Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (4)
← Ch.483 | Ch.485 → |
Tần Dật Hiên lại gõ cửa thêm hai lần nữa, vẫn không có tiếng đáp trả, Tần Dật Hiên không chờ được nữa, liền đá văng cửa ra, nhìn phòng ngủ trống rỗng, anh bỗng cảm thấy đau đầu.
Tần Dật Hiên lập tức nhanh chóng tìm kiếm xung quanh phòng nhưng không hề tìm được Tô Noãn, Tần Dật Hiên vội vàng gọi điện thoại, không ngờ điện thoại kêu hai tiếng đầu bên kia liền bắt máy.
Đầu bên kia tương đối ầm ĩ, giống như trong một bữa tiệc, Tần Dật Hiên lập tức nhíu mày, trầm giọng hỏi một câu: "Em đang ở đâu?"
"Anh à! Em đang ở ngoài ăn sáng, hôm nay là buổi tiệc chia tay, anh không cần lo cho em, sáng nay em dậy muộn, nên quên nói cho anh biết!"
Giọng nói Tô Noãn có chút vội vàng, đầu bên kia vô cùng huyên náo, dường như nói lời chia tay, lại nghe như có tiếng khóc.
Tần Dật Hiên vừa nghe, dần dần bình tĩnh lại, giọng nói cũng bình tĩnh rất nhiều:"Ừ, em cẩn thận một chút, ăn xong rồi..."
Tần Dật Hiên còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã vội vàng nói bye bye, sau đó cúp điện thoại, Tần Dật Hiên nghe thấy tiêng tút tút phát ra từ điện thoại, có chút ngỡ ngàng.
Say khi Tô Noãn đến ở cùng đây là lần đầu tiên Tô Noãn cắt đứt điện thoại của anh.
Tần Dật Hiên cau mày lắc đàu, vươn tay day trán, không biết có phải đêm qua uống quá nhiều không, mà bây giờ vô cùng đau đầu.
Tâm tư Tần Dật Hiên vô cùng phiền chán, dứt khoát bỏ lại chuyện cửa công ty, ngồi ở phòng khách, nhìn căn phòng trống rỗng, cảm thấy có chút cô đơn.
Trước kia chỉ cần anh ở nhà, Tô Noãn nhất định sẽ ở bên cạnh, hoặc là yên lặng đọc sách, hoặc là nhìn anh mà cười cười, không khí dịu dàng mà ấm áp, nhưng mà bây giờ, lạnh lẽo, khiến cho anh cảm thấy cô đơn.
Tần Dật Hiên không khỏi thở dài một hơi, không biết có phải liên quan đến việc anh đã già đi hay không, thật sự không thể chịu được cô đơn.
Bên phía Tô Noãn vừa cúp điện thoại, liền cảm thấy cô đơn, vừa rồi cô thật sự không thể nói thêm được điều gì nữa, sợ rằng nói thêm nữa, sẽ khóc mất.
Sau khi cúp máy, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đã khóc lên, cô cũng không đè nén bản thân nữa, bắt đầu gào khóc.
Tô Noãn vừa khóc, mọi người xung quanh đều bắt đầu sợ hãi, bởi vì trong kí ức cuả bọn họ, cho đến giờ Tô Noãn cũng chưa từng khóc, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn một mình Tô Noãn khóc.
Tô Noãn khóc đến đau cả hông, khóc một lát, đột nhiên có người đưa một chiếc khăn ướt qua, Tô Noãn không nghĩ ngợi gì liền nhận lấy, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, phát hiện ra tất cả mọi người xung quanh đều yên tĩnh lại rồi.
Cô hơi xấu hổ cười nhìn xung quanh, quay đầu định cảm ơn người đưa cho cô khăn giấy, vừa nhìn phat hiện ra là Hàn Lâm, chính là bạn học nam thổ lộ ở cửa với cô ngày đó.
"Cảm ơn!" Tuy rằng Tô Noãn cảm thấy cậu ta hơi phiền một chút nhưng đến giờ cậu ta cũng chưa từng làm điều gì quá đáng, đều trong khuôn phép, cho nên vẫn dằn lại tâm trạng không tốt mà nói một tiếng cảm ơn.
Cho đến bây giờ Tô Noãn cũng chưa từng tỏ thái độ tốt với cậu, Hàn Lâm vô cùng vui sướng đi tới ngồi bên cạnh Tô Noãn, tuy rằng Tô Noãn không hề muốn, nhưng mà có nhiều người như vậy, cũng không nên làm cho Hàn Lâm phải xấu mặt, liền không nói gì nữa.
Mãi cho tới khi ăn xong, Hàn Lâm vẫn luôn ngồi bên cạnh Tô Noãn, xung quanh kêu khóc thảm thiết, Hàn Lâm không chút để ý, trong mắt cậu bây giờ chỉ có đôi mi dài của Tô Noãn, đôi môi hồng và khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng lên, trong lòng cậu ngứa ngáy, tràn đầy hạnh phúc.
Vốn là Tô Noãn còn cảm thấy thương cảm bị Hàn Lâm nhìn thấy như vậy, chỉ còn lại chút xấu hổ, cũng không muốn khóc nữa, cuối cùng chỉ có thể yên lặng ăn cơm.
Kết thúc bữa ăn, mới qua giữa trưa một lúc, những người này vẫn ồn ào nói chưa tận hứng, muốn đi hát, Tô Noãn luôn luôn không tham gia những hoạt động như thế này nhưng lần này cô cúi đầu nhìn di động, không từ chối.
Hàn Lâm thấy Tô Noãn không phản đối, liền cảm thấy vô cùng hưng phấn, đảm đương trọng trách hộ hoa sứ giả: "Tiểu Noãn, tí nữa cậu ngồi bên cạnh tớ đi, đỡ cho chút nữa họ chuốc rượu cậu."
Tô Noãn lễ phép cười cười, cô đối với những người đàn ông khác ngoài Tần Dật Hiên đều không có hứng thú, huống chi là cậu trai mới lớn như thế này.
Tô Noãn ngây ngô ngồi một chỗ, cũng không tham gia và, tuy rằng bình thường cô đều khách khí với tất cả mọi người nhưng mọi người đều biết, cô không muốn thân với ai, hơn nữa thế lực gia đình hùng hậu, cũng không có ai dám trêu chọc.
Cho nên Tô Noãn ngồi ở góc tối, bên cạnh ngoại trừ Hàn Lâm, không có ai tới quấy rầy cô.
"Tiểu Noãn, cậu muốn thi vào đại học thành phố à?" Hàn Lâm nghẹn một lúc lâu mới nổi lên dũng khí, hỏi một câu như vậy, thời điểm cậu nói ra đôi mắt sáng lấp lánh.
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Hàn Lâm một cái, thấy được sự chờ mong trong mắt của cậu, đột nhiên cảm thấy giống bản thân mình tối qua, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng lại cùng chung cảnh ngộ, thái độ liền không xa cách như vậy nữa.
"Đúng, bởi vì tớ không muốn xa nhà." Tô Noãn thoáng xúc động nói một câu như vậy, cúi đầu nhìn cốc nước chanh trong tay, đột nhiên có chút muốn uống rượu.
"A! A! Người đàn ông ngày hôm đó là..." Bối cảnh gia đình của Tô Noãn có chút thần bí, không ai biết lai lịch của cô như thế nào, chỉ biết nhà của cô người bình thường không thể động vào được.
Thực ra Hàn Lâm nghĩ là người kia nhất định quen biết với Tô Noãn, có lẽ là thanh mai trúc mã, hoặc là anh trai gì đó, cho nên trong lòng vô cùng khẩn trương chờ mong Tô Noãn nói ra đáp án.
"Anh ấy... anh ấy là anh trai tớ." Tô Noãn nói đến đây, để cốc nước chanh lên bàn, thuận tay cầm lấy một chén rượu.
Hàn Lâm vừa nghe được hai chữ anh trai, liền vui vẻ cười đến không rõ hai mắt, vội vàng hỏi Tô Noãn muốn thi vào trường nào ở thành phố nhưng cậu vẫn chưa mở miệng, Tô Noãn đã hỏi cậu một câu.
"Tớ có thể tin tưởng cậu được không?" Thực ra Tô Noãn chỉ thuận miệng hỏi, bởi vì hôm nay cô thực sự muốn phóng túng một chút, thì uống nhiều một chút.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, dù sao Tần Dật Hiên cũng không cần cô, vậy giao cô cho ai cũng được.
"Ừ ừ! Cậu yên tâm, có tớ ở đây sẽ không để cậu uống..." Hàn Lâm còn chưa có nói xong, Tô Noãn liền cầm cốc rượu trong tay một hơi uống cạn.
Hàn Lâm nhìn đến trợn tròn mắt, sững sờ nửa ngày không nói được câu gì, Tô Noãn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt trôi từ họng xuống bụng, sau đó một luồng hơi dâng lên, khiến cho cô phải ho khan.
Hàn Lâm vội vàng cầm lấy cốc nước chanh bị Tô Noãn đặt trên bàn tới, cơ thể Tô Noãn mềm nhũn, hoa mắt chóng mặt tựa vào trên sofa, muốn cử động tay cũng không được.
Hàn Lâm lo lắng, nhìn xung quanh, sợ người khác nhìn thấy Tô Noãn say, rất nhiều người thích hoa hậu giảng đường Tô Noãn, nếu để bọn họ nhìn thấy thì một mình cậu chắc chắn không thể bảo vệ được cho cô.
Hàn Lâm thầm nghĩ, để an toàn, liền ôm Tô Noãn vào trong lòng, cười nói: "Tiểu Noãn, cậu đồng ý làm bạn gái tớ đi..."
Tô Noãn chỉ nghe thấy ai đó gọi tên cô, theo bản năng gật đầu, tuy rằng Hàn Lâm biết Tô Noãn say, không biết bản thân mình đang làm gì nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.
Người bên cạnh thấy có tiếng động, thấy Tô Noãn tựa vào người Hàn Lâm, liền nhớn tới điều cậu vừa nói, vừa hâm mộ vừa ghen ghét, mặc dù có chút không cam lòng nhưng Tô Noãn đã đồng ý rồi, nên bọn họ ngang ngược thì không thể, chỉ có thể lại chơi đùa tiếp.
Hàn Lâm thấy không có ai chú ý, nhẹ nhàng thở ra, tay ôm Tô Noãn không hề buông ra, cậu cúi đầu nhìn gò má hồng hồng, đôi mắt ngập nước của Tô Noãn, nhìn tới hai mắt cũng trợn trắng lên rồi.
Một lát sau, Hàn Lâm nhìn trộm xung quanh, cúi người xuống định hôn trộm môi Tô Noãn, đột nhiên cửa phát ra một tiếng "ầm", sau đó cửa bị đá văng ra.
Tiếng nhạc nhanh chóng dừng lại, mọi người hoảng hốt nhìn về phía cửa, ở cửa có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, lại có cảm giác lạnh lẽo, khiến làm cho người ta không lạnh mà phát run.
Hàn Lâm chuyên tâm muốn hôn Tô Noãn căn bản không chú ý đến ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào cậu, trong lúc cậu định cúi đầu, định hôn miệng của Tô Noãn, đột nhiên có người nắm cổ áo hắn ném ra ngoài.
Tô Noãn trượt ra từ trong tay cậu, một đôi bàn tay to vững chắc đỡ được cô, Tần Dật Hiên bế ngang Tô Noãn lên, lạnh lùng nhìn Hàn Lâm vừa muốn hôn Tô Noãn, ánh mắt kia như đang nhìn một người chết.
Hàn Lâm lập tức sợ tới mức run lên, muốn đi lên đoạt lấy Tô Noãn nhưng nghĩ tới Tô Noãn nói là anh trai của cô, lập tức cười lấy lòng.
"Anh! Vừa rồi Tiểu Noãn uống say, em vẫn luôn che chở cho cậu ấy!"
Tần Dật Hiên vẫn nổi giận như cũ, lập tức đá một cú, khiến cho Hàn Lâm ngã xuống đất, tức giận quát lên: "Cậu che chở cho Noãn Noãn như vậy sao!"
Tiếng quát này sợ đến mức khiến tất cả những người trẻ tuổi trong đây đều phải lấy lại tinh thần, bạn học nam đều đã uống một chút rượu, thấy có người đá bạn học của họ, tất nhiên đều đứng dậy, làm bộ như muốn đánh nhau.
Lúc này ngoài cửa lập tức có mấy vệ sĩ mặc vest xong vào, khí thế này nháy mắt áp đảo toàn bộ thanh niên ở đây.
"Em gái tôi uống say, tôi đưa em gái tôi về, các cậu cứ tiếp tục, hôm nay tôi sẽ thanh toán."Tần Dật Hiên lạnh lùng nói một câu như vậy, ôm Tô Noãn xoay người đi khỏi.
Tô Noãn chỉ cảm thấy đầu của cô rất nặng, xung quanh như đang xoay tròn, cười khanh khách, vô cùng vui vẻ, Tô Noãn vô cùng lộn xộn, Tần Dật Hiên thiếu chút nữa là không ôm được cô, mất rất nhiều công sức mới có thể ôm được cô lên xe.
Tần Dật Hiên cúi đầu nhìn Tô Noãn đang quay cuồng trên xe, thật muốn cầm điện thoại chụp lại cô lúc này, nhưng mới đụng đến điện thoại, Tô Noãn liền dán người lại.
Cô dán mặt vào mặt của Tần Hiên, cười hề hề nói: "Tần ca ca! Anh trai yêu! Anh trai yêu quý của em! Em yêu anh!"
Tim của Tần Dật Hiên đập thình thịch, vội vàng đẩy Tô Noãn ra nhưng vừa buông tay, cơ thể cô lại bắt đầu làm loạn, Tần Dật Hiên sợ cô bị đập đầu, không còn cách nào đành ôm lấy cô.
Nhưng Tô Noãn vừa được anh ôm vào lòng liền bắt đầu không yên phận, bắt đầu làm loạn, miệng vẫn lẩm bẩm mấy câu anh trai yêu!
Cho đến bây giờ Tần Dật Hiên cũng chưa từng biết được là đổi từ Tần ca ca thành anh trai yêu lại có thể ái muội như vậy, sắc mặt khẽ hồng lên, có chút mất tự nhiên.
Đến biệt thự, Tần Dật Hiên lại cố sức ôm lấy Tô Noãn đang lộn xộn lên tầng, đặt xuống giường, Tô Noãn lại bắt đầu tự cởi quần áo của mình.
Hôm qua Tần Dật Hiên có thể khẳng định Tô Noãn uống không nhiều nhưng hôm nay có thể hoàn toàn chắc chắn là Tô Noãn say, anh muốn tiến lên ngăn lại nhưng Tô Noãn rất nhanh, cởi chỉ còn chừa lại nội y nhưng còn muốn cởi tiếp ra.
Yết hầu Tần Dật Hiên căng thẳng, vội vàng túm lấy chăn bên cạnh, quấn chặt lấy Tô Noãn bên trong, đè cô xuống, nhịn không được quát lớn: "Em năm yên một chút được không!"
Nào ngờ Tô Noãn nghe thấy tiếng của Tần Dật Hiên, lại càng không yên, lầm rầm ngây ngô cười: "Em yêu anh! Anh trai! Tần ca ca! Anh trai tốt của em, em yêu anh!"
← Ch. 483 | Ch. 485 → |