Đồ đệ vô sỉ
← Ch.035 | Ch.037 → |
Edit: Zi Quân Mộ Khuynh mặt tươi cười trở lại yến hội, vừa vào cửa đập vào mắt nàng chính là một đôi, không đúng, là hai đôi mắt ai oán nhìn nàng, trên người lập tức nổi một tầng da gà, không rõ mình chỉ là ra ngoài hóng mát thôi sao Long Thiên lại cùng Hoa Thiên Nhiêu nhân yêu này lại cùng nhau nhìn mình như thế.
Nàng cúi đầu, ho một cái, bước đến bên người Long Thiên: "Lão đầu, ngươi bị làm sao?" Không phải hắn đã cho phép mình ra ngoài hít thở không khí rồi sao?
"Ta còn tưởng rằng ngươi đi mất tiêu rồi!" Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo tiểu tử này chưa đi, nếu 'hắn' đi rồi dù có phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải đem 'hắn' cấp đoạt về, nếu không làm sao giết được một chút ngạo khí của tên kia, hơn nữa Xích Quân là một thiên tài hiếm có nha.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi: "Ta là loại người thất tín đó sao?" Dù cho lúc đầu nàng thật sự có ý nghĩ đó, nàng âm thầm bổ sung trong lòng.
"Đúng." Long Thiên rất không nể mặt, nghiêm túc gật đầu.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp, nguyên lai trong lòng lão đầu này nàng không có uy tín a, vừa rồi nàng thật nên bỏ đi mới phải.
"Bất quá, ta biết tiểu tử ngươi đối với lão phu rất tốt, sẽ không bỏ rơi lão phu." Long Thiên lập tức lật lọng, nhe răng trợn mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, phải nịnh nàng một chút, nếu không nàng bỏ mình thật thì không biết phải làm sao bây giờ.
Tự mình đa tình! "Lão đầu, giúp ta một chuyện, sau này ta sẽ gọi ngươi là lão sư, thế nào?" Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nói, khóe miệng mang theo ba phần tà ý.
Long Thiên sững sờ, lão sư a, hắn chính là mong như thế mà: "Một lời đã định!" Gật đầu đáp ứng ngay không chút do dự, muốn nghe một tiếng lão sư của tiểu tử này thật không dễ dàng mà.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng cười càng sâu, nàng kề tới bên tai Long Thiên khẽ nói, cũng không biết nàng nói cái gì, sắc mặt Long Thiên càng lúc càng kém, sau lại càng lúc càng tốt, tới cuối cùng hắn còn cười một tiếng hèn mọn.
"Ha ha... Tiểu tử, ngươi cứ để đó cho ta." Long Thiên cười lớn tiếng nói, hắn bây giờ chỉ hận không thể tìm một địa phương không có người để kêu to một tiếng 'Vô sỉ a!'.
Nụ cười này của Long Thiên hấp dẫn người của ngũ đại gia tộc cùng trưởng trấn Ngọc Khóa liếc qua, mọi người vẻ mặt tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, rất muốn biết 'hắn' rốt cuộc đã nói cái gì mà có thể làm cho Long Thiên đại nhân cười đến vui vẻ như vậy, thậm chí còn ...cười đau cả bụng?
Thái dương Quân Mộ Khuynh treo lên ba dấu hắc tuyến -_-###, hắn không thể bình tĩnh được một chút à? Nàng hiện tại rất hoài nghi người này rốt cuộc có phải là người phụ trách của Nam Ngưng học viện hay không, làm gì có người phụ trách nào có cái dạng này?
"Lão đầu!" Quân Mộ Khuynh trầm giọng âm âm u u nói, trong giọng còn mang theo ba phần cảnh cáo.
Âm thanh lạnh lẽo truyền vào trong tai Long Thiên, hắn lập tức ngưng cười, cúi đầu, toàn thân còn đang run rẩy, rõ ràng hắn vẫn còn đang cười, hơn nữa còn khoái trá hơn hồi nãy.
Long Thiên rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là vô sỉ, người bên cạnh hắn chính là một ví dụ sống sờ sờ a, bất quá hiện tại nên bình tĩnh, nếu không sẽ mất vui, hắn cần phải ngồi yên xem diễn, đêm nay sợ là có người gặp xui xẻo, còn là cực hạn xui xẻo.
Yến hội đã diễn ra được một nửa, Quân Mộ Khuynh rõ ràng cảm giác được không khí tức giận không giống nhau ở xung quanh, không dưới mười đôi mắt đang nhìn mình, trong đó đặc biệt có hai đôi mắt nóng rực, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn sao?
"Lão đầu, sẵn sàng." Quân Mộ Khuynh nhỏ giọng bên tai Long Thiên, dùng âm thanh chỉ mình hai người có thể nghe được.
Long Thiên lập tức quay đầu lại, từ chối lời mời của người trước mặt, đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh: "Tiểu tử, thực sự có thể làm như vậy sao?"
"Đương nhiên, làm tặc chung quy đều rất dễ chột dạ." Quân Mộ Khuynh dưới vi mạo tươi cười sâu sắc, trong mắt thoáng qua một mạt cười tà.
Long Thiên ho khang hai tiếng, sửa sang lại một chút, đem tiếu ý áp dưới đáy mắt, đột nhiên rống lên: "Đây là có chuyện gì?" âm thanh lửa giận ngập trời trấn động toàn bộ yến hội, Long Thiên tức giận cũng thuận lợi đem tất cả ánh mắt hấp dẫn qua.
Người trên yến hội ngươi nhìn ta, ta nhìn người, vẻ mặt mờ mịt, chỉ có vài người xẹt qua một mạt kinh hoảng, rồi khôi phục sự trấn định, Quân Mộ Khuynh đem thần tình tất cả thu hết vào trong mắt, nàng rũ mắt xuống, đem ma cỏ phấn Long Thiên đã chuẩn bị cho nàng tát một ít lên người, lục sắc phấn quang lóe lên trên người nàng một cái rồi biến mất.
Ngọc Khóa bước đến trước mặt Long Thiên, hắn chẳng những là chủ nhà mà còn là trưởng trấn ở đây, có chuyện gì đương nhiên hắn phải ra mặt xử lý.
"Long Thiên đại nhân, có vấn đề gì vậy?" Ngọc Khóa khiêm tốn hỏi, cao thủ luôn luôn nhận được sự sùng kính, huống chi Long Thiên còn là nhân vật quan trọng như vậy.
"Có vấn đề gì, chính ngươi tự nhìn." Long Thiên đỏ mặt tía tai chỉ vào Ngọc Khóa mà hét lớn, trong con mắt người khác Long Thiên đại nhân đang rất tức giận, mặt đỏ rần, chỉ có hắn mới biết cái này là do nghẹn cười mà thành.
Lôi Tố trong chỗ tối sắc mặt cứng đờ, trừng Ngọc Phác đang đứng bên cạnh Phong Diễm liếc mắt một cái như đang dò hỏi: Đây là có chuyện gì?
Ngọc Phác sắc mặt tái nhợt, lắc lắc đầu, hắn đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn vừa định hạ lệnh hành động thì đã nghe âm thanh rống giận này.
"Ta nghĩ luồng vị đạo này Ngọc trưởng trấn sẽ không xa lạ gì đi? Các ngươi thừa dịp ma triều đột kích, ám toán đồ đệ của lão phu!"
Đồ đệ? Ngọc Khóa nghi ngờ, hắn chưa từng nghe qua Long Thiên có đồ đệ a."Không biết là..."
Long Thiên đem Quân Mộ Khuynh kéo đến trước mặt, nâng lên tay áo hồng sắc, căm tức nhìn Ngọc Khóa, kỳ thực trong lòng rất ư là đắc ý.
Cái gì? Xích Quân là đồ đệ của Long Thiên đại nhân. Sao có thể? Long Thiên đại nhân không phải là không thu đồ đệ sao? Trên mặt mọi người đều hiện lên một vẻ kinh sợ, không dám tin đây là thật.
Quân Mộ Khuynh vui vẻ, xem ra trở thành đồ đệ của Long Thiên làm rất nhiều người đỏ mắt a? Bất quá nàng chỉ là nhận một cái lão sư mà thôi, sao thái độ mọi người giống như nhìn thấy quỷ vậy?
A phi! Bọn họ mới là quỷ!
Người nào đó không biết, trước giờ Long Thiên chưa bao giờ thu đồ đệ, dù là quý tộc hay hoàng tộc, hắn đều nhìn không thuận mắt, thiên vương lão tử tới hắn cũng không động dung nửa phần.
Trên mặt Ngọc Khóa cũng xuất hiện một mạt kinh ngạc, trong nháy máy lại nhanh chóng che giấu, hắn cúi đầu ngửi tay áo Quân Mộ Khuynh một chút, sắc mặt lập tức trắng bệch, lửa giận cháy trong mắt: "Sao có thể!" là ma cỏ phấn đặc chế của Ngọc gia bọn hắn, đây là vị đạo riêng của nhà hắn, mỗi gia tộc có phương pháp chế tạo ma cỏ phấn không giống nhau, chỉ có ma cỏ phấn của Ngọc gia bọn hắn mới mang theo hương vị nhàn nhạt, đây là phưng thuốc bí truyền gia tộc hấp dẫn ma thú tốt hơn, cơ mà... sao có thể!
Trong mắt Long Thiên thủy chung nghẹn cười, lại không dám cười ra, ma cỏ phấn của Ngọc gia năm đó hắn vừa vặn có được một ít, không nhiều, nhưng đủ để tiểu tử này dùng.
Quân Mộ Khuynh lạnh giọng hỏi: "Nhìn bộ dáng trưởng trấn, có phải hay không đã biết?" Nếu không phải Long Thiên nói Ngọc gia có ma cỏ phấn đặc biệt, nàng khẳng định còn đang đau đầu suy nghĩ phải làm sao để Ngọc Phác hiện hình, xem ra ông trời cũng đang giúp nàng
← Ch. 035 | Ch. 037 → |