Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 434

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 434
Hoàn toàn hết hy vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Shopee


Tô Song Song đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, cô vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp thấy có đau hay không liền muốn ngồi dậy. Cô vừa động đậy, Âu Dương Văn Nhân túc trực bên người cô lập tức phát hiện, đứng dậy ấn hai vai của cô đè cô nằm trở lại giường.

"Con tôi đâu!"

Khi đó Tô Song Song tuy rằng không nhúc nhích được cũng không nói được, nhưng cô lại nghe được, hai mắt của cô trợn tròn lên nhìn Âu Dương Văn Nhân, dáng vẻ đó giống như nếu hắn dám đụng vào con của mình, liền lập tức liều mạng với hắn.

Âu Dương Văn Nhân chính là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Song Song hung dữ như vậy liền sửng sốt một chút, thu một tay về hung hăng gảy trán Tô Song Song một cái.

Tô Song Song lập tức đau đến nheo mắt lại, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe Âu Dương Văn Nhân vô cùng mệt mỏi nói:

"Em rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại rồi, đó là con trai và con gái nuôi của tôi, tôi làm sao có thể cam lòng đưa chúng nó đi."

Thực ra, Tô Song Song cũng biết Âu Dương Văn Nhân sẽ không làm như vậy, thế nhưng cô vẫn không yên tâm, bây giờ nghe thấy chính miệng hắn nói như vậy khiến cô thở phào nhẹ nhõm, vừa thả lỏng liền lập tức cảm thấy vô cùng đau.

"Lẽ nào mình được mổ?"

Tô Song Song nằm ở trên giường cũng không dám động đậy, lẩm bẩm nói xong lại quay đầu nhìn một chút, phát hiện không nhìn thấy con đâu, vẫn không yên lòng.

"Bọn chúng ở sát vách, tôi để cho y tá chăm sóc. Hiện tại chúng đã ngủ rồi, đợi lúc nào tỉnh rồi tôi bảo họ ôm tới."

Tô Song Song còn chưa hỏi, Âu Dương Văn Nhân liền biết cô đang lo lắng cho bọn nhỏ.

"À...Cảm ơn..."

Tô Song song muốn tỏ ra vẻ tươi cười, thế nhưng làm thế nào cũng không cười nổi, đứa nhỏ không có chuyện gì, cô đau đớn không ngủ được, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

"Là dễ sinh, thế nên sẽ không đau lâu đâu."

Âu Dương Văn Nhân nói tới đây, liếc mắt nhìn Tô Song song, hắn biết nếu như mình đề cập tới chuyện của Tần Mặc, nhất định sẽ khiến cô đau khổ, nhưng nếu không đề cập tới, những chuyện mà hắn làm này sẽ trở thành uổng phí.

Âu Dương Văn Nhân lặng lẽ hít một hơi, vẫn là mở miệng:

"Cú điện thoại kia là gọi cho bố của đứa nhỏ..."

"Không phải!"

Tô Song Song vừa nghĩ tới cú điện thoại kia, cả người đều dựng hết tóc gáy lên.

Nàng đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc, cảm thấy được thái độ của mình có chút quá kích động, vội vàng giải thích:

"Người kia, hắn là... hắn là bạn của tôi."

"Tôi nghe thấy là giọng nữ, là bạn nữ giới sao?"

Âu Dương Văn Nhân vừa nói vừa cầm một cái bông thấm nước lên, định để cho Tô Song Song làm mềm môi, rồi lại cho cô uống một chút nước đường đỏ.

Tô Song Song trong nháy mắt lại mù quáng, cô thực sự khát muốn chết rồi, nhưng lại tự chịu đựng không muốn uống, Âu Dương Văn Nhân biết rõ còn hỏi, lại cố ý muốn đụng vào vết thương của Tô Song Song.

"Tại sao em lại khóc? Tôi thấy em không nói gì với người bạn đó, có phải là giận dỗi rồi không, có cần tôi..."

"Không cần...không cần."

Tô Song Song nói liên tục hai lần, muốn chống người ngồi dậy, Âu Dương Văn Nhân vội vàng nâng cô dậy, đưa nước đường đỏ cho cô.

Tô Song Song uống hai ngụm, gắng gượng tinh thần nói rằng:

"Chỉ là đã rất lâu không liên lạc, liền không biết nói cái gì, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, tôi có hơi đói bụng, lại phải làm phiền anh rồi."

"Không có gì, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho em."

Âu Dương Văn Nhân thấy dáng vẻ phờ phạch của Tô Song Song, cũng không muốn lại chạm vào vết thương của cô, không nói gì nữa rồi đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Âu Dương Văn Nhân vừa đi, Tô Song Song mờ mịt nhìn mái che trắng như tuyết, vốn dĩ là không muốn khóc, thế nhưng đến cuối cùng nước mắt không nhịn được liền chảy ra.

Cô vội vàng đưa tay lên cố sức lau, thế nhưng đôi mắt đều bị lau đỏ lên rồi, cô vẫn cứ không ngừng được nước mắt.

Nếu như nói trước đây cô còn ôm một chút ảo tưởng, vậy bây giờ, trái tim của Tô Song Song coi như hoàn toàn tan vỡ rồi. Khóc đến cuối, Tô Song Song cũng không kịp để ý xem có bị Âu Dương Văn Nhân phát hiện ra bất thường hay không, cô cứ thế khóc to.

Cuối cùng cô khóc rồi ngủ thiếp đi, Âu Dương Văn Nhân vẫn đứng ở bên ngoài, phòng bệnh của bệnh viện nhỏ không có cách âm, tiếng khóc trong phòng của Tô Song Song hắn nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Hắn tựa ở ngoài cửa, nắm lấy hộp thuốc lá rồi lại bỏ xuống, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng vẫn châm một điếu.

Hắn từ xưa tới nay đều bình tĩnh, tất cả mọi người trong mắt hắn đều chỉ là một quân cờ, chỉ có phân thành hữu dụng và vô dụng. Thế nhưng, mấy ngày nay hắn phát hiện hắn lại không khống chế được trái tim của bản thân rồi.

Hắn buồn bực hít một hơi thuốc thật sâu, lúc nhả khói, đột nhiên hành lang bên cạnh có một bóng đen lướt qua, hắn vội vàng đi tới.

"Thiếu gia, đứa trẻ đã sinh ra rồi, ngài nên mang cô ấy trở về chứ?"

Người đàn ông đang nói chuyện xem ra tầm bốn mươi tuổi, hắn mặc một bộ vest màu đen, trên khuôn mặt không nét cười có một vết sẹo, tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

"Chờ cô ấy hoàn toàn hết hy vọng đối với Tần Mặc, trò chơi này nếu chơi tiếp cũng không cần để ý đến một hay hai năm."

Âu Dương Văn Nhân nói xong rồi quay người, thái độ cực kỳ ngạo mạn, không thèm để ý đến người đàn ông này.

Người đàn ông mặt vết sẹo này nhìn bóng lưng Âu Dương Văn Nhân, híp híp mắt yên lặng, trong mắt không có một chút cung kính, ngược lại lộ ra một chút mất kiên nhẫn, thấy Âu Dương Văn Nhân không thay đổi suy nghĩ chủ định, hắn không nhanh không chậm nói:

"Bên phía lão gia..."

Âu Dương Văn Nhân lập tức quay đầu lại lộ ra một ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, lạnh lùng nói:

"Chuyện của tôi và Tần Mặc không có một chút liên quan nào với ông ta, ngươi quay trở lại nói cho ông ta biết, nếu lão nhúng tay vào thì đừng trách tôi không nể mặt mũi."

"Thiếu gia, ngài!"

Người đàn ông mặt sẹo thấy Âu Dương Văn Nhân bất kính với lão gia như vậy, lập tức nổi giận.

Âu Dương Văn Nhân hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không chịu thua hắn:

"Ngươi đừng quên, lão chỉ có một đứa con là tôi, hai đứa vô dụng kia đã bị hắn giết chết rồi."

Lúc này, người đàn ông mặt sẹo không cãi lại, chỉ cắn răng cảnh cáo nói:

"Vẫn là mong thiếu gia "chơi đùa" có chừng mực một chút, đừng có thực sự chọc giận lão gia!"

Âu Dương Văn Nhân trực tiếp quay đầu rời đi, đi tới cửa phòng bệnh của Tô Song Song, hắn lại đợi một lúc, mới nhận lấy cháo loãng mà thuộc hạ ở bên cạnh mua về đi vào.

Cửa vừa mở ra, Tô Song Song nghe thấy tiếng lập tức nhanh chóng xoa xoa mắt, Âu Dương Văn Nhân nhanh chân đi tới, kinh ngạc thốt lên một tiếng:

"Em sao vậy? Có phải là đau ở chỗ nào không?"

"Không... Ừ... đau quá, tôi không chịu được nên khóc thôi."

Tô Song Song dường như tìm được một cái cớ để trút hết, nước mắt vừa mới nhịn lại chảy xuống, xem chừng so với vừa nãy khóc càng dữ hơn.

Âu Dương Văn Nhân đứng ở bên cạnh, vốn dĩ muốn đâm thêm một dao vào trong lòng Tô Song Song, nhìn bộ dạng cô khóc liền cái gì cũng đều nói không ra.

Hắn cứ một tờ lại một tờ đưa giấy cho Tô Song Song, hết nửa hộp giấy, Tô Song Song vẫn còn khóc, Âu Dương Văn Nhân đảo mắt, nói một câu:

"Tôi dường như là nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc rồi, hẳn là tỉnh rồi, em có muốn đi nhìn một chút không?"

Vừa nghe thấy đứa nhỏ, Tô Song Song hơi hơi dịu lại tâm tình. Cô đột nhiên hít một hơi, nhịn nước mắt lại, bởi vì gấp quá liền bị nấc cụt, qua khoảng hơn một phút Tô Song Song gật gật đầu.

Âu Dương Văn Nhân đau đầu thở dài, nếu ngay từ đầu biết đứa nhỏ có thể khiến Tô Song Song ngừng khóc, hắn liền sớm ôm con đem đến rồi.

Âu Dương Văn Nhân đi tới phòng bên cạnh, nhìn hai đứa nhỏ không khóc không ầm ĩ, vẻ mặt trong nháy mắt lộ ra một chút dịu dàng. Hai thằng nhỏ này, thế nhưng lại chính hắn tận mắt nhìn chúng chào đời.

"Đưa bọn chúng sang phòng bên cạnh, để cho Song Song nhìn."

Âu Dương Văn Nhân nhìn y tá đứng bên cạnh lại lập tức thay đổi sắc mặt, thái độ cao ngạo tỏa ra.

"Vâng!"

Hai cô y tá vẻ mặt cũng lạnh lùng, các cô tay chân nhanh nhẹn lưu loát, rõ ràng không phải là một y tá bình thường. Âu Dương Văn Nhân đi sau các cô nửa bước, trên mặt lại mang theo nét cười ấm áp.

Tô Song Song đã sớm không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ một chút, y tá đặt hai đứa nhỏ xuống bên cạnh Tô Song Song, nước mắt cô lại không kìm được mà chảy ra. Chỉ có điều lần này chính là nước mắt vui mừng.

Hai bánh bao nhỏ lớn lên đều mi thanh mục tú (1), làn da vô cùng trắng trẻo, không khóc cũng không náo, bàn tay lúc nào cũng giơ lên kêu y y nha nha, mập mạp trông hết sức đáng yêu.

Tô Song Song đưa bàn tay của mình ra chạm vào một bàn tay nhỏ bé trong đó, lại quay đầu đụng đụng vào một bàn tay nhỏ bé khác. Trong nháy mắt đó, cô dường như cảm thấy toàn bộ cơ thể đều khác đi, gánh nặng trên người cũng thay đổi. Cô đã thành mẹ rồi.

"Tôi vẫn là đoán đúng rồi, một nam một nữ, anh trai và em gái."

Âu Dương Nhân Văn nói xong liền ngồi xổm xuống bên cạnh, cũng đưa tay ra chọc chọc bàn tay bé nhỏ của báo bảo.

Tay của tiểu bảo bảo so với tưởng tượng của Âu Dương Văn Nhân thì mềm mại hơn rất nhiều, ôn nhu trong mắt hắn càng ngày càng nhiều hơn. Giờ phút này, hắn dường như có thể cảm nhận được sự ấm cúng chưa từng có của gia đình, toàn bộ trái tim đều trở nên ấm áp hơn.

Hắn dường như quên mất mình cần phải làm những gì. Đột nhiên, hộ sĩ bên cạnh ho nhẹ một tiếng khiến Âu Dương Nhân Văn lập tức hoàn hồn lại.

Hắn mạnh mẽ đứng dậy, còn lui về sau một bước. Tô Song Song cảm thấy hình như Âu Dương Văn Nhân có chỗ nào đó không thích hợp liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, chẳng qua là cô vẫn đượcnhìn thấy nụ cười ôn hòa của Âu Dương Văn Nhân.

"Chân đột nhiên cảm thấy tê tê nên mới nhảy dựng lên như vậy. Trước tiên đêm hai bảo bảo trở về đi, mấy hôn tới nhờ cô chăm sóc rồi."

Âu Dương Nhân Văn cười bảo hộ sĩ đưa hai bảo bảo đi.

Tô Song Song kỳ thật cũng đã khóc mệt rồi, nhìn hai đứa trẻ chằm chằm không thôi nhưng cũng không nói gì.

***

(1) Mi thanh mục tú: hình dung người dung mạo thanh tú, không tục khí.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-487 )