Em trai hẹn không hẹn
← Ch.295 | Ch.297 → |
"Tần Mặc, anh còn không biết ngượng hỏi em là như thế nào? Mạc dù hai chúng ta đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, nhưng anh cũng không thể giậu đổ bìm leo!" Tô Song Song càng nói càng cảm thấy uất ức, trên người cũng đau muốn chết, giống như bị xe nâng lớn nghiền một lần vậy.
Lúc này Tần Mặc nghe rõ, anh đứng lên nhìn chăm chú vào Tô Song Song, nghĩ tới kinh nghiệm tối ngày hôm qua cả đời cũng khó quên.
Tần Mặc khó khăn lắm mới bình ổn lại được lòng mình xáo động trong nháy mắt, thật hận không thể đi qua hung hăng túm lấy mặt Tô Song Song, trút ra cơn tức này.
Tô Song Song nhìn vẻ mặt Tần Mặc, cảm thấy có gì hơi không đúng, nỗ lực nhớ tới chuyện phát sinh tối ngày hôm qua, nhưng đầu cô rất không có tiền đồ cắt đứt rồi.
"Anh làm gì thế? Còn định thẹn quá thành giận phải không?" Tô Song Song theo bản năng nắm chặt chăn mền của mình, chỉ có điều đối mặt với Tần Mặc như vậy, cảm giác hình như mình hiểu lầm cái gì.
"Tối ngày hôm qua em uống hơi nhiều." Tần Mặc nói từng câu từng chữ, vừa nói vừa đi về phía bên cạnh Tô Song Song.
Tô Song Song gật gật đầu, cô dĩ nhiên biết mình uống quá nhiều, nếu không sao hình ảnh lại đứt quãng như vậy, die nd da nl e q uu ydo n cô nhìn Tần Mặc đi tới từng bước từng bước một, trong lòng luống cuống hơn, vừa định nhảy khỏi giường chạy trốn, Tần Mặc lại nhanh hơn cô một bước, đôi tay giữ chặt gương mặt cô, dùng sức lôi kéo.
Hai má Tô Song Song bị giữ lại không chạy được, mặc dù không đau, lại cảm thấy rất mất mặt, không khỏi tức giận kêu la: "Này này! Tần Mặc, anh làm gì vậy?"
"Sau đó em ói lên cả người anh." Tần Mặc vẫn bình tĩnh như cũ nói, nói xong liếc nhìn sang vai trái của mình, cảm giác dính dính đó, đến giờ Tần Mặc thậm chí không quên được.
Tô Song Song vừa nghe, lập tức sửng sốt, hiểu được tại sao cô trần trụi rồi, thì ra hôm qua cô ói!
Cô nuốt nước miếng một cái, vừa rồi còn tức giận, bây giờ lập tức đổi thành chân chó, khuôn mặt cô bị Tần Mặc giữ lại, hàm hồ nói: "Vậy vết thương trên người em có phải do anh nhân cơ hội ngược đãi em không?"
"Có phải trả đũa vì hôm qua em ói lên cả người anh không!" Tô Song Song càng nói càng cảm thấy uất ức, hừ hừ, cúi đầu nhìn cánh tay và chân mình, xanh và tím một mảng.
"Chẳng lẽ anh đá em xuống giường?" Vết thương kia Tô Song Song không tin là do Tần Mặc đánh, bây giờ cũng chỉ có một khả năng như vậy.
Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song nói rơi xuống giường, gật gật đầu, Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc gật đầu, lập tức trợn to hai mắt, cô thật sự không nghĩ tới Tần Mặc lại mất có thể mất lý trí đạp cô xuống giường như thế.
"Anh!" Tô Song Song gầm nhẹ một tiếng, Tần Mặc lại cắt đứt cô, lắc lắc đầu, Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc lắc đầu lại bối rối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện, mình uống rượu quá nhiều tính cách không tốt lắm, một ý nghĩ xông lên đầu, có thể... Có phải do mình không, không cẩn thận lăn xuống giường không?
Tần Mặc thấy Tô Song Song tỏ vẻ khiếp sợ, giống như đã nghĩ ra điều gì, anh lại gật đầu một cái, nói: "Nếu như em nghĩ do mình tự lăn xuống giường, như vậy đúng rồi, em không chỉ té xuống một lần, còn cản như thế nào cũng không ngăn được té thẳng xuống dưới."
"..." Tô Song Song biết Tần Mặc chỉ trần thuật sự thật, chỉ có điều anh trần thuật sự thật như vậy dường như hơi khiến người ta bực.
Tô Song Song bĩu môi, đá đá chăn, định chuyện này cứ vậy mà qua đi: "Vậy anh đi ra ngoài đi, em đi thay quần áo."
Tô Song Song nói xong cuốn chăn định đi thay quần áo, cúi đầu nhìn bị mình giật xuống ném đi đều là đồ lót, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, cô cố tỏ vẻ nhẹ nhõm thò chân đá bọn chúng vào trong góc, tính toán đợi đến khi Tần Mặc không có ở đây thì dọn dẹp.
Nhưng mà, Tần Mặc không có ý định đi, @ trực tiếp xoay người lại, mở tủ treo quần áo ra, lấy một bộ quần áo cũng rất tự giác bắt đầu thay.
Tô Song Song hét lên một tiếng, đưa tay che hai mắt mình, nhưng vẫn không nhịn được lặng lẽ liếc mắt nhìn, cái nhìn này để cho máu mũi của cô chảy ròng, trực tiếp té xuống, ôm chăn lăn lăn.
Công ty Tần Mặc vẫn bề bộn nhiều việc, cho nên thấy Tô Song Song không có chuyện gì lớn, mua một phần bữa ăn sáng cho Tô Song Song rồi đi làm.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Tô Song Song lại nhớ tới chuyện tiểu Vương, không khỏi cảm thấy hơi buồn bực, cô ôm chăn lại trở về trên giường, đang định lăn lộn, điện thoại trong nhà vang lên.
Tô Song Song mới vừa nhận thì chỉ nghe thấy Tô Mộ ở đầu bên kia vang lên: "Em trưởng thành hay không trưởng thành? Người như vậy em cũng có thể tin tưởng?"
Tô Song Song hơi mơ hồ, chỉ có điều ngay sau đó biết Tô Mộ nói về cái gì, đầu tiên cô sững sờ, ngay sau đó rất hoài nghi hỏi một câu: "Sao chị biết?"
"Chị đi bệnh viện tìm em, không gặp được em, ờ... Nên nói chuyện với Bạch Tiêu, vốn còn tưởng rằng anh ấy không thể bỏ qua chi, không nghĩ tới anh ấy nói chuyện của em khiến chị quên chuyện của chị trong nháy mắt..."
Tô Mộ nói hơi chột dạ, chỉ có điều rất nhanh chuyển đề tài, hừ hừ nói: "Đừng nói chị, trước tiên nói về em đứa ngu ngốc này, chuyện gì xảy ra, còn nghe nói em bỏ qua cho con đĩ kia?"
"..." Tô Song Song không ngờ Tô Mộ lại biết tất cả mọi chuyện, hơi chột dạ, ngẫm nghĩ vẫn nói ý tưởng trong lòng mình ra: "Chuyện có thể giao cho cảnh sát xử lý, còn cần chúng ta phí sức làm gì!"
"Em! Đã nói em mềm lòng mà!" Tô Mộ bất mãn hừ hừ, đột nhiên lại đổi lời, vui mừng nói: "Song Song, em đi ra đi, chị dẫn em đi chơi."
"Cái gì?" Tô Song Song sững sờ, bình thường Tô Mộ bận kiêm chức bận rộn muốn chết, sao lại đột nhiên có thời gian muốn dẫn cô đi chơi.
Tô Song Song vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới nếu như mình ở nhà nhất định sẽ mốc meo, nên đồng ý ra ngoài cùng Tô Mộ.
Chẳng qua khi Tô Song Song xách theo bao lớn bao nhỏ đi trên đường thì trong lòng hối hận muốn chết, người này cô cũng biết, Tô Mộ này không nhờ vả được gì, thì ra để cho tới làm lao động chân tay.
Tô Song Song cầm hai túi lớn lẫn lộn đồ vật đặt dưới đất, hung dữ nhìn Tô Mộ đứng bên cạnh mình cùng nhau xả hơi: "Sao chị không lái xe, keo kiệt như vậy?"
"Chỉ hai bước đường, chị cũng không nỡ lãng phí tiền xăng xe, cưng, ngài còn muốn thuê xe, nếu không em bỏ tiền?"
Tô Mộ nhìn hai túi trong tay, thở dài, thật ra thì cô cũng không muốn nô dịch Tô Song Song vết thương trên chân còn chưa hoàn toàn tốt, nhưng chỗ này thật lòng không tiện thuê xe!
Nhưng cô chính là vịt chết còn cứng mỏ, trong lòng suy nghĩ thay cho Tô Song Song cũng không nói ra, chỉ nói mát.
Tô Song Song tự nhiên biết tính khí này của Tô Mộ, thật ra thì vừa rồi cô nhìn hồi lâu, đừng nói taxi, ngay cả xe riêng cũng không có một cái.
Tô Song Song thở dài, cũng may đầu gối của mình tốt hơn nhiều, bằng không hôm nay hai người bọn họ đừng nghĩ đi về.
Tô Song Song tựa vào đống đồ lung tung thở dốc một hơi, nhìn mục đích còn có hai con đường, khẽ cắn răng, định đi tiếp.
Tô Mộ lại thở dài, đưa tay nhận lấy một cái túi trong tay cô ấy, Tô Song Song định giành lại, Tô Mộ hung dữ trợn mắt nhìn Tô Song Song.
"Thôi đi, nếu như vết thương cũ trên đầu gối của em tái phát, chị còn phải cõng em về, tha cho chị đi bà chị!" Tô Mộ nói xong, cầm túi lên hì hục tiếp tục đi về phía trước.
Tô Song Song không có cách nào lắc lắc đầu, di@en*dyan(lee^qu. donnn) đôi tay xách theo túi, đi theo Tô Mộ đi về phía trước.
Rõ ràng chỉ có hai con đường, đi như thế nào mà khá lâu rồi, Tô Song Song đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên nghe tiếng xe hơi, cô vội vàng kéo cánh tay Tô Mộ, tràn đầy hy vọng nhìn sang.
Khi nhìn thấy một chiếc xe con hào hoa chạy như bay qua thì đôi tay Tô Song Song đưa ra gọi xe cũng cứng lại.
Tô Mộ bĩu môi, vừa định khinh bỉ Tô Song Song một câu, nào biết xe vừa mới bay qua lại lui trở lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một đầu tóc ngắn màu vàng, chủ nhân mái tóc hơi ngửa đầu, ngay sau đó lộ ra một khuôn mặt tiểu chính thái Hàn Quốc non mềm như nước.
Cặp mắt Tô Mộ lập tức sinh ra trái tim rồi, bắt đầu rơi vào hoa si rồi, thật ra thì Tô Song Song cũng rất hoa si chính thái đáng yêu, nhưng bây giờ đã kết hôn rồi, lý trí không để cho cô không biết xấu hổ mà biểu hiện khoa trương giống như Tô Mộ vậy.
"Hello! Các chị, các chị định đi đâu đây?" Thằng nhóc giống như tiểu chính thái này cười ha hả hỏi một câu, ngay sau đó mở cửa xe đi xuống.
Vóc dáng chính thái không thấp, ước chừng 1m75, chỉ có điều thật lòng dáng dấp thật đáng yêu, làm cho người ta đều không nhẫn tâm từ chối câu hỏi của cậu ta.
Tô Mộ lập tức ngây ngốc ha ha trả lời: "Tụi chị muốn về nhà trọ trên phố bên cạnh, mang những thứ đồ này về."
"A! Nhiều đồ như vậy! Dù sao thuận đường, em giúp các chị đi!" Chính thái này hết sức có lễ phép, tính khí lại tốt, Tô Mộ không có sức từ chối.
Tô Song Song thấy nước miếng Tô Mộ sắp chảy ra, vội đưa tay đẩy chị ấy một cái, ý bảo lòng người hiểm ác, Tô Mộ nào còn quản được những thứ này, một tay hai túi đã lên xe.
Tô Song Song dậm chân một cái, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đang định đi gọi Tô Mộ lại, nào ngờ tiểu chính thái này tỏ vẻ vô tội uất ức nhìn cô, yếu ớt do dự hỏi một câu:"Có phải chị không yêu thích em không? Cảm thấy em là người xấu sao?"
Tô Song Song lập tức kêu rên một câu trong lòng: Con mẹ nó! Lực sát thương này quả thật 100%! Cho dù trong lòng cô nghĩ như vậy, em chính là người xấu, nhưng cũng không thể nói ra khỏi miệng được!
Tô Song Song vội vàng lắc lắc đầu, tiểu chính thái này lập tức nở nụ cười, ân cần mở cửa xe cho Tô Song Song, Tô Song Song còn để ý, ghi nhớ biển số xe, gửi cho Tần Mặc.
Thật ra thì ngồi lên xe, Tô Song Song vừa gửi tin nhắn cho Tần Mặc, đến nơi, hai người mới xuống xe, điện thoại của Tần Mặc đã gọi tới, vừa mở miệng đã hỏi: "Có phải một người dáng dấp rất con nít không? Thường gọi là..."
"Chính thái!" Tô Song Song vừa nghe Tần Mặc nói lời này, nhất thời cảm nhận được Tần Mặc biết người này, quả nhiên Tần Mặc ở đầu bên kia đáp một câu: "Nó không có chuyện gì, chỉ có điều nó đáng ghét giống như Bạch Tiêu, có thể thì cách xa nó một chút."
Tô Song Song vừa nghe cấp bậc chiến đấu của tiểu chính thái đối diện giống như Bạch Tiêu, trong nháy mắt kính nhi viễn chi * rồi, một Bạch Tiêu đã đủ cho cô nhức đầu, cô cũng không muốn chọc thêm một "Kẻ thù"!
(*) kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Tô Mộ hoàn toàn rơi vào trong chính thái không thể tự thoát ra được rồi, ngây ngốc cười với chính thái này, sau khi lấy túi xuống còn đề nghị để cho cậu ta lên lầu uống trà.
Tô Song Song liếc mắt nhìn nụ cười này của Tô Mộ, bỗng cảm thấy chị ấy giống như bà dì lừa bán người bạn nhỏ, Tô Song Song ho nhẹ một tiếng, hy vọng Tô Mộ có thể hồi hồn lại, chỉ tiếc Tô Mộ đã hoàn toàn trúng chiêu của tiểu chính thái này rồi.
"Chị, em tên là Lục Minh Viễn, các chị có thể gọi em là a Viễn!" Lục Minh Viễn nói xong để lộ một nụ cười ngọt ngào, nụ cười sáng loáng kết hợp với mái tóc màu vàng kim, thật sự sáng đến Tô Song Song đầu váng mắt hoa.
Tô Mộ đã sớm có khuynh hướng váng đầu, ha ha cười, thân thiết gọi: "A Viễn này, em có lên trên lầu nghỉ một lát không?"
"Tô Mộ!" Tô Song Song thật sự nóng nảy, gào to một tiếng lại cho Tô Mộ một cùi chỏ, Tô Mộ bị đau, lúc này mới lấy lại tinh thần, chỉ có điều cũng không tốt hơn vừa rồi bao nhiêu.
Cô tốt hơn, thấy lời đã nói ra ngoài, kể cả da mặt dày cũng sẽ không thu lại, vẫn là mặt nụ cười của bà dì xấu, nói: "Có đi không?"
← Ch. 295 | Ch. 297 → |