Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 431

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 431
Bị cướp công khai
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Lazada


Ngôi nhà mà Âu Dương Văn Nhân đang thuê ở Mỹ nằm ở vùng ngoại thành, bốn phía là nông trang, vô cùng yên tĩnh, người sống ở lân cận cũng không nhiều, thế nhưng phương tiện kỹ thuật lại rất đầy đủ.

Ngay lúc vừa tới, Tô Song Song đã rất thích môi trường ở đây, nhất là bãi cỏ sinh hoạt chung cách đó không xa, cô thường tới đây vẽ thực vật.

Cuộc sống yên ổn như thế đã trôi qua nửa tháng, trái tim xao động bất an của Tô Song Song cuối cùng cũng có thể bình ổn trở lại.

Chỉ là nửa đêm trong giấc mộng, cô thường sẽ mơ về cái sự việc trên báo kia, Tần Mặc ôm một cô gái kiều diễm khác, đan xen với thời khắc trước lúc bố mẹ mình mất, mỗi lần như thế, cô đều sẽ giật mình tỉnh giấc.

Tô Song Song lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn lướt qua bên ngoài, chỉ mới là buổi chiều thôi, bây giờ ngay cả giữa ban ngày cô cũng thể gặp ác mộng rồi, cô than nhẹ một tiếng, định ra ngoài đi bộ một lúc cho khuây khỏa.

Tô Song Song bước đi trong vô định, bất giác đi tới một con đường nhỏ ở vùng nông thôn, cô nhìn lên bầu trời sắp tối, có chút sợ sệt, theo bản năng lùi lại một bước, định quay người về hướng ngược lại thì đột nhiên cô nghe thấy phía trước mặt có tiếng huyên náo.

Cô lấy điện thoại ra theo bản năng, vô cùng cẩn thận bước đến, cô trốn ở sau cái cây to, vểnh tai lên nghe thì liền nghe thấy phía trước có tiếng ai đang mắng cái gì đó bằng tiếng Anh.

Tô Song Song mặc dù học rất giỏi, thế nhưng chỉ học giỏi các môn yêu thích, còn tất cả ngôn ngữ nước ngoài đều ù ù cạc cac, chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, trước đây thiếu chút nữa không đậu Tiến sĩ vì việc này.

Mặc dù Tô Song Song chỉ nghe được sơ sơ, thế nhưng cũng có thể nhận ra là hành động vào nhà cướp của trái phép, cô liền lấy điện thoại ra, định báo cảnh sát.

Thế nhưng trong thời khắc lấy điện thoại ra, Tô Song Song liền khóc không ra nước mắt! Cô không biết số điện thoại của cảnh sát ở Mỹ là bao nhiêu! Không biết ở đây 110 có dùng được không!

Tô Song Song suy nghĩ một chút rồi quyết địng, không gọi được thì quay về gọi người, cô ló đầu nhìn qua một lượt, người đang bị bao vây lại là Âu Dương Văn Nhân, trên tay anh ta vẫn còn đang cầm túi bò bít tết mà Tô Song Song nhờ mua hộ.

Tô Song Song lại nhìn bốn tên côn đồ đang vây xung quanh hắn, người Mỹ vốn dĩ thân hình cao lớn, cho dù một người to khỏe như Âu Dương Văn Nhân đứng giữa bốn người bọn chúng cũng trở nên nhỏ bé.

Bốn tên người Mỹ này trông rất lưu manh, chúng không nói gì tốt đẹp với Âu Dương Văn Nhân cả, Tô Song Song nhìn thấy bọn họ muốn ra tay liền nghĩ đến chuyện Âu Dương Văn Nhân vì đi mua bò bít tết cho cô mà gặp phải bọn chúng thì rất áy náy, cô lập tức nóng nảy.

Cô hùng hùng hổ hổ xông đến, lắc lắc điện thoại, dùng thứ tiếng Anh bập bẹ nói:

"Tôi báo cảnh sát rồi! Tôi báo cảnh sát rồi.

Lúc Âu Dương Văn Nhân quay về, không nghĩ tới việc lại bị mấy tên lưu manh bản địa tiếp cận, lúc đầu anh không nghĩ rằng sẽ chống cự lại bọn chúng, trực tiếp giao tiền ra, tránh việc rước lấy phiền phức.

Ai mà biết được rằng bốn tên này thấy anh vui vẻ đưa tiền, hơn nữa số tiền lại còn không nhỏ thì liền nổi lòng tham, bắt anh về lấy thêm tiền.

Âu Dương Văn Nhân trời sinh cũng không phải người tốt đẹp gì, đối với loại người được đằng chân lân đằng đầu cũng không có nhã hứng lãng phí thời gian.

Anh đang định thông báo cho vệ sĩ đang nấp gần đấy hành động thì đột nhiên nhìn thấy Tô Song Song chạy tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thấy cô lắc lắc điện thoại hét lên đã báo cảnh sát rồi, cả người toát ra khí thế hùng dũng xông tới.

Nhất là khi Tô Song Song dang hai tay ra, thân thể bé nhỏ che trước mặt hắn, lần đầu tiên Âu Dương Văn Nhân không biết phải phản ứng thế nào.

Tô Song Song căng thẳng nhìn bốn tên xấu xa ngoại quốc, cẩn thận quay đầu nói với Âu Dương Văn Nhân:

"Tiếng Anh của tôi không tốt, anh nói với họ là tôi bị bệnh tim, lại còn đang mang thai, một người hai mạng, bọn họ gánh không nổi đâu!"

Tô Song Song nói xong, hai tay ôm lấy trái tim của mình, hai chân liền mềm nhũn, ngay cả Âu Dương Văn Nhân cũng không phản ứng kịp, cô từ từ ngã xuống mặt đất.

Âu Dương Văn Nhận vội vàng qua đỡ cô, Tô Song Song thấy anh không nói, liền nháy mắt ra ám hiệu với anh.

Bốn tên ngoại quốc đang vây tứ phía thấy Tô Song Song đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, cũng có chút mông lung, bọn họ là lưu manh, thế nhưng cướp của và giết người là hai phạm trù khác nhau, bọn chúng không muốn vì một chút tiền mà làm chết người.

Âu Dương Văn Nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cúi đầu nhìn Tô Song Song, dường như muồn nhìn ra cái gì đó từ trên gương mặt cô.

Tô Song Song bị anh nhìn đến nỗi có chút hoảng sợ, trong lòng vừa lo vừa sợ, nhanh chóng nháy mắt, Âu Dương Văn Nhân vẫn không nói gì, Tô Song Song hận không thể tự mình đứng dậy xông đến hét vào mặt đám lưu manh này.

"Ai em cũng cứu ư?"

Âu Dương Văn Nhân đọt nhiên không suy nghĩ mà hỏi một câu, Tô Song Song cảm thấy mông lung, nóng ruột nên vội vàng trả lời:

"Nếu không phải là anh, tôi có ngốc mới cứu!"

Âu Dương Văn Nhân dường như rất hài lòng, lại hỏi thêm một câu:

"Tại sao lại cứu tôi?"

Tô Song Song thấy anh ta bình thường rất thông minh, hôm nay nhất định là bị dọa đến ngốc rồi, lúc này lại còn có thể hỏi cái vấn đề nhạt nhẽo như thế, cô không định trả lời, vẫn ôm lấy ngực mình như cũ, cô rên rỉ, nét mặt vô cũng đau đớn, diễn xuất thiên phú thế này có thể làm diễn viên được rồi.

"Tại sao?"

Âu Dương Văn Nhân dường như không cảm thấy sự nguy hiểm từ bốn phía, vẫn cố chấp với vấn đề này.

Tô Song Song bị sự ngớ ngẩn của anh chọc giận một chút, gầm nhẹ một tiếng:

"Anh là bạn của tôi, tôi đương nhiên sẽ cứu anh rồi! Tôi gặp nguy hiểm lẽ nào anh không cứu?"

"Không cứu!"

Âu Dương Văn Nhân nói chắc như đinh đóng cột. Tô Song Song liền bắt đầu thấy mông lung, đây vẫn là Âu Dương Văn Nhân mà cô biết phải không?

Ngay lúc Tô Song Song đang cảm thấy mông lung thì Âu Dương Văn Nhân lại nói tiếp:

"Bởi vì em ở chỗ tôi, chỉ có tôi mới làm e gặp nguy hiểm thôi."

Âu Dương Văn Nhân nói xong, cũng mặc kệ Tô Song Song có biểu cảm gì, hắn ngẩn đầu nhìn về phía bốn tên tiểu lưu manh ngoại quốc đã nhận ra là Tô Song Song không sao.

Tên cầm đầu trong đám chửi bới một câu:

"Nhanh mang hết tiền trong nhà ra đây, nếu không thì hôm nay để để cô em gái này ở lại chơi đùa với tụi tao!"

Tên cầm đầu vừa mắng xong, ba tên còn lại đều bật cười khinh miệt theo, có một tên tiểu lưu manh cao to vạm vỡ còn muốn thò tay đến kéo Tô Song Song.

Lúc hắn ta định chạm vào tay Tô Song Song, Âu Dương Văn Nhân đột nhiên đưa tay ra, dùng lực một chút, chỉ nghe "Rắc!" một tiếng, cái tên lưu manh cao to vạm vỡ nhất thời kêu lên, nắm chặt lấy chỗ tay bị gãy xương của mình, sau đó ngồi xổm xuống đất gào khóc ầm ỹ.

Âu Dương Văn Nhân bình tĩnh nói một câu:

"Con mồi của tôi người khác không được phép đụng đến."

Hắn nói câu này rất nhanh, đừng nói đến người trình độ tiếng Anh thấp như Tô Song Song, ngay đến cả bốn tên người bản địa này cũng nghe không rõ.

Ba tên còn lại nhìn thấy tình huống này, chúng gầm lên một tiếng, liền nổi giận trong nháy mắt, lập tức định xông tới, lúc này tiếng xe cảnh sát lại vang lên, ba người bọn chúng vội nhìn nhau.

Tên cầm đầu bọn chúng xông tới chửi rủa Âu Dương Văn Nhân:

"Thằng nhãi con, mày cứ đợi đấy!"

Mắng xong, hai tên lưu manh kia liền đỡ lấy tên lưu manh bị gãy tay, chán nản rời đi.

Tô Song Song nghe chẳng hiểu gì, thế nhưng câu nói mày đợi đấy cuối cùng cúng coi như hiểu, cô liền ngồi dậy, lo lắng kéo lấy áo của Âu Dương Văn Nhân.

"Văn Nhân, chúng ta có nên chuyển nhà không?"

Nói xong, Tô Song Song liền nhìn khắp bốn phía, thật kỳ lạ, rõ ràng vữa nãy mới nghe thấy tiếng xe cảnh sát mà, tại sao lâu như thế rồi mà đến một anh cảnh sát cũng không thấy vậy.

"Không cần, thời gian này em đừng đi ra ngoài lung tung là được, tôi có quen biết với cảnh sát Mỹ, họ có thể bảo vệ tôi!"

Âu Dương Văn Nhân nói xong liền đứng lên kéo Tô Song Song dậy.

"Oa! Không ngờ quan hệ của anh lại rộng như vậy."

Mấy ngày này ở chung, Âu Dương Văn Nhân đều giúp đỡ Tô Song Song rất nhiều việc, cũng không có lừa gạt gì cô.

Hơn nữa, Tô Song Song cảm thấy bề ngoài của mình giống kẻ không có nhiều tiền, hiện tại cũng chỉ có một thân một mình, cô cũng chẳng có gì để lừa cả, cho nên đối với Âu Dương Văn Nhân lại càng tín nhiệm hơn.

Hắn nói nhảm một câu như vậy, Tô Song Song cũng không có hoài nghi. Cô đi ở đằng sau cách Âu Dương Văn Nhân nửa bước, vỗ vỗ cái mông dính đầy bụi của mình, rất cẩn thận kiểm tra quần của chính mình.

Bởi vì cô đột nhiên đến nước ngoài, cũng không có tìm được công việc mưu sinh. Số tiền kia của Chiến Hâm cô cũng ít khi dùng đến, dù sao khi sinh con cũng cần một một khoản tiền rất lớn, sai khi sinh đứa nhỏ, còn phải ở cữ, còn cần sử dụng tiền.

Tô song song gần đây có chút sầu muộn, số tiền kia có lẽ cũng đủ cho cô sinh sống đến khii bảo bảo được một tuổi. Cô nhất định phải nhân lúc thân thể của mình vẫn được coi như là hoạt động thuận tiện thì liền đi tìm một công việc có liên quan đến hội họa.

Tô Song Song đang nghĩ đến xuất thần, Âu Dương Văn Nhân lại đột nhiên ngừng lại, cái trán của Tô Song Song liền đâm thẳng vào sau lưng hắn, dưới chân không có đứng vững nên trực tiếp ngả người về phía sau.

Cũng may Âu Dương Văn Nhân nhanh tay lẹ mắt, từ từ kéo Tô Song Song lại. Nhưng bởi vì quá nóng vội nên đã đem Tô Song Song ôm luôn vào trong ngực của mình.

Đầu Tô Song Song bị đập đến choáng váng, liền ngây người trong chốc lát. Âu Dương Văn Nhân đã phát hiện ra có gì đó khoogn đúng liền lui về phía sau một bước, để cho Tô Song Song rời khỏi ngực của hắn.

Tô Song Song thò tay vuốt vuốt đầu của mình, cú va chạm vừa nãy khiến cô suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, nên có chút bất mãn hỏi một câu:

"Tại sao anh lại đột nhiên dừng lại vậy hả?"

Âu Dương Văn Nhân còn chưa có trả lời, Tô Song Song lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hai tay ôm lấy bụng của mình, kinh ngạc hô một tiếng:

"Ai da má ơi! Bảo bảo của tôi sẽ có chuyện a!"

"..."

Âu Dương Văn Nhân tuy rằng đã hình thành thói quen với việc thay đổi trong tư duy của Tô Song Song, thế nhưng dù là tiếp xúc lâu rồi cũng vẫn cảm thấy bất lực.

Hắn nhịn không được nhả ra một câu:

"Bảo bối của em ở trong bụng, không có ở trên đầu đâu!"

"Nhỡ đâu đầu tôi bị chấn động rồi chấn động đến bụng thì phải làm sao bây giờ?" Tô Song Song không có suy nghĩ liền bắt đầu lảm nhảm.

Âu Dương Văn Nhân cũng không có ý định tán dóc với cô, giờ lại đột nhiên đổi chủ đề, không giải thích được liền hỏi một câu:

"Nếu như tôi muốn hại em thì phải làm sao bây giờ?"

Tô Song Song vừa mới kịp phản ứng, cảm thấy quả thật là bà bầu chữa ngốc ba năm (1), những lời vừa rồi tự mình nói xong cũng cảm thấy không có logic. Thế nhưng sau khi nghe xong lời của Âu Dương Văn Nhân thì lại cảm thấy có phải là hắn bị chính mình lây bệnh rồi hay không, cũng vờ ngớ ngẩn theo.

"Anh hại tôi cái gì a? Ta bây giờ có rất ít tiền nha, nghèo rớt mồng tơi. Cũng không phải là anh không biết, ngoại trừ tiền ra thì tôi chẳng còn có cái gì tốt để anh hãm hại cả."

Tô Song Song nói xong liền hướng Âu Dương Văn Nhân cười cười, cảm thấy hắn hôm nay rất kỳ quái.

Âu Dương Văn Nhân lại duỗi ngón tay ra, chỉ vào bụng Tô Song Song, mặt mày ủ rũ, thái độ thoạt nhìn ngược lại rất chân thành:

"Vậy, nếu như tôi hại con em thì sao?"

Tô Song Song lập tức khẩn trương lên, hai tay ôm lấy bụng của mình, lui về phía sau một bước. Âu Dương Văn Nhân trông thấy phản ứng của Tô Song Song thì liền cười mỉa một chút.

Hắn không có ý định xoắn xuýt mãi về những vấn đề vô dùng này, đang muốn quay người đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy Tô Song Song không đi hỏi lại một câu:

"Anh không phải là bọn buôn người chứ?

Tô Song Song nói xong liền không hiểu nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân, nói tiếp:

"Nhưng mà tôi cũng phải hoài thai đến mười tháng lận, cái giá này của anh cũng quá lớn a!"

"..."

Âu Dương Văn Nhân hiện tại thực sự rất muốn gọi cho Tần Mặc một cuộc điện thoại, hỏi một chút xem hắn tại sao lại đi yêu cái loài sinh vật nhị nguyên này chứ, khai thông cũng trở thành vấn đề, quả thực không phải cùng một thế giới với loài người mà.

Nhưng mà bản thân Âu Dương Văn Nhân cũng không có chú ý tới rằng trong ánh mắt hắn khi nhìn Tô Song Song lại tràn đầy ý cười ấm áp và vui vẻ mà bình thường không bao giờ có.

***

(1) Bà bầu chữa ngốc ba năm: Người Trung Quốc thường nói phụ nữ mang thai thường sẽ ngốc ba năm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-487 )