Linh Ương thất tháp 5
← Ch.1012 | Ch.1014 → |
Cánh hoa còn chưa hoàn toàn phóng lớn ra, nhưng lại lặng yên không một tiếng động bay về phía Băng Linh Huyễn Điểu.
Song, làm hắn thật không ngờ chính là Nguyệt Dạ chạy vào tam giác trận chỗ sáu tòa thì bóng dáng đột nhiên tiêu thất, mà Băng Linh Huyễn Điểu phát ra băng tuyết khổng lồ theo sát cũng biến mất trước mặt Yểm.
Hoa hồng bay múa giữa trời tuyết nhưng lại bình yên vô sự bay vào, đánh trên tòa tháp, lập tức bị bật ngược ra, từng đóa hoa mở rộng.
Yểm ngây dại.
Đời này gặp phải vô số chuyện quái dị, nhưng lại chưa bao giờ khiếp sợ như thế!
"Tiểu nha đầu" Hắn thì thào hô một tiếng, bóng dáng đột nhiên bay qua, nhưng bị bật ra giống hoa hồng, mà Nguyệt Dạ cùng Băng Linh Huyễn Điểu đi vào trong tam giác trận của sáu tòa tháp mà không thấy bóng dáng!
Điều này sao có thể? Không nói đến Nguyệt Dạ, Băng Linh Huyễn Điểu thật lớn như thế, nếu sử dụng ảo thuật ẩn tàng thân thể cũng không thể thoát được ánh mắt của hắn!
Nhưng chung quanh bình tĩnh! ngay cả bông tuyết rơi xuống cũng gây tiếng động bên tai!
Trên bầu trời bông tuyết bay lả tả, nhưng lại không gặp bóng dáng của nàng!
"Nguyệt Dạ!" Yểm hô to một tiếng, tiếng kêu vừa dứt, cả tòa Học Viện Linh Ương đều chấn động, bảy tòa tháp lay động rung động, tựa hồ muốn khuynh đảo.
Nơi này phát sinh dị biến, mấy vị trưởng lão trong Học Viện Linh Ương tự nhiên cảm ứng được trước tiên. Tiếng kêu của Yểm vừa ra, liền nhìn thấy phía trước bóng dáng trắng xuất hiện, chỉ chốc lát, Thương Hà Viện Trưởng đã xuất hiện bên ngoài tam giác trận.
Chòm râu hoa râm tung bay trong gió, tiên phong đạo cốt, tựa như tiên giáng trần, hắn vuốt chòm râu liếc nhìn tam giác trận, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy thân ảnh yêu hồng, đóa hoa hồng vây quanh hắn nở rộ, héo tàn, rồi lại nở rộ
Tay trái ô hồng chậm rãi mở ra, đáy mắt Yểm quỷ dị yêu hồng, hắn chậm rãi nâng mắt, tà khí đầy hai mắt, lạnh lùng nhìn Thương Hà Viện Trưởng.
Thương Hà Viện Trưởng hô hấp đột nhiên bị kiềm hãm, suýt ngã khỏi lưng triệu hồi thú, bay nhanh lui về phía sau một khoảng cách lớn, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, cảnh giác nhìn Yểm:"Là ngươi! Ngươi lại xuất hiện!"
"Nàng đi đâu?" trong tay Yểm ô hồng nhẹ nhàng xoay tròn, vô số hoa bay đánh về phía Thương Hà Viện Trưởng.
Thương Hà Viện Trưởng cực kỳ hoảng sợ, vội vàng bố trí mấy kết giới xung quanh.
Nhưng yêu hồng hoa lại như trêu chọc hắn, bay đến gần hắn phụ cận một thước thì ngừng lại, chỉ lượn vòng trong đám tuyết, từng đợt mùi thơm phát ra từ cánh hoa.
"Ta muốn giết ngươi thì chỉ như nghiền chết một con kiến mà thôi." Yểm lạnh lùng mở miệng, "Nói nàng ở đâu, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
"Ngươi nói ai?" Thương Hà Viện Trưởng hung hăng nuốt nước miếng, rốt cuộc là người nhiều tuổi trải qua sóng to gió lớn, tự nhiên trấn định hơn so với người bình thường.
Nhưng đối mặt với ma thú cường đại năm đó nhiệt náo thiên hạ đại loạn, mạnh mẽ giả bình tĩnh cũng không chịu nổi một kích.
"Vừa rồi lúc người của ta vào tam giác trận liền biến mất!"
Yểm hung ác trừng mắt nhìn hắn, lão đầu thương hà nếu dám nói một chữ linh tĩnh, hôm nay nhất định sẽ khiến lão nhân này chết không có chỗ chôn!
Nghe vậy, Thương Hà Viện Trưởng cũng cực kỳ hoảng sợ, thoạt nhìn còn muốn khiếp sợ vài phần so với Yểm.
Hắn vội vàng bóp tay tính toán, trên mặt vẻ mặt vừa khiếp sợ, vừa lại mừng rỡ, vừa lại không yên.
"Trận pháp của bảy tòa tháp được mở ra!" Thương Hà Viện Trưởng nặng nề vỗ tay một chút, giờ phút này cũng bất chấp ma thú hung tàn trước mặt, hắn chỉ cao hứng nói:"Yểm các hạ, xin mời theo lão phu."
Yểm không sợ Thương Hà Viện Trưởng ra vẻ, ở trước mặt hắn, hoa chiêu gì cũng dư thừa, bởi vậy không sợ hãi đuổi theo.
Trên đường, Nam Cung trưởng lão chờ hơn mười vị trưởng lão của Học Viện Linh Ương cũng chạy đến, nhìn thấy Yểm đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, tuy nhiên nghe Thương Hà Viện Trưởng nói mấy câu, ai nấy đều vẻ mặt vừa mừng vừa sợ vừa lo.
"Viện trưởng, chẳng lẽ là..." Nam Cung trưởng lão cả kinh ức chế không được trong lòng vui mừng lẫn sợ hãi.
"Lúc này chưa định luận, nhìn kỹ hãy nói!" Thương Hà Viện Trưởng dường như cẩn thận, quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt Yểm khó coi cực kỳ, không dám trì hoãn, vội vàng mang người vượt qua khu rừng trong bảy tòa tháp, đi hướng kiến trúc phía sau.
Thấp thoáng ở trong rừng cây rậm rạp, mấy kiến trúc thấp bé liên miên là nơi viện trưởng cùng với mấy vị trưởng lão ngày thường tu luyện cùng nghỉ ngơi, có cấm chế ngăn cản nên đệ tử không nhìn thấy, cũng không vào được nơi này.
Trong đó tòa phòng diện tích cực lớn, hợp theo quy tắc hình tròn, nóc nhà hở ra như một nhà bạt thật lớn.
Chung quanh phòng ốc không hề có cửa nào, chỉnh thể đều là hòn đá thật lớn màu xanh xây chồng lên, giữa mỗi một tảng đều kín đến mức ngay cả đao mỏng như cánh ve cũng không thể cắm vào đi, mật dán đầy đặn ngay ngắn.
Bốn phía phòng ốc cách vài bước liền có một cái hình đồng dạng, có điều nhỏ hơn nhà bạt vô số lần, vị trí cũng không giống nhau, nhìn như lộn xộn, như là tùy ý xắp đặt, song Yểm liếc mắt một cái nhìn qua, liền biết những loại nhà bạt nhỏ này kì thực là trận pháp hộ vệ tòa kiến trúc to kia!
Có trận hình khổng lồ như thế, phá giải trận nhất định rất khó.
Chỉ thấy Thương Hà Viện Trưởng đi vào, xá bái với phương đông, sau đó ống tay áo rộng lớn như bị cuồng phong thổi tới, trên tay hắn xuất hiện hai bảo khí kỳ dị, đặt lên đỉnh hai nhà bạt nhỏ, hai tay kết ấn, trong miệng đọc tụng chú ngữ phức tạp.
mây đen trên bầu trời nháy mắt hội tụ lại, tuyết bất giác ngừng rơi, trong nháy mắt chú ngữ niệm xong, Thương Hà Viện Trưởng hô to một tiếng: "Mở!"
Ầm ầm...
Bầu trời đột nhiên hạ xuống sấm sét màu đen, phá mở mây đen, sấm sét đánh vào nóc nhà, một cánh cửa liền xuất hiện trong ánh chớp.
Yểm hơi nhíu mày, quả nhiên là trận pháp lợi hại!
Mở ra cánh cửa kia, Thương Hà Viện Trưởng đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, trên mặt trắng bệch, song ánh mắt nhưng khó che giấu niềm vui sướng.
"Trận Pháp của Bảy tòa tháp thật sự được mở ra!" Thương Hà Viện Trưởng lớn giọng, cười to ba tiếng.
Mấy vị trưởng lão cũng vuốt chòm râu cười rộ lên, trong mùa đông rét lạnh, những người này lại cũng cây trong gió xuân, nhiều năm tâm nguyện rốt cuộc giải quyết xong a!
Yểm chẳng muốn nhìn bọn họ, mũi chân điểms một chut, không ai nhìn thấy động tác của hắn, lúc nhìn lại đã thấy hắn xuất hiện bên ngoài cửa lớn ánh chớp vờn quanh.
"Chúng ta cũng mau đi vào!" Nam Cung trưởng lão hô một tiếng đuổi theo, Thương Hà Viện Trưởng cũng theo sát sau đó.
Đoàn người phá vỡ ánh chớp, tiến vào không gian đen nhánh khôn cùng thật lớn, trừ cửa ánh chớp màu đen thoáng hiện vài tia sáng, bên trong chỉ là trầm tĩnh cùng đen nhánh, không hề có ánh sáng.
Bên người Yểm đột nhiên trôi nổi ánh sáng yêu hồng, đôi mắt nhẹ nhàng quét một vòng chung quanh, không khỏi cau mày, nơi này tựa hồ có chút quen thuộc.
Trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy một khối bia đá thật lớn, ánh sáng chiếu tiếp có thể nhìn thấy phía trên khắc công pháp tinh diệu quyết thế cùng kỹ năng. Mỗi một mặt bia đá đều có một con thạch thú hung mãnh. Mặc dù là thạch thú, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vẫn làm vài người dựng tóc gáy.
Liếc mắt một cái nhìn lại, trong bóng tối khôn cùng, vô số khối tấm bia đá san sát, vô số thạch thú hung mãnh!
"Đây là Cung Vạn Thú! không sai! Thật là Cung Vạn Thú a!" Nam Cung trưởng lão kích động reo lên, tiếng nói vang vọng quanh quẩn khắp không gian khôn cùng rộng lớn này.
Cùng nhau vào hơn mười vị trưởng lão cũng lấy bản thể nguyên khí đốt ánh lửa, không thể chờ đợi đi đến trước mặt bia đá, giống như đói khát nghiên cứu tuyệt học khắc tinh diệu phía trên!
Thương Hà Viện Trưởng vẻ mặt vui mừng xoa xoa hai tay, cũng muốn đi xem một chút tấm bia đá, lại bị Yểm một phát bắt được.
"Lão đầu, người của ta ở đâu?" Trong bóng tối, con ngươi yêu hồng càng phát ra quỷ dị.
Thương Hà Viện Trưởng thần sắc nghiêm lại nói:"Lại nói tiếp, người kia lão phu cũng muốn gặp một lần đây, có thể mở ra Trận Pháp của Bảy tòa tháp nhất định là nhân vật kinh hãi thế tục. Ta nhất định bẩm báo bệ hạ phong thưởng hậu hĩnh!"
Đối với những tán thưởng của hắn Yểm không chút hứng thú, chỉ mang theo hắn dẫn đường đi tìm Nguyệt Dạ.
Người có thể mở ra Trận Pháp của Bảy tòa tháp nhất định rất giỏi sao?
Nhưng tiểu hồ ly mới cấp 1 mà.
Đi qua từng tấm bia đá như con thoi cuối cùng cũng tới khu đất trống phía trước, ở giữa có một khối bia đá cao lớn uy nghiêm hơn đám bia đá bên ngoài, ngẩng đẩu nhìn không thấy đỉnh bia đá, xuyên qua bóng tối mịt mù, không biết kéo dài đến đâu.
Trên tấm bia đá có một con rồng lớn xoay quanh xuống như tiên sống, trông rất sống động, như muốn vồ lại đây.
Dù lão giả Thương Hà Viện Trưởng trải qua sóng to gió lớn nhiều rồi cũng bị dọa một cái, tưởng con cự thú cổ hung mãnh thật sự vồ tới!
Đợi thấy rõ ràng chỉ là thạch thú mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút xấu hổ ha ha cười hai tiếng, nói: "Con rồng này thoạt nhìn rất giống Linh tôn đại nhân, nhưng nhan sắc này...."
Thương Hà Viện Trưởng đi đến gần, lấy minh châu chiếu sáng vảy rồng, màu đỏ như máu tươi, từng mảnh từng mảnh đỏ rực kinh tâm động phách, như máu tươi nhuộm thành.
Mặc dù biết đúng là thạch thú, nhưng trên thân rồng tản mát ra từng đợt ý lạnh, bất giác khiến người kính sợ.
"Yểm các hạ, phía trên bi văn rất nhiều văn tự, lão phu muốn lên xem một chút." Thương Hà Viện Trưởng tâm tình kích động, quay đầu tà nịnh người kia nhưng hắn giờ phút này vẻ mặt hoảng hốt nhìn tấm bia đá thật lớn kia, hình như đang lâm vào suy tư...
Chuyện tấm bia đá ất trọng yếu, Thương Hà Viện Trưởng cũng không muốn xen vào việc của người khác. Ma thú muốn hồi tưởng thì cứ để hắn hồi tưởng đi.
Vừa nói, Thương Hà Viện Trưởng nhảy lên bay về phía trước, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Yểm sợ run trong chốc lát, mới chậm rãi rời bước, đi tới trước mặt tấm bia đá, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về công pháp khắc phía trên, ánh mắt chậm rãi lướt xuống, sau đó ngồi xổm xuống.
Dưới đáy tấm bia đá có chỗ bị tro bụi bao phủ loáng thoáng có một hàng chữ nhỏ, khác với văn tự khắc đại khí trang trọng phía trên. Hàng chữ nhỏ này rất thanh tú, tuyển nhã.
Yểm lấy tay chậm rãi phất tro bụi đi, ngón tay có một tia run rẩy rất nhỏ.
Rốt cuộc, văn tự dần dần lộ ra, hắn chiếu ánh sáng lại gần, cẩn thận nhìn qua.
"Hy vọng có một ngày gặp lại ngươi dưới bầu trời này."
Ngày đó cô gái cất tiếng, câu nói chính là hàng chữ mà hắn vừa nhìn thấy.
- Hy vọng có một ngày gặp lại ngươi dưới bầu trời này -
Trên tấm bia đá viết một hàng chữ như vậy, niên đại rất xưa, nhưng không bị thời gian mài mòn, vẫn rõ mồn một trước mắt, như mới lưu lại một khắc trước.
Trước mắt cảm giác tươi sáng.
Yểm cúi đầu, nhìn hàng chữ nhỏ hồi lâu, thần trí không biết bay đi đâu. Đến khi Nguyệt Dạ đi qua, vỗ bờ vai của hắn, "Này, đây là đâu? Làm thế nào ra ngoài được?"
"Nơi này...." Yểm ngẩng đầu, liếc nhìn bốn phía xung quanh, "Nơi này là... chẳng trách ta nhìn quen mắt như thế."
Nguyệt Dạ nhíu mi, giọng hắn hoảng hốt như nằm mơ, nàng không đi hỏi hắn, mà đi vòng quanh tấm bia đá lớn một vòng, sờ sờ văn tự phía trên, trí não nổi lên sự thông minh sắc sảo.
Những chữ khắc trên bia đá đều là võ học tuyệt diệu, cực kỳ phức tạp, tinh thâm tối nghĩa, người bình thường nhìn căn bản sẽ không hiểu, nhưng tại sao nàng lại loáng thoáng có cảm giác quen thuộc chứ?
Từ lúc đi vào nơi này, hắc ngọc trong phong ấn không hiểu vì sao tĩnh lặng lại, không hềcó động tĩnh, mà nguyên khí phát ra từ hắc ngọc càng nồng nặc hơn gấp mấy lần.
Việc này sợ rằng có liên quan đến nhau, nàng nghĩ mãi mà không rõ nhưng không định hỏi Yểm.
Trước mắt hắc ngọc chính là mấu chốt để nàng ngưng tụ linh thể, nàng sợ phạm phải sai lầm nên cần tận lực giữ bí mật.
Lúc này hắc ngọc phát ra nguyên khí rất thích hợp cho nàng tu luyện, nếu để hồn phách đi ra quá lãng phí, bởi vậy Nguyệt Dạ nói: "Lát nữa có thể mang ta ra ngoài không?"
Yểm thờ ơ gật đầu, đại khái không nghe đến thỉnh cầu của nàng.
Tuy nhiên dù thế nào hắn cũng không bỏ mình ở lại đây là được, nghĩ như vậy, thân ảnh Nguyệt Dạ chậm rãi biến ảo, màu đỏ y bào trên người rơi trên mặt đất, một con hồ ly tuyết trắng chui ra rúc vào bên người Yểm.
Yểm nhìn tấm bia đá, kinh ngạc xuất thần hồi lâu vẫn không nhúc nhích, như hóa đá vậy.
Đáy mắt yêu hồng thong thả lưu chuyển, hắn tựa hồ đối mặt với cự long trên tấm bia đá, nhưng hai bên đều trầm mặc khác thường.
Hồi lâu sau, Thương Hà Viện Trưởng mới từ phía trên xuống, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt càng tái nhợt khó coi hơn trước.
"Yểm các hạ, tấm bia đá quá thần kỳ, không có điểm cuối, lão phu bay lâu như vậy mà cũng không tới đỉnh." Thương Hà Viện Trưởng thở hồng hộc lắc đầu thở dài.
Yểm lạnh lùng liếc hắn, mang theo vài phần sơ cuồng: "Phàm nhân như ngươi đương nhiên không có tư cách nhìn được!"
Thương Hà Viện Trưởng sắc mặt ngưng tụ, nhưng nghĩ đến thân phận đối phương khủng bố, cũng không dám tranh luận cùng hắn, nhịn cục tức trong bụng, có chút ôm quyền, nói: "Yểm các hạ không phải muốn tìm người sao? tìm được rồi à?"
"Tìm được rồi." Yểm khom lưng ôm tiểu hồ ly đến, êm ái vuốt bộ lông tuyết trắng trên người nàng.
Thương Hà Viện Trưởng đã sớm muốn nhìn thấy người có thể mở Trận Pháp của Bảy tòa tháp xem là hạng người gì, bởi vậy nghe Yểm nói liền theo bản năng đi nhìn về phía sau. Nhưng phía sau Yểm ngoài các tấm bia đá san sát thì chẳng có một ai.
Ánh mắt kéo trở về, nhìn Yểm nhàn nhã vỗ về tiểu hồ ly trong lòng, vừa rồi bước vào hình như không có con hồ ly này.
Chẳng lẽ... ?!
"chẳng lẽ là tiểu súc sinh này có thể phá giải Trận Pháp của Bảy tòa tháp chí bảo của Nước Nam Dực ta?" Thương Hà Viện Trưởng thất thanh nói, không thể duy trì nổi phong độ trăm năm tu vi.
Nghe hắn nhẹ xưng hô khinh miệt như thế, Yểm hừ lạnh một tiếng: "Mở miệng là súc sinh, những Lão bất tử các ngươi hơn trăm năm nghiên cứu lại không bằng tiểu súc sinh, có bản lĩnh gì nói chuyện ở đây?"
Bị hắn độp một câu, Thương Hà Viện Trưởng cũng hiểu lời nói vừa rồi không đúng mực, nên giật mình vội vàng cười bồi tội.
"Linh vật này không biết là thần thánh phương nào? Yểm các hạ tiện thể cho lão phu xem một cái không?" Thương Hà Viện Trưởng cẩn thận hỏi, người trước mắt này không thể tùy tiện trêu chọc a.
"Không tiện!" Yểm không hiểu cái gì là thông tình đạt lý, những lão nhân này khiến hắn mất hứng, hắn đương nhiên cũng không để bọn họ cao hứng.
Huống chi hắn thích tiểu hồ ly này như thế, sao có thể cho những lão đầu tùy ý đụng vào?
Ôm tiểu hồ ly xoay người đi ra cửa.
Hắn căn bản chẳng thèm ngó tới vô số công pháp tinh Diệu Cao thâm trong Cung Vạn Thú.
Thương Hà Viện Trưởng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của hắn, thở dài tiếc hận, đồng thời trong lòng âm thầm đoán: linh thú tiểu hồ ly cấp 1 kia tuyệt đối không phải linh thú bình thường!
Có thể mở ra Trận Pháp của Bảy tòa tháp đã đủ chứng minh năng lực bất phàm của nó!
Chắc là thần thú cường đại nào đó có pháp thuật ẩn tàng hơi thở mới có thể khiến người ta tưởng lầm là linh thú cấp 1 đi!
Nói như vậy, muốn bắt tiểu hồ ly lại có lẽ càng phiền toái hơn.
Cũng không phải Thương Hà Viện Trưởng lòng tham không đáy muốn đạt thần thú cường đại, nhưng Trận Pháp của Bảy tòa tháp mặc dù mở ra, nhưng không phải có thể mặc bọn hắn mang đi. Loại công pháp này nếu như không có người mang khế ước làm trung gian, bọn họ không có cách nào tìm hiểu sâu hơn.
Trận Pháp của Bảy tòa tháp đúng là chí bảo cả Nước Nam Dực, các đời đế vương đều hạ lệnh bảo vệ chu đáo, hơn nữa hạ lệnh tìm kiếm người mang khế ước có thể mở ra trận pháp. Đã qua trăm năm rốt cuộc người đó đã xuất hiện.
Ý trời như thế, trời cao cũng muốn Nước Nam Dực đứng trên đỉnh đại lục a!
Chuyện này phải nhanh bẩm báo cho bệ hạ, có bệ hạ ra mặt, tự nhiên có tác dụng hơn bọn họ nhiều.
"Viện trưởng, Trận Pháp của Bảy tòa tháp mở ra, đối với Nước Nam Dực ta thật sự như hổ thêm cánh a!" Xa xa mấy vị trưởng lão lớn tiếng lại nói tiếp.
Nam Cung trưởng lão hoán đổi hình ảnh tiến tới, thấp giọng nói:"Tìm được người mang khế ước rồi chứ?"
"Chuyện này đi ra ngoài bàn tiếp." sắc mặt Thương Hà Viện Trưởng nghĩ đến Yểm mà ngưng trọng, thật đúng là nhân vật vạn phần khó giải quyết a!
**** Bắc Nguyệt hoàng triều ******
← Ch. 1012 | Ch. 1014 → |