Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 375

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 375
Đồ Ngốc may mắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Shopee


Editor: Puck - Diễn đàn

Tần Mặc lập tức đứng lên, còn chưa kịp mở miệng hỏi như thế nào, liền thấy Tô Song Song nhảy dựng lên, vừa nhảy tưng tưng liên tục, hưng phấn đến nói không hoàn chỉnh: "Thật sự có phần của em sao! Nhưng em còn không hề làm gì cả mà!"

"Thật sự thật sự thật sự à!" Hình như Tô Song Song còn chưa từ trong hưng phấn trở lại bình thường, ríu rít, thiếu chút nữa lật ngược nóc phòng.

"Ừ là thật, chỉ có điều chờ hôn lễ của em cử hành xong, em phải trở về làm việc, có thể không?" Cố Trọng ở đầu điện thoại bên kia nói đến chuyện này, đột nhiên cảm thấy thật khó khăn.

Anh lại vội vàng tặng thêm một câu: "Nếu như em định đi hưởng tuần trăng mật, buổi tối có thể suy nghĩ, trở lại nộp bản chỉnh sửa nhân vật lên, trở về trễ ba bốn ngày vẫn kịp."

"Được được... Hả?" Tô Song Song vừa định đầy miệng đồng ý, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh tràn đầy sát khí, vừa quay đầu, thế này mới ý thức được, đây là chuyện lớn, phải thương lượng với Tần Mặc, vội vàng đổi lời nói, "Em và chồng em thương lượng một chút, trả lời anh sau được không?"

Nếu như nói Tô Song Song tự làm quyết định, anh vẫn còn cảm thấy rất ngoài ý muốn, nghe cô nói như vậy, lại cảm thấy rất bình thường, đáp một tiếng: "Có thể, anh nhận được thiệp mời của em rồi, chúc mừng chúc mừng!"

"Hì hì, anh Trọng đến lúc đó nhất định phải tới đấy!" Tô Song Song cười gãi đầu, vừa nhắc tới chuyện hôn lễ, cô liền xấu hổ như tiểu thư khuê tú trong nháy mắt.

"Nhất định rồi, đúng rồi Song Song, nếu em xác định, hôm nay tới phòng làm việc một chuyến, anh nói một chút chuyện em cần làm với em." Cố Trọng ở bên này rất bận, nghe Tô Song Song đồng ý, liền cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp, Tô Song Song vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, cô nắm điện thoại, đứng ở trên giường, đi tới đi lui.

Tần Mặc đứng bên cạnh, vừa mới bắt đầu vẫn có đủ kiên nhẫn, nhưng đến cuối cùng, anh khẽ nhíu mày một chút, vừa đúng lúc Tô Song Song đi tới đối mặt với Tần Mặc, cảm thấy hơi không thích hợp.

Cô vừa ngẩng đầu, bị vẻ mặt này của Tần Mặc dọa sợ đến sững sờ, lúc này mới nhớ tới, cô còn chưa nói với Tần Mặc là chuyện gì!

Cô vội vàng ba bước thành hai bước đi tới bên giường, "Bịch!" Một tiếng ngồi xuống, hưng phấn duỗi thẳng chân, cười hì hì lại nói tiếp: "A Mặc a Mặc, trong phòng làm việc của anh Trọng muốn ra một manga mới, em có thể tham gia nha!" @

Tần Mặc còn tưởng là chuyện lớn gì, chỉ có điều đứng ở góc độ của Tô Song Song xem xét, có thể hợp tác với nhân vật có cấp bậc như Cố Trọng quả thật rất vui vẻ.

"Nếu không anh và em hợp tác ra một quyển manga?" Tần Mặc nói xong ngồi trên ghế, nghịch nghịch ngón tay của mình, anh ngược lại đã lâu không vẽ tranh rồi.

Tô Song Song vừa nghe, thiếu chút nữa chảy nước miếng xuống, Tần Mặc là ai? Là Mặc đại thần! Đó là ngôi sao sáng trong giới manga, quyền uy!

Tô Song Song vừa định đồng ý một tiếng, nhưng trong lòng lại giằng co, cô cúi đầu, rất do dự.

Nếu có thể cùng Tần Mặc ra một bộ manga, danh tiếng của mình nhất định một đêm sẽ thành công, nhưng thật ra cô là một tay mơ mới ra đời, còn có rất nhiều phương diện không hiểu, đến lúc đó mang tới chỉ trích nhất định rất lớn.

"Nếu không... A Mặc, em có thể giữ lại cơ hội này, đợi đến khi em có năng lực đứng cùng một độ cao với anh lại dùng?" Tô Song Song nói cực kỳ cẩn thận, một đôi mắt cong cong tràn đầy mong đợi nhìn Tần Mặc.

Thật ra thì ngay từ lần đầu tiên Tần Mặc thấy thái độ của Tô Song Song với manga thì cũng biết cho tới bây giờ cô đều không phải vui đùa một chút, mà nghiêm túc coi nó như lý tưởng của mình.

Anh nói như vậy, cũng bởi vì nhìn thấy Cố Trọng vừa cho Tô Song Song một cơ hội nho nhỏ, cô liền quên mất nhà cô có một người còn mạnh hơn Cố Trọng rất nhiều, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn này của cô, hài lòng, gật đầu một cái.

Trong lòng Tô Song Song vẫn luôn rất hồi hộp rất khẩn trương, đột nhiên thấy anh gật đầu, hưng phấn trợn to cặp mắt, đột nhiên nhào tới trước, hai tay nâng mặt Tần Mặc lên, trực tiếp "Chụt" một phát, hôn một cái.

Theo tiếng vang thanh thúy này, Tần Mặc đã sửng sốt đến sững sờ, khi tỉnh lại, vừa định đưa tay ôm gáy Tô Song Song chìm đắm trong nụ hôn này, ai biết Tô Song Song đã đánh ra kinh nghiệm thực chiến.

Cô gặm hết Tần Mặc, rồi lui ra sau vài bước, sau đó qua quýt mặc đồ ngủ, phải đi thay quần áo.

Mà Tần Mặc ngồi ở trên ghế, dáng vẻ ngây ngốc, một lát sau, anh chậm rãi thu tay lại, hai chân gác trên giường, lại cầm tờ báo mới vừa đọc được một nửa, tùy ý lật xem. di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Tô Song Song thay xong quần áo ra ngoài, đã ngửi thấy mùi cơm chín, cô ghé đầu nhìn ra phòng bếp, hai mắt tỏa sáng, không nhịn được kêu lên: "A Mặc, đây đều do anh làm hả!"

Gào xong rồi, cô vội vàng chạy tới phòng bếp, nhìn kỹ, phòng bếp lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song gọi anh, để tờ báo xuống, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Tô Song Song kiểm tra tới kiểm tra lui trong bếp, hơi có vẻ bất mãn hừ một câu: "Anh làm."

Tô Song Song vừa nghe, quay đầu lại nhìn về phía Tần Mặc, đôi mắt sáng trong suốt, nhìn Tần Mặc hơi sợ hãi, Tần Mặc không nhịn được hỏi một câu: "Như thế nào?"

Tô Song Song chậm rãi lên tiếng, cười giống bà ngoại sói hơn, vừa nhìn vẻ mặt này của cô cũng không giống như có chuyện gì tốt.

Cô xoa xoa tay, cười híp mắt đi tới, quay quanh Tần Mặc một vòng, thở dài nói: "A Mặc anh đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đánh người xấu, quả thật quá toàn năng rồi."

Tần Mặc nghe Tô Song Song khen mình, dĩ nhiên vui mừng, mặc dù không nói gì, lại khẽ giật giật khóe môi, chính là định cười, Tô Song Song lại nói ba câu nữa thì đại não bắt đầu mở ra.

"Anh nói ngày nào đó anh tiến hóa thành loài lưỡng tính, có thể sinh con rồi, có phải phụ nữ cũng không cần không?"

Tần Mặc nghe được câu này, chợt hít một hơi, Tô Song Song vẫn còn xoay vòng vòng quanh Tần Mặc, vừa động não, ai dám tranh phong, vốn không dừng lại được.

"Trời ạ! Vậy em làm thế nào? Em chẳng phải trở thành người phụ nữ thống khổ nhất?" Tô Song Song nói đến đây kêu lên một tiếng, giống như chuyện như vậy thành sự thật.

Tần Mặc đứng tại chỗ, càng nghe càng cảm thấy trên đầu đã bốc lửa, Tần Mặc cũng bội phục Tô Song Song rồi, cô tuyệt đối có thời điểm khiêu chiến ranh giới kiên nhẫn cuối cùng của lòng người.

Tần Mặc thấy Tô Song Song vẫn liến thoắng không ngừng, đưa tay chính xác túm lấy lỗ tai Tô Song Song, không dùng hơi sức quá lớn, nhưng vẫn mang tính trừng phạt lắc lắc.

"Này! Này!" Tô Song Song bị Tần Mặc túm lấy lỗ tai, không thể vòng quanh anh được nữa, dừng ở trước mặt anh, Tô Song Song cực kỳ ai oán nhìn Tần Mặc, kiên quyết phát triển lời nói có khả năng không khiến cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng đến tận cùng.

"Anh xem anh xem! Anh chỉ biết một chiêu này! Còn nói không phải muốn tiến hóa!"

"..." Tần Mặc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới đè lửa giận trong lòng xuống, không đến nỗi véo lỗ tai nhỏ của Tô Song Song xuống.

"Tô Song Song, em vẫn còn tốt chứ, trăng mật đi nửa tháng." Tần Mặc nói xong xoay người định đi, Tô Song Song vừa nghe nửa tháng, lập tức nóng nảy. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Cô đưa tay kéo cánh tay Tần Mặc, sắc mặt mới cười như trộm trong nháy mắt chuyển thành mặt chân chó kinh điển, cười ha hả nói: "Đừng mà! Boss, hai ngày nữa chúng ta đợi thời tiết ấm áp lại đi chơi!"

"Hiện giờ ở nước ngoài rất ấm áp, vừa đúng tránh rét." Tần Mặc không xoay người lại nhìn Tô Song Song, thái độ kiên quyết khác thường.

Bây giờ Tô Song Song có lòng muốn khóc, cô cũng biết mình quá đắc ý, ánh mắt của cô đảo một cái, chuyển thành dáng vẻ bị chính nghĩa mà cúi người, vừa mở miệng giọng nói tràn đầy khinh thường: "Đi nước ngoài cái gì? Không làm chuyện sính ngoại như vậy!"

Tô Song Song ưỡn ngực một cái, lập tức tinh thần trọng nghĩa tràn đầy. Lúc này Tần Mặc rốt cuộc quay đầu lại nhìn cô rồi, Tô Song Song cảm thấy mình chân thành yêu nước cảm động Tần Mặc, vội vàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gương mặt mong đợi.

Tần Mặc lại khẽ nhíu mày một cái, gật đầu một cái, nói: "Có thể, bởi vì tinh thần yêu nước của em, anh đặc biệt mua cho em một bộ manga từ nước Bính không xuất bản nữa cũng không dùng được, anh gọi điện thoại ngay để cho bọn họ..."

"A! Đừng mà! Sư di trường kỹ dĩ chế di *! Chúng ta không thể bế quan tỏa cảng, em muốn! Không cho phép anh lui!" Tô Song Song gần đỏ thì đỏ, ở cùng Tần Mặc đã lâu, đầu óc này chuyển cực kỳ mau.

(*) Sư di trường kỹ dĩ chế di: Giải thích hoàn chỉnh là "Học tập kỹ thuật tiên tiến phương Tây từ đó chống lại xâm nhập của cường quốc phương Tây", do nhà tư tưởng, có lối suy nghĩ mới Ngụy Nguyên ở đời Thanh đưa ra đầu tiên.

Tần Mặc trái lại rất ngoài ý muốn khi Tô Song Song có thể tìm ra một lý do tốt như vậy, anh không rối rắm chuyện manga, mà nhảy tới vấn đề trước đó, thời gian hưởng tuần trăng mật.

"Em đã yêu nước như vậy, thế chúng ta đi dạo cả nước một lần, coi như ngắm cảnh tổ quốc núi non thơ mộng rồi, xem ra anh còn phải nghỉ phép thêm nửa tháng nữa."

Tần Mặc nói xong lấy điện thoại ra, Tô Song Song lập tức dính rồi, đôi tay cô ôm cánh tay Tần Mặc, bắt đầu ăn vạ.

"A Mặc! Em sai rồi! Chúng ta đi nhanh về nhanh đi, em muốn tham dự sáng tác bộ manga này, chính là em có thể sớm nhanh chóng kề vai chiến đấu mốc lịch sử với anh!"

Tô Song Song nói xong, ngước đầu, làm bộ đáng thương nhìn Tần Mặc, Tô Song Song vốn có dáng dấp ngọt ngào thanh thuần, dùng ánh mắt có lực sát thương này nhìn người, nếu như không đồng ý chuyện của cô, giống như phạm tội.

"Em học ai vậy, miệng lưỡi trơn tru?" Sáng sớm nay miệng lưỡi này của Tô Song Song khiến cho anh hơi không chống đỡ được, Tần Mặc cảm giác có kỳ quái.

Tô Song Song suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động bên cạnh ra, cung kính đưa cho Tần Mặc, vì sự nghiệp manga của mình, cô tính toán bán Tô Mộ.

"Đây là một đống huấn luyện trí lực và câu vàng kinh điển Tô Tô gửi cho em, xem một chút cảm thấy rất có ý tứ!"

Tần Mặc cầm điện thoại di động, lướt lướt, liếc nhìn mấy câu vàng kinh điển theo lời Tô Song Song, rõ ràng chính là vài tiểu phẩm trên internet, hơn nữa còn là tiểu phẩm tổn hại người.

Tần Mặc trực tiếp xóa bỏ liên tiếp, khi trả điện thoại di động lại vào tay Tô Song Song, anh rất trịnh trọng nói: "Về sau đừng để cho cô ta gửi cho em mấy thứ lung tung này, nếu không Bạch Tiêu chính là kết quả của cô ta!"

"!" Tô Song Song không nghĩ tới Tần Mặc lại phản cảm những thứ này, trong lòng toát mồ hôi vì Tô Mộ, vội vàng đứng nghiêm thi lễ, cười ha hả đáp ứng.

"A Mặc, vậy chúng ta có phải đẩy du lịch trăng mật về sau không?" Tô Song Song nói xong đưa mặt tiến tới, vui vẻ chờ câu trả lời của Tần Mặc.

Tần Mặc đưa tay về phía sau vuốt tóc tán loạn của mình xuôi xuống, gật đầu một cái, chỉ cần Tô Song Song ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều là du lịch trăng mật đối với anh, cũng không thiếu mấy ngày này.

Tô Song Song vừa nghe, hưng phấn nhảy dựng lên, vừa định cho Tần Mặc một cái ôm thật chặt, đột nhiên nhớ tới, xế chiều nay cô phải đi thử áo cưới, cho nên muốn đi chỗ Cố Trọng kia, cũng chỉ còn lại có...

Tô Song Song nghĩ được như vậy liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp mười một giờ, nói cách khác cô còn có hai giờ!

Tô Song Song vội vàng xoay người xông vào phòng bếp, một phát túm được ổ bánh mỳ, nhét vào trong miệng, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Tần Mặc lại một phát túm được cổ áo của cô, xách cô như xách gà con quay lại.

Trong lòng Tô Song Song nóng nảy rồi, đạp chân, định chạy trốn, Tần Mặc lại gắt gao lôi kéo, thế nào cũng không chịu buông tay, Tô Song Song thấy tránh không thoát, quay đầu lại ngậm bánh mỳ hàm hồ hỏi, "Anh định làm gì!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-487 )