Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 414

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 414
Trêu chọc chiến tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Shopee


Editor: Puck - Diễn đàn

Bạch Tiêu không hề nghĩ tới Tô Song Song lại đột nhiên làm khó dễ, thật ra thì chuyện này nói như thế nào cũng là anh đuối lý, anh dứt khoát không nói lý lẽ đến cùng, trợn mắt liếc nhìn Tô Song Song.

Bạch Tiêu đi thẳng vào vấn đề: "Dù sao thì hai con đường, một, Tần Mặc cậu lưu lại, Tô Song Song cô đi, tôi sẽ cho cô một số tiền lớn, hai, Tần Mặc và Tô Song Song cùng đi, không có gì cả!"

Tô Song Song thấy dáng vẻ sức mạnh chưa đủ này của Bạch Tiêu, đã cảm thấy không thoải mái, hai tay cô chống nạnh, cũng định làm người đàn bà chanh chua đến cùng: "Bạch Tiêu, anh nói đi, có phải anh có ý tứ với Tần Mặc không? Cứ dây dưa đến chết như vậy để cho tôi rời khỏi anh ấy là có ý tứ gì?"

"..." Trong nháy mắt Bạch Tiêu không nói được gì, anh đưa mắt nhìn Tần Mặc, cắn răng một cái, hừ lạnh một tiếng, "Đúng! Tôi chính là thích cậu ấy, cô có thể thoái vị hay không?"

Tô Song Song chỉ nghĩ trứng này, hóa giải một chút không khí xấu hổ, không ngờ vừa tung ra đúng một trứng, còn không phải là trứng bình thường mà là trứng khủng long.

"Tôi thích cậu ấy, cô nhường đi! Tôi và cậu ấy hai nhỏ vô tư thanh mai trúc mã, cô chặn ngang một cước, tính là gì, Tô Song Song, cô không đuối lý sao?"

Bạch Tiêu cũng bất cứ giá nào, biết Tô Song Song thích mềm không thích cứng, cắn răng ở đó đánh bài tình cảm, định đuổi Tô Song Song đi trước.

Tô Song Song vốn còn tưởng rằng Bạch Tiêu nói đùa, nhưng vào lúc này thấy Bạch Tiêu chân tình thật ý, có phần sờ không ra, ngay cả thái độ cũng không mãnh liệt như mới vừa rồi. d1en d4nl 3q21y d0n

Tô Song Song theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, không xác định chắc chắn hỏi một câu: "Tần Mặc, anh ta sẽ thật sự không léng phéng với anh chứ? Trước kia anh có chú ý tới không?"

"Cô rốt cuộc rời đi hay không rời đi?" Bạch Tiêu thấy thái độ của Tô Song Song giãn ra, vội vàng thừa thắng xông lên, nếu không một lát nữa Tô Song Song chưa chết trận, chính anh cũng bị lời của mình làm cho ghê tởm chết đi được.

"Cái đó... Vậy vì sao đến giờ anh mới phản đối? Lừa gạt kẻ ngốc hả!" Tô Song Song đột nhiên phát hiện không đúng, cứng cổ gào lại.

Bạch Tiêu không ngờ gần đây chỉ số IQ của Tô Song Song tăng lên, chỉ chớp chớp mắt liền tìm được lời đáp lại, lập tức đẩy ngược lại: "Trước không phát hiện ra, hai ngày nay mới phát hiện tôi không cậu ấy không được!"

"..." Tô Song Song chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, hơn nữa còn bổ vào cô, trong nháy mắt cô run lên, ánh mắt nhìn Bạch Tiêu đều là lạ.

Mặc dù cô là hủ nữ, nhưng còn chưa hủ hóa đến mức ngay cả người đàn ông của mình bị người đàn ông khác cướp đi rồi, bản thân còn hoan hô nhảy nhót, cô theo bản năng chắn trước Tần Mặc.

"Không được! Tôi không cho!" Tô Song Song có thái độ kiên quyết, không hề có một chút thương lượng, Tô Song Song dứt khoát như vậy, thật ra khiến Bạch Tiêu sửng sốt một chút.

Ngay cả Tần Mặc đứng sau lưng Tô Song Song cũng hơi sửng sốt, khuôn mặt luôn luôn cứng ngắc cuối cùng lộ ra một ý cười yếu ớt, nụ cười này, cười đến Bạch Tiêu càng choáng váng.

"Cô không cho cả hai người liền cút hết ra ngoài!" Bạch Tiêu hơi thẹn quá thành giận, anh đã không hạn cuối như vậy, Tô Song Song lại còn cứng mềm không ăn, một chút không chịu nhả ra.

"Sợ anh đi! Anh vạn năm thụ, phá hư tình cảm của người ta, cả đời tìm không thấy được tiểu công!" Tô Song Song thấy thái độ ác liệt của Bạch Tiêu, cô gặp mạnh sẽ mạnh, cũng không nể mặt anh ta.

Trong lòng Tô Song Song nghĩ dù thế nào đi nữa hai người cũng sẽ không có nhà để về, liền tính không có nhà để về cũng phải đi có khí thế, không thể để cho Bạch Tiêu đồ tiểu nhân này được đắc ý.

"Tô Song Song, cô đồ ngốc! Cô chết tiệt!" Hai ngày nay áp lực của Bạch Tiêu rất lớn, bị một kích như vậy của Tô Song Song, trong nháy mắt liền nổi giận, dậm chân cũng không quản hình tượng hay không hình tượng rồi, liền cãi tay đôi với Tô Song Song. dinendian. lơqid]on

"Tôi không chết tiệt!" Tô Song Song hả hê nhìn Bạch Tiêu, thấy Bạch Tiêu bị cô làm sặc đến sắc mặt giống như gan heo, càng thêm thoải mái.

"Cô! Tô Song Song xem như cô lợi hại! Dù sao Tần Mặc cậu chọn đi!" Bạch Tiêu thật bị tức giận đến bối rối, hơn nữa hai ngày nay ngủ không được ngon giấc, lại uống rất nhiều rượu, náo loạn ở chỗ này với Tô Song Song.

Tần Mặc đưa tay ôm Tô Song Song vào trong ngực, ý tứ rất rõ ràng, vẫn không quên giúp Tô Song Song nói một câu: "Tôi đương nhiên chọn Song Song."

"..." Bạch Tiêu ho nhẹ một tiếng, bị sặc đến mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên mới phản ứng được mình đây là đang làm sao!

Anh ngẩng đầu đối diện với cặp mắt Tần Mặc, trong nháy mắt cảm thấy ánh mắt kia giống như trêu chọc, khiến cho trong nháy mắt sắc mặt của anh trở nên tái mét.

"Haizzz! Bạch Tiêu anh thật sự coi tôi ngốc à! Tôi không chơi với anh!" Tô Song Song thật sự không chịu nổi ở đây náo loạn với Bạch Tiêu.

Cho tới bây giờ Bạch Tiêu chưa từng nghĩ tới có một ngày lại bị Tô Song Song bắt nạt, lại không biết nên nói gì để phản bác, khi anh ngẩn người, Tô Song Song nhân cơ hội đặt câu hỏi: "Anh rốt cuộc bị cái gì kích thích mà muốn phản đối tôi và Tần Mặc vậy!"

"Anh không nói ra lý do, tôi sẽ không đi!" Tô Song Song nói xong khóc lóc om sòm ngồi trên mặt đất, rõ ràng muốn đào gốc bới rễ, hỏi được đáp án.

Bạch Tiêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ la lối om sòm như vậy, những chiêu số trước kia đối phó với gái đẹp đều không dùng được với Tô Song Song rồi, anh hừ hừ, đột nhiên trong đầu lóe lên, có thể nói trong lúc nguy cấp chỉ số IQ thẳng tắp lên cao.

"Bởi vì thân phận của cô! Cô là người nhà họ Chiến, bây giờ ông cụ Chiến đã lộ ra ý tứ, muốn đón cô về thừa kế gia nghiệp, nhà họ Tần và nhà họ Chiến từ thời ông nội đã không đội trời chung, phá lẫn nhau, dù sao hai người chính là không tốt được!"

Bạch Tiêu không biết có phải do say rượu hay không, đầu ong ong, anh cũng không kiên nhẫn, dù sao nói cũng là giả, anh liền bắt đầu kéo toàn bộ chuyện có thể làm lý do ra, bắt đầu bịa chuyện.

Lời Bạch Tiêu nói ngược lại đối lập với suy đoán lúc trước của Tần Mặc và Tô Song Song, khí thế của Tô Song Song lập tức thấp xuống, ngay cả cười cũng không cười được, cô theo bản năng đưa tay nắm tay Tần Mặc.

Tần Mặc vẫn nhìn nét mặt Bạch Tiêu, nghĩ tới nhiều năm với anh ta, anh liếc mắt đã nhìn ra Bạch Tiêu đang nói dối, nhưng trong lòng Tần Mặc ngược lại lo lắng, nếu như anh ta không phải vì chuyện này mà náo loạn rạn nứt với anh, vậy rốt cuộc còn có thể bởi vì sao. diee ndda fnleeq uysd doon

"Tôi lại không trở về nhà họ Chiến!" Tự tin của Tô Song Song vẫn rất đầy đủ, nói xong trợn mắt liếc nhìn Bạch Tiêu, chỉ có điều không biết nên nói cái gì nữa, mặc dù cô và nhà họ Chiến một đao cắt đứt, nhưng máu mủ ruột thịt lại không thể bỏ đi, Bạch Tiêu đề phòng cô cũng phải.

"Song Song chúng ta đi." Tần Mặc thấy cảm xúc của Tô Song Song bắt đầu xuống thấp, không muôn dây dưa tiếp với Bạch Tiêu, cô vừa nói xong liền nâng Tô Song Song lên khỏi mặt đất.

Anh ôm cả vai Tô Song Song đi ra bên ngoài, Tô Song Song quay đầu trợn mắt liếc nhìn Bạch Tiêu, khi đi đến cửa, đột nhiên nghĩ tới điều gì.

Tô Song Song nhanh chóng trở lại, Bạch Tiêu vừa thấy, còn tưởng rằng có hy vọng, lại bắt đầu được nước nở nụ cười: "Thế nào, hối hận?"

Tô Song Song ngay cả nhìn cũng lười nhìn Bạch Tiêu, nhanh chóng chạy đến bên ghế sa lon cầm giỏ xách hôm qua đã sắp xếp kỹ lên, vung vẩy, lại hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi theo Tần Mặc ra ngoài.

Trước khi đi Tô Song Song ném lại một câu cho Bạch Tiêu: "Trêu chọc chơi!"

Trong nháy mắt Bạch Tiêu cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu bốc lửa, anh nhanh chóng quay về phía cửa, nhìn bóng lưng dứt khoát quát lên: "Tần Mặc, hôm nay nếu như cậu ra khỏi căn nhà này trọ này, cậu sẽ không có gì nữa! Cậu nghĩ kỹ chưa!"

Vệ sĩ đi theo Bạch Tiêu ra ngoài vừa nghe lời nói giống như nương nương chính phòng * truyền thống của Bạch Tiêu, bị sợ đến cả người run lên, Bạch Tiêu cảm thấy bốn phía đang chấn động, quay đầu liếc nhìn vệ sĩ nghiêm túc bên cạnh mình đang vẻ mặt xanh xao, lập tức phát hiện lời vừa rồi của mình có hàm nghĩa khác.

(*) Nương nương chính phòng: Vợ cả, chính thất.

Anh hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó gào lên giận dữ: "Còn đứng ngay ra đó làm gì? Không đóng căn phòng này lại! Kiên quyết không cho Tần Mặc trở lại!"

--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----

Tô Song Song chậm rãi đi trên đường nhỏ theo Tần Mặc, hôm nay ánh mặt trời đầy đủ, bên ngoài cũng không phải rất lạnh, hai người cứ yên tĩnh tản bộ như vậy.

Một lát sau, Tô Song Song đưa tay chọc túi xách của mình mà Tần Mặc đang xách, cười gian trá giống như tiểu hồ ly.

"Chúng ta đi tìm một căn phòng đi! Sắp xếp lại, em lặng lẽ đi chuyển tiền giấu giếm về!" Tô Song Song nghĩ đế nếu Bạch Tiêu biết được bọn họ chẳng những có tiền còn sống rất tốt, đoán chừng sẽ tức chết.

Tần Mặc nhìn cách đó không xa, kéo Tô Song Song vẫn chậm rãi đi, nói ra lời lại khiến cho Tô Song Song hoảng hồn: "Thật ra thì vào ngày kết hôn, anh mua cho em một căn nhà, chính là dùng tên Tô Mộ."

"!" Tô Song Song vừa nghe, trong nháy mắt vui vẻ! Chỉ có điều nghĩ lại, không xác định chắc chắn mà hỏi: "Vậy sao cho tới bây giờ Tô Tô đều chưa từng nói đến chứ?" di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

"Anh không cho cô ấy nói cho em biết, nếu không em nhất định sẽ không cần, cho nên căn phòng mới dưới tên cô ấy." Tần Mặc ngược lại không ngờ ban đầu một chút tấm lòng nhỏ, vì vậy đã giải quyết được phiền toái lớn của bọn họ

"A Mặc, em phát hiện hai chúng ta đều có tiềm chất không chết đói, ha ha, Bạch Tiêu vạn năm thụ đó, thế nào cũng không đấu lại được trí thông minh siêu quần thế hệ mới của hai người chúng ta!"

Tần Mặc thấy Tô Song Song vui mừng, cũng không nói gì, chỉ đưa tay theo thói quen vuốt ve đầu cô, vò rối tóc cô.

"Chìa khóa vẫn ở chỗ anh, đi thôi." Tần Mặc nói xong móc một chùm chìa khóa to ở trong túi quần ra, tìm được chìa khóa căn phòng, lấy nó ra, còn dư lại ném tất cả vào trong thùng rác.

"Ấy? A Mặc, sao anh lại vứt tất vậy?" Tô Song Song nhìn một chùm chìa khóa sáng ngời, đau lòng!

"Anh ấy sẽ đổi tất cả khóa, giữ lại vô dụng." Dưới cách nhìn của Tần Mặc, mặc dù Bạch Tiêu có thái độ kỳ quái, nhưng có một chút anh có thể khẳng định, chính là Bạch Tiêu hạ quyết tâm muốn chia rẽ anh và Tô Song Song, trước khi anh ấy tiêu trừ ý niệm này, đoán chừng không thể nào yên tĩnh.

Tô Song Song gật gật đầu, nhắc tới Bạch Tiêu, cả người cũng nặng nề, cô ngẫm nghĩ vẫn không nhịn được hỏi một câu: "A Mặc, anh nói Bạch Tiêu thật sự bởi vì thân phận của em sao?"

"Cũng không sai biệt lắm." Bây giờ Tần Mặc còn không xác định, cũng không có ý định khiến Tô Song Song buồn theo mình.

Tần Mặc nói xong, Tô Song Song khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kéo tay Tần Mặc sải bước đi về phía trước, cuối cùng thấy chút ý cười.

"A Mặc, trong căn hộ có cái gì, chúng ta đi mua thêm chút đồ đi?" Tô Song Song nói xong tỏ vẻ tiếc hận, thở dài, "Đáng tiếc những mèo Kitty mập mạp kia của em đều để lại trong nhà trọ."

"Căn phòng không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, trang hoàng căn bản, vừa đúng bây giờ anh cũng không có chuyện gì, em muốn cái gì, phải đi mua thêm."

Tần Mặc nói xong, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, lại bổ sung một câu, "Tiền không cần lo lắng, ngày hôm qua anh dùng chút tiền lẻ đầu tư trước, tạm thời không cần buồn."

Tô Song Song vừa nghe, đột nhiên nở nụ cười, cô đưa tay chọc chọc túi xách của mình, tiếc hận thay Bạch Tiêu: "Anh nói anh ta vất vả lao lực còn không được kết quả tốt làm gì chứ? Chẳng lẽ anh ta còn định để cho hai chúng ta rơi vào đường cùng, ăn bữa có bữa không, sau đó đi cầu anh ta?"

"Cho dù chúng ta thật sự rơi vào đường cùng, còn có Tô Tô, chúng ta cũng không đến nỗi chết đói! Hai ta sẽ vẽ tranh, nghề nghiệp trong tay, lăn lộn trong thiên hạ không cần lo!"

Tần Mặc bị lời của Tô Song Song chọc cho buồn cười, mặc dù gần đây rất nhiều chuyện phiền muộn, nhưng Tần Mặc phát hiện khi anh và Tô Song Song đi chung với nhau, nụ cười càng ngày càng nhiều, đi tiếp như vậy, đoán chừng biệt hiệu sếp mặt lạnh của anh sẽ trở thành mặt hổ cười rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-487 )