Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 430

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 430
Hoàn toàn buông tha
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Lazada


Tô Song Song mới vừa chuyển sang nhà mới, thứ cần mua không ít. Đợi đi đến khu mua hàng, đang muốn nhấc hai cái túi gì đó rất lớn lên thì Âu Dương Văn Nhân lại cầm lên trước.

"Cô đang có thai vẫn nên phải cẩn thận. Sau này việc nặng cứ giao cho tôi."

Âu Dương Văn Nhân nói xong liền hướng Tô Song Song cười cười, khiến cho Tô Song Song hết sức ngượng ngùng. Cô đưa tay muốn cầm túi về thì Âu Dương Văn Nhân lại đem tay giơ lên quá cao, có chút tức giận trách:

"Chớ lộn xộn, đứa nhỏ quan trọng hơn."

Dì thu ngân ở bên cạnh cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, ánh mắt cũng híp lại luôn:

"Vợ chồng son các người thật đúng là trai tài gái sắc a! Tình cảm vẫn còn tốt như thế được, ai nha!"

Tô Song Song nghe xong liền sững sờ, cũng không để ý xem ai là người cầm cái này đã vội vàng kéo hắn đi ra ngoài. Đi được một đoạn Tô Song Song mới buông lỏng cánh tay của Âu Dương Văn Nhân ra, rõ ràng là thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Nếu là để cho người khác hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?"

Tô Song Song nói xong liền quay đầu nhìn một cái. Tiểu khu này vốn là không có bao nhiêu người, để cho dì thu ngân hiểu lầm thì phỏng chừng toàn bộ người trong tiểu khu đều biết.

"Không có chuyện gì. Dù sao tôi cũng không có bạn gái, một nữ nhân mang thai như cô cũng không tiện, bớt cho bọn họ lại nói này nói nọ. Hiểu lầm thì hiểu lầm đi."

Gương mặt Âu Dương Văn Nhân ngược lại lại không thèm để ý, xách đồ quay đầu nhìn Tô Song Song một cái, tỏ ý bảo cô đuổi theo.

"Buổi tối tôi làm mì Ý, như thế nào?"

Sau khi Tô Song Song đuổi theo, Âu Dương Văn Nhân liền quay đầu lại hỏi cô một câu. Tô Song Song căn bản là không khẩu vị gì, nếu như không phải là vì bảo bảo trong bụng thì đoán chừng cô cũng sẽ không ăn luôn.

Cho nên Âu Dương Văn Nhân nói cái gì, cô cũng không để ý, gật đầu một cái, cảm kích hướng Âu Dương Văn Nhân cười một tiếng.

Nếu như ở cái thành phố này mà cô không gặp được Âu Dương Văn Nhân thì thật không biết phải làm sao nữa. Cô suy nghĩ một chút rồi đột nhiên dừng lại, Âu Dương Văn Nhân mơ hồ cũng dừng lại theo, nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ ra tia nghi vấn.

"Cám ơn, thật sự rất cám ơn anh!"

Tô Song Song nói xong thì khom người cúi đầu một cái, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đều hàm chứa nước mắt. Mấy ngày này thật sự là quá khó khăn với cô rồi.

"A? Ai nha, tôi không phải đã nói rồi sao, cô không có xảy ra việc gì đối với ta mà nói chính là may mắn lớn nhất rồi, đi thôi, đi thôi. Giờ đã mấy giờ rồi, ăn cơm trước đã."

Âu Dương Văn Nhân tựa hồ có chút ngượng ngùng, hướng Tô Song Song cười một tiếng rồi sải bước đi về phía trước.

Sau khi đến nhà rồi, lúc Tô Song Song nhìn thấy Âu Dương Văn Nhân bưng ra một cái đĩa mì Ý đen thùi lùi thì cảm thấy sửng sốt một chút, không biết nên nói cái gì nữa.

"Cái này... Thật là ngại quá, bình thường tôi cũng không xuống bếp, vốn dĩ nghĩ là nấu mì rất đơn giản, không nghĩ tới ha ha... Ha ha..."

Âu Dương Văn Nhân nói xong liền đem cái đĩa đen thùi lùi bỏ sang bên cạnh, gương mặt vẫn luôn mang theo nụ cười ấm áp hiện giờ đều là vẻ quẫn bách.

"Để tôi đi."

Tô Song Song thở dài, mặc dù tài nấu nướng của cô cũng không tốt lắm, thế nhưng có thể làm được mấy món quen thuộc, hơn nữa còn có thể ăn.

Một lát sau, phòng bếp liền truyền tới mùi thơm, Âu Dương Văn Nhân vội vàng đi qua. Lúc nhìn thấy đĩa mì Ý có vẻ ngoài đẹp mắt, ngược lại liền thấy thật là đói.

Tô Song Song đem mì bưng lên, hai người ngồi xuống, Âu Dương Văn Nhân nhìn đĩa mì nóng hổi, rất im lặng ăn một miếng.

"Có lẽ rất lâu rồi tôi không có cùng người cùng ăn cơm."

Âu Dương Văn Nhân nói xong liền giống như có ảo thuật lấy ra một quả trứng được nấu chín từ bên cạnh, thả vào trước mặt Tô Song Song:

"Phụ nữ có thai cần chú ý dinh dưỡng."

"Cám ơn!"

Tô Song Song nhìn quả trứng gà, gõ một cái, vẫn là không có nhịn được hỏi một câu:

"Người nhà của anh không có ở đây sao?"

"Tôi đã không còn người thân rồi."

Thời điểm Âu Dương Văn Nhân nói câu vẫn rất bình tĩnh. Tô Song Song nghe xong, nhớ tới mình bây giờ cũng được coi là một người cô đơn liền có rất nhiều cảm khái.

Hai người trầm mặc ăn mì xong, Tô Song Song liền trở về. Vừa về tới căn phòng trống rỗng, Tô Song Song liền cảm thấy rất mệt mỏi, cô dựa người vào cửa, ngây ngốc ngẩn người một mạch đến tận buổi tối.

Âu Dương Văn Nhân đứng ở trước bàn ăn, nhìn chén đĩa vô cùng sạch sẽ, thì có chút nhăn lông mày lại. Hắn tự tay xoa xoa lòng mình, kiềm chế lại cảm giác khó chịu, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc từ trong lồng ngực, sau khi uống xong cái loại cảm giác khó chịu này mới dịu lại một chút.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

"Đời này ngươi cũng đừng nghĩ lại có thể đi ra lần nữa."

Một tháng trôi qua, Tô Song Song ở chỗ này an tĩnh dưỡng thai, cùng với Âu Dương Văn Nhân cũng đã trở nên rất thân thiết. Hôm nay Tô Song Song ngồi ở nhà loay hoay nghịch điện thoại di động.

Cô vẫn chưa có gửi tin nhắn cho Chiến Hâm, Tô Song Song muốn báo tin bình an nhưng lại sợ này cái tin nhắn này gửi đi rồi thì liền bại lộ chỗ ở của mình.

"Đông đông đông!"

Ba tiếng gõ cửa, Tô Song Song biết là Âu Dương Văn Nhân đến liền để cho hắn đi vào.

"Song Song, một tuần nữa tôi phải đi Mỹ rồi. Không phải cô cũng muốn xuất ngoại sao, có muốn đi cùng tôi luôn hay không. Tiếng Anh của tôi rất tốt, cũng coi như có thể chiếu cố lẫn nhau."

Tô Song Song ma sát chiếc điện thoại di động, không quyết định chắc chắn được, ánh mắt cô liên tục dao động. Mặc dù đã quyết định là sẽ xuất ngoại nhưng đáy lòng lại như cũ không buông bỏ được Tần Mặc.

"Tôi... Tôi đang nghĩ trước khi đi có nên đi gặp một người bạn cũ hay không."

Tô Song Song nói xong lại lật qua lật lại điện thoại di động, do dự không quyết.

"A, đúng rồi. Tôi thấy mấy ngày nay cô luôn rất buồn bực, nơi này có mấy tờ báo, cô có muốn xem qua một chút hay không."

Âu Dương Văn Nhân vừa nói vừa đem tờ báo trong tay lấy ra, tiêu đề trang đầu chiếm toàn bộ cả trang bìa.

"Bây giờ người có tiền thật là hoa tâm (1)..."

Âu Dương Văn Nhân nhìn lướt qua nam nhân trên trang bìa, không để ý tới thuận miệng nói.

Tô Song Song theo bản năng nhìn thoáng qua bức ảnh trên trang bìa, lập tức liền sửng sốt một chút, nhanh chóng đem tờ báo giơ lên đến trước mắt. Khi nhìn thấy nam nhân trên bức ảnh đứng cùng với một người phụ nữa khác của hắn, trái tim của Tô Song Song vẫn nhịn không được chậm lại một nhịp.

"Không nghĩ tới người ở tỉnh khác cũng có thể lên tiêu đề trang bìa trên tờ báo của tỉnh mình a, lại còn là một hoa hoa tin tức. Nhưng mà nhìn cái vị Tần tổng này thật lạnh lùng, không nghĩ tới là vẫn thích loại ngôi sao xinh đẹp này."

Âu Dương Văn Nhân tựa hồ không có nhìn ra sự khác lạ của Tô Song Song, xoay người đi rót nước, tùy ý nói tiếp.

Tô Song Song hốt hoảng lật ngược lại tờ báo, khi nhìn thấy tờ báo là hôm nay mới phát hành thì nhất thời cảm thấy đầu bắt đầu đau nhức, trong nháy mắt tầm nhìn cũng liền trở nên mơ hồ.

Hóa ra trong lòng Tần Mặc cô cũng không hơn gì những người này, cô cắn chặt răng, nắm thật chặt tờ báo khiến nó phát ra một tiếng vang rất lớn. Âu Dương Văn Nhân tựa hồ như mới chú ý tới sự kì lạ của Tô Song Song liền quay đầu lại nhìn cô.

"Cô làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái, có phải ở bụng hay không?"

Âu Dương Văn Nhân kêu lên một tiếng, vội vàng tới đỡ Tô Song Song, để cho cô ngồi xuống.

Âu Dương Văn Nhân muốn đem tờ báo trên tay Tô Song Song lấy xuống, ai biết được là Tô Song Song lại gắt gao giữ chặt nó như vậy, hắn giật giật một chút thì cô mới buông lỏng ra.

"Cô làm sao vậy? Cô đang mang thai đấy, có thể đừng có đùa được không. Bây giờ tôi đưa cô tới bệnh viện."

Âu Dương Văn Nhân vừa đem Tô Song Song đỡ dậy, nhưng Tô Song Song lại bắt lấy cánh tay của Âu Dương Văn Nhân giữ lại.

Cô đè nén lại sự dao động trong lòng, tận lực để cho mình bình tĩnh nói:

"Không có gì, chẳng qua là khí trời vừa mới ấm trở lại, tôi có chút không thích ứng được. Văn Nhân, tôi muốn ăn mì chua cay, anh có thể giúp tôi mua một phần được không?"

"A? Được! Ta đi bây giờ, cô có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi."

Mấy ngày nay Tô Song Song trở nên rất thèm ăn, Âu Dương Văn Nhân thường xuyên giúp Tô Song Song mua đồ, cho nên cũng đã trở thành thói quen rồi.

"Không có chuyện gì, cám ơn anh! Tiền vẫn ở trong lon ngoài cửa."

Tô Song Song nói xong đưa tay chỉ cái ống ở cửa. Cô và Âu Dương Văn Nhân mặc dù cũng đã khá thân, nhưng mà tiền nong vẫn như cũ rất rõ ràng, đây cũng là điều kiện để Tô Song Song tiếp nhận ý tốt của Âu Dương Văn Nhân.

Âu Dương Văn Nhân vừa đi, Tô Song Song liền nhanh chóng cầm tờ báo nhăn đến không nhìn được trong tay mở ra. Nhìn Tần Mặc ở phía trên hết thảy đều bình yên, vẫn cùng ngôi sao xinh đẹp tạo scandal, trước mắt cô đều trở nên mơ hồ không nhìn thấy gì nữa, tất cả đều bị nước mắt che lại.

Âu Dương Văn Nhân nhìn thoáng qua một bác gái tạp vụ đang đứng canh chừng ngoài hành lang, đi về phía cầu thang an toàn bên cạnh, bác gái tạp vụ liền vội vàng theo sau.

"Hai ngày này đã đi thăm dò rồi, để cho Tiểu Văn bên kia đút lót cho phía sân bay, chỉ cần ra nước ngoài rồi thì bọn họ liền không có cách nào tìm được."

Âu Dương Văn Nhân một bên đi xuống, một bên tùy ý phân phó nói.

Bác gái tạp vụ này lập tức gật đầu một cái, vẻ thật thà trong mắt nháy mắt liền biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một mảnh khôn khéo.

Tô Song Song nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng động liền vội vàng xoa xoa khóe mắt của mình, đem nước mắt lau sạch. Âu Dương Văn Nhân bưng mì chua cay đến, nhìn thoáng qua Tô Song Song vừa khóc rồi vội vàng đi tới.

"Cô làm sao vậy? Có muốn đi bệnh viện bây giờ hay không?"

Âu Dương Văn Nhân vừa nói vừa đem mì chua cay đặt ở trên bàn bên cạnh. Tô Song Song lại lắc đầu một cái, cầm lên bát mì chua cay bên cạnh lên rồi ăn.

Âu Dương Văn Nhân cố ý nhìn một cái, tờ báo vừa mới nãy vẫn còn ở trên tay Tô Song Song đã không thấy đâu, hắn cũng không hỏi tới. Nhưng nhìn thấy phản ứng này của Tô Song Song, trong lòng cảm thấy phần ngụy tạo báo chí này hẳn là đã có tác dụng.

Tô Song Song ăn xong mấy miếng, mới đè xuống được nước mắt, cô ngẩng đầu hướng về phía Âu Dương Văn Nhân miễn cưỡng cười một tiếng, nói:

"Không có gì, chỉ là vừa vừa mới đói liền có chút khó chịu, không nghĩ tới mang thai rồi tính cách lại thay đổi kỳ quái như thế."

"Cô không có chuyện gì là tốt rồi." Âu Dương Văn Nhân nói xong thì ngồi ở bên cạnh Tô Song Song bên cạnh, thấy cô ăn rất ngon miệng thì cũng không nói gì nữa, lẳng lặng chờ đợi.

Tô Song Song ăn xong một miếng mì chua cay cuối cùng liền buông đũa trong tay xuống, ngừng lại một chút rốt cuộc mở miệng:

"Anh chừng nào thì đi vậy? Tôi đi cùng anh ra nước ngoài, có quá làm phiền anh hay không?"

"Làm sao có thể! Hai ta hùn vốn, ăn uống cũng ngon. Hơn nữa, sang đấy nhà ở cũng tiện nghi hơn."

Âu Dương Văn Nhân nói xong liền hướng Tô Song Song cười một tiếng, không che giấu tiểu tâm tư của mình chút nào, nhưng càng như vậy càng khiến cho Tô Song Song không có chút áp lực nào.

"Vậy sau này vẫn phải làm phiền anh rồi. Anh coi khi nào thì đi?"

Nếu như có thể thì Tô Song Song cung không muốn ở chỗ này ngây ngô mỗi ngày, ở tại quốc gia này ngây ngốc rồi lại thỉnh thoảng nhìn thấy Tần Mặc cùng người phụ nữ khác ở bên nhau, cái đó giống như một nhát dao đâm vào tin cô vậy.

"Có xảy ra chút thay đổi, tôi vừa mới nhận một cuộc điện thoại nói là cuối tháng này phải đi, còn không tới một tuần lễ nữa. Cô có thể đi không?"

Âu Dương Văn Nhân thấy Tô Song Song vội vã muốn xuất ngoại, cũng chính là mong muốn của hắn nên nói ra rất tự nhiên.

"Cũng tốt. Tôi cũng muốn nhanh chóng xuất ngoại một chút. Chẳng qua là tôi không tiện đi mua vé máy bay lắm, anh có thể giúp tôi không?"

"Được, chỉ là một cái nhấc tay thôi. Vậy thì chuyện xuất ngoại sẽ do tôi an bài, cô cứ an tâm dưỡng thai là được, vừa hay phòng tôi thuê bên kia là phòng kép, mặc dù là một căn nhà nhưng lại chia ra thành hai căn phòng nhỏ, chúng ta vẫn là ở cách vách với nhau."

"Cám ơn."

Tô Song Song nghe xong việc nhà ở cũng đã được giải quyết liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Âu Dương Văn Nhân lại càng thêm cảm kích.

"Không cần cảm ơn, chúng ta cũng là hỗ trợ đôi bên cùng có lợi thôi."

Âu Dương Văn Nhân nói xong khẽ mỉm cười:

"Tôi gần đây đều ăn cơm cô làm, vừa nghĩ tới phải tách ra liền cảm thấy không muốn đấy. Lần này thì tốt rồi, vẫn có thể làm hàng xóm!"

Trước khi xuất ngoại trước, Tô Song Song liền dùng điện thoại di động của mình gửi cho Chiến Hâm một tin nhắn bình an ngắn, sau đó Liền đem thẻ điện thoại di động ném đi.

Một tuần sau, Tô Song Song dưới sự che chở của thủ hạ Âu Dương Văn Nhân, tránh được tầm mắt của đám người Tần Mặc đi đến nước Mỹ.

Hơn nữa Tô Song Song cùng Âu Dương Văn Nhân vẫn như cũ ở cách vách, thời gian lặng lẽ trôi đi, Tô Song Song cũng không còn nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan đến Tần Mặc nữa.

***

(1) Hoa tâm: đa tình, đào hoa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-487 )