoẹt qua gò má hắn, đánh vào giàn trồng hoa. Trong khoảnh khắc, cả tòa giàn trồng hoa cũng bị nghiền nát, bị ánh chớp đánh thành tro bụi.
Mà một mảng lông trên lưng tiểu hồ ly vì quá gần ánh chớp mà bị đốt một mảnh, da thịt "Xoẹt" một tiếng, thiêu đỏ một mảng lớn, đau đến nhe răng trợn mắt!
Tới gần thiếu niên nguy hiểm này quả nhiên dễ bị thương a!
Mặc Liên giật mình một cái, không ngờ một con tiểu hồ ly đột nhiên xuất hiện ngăn cản hắn. Trong lòng hắn vốn bị sợ hãi vô tận cùng hối hận chiếm hết, thầm nghĩ muốn tự sát, giờ phút này nỗi sợ hãi đột nhiên như thủy triều lui đi.
Hắn ngơ ngác nhìn về tiểu hồ ly, đây là con thú hắn năm đó nhặt được?
Nhìn nàng bị thương phía sau lưng, Mặc Liên cũng có chút đau lòng, nghĩ nó coi như cứu mình, bởi vậy cẩn thận nâng nó lên, thì thào nói một câu: "Xin lỗi."
Xin lỗi.
Câu này thoáng lọt qua lỗ tai nhỏ của hồ ly, truyền vào Nguyệt Dạ trong phong ấn. Nàng ngồi xếp bằng, đột nhiên cảm giác trong thân thể hiện lên nỗi chua xót.
Chữ xin lỗi này, đúng là thiếu niên này tràn đầy xin lỗi cùng tự trách a!
"Không, không sao." Nàng khống chế được ý thức tiểu hồ ly, thoáng cái là có thể cảm giác trên lưng nóng bỏng đau nhức, bởi vậy cắn răng gian nan nói.
Nghe hồ ly có thể mở miệng, Mặc Liên lại càng giật mình nhìn nàng:"Ngươi..."
Nếu có thể thì giờ phút này hóa thành hình thái hồn phách cho hắn nhìn một chút cũng chả sao, chỉ tiếc tối nay không biết vì sao không có ánh trăng. Không có ánh trăng, trừ phi có cao thủ Yểm trợ giúp, nếu không nàng không ra được.
"Ta là hồn phách bị phong ấn trong thân thể hồ ly, thấy ngươi muốn tự sát không nhịn được có lời khuyên người, có chuyện gì mà nghĩ quẩn chứ?" Nàng hai ba câu nói về mình rồi lại chuyển tới chuyện của hắn.
Mặc Liên vừa nghe, đầu tiên trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ta... không phải người tốt."
Nguyệt Dạ cười nói: "Khéo thật, ta cũng không phải người tốt."
Lúc bình thường gặp một người tự sát, không liên quan gì đến nàng thì nàng sẽ không can thiệp, nhưng thiếu niên này... nhìn thấy hắn luôn luôn có cảm giác áy náy.
Mặc Liên lắc đầu, "Khác nhau."
"Nghe này, mặc kệ phạm lỗi gì, cho dù toàn thế giới cũng không tha thứ ngươi thì cũng vẫn có người coi ngươi là tốt nhất." Chịu đựng nóng bỏng đau nhức trên lưng, Nguyệt Dạ cười nói.
Trên gương mặt tái nhợt xuất hiện thần sắc hoảng hốt, sẽ có người coi hắn là tốt nhất sao?
Sẽ coi hắn là người tốt nhất mà không cố kỵ gì, đại khái chỉ có Hồng Liên.
Cúi đầu nhìn tiểu hồ ly này, đã trưởng thành hơn một năm trước kia, đôi mắt màu lam trong suốt như gương phản chiếu bóng dáng của hắn.
Trước kia sao lại không phát hiện nàng là một con hồ ly có thể nói chứ?
Liếc nhìn vết thương trên lưng, Mặc Liên vội vàng tìm kiếm thuốc chữa thương ở nạp giới.
"Không cần." Phía sau vang lên giọng nói thanh lạnh, Phong Liên Dực không biết khi nào đi ra khỏi phòng, mặc kệ gió tuyết đi tới, ánh mắt liếc qua tiểu hồ ly, nhìn thấy vết thương trên lưng nàng, ánh mắt liền trầm xuống.
Mặc Liên nhăn nhó nhìn hắn, hồ ly là hắn vẫn nuôi, bề ngoài vốn xinh đẹp, bị hắn đả thương thành như vậy...
Phong Liên Dực không tức giận, chỉ ôm tiểu hồ ly lại, thản nhiên nói một câu: "Mặc Liên các hạ mời trở về đi."
"Thuốc......" Mặc Liên suy nghĩ một chút rồi vươn tay, trong lòng bàn tay có một bình thuốc màu xanh biếc.
Phong Liên Dực bước chậm, Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn chiếc cằm duyên dáng, rất sợ tính tình hắn cao ngạo sẽ không nhận ý tốt của thiếu niên kia, lần nữa phẩy tay áo bỏ đi.
Tuy nhiên may là hắn chỉ chần chừ một chút rồi vươn tay ra cầm lấy bình thuốc, mặc dù không nói lời cám ơn, tuy nhiên cử động này cũng đủ để an ủi tâm tình muốn bồi thường của Mặc Liên.
Ít nhất tiếp nhận ý tốt của hắn.
Bị Phong Liên Dực ôm trở về phòng, hắn không nói một lời ngồi xuống, đặt lọ thuốc của Mặc Liên ở một bên, lấy thuốc của chính mình giúp nàng bôi lên vết thương.
Trên lưng vết thương cảm giác lành lạnh, tiểu hồ ly thoải mái hai mắt cũng nheo lại, hết sức hưởng thụ.
"Nếu không có việc gì thì đừng tới gần hắn." Sau khi bôi thuốc, Phong Liên Dực mới thản nhiên nói một câu.
"Vì sao?" Nguyệt Dạ mở miệng tiểu hồ ly hỏi.
"Không muốn nhìn thấy ngươi bị thương." Hắn có chút nhíu mày, mắt màu tím quan tâm thật sự.
Nguyệt Dạ quay đầu sang, thẳng tắp nhìn hắn, "Có phải ngươi rất hận người kia hay không?"
"Hỏi cái này làm gì?" Hắn thờ ơ nói, mặt không thay đổi thu thập bình thuốc cùng băng gạc.
"Ta vẫn nghe tiếng đàn của ngươi, biết cả đời ngươi đều khó có thể quên nàng, vậy tự nhiên cũng không thể quên người giết nàng." Đuôi hồ ly vểnh lên một chút, Nguyệt Dạ cười nói.
Phong Liên Dực dương khóe miệng một chút, nói:"Ngươi mặc dù thông minh, nhưng lần này đã đoán sai."
Nguyệt Dạ trợn to hai mắt:"Không thể nào!"
"Đối với Mặc Liên, nói là hận không hẳn, đúng hơn là đồng tình, hắn giết Bắc Nguyệt, là bởi vì bị người khống chế. Lúc hắn thanh tỉnh dùng tất cả mọi thứ của mình triệu hồi hồn phách của Bắc Nguyệt, chỉ tiếc ra một chút sai......"
"Thuật Chiêu hồn?" Nghe được từ này, Nguyệt Dạ rõ ràng chấn kinh một chút, tìm tòi một chút trí nhớ bi thương của mình.
"Nghe nói thuật pháp này là muốn dùng kiếp sau cùng tuổi thọ của chính mình đi trao đổi, như vậy Mặc Liên hắn..."
Phong Liên Dực gật đầu, giọng nói trầm thấp:"Cho nên ta một mực thuyết phục chính mình không nên hận hắn."
"người đáng thương." Nguyệt Dạ yên lặng nói một câu, quay đầu, đặt mặt trên đùi Phong Liên Dực, đôi mắt màu lam lạnh nghiêng mặt nhìn hắn, "Phong Liên Dực, ta vẫn không rõ, cảm giác thích một người như ngươi liệu có quá mệt mỏi hay không?"
Phong Liên Dực bật cười: "Mệt mỏi? Nếu có nàng ở bên, hận không thể biến thời gian dừng lại."
"Thế nếu lúc không có nàng thì sao?" Nguyệt Dạ tùy tiện hỏi, đột nhiên nhìn thấy đáy mắt màu tím nhạt của hắn thoáng hiện vẻ đau xót, mới giật mình biết lỡ lời, đang muốn bào chữa, lại nghe hắn chậm rãi mở miệng.
"Ta thường xuyên tự hỏi, tại sao lại để ta còn sống trên thế giới không có nàng?" Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về bộ lông mềm mại trên đầu tiểu hồ ly, giọng nói đủ thấp chỉ để hắn cùng nàng mới có thể nghe thấy.
Nguyệt Dạ đang ở trong phong ấn đột nhiên cảm giác tuy không có trái tim nhưng lại co rút đau đớn một chút.
Đêm khuya yên tĩnh, Phong Liên Dực tưởng nàng ngủ thiếp đi, chính mình cũng trở về phòng nghỉ ngơi, tiểu hồ ly chờ chốc lát an tĩnh mới lặng lẽ chui ra từ cửa sổ, đi tới bên ngoài.
Tuyết bay ngợp trời, gió lạnh gào thét.
Vết thương trên lưng bị gió lạnh thổi lại bắt đầu đau, Nguyệt Dạ liền mắng: "Thối điểu! Ngươi bảo ta ra làm chi?"
"Ta không gọi là thối điểu!" Giữa trời đầy tuyết đột nhiên truyền đến tiếng bất mãn của Băng Linh Huyễn Điểu.
Nguyệt Dạ hừ một tiếng: "Gọi là gì kệ ngươi, có chuyện gì nói mau! Lạnh chết ta"
Hóa ra là là hồ ly thiếu da lông nên chịu rét kém như vậy.
Trong gió tuyết, một đôi mắt màu ngọc bích chậm rãi xuất hiện, Băng Linh Huyễn Điểu cảnh cáo nói: "Tu La vương là người của chủ nhân ta, cấm ngươi dám có ý gì đấy!"
Nguyệt Dạ vốn lạnh phát run, hơn nữa vết thương lại đau đã sớm không nhịn được, nghe hắn vừa nói như thế suýt nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Nực cười! Ai thèm để ý hắn? Ngươi bớt nói nhảm! Hắn lớn lên đẹp mắt mà thôi, ta mà là cái loại người trông mặt mà bắt hình dong sao?"
Liên tiếp nói một chuỗi có cảm giác giấu đầu hở đuôi, Băng Linh Huyễn Điểu lạnh mắt nhìn nàng, sắc bén nói:"Ta nói một chút mà thôi, ngươi kích động như vậy làm chi?"
"Ngươi..." Nếu không phải không có ánh trăng, nàng đã sớm ra khỏi phong ấn tranh luận với nó, con chim ngu này chẳng lẽ cũng có linh tính như vậy?
Băng Linh Huyễn Điểu nhìn nàng một cái, thân ảnh tuyết sắc chậm rãi xuất hiện trong gió tuyết, đứng ở trước mặt nàng, "Hôm nay đa tạ ngươi cứu."
"Sớm biết thế này đã không cứu!" Nguyệt Dạ than thở, có chút cảm giác tức giận như con nít.
Băng Linh Huyễn Điểu nhìn ánh mắt của nàng không khỏi có thêm vài phần nhu hòa, nghĩ tới mọi chuyện hôm nay ở trong Trận Pháp của Bảy tòa tháp lại càng khó hiểu, làm nó tự dưng muốn đi theo cái hồn phách xa lạ này.
Lại nói mọi chuyện phát sinh hôm nay, nhớ lại mà kinh tâm động phách.
Nó và Nguyệt Dạ cùng vào Cung Vạn Thú trong Trận Pháp của Bảy tòa tháp không phải theo cách bình thường, mạnh mẽ xông vào kết giới cường đại như vậy, lập tức bị kết giới công kích.
Nhưng kỳ lạ là kết giới chỉ đánh hắn, không công kích cô gái kia, ngược lại lúc nó đuổi theo nàng và động thủ, kết giới lại chủ động bảo vệ cô gái, sau đó công kích ngược lại hắn.
Băng Linh Huyễn Điểu mặc dù cường đại, nhưng Cung Vạn Thú không phải vùng đất bình thường. Trên tấm bia đá vô số linh thú, tựa như thạch thú trong Biệt Nguyệt Sơn Trang, tuy chỉ là hòn đá nhưng sẽ sống lại càng thêm hung mãnh!
Lúc ấy có hơn mười con linh thú trong bóng đêm đuổi giết nó, Băng Linh Huyễn Điểu trừ chạy trối chết ra thì chẳng có thời gian quan tâm cô gái kia!
Với thực lực của nó có thể miễn cưỡng đối phó linh thú này một chút, nhưng sau lại đột nhiên xuất hiện hai con thần thú thực lực mạnh mẽ, một băng một lửa dồn hắn vào khắp ngõ ngách, nhìn thấy là định xuống tay!
Trong lúc chỉ mành treo chuông, bóng dáng cô gái màu đỏ lại hiện ra như tia chớp, xuất hiện trước mặt nó. Hai tay mảnh khảnh mở ra, trên người tuôn ra một làn nguyên khí màu đen mỏng, trong nháy mắt lực lượng cường đại ở trong Cung Vạn Thú chấn động rung chuyển, giống như thiên quân vạn mã không thể chống đỡ.
Hai con thần thú ngẩn ra, Băng Linh Huyễn Điểu cũng chấn kinh!
Trong nguyên khí màu đen ẩn chứa cảm giác quen thuộc... Dường như là, là lực lượng cường từng làm chính mình cúi đầu xưng thần...
Song cảm giác quen thuộc chỉ chợt lóe qua, nguyên khí màu đen mỏng manh chỉ dũng mãnh tiến ra trong chớp mắt liền biến mất!
Bên lỗ tai vang lên tiếng Nguyệt Dạ hổn hển: "Con chim thúi kia! Ngẩn ngơ gì đấy? Chạy a! Này này, đừng quên mang ta đi a!"
Mặc dù đến nay nghĩ mãi không rõ vì sao nha đầu kia cứu nó, rõ ràng một khắc trước nó muốn giết nàng. Tuy nhiên lúc kịp phản ứng, nó đã theo lời nàng, móng vuốt nắm lấy nàng, sau đó bay nhanh đến một gian mật thất, lúc này mới tránh thoát nguy hiểm bị đàn thú công kích.
Nhớ tới hết thảy mọi thứ ở trong Cung Vạn Thú, Nguyệt Dạ vẫn hối hận muốn đập đầu vào tường. Nàng không biết lúc ấy tự dưng nổi điên mới có thể mạo hiểm mạng sống cứu con chim thúi này.
May mà sau đó nó còn có vài phần lương tâm, không tiếp tục công kích nàng, nếu không nàng chết không nhắm mắt a!
Một con hồ ly cùng một con Băng Loan Điểu lặng lẽ nhìn nhau vài giây trong gió tuyết, Nguyệt Dạ rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Thối điểu, ngươi bảo ta ra chắc sẽ không chỉ cảnh cáo ta không được để mắt đến nam nhân của chủ nhân ngươi chứ."
Nếu nó xác nhận đúng, nàng sau này sẽ không đi ra nghe hắn nói nữa!
"À......" Băng Linh Huyễn Điểu suy nghĩ một chút, "Đây là một trong các nguyên nhân."
← Ch. 1014 | Ch. 1016 → |