Coi như là sinh non
← Ch.242 | Ch.244 → |
Tần Mặc vừa nghe, không nói hai lời, trực tiếp từ phòng cách vách vội vã chạy sang, quả thực anh đã như phá cửa để vào nhà. Đến khi anh vừa tiến vào trong nhà, đã lập tức nhìn thấy Tô Song Song quần áo bị lôi kéo tới tả tơi xốc xếch, mà người thì đang nằm trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích.
Tần Mặc sửng sốt một chút, ngay sau đó bước nhanh đi qua, vươn tay sờ lên tứ chi của Tô Song Song, thấy xương đầu không làm sao, thở phào một cái.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Mặc ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Song Song, nhìn chiếc váy ngắn ngủn đã bị cô kéo đến một nửa, để lộ ra nội y bằng vải bông màu trắng khiết ở bên trong, thở dài một hơi thật sâu.
Tô Song Song thật là, cô thật sự đã không coi anh là một người đàn ông thì phải, cứ hết lần này lại đến lần khác như muốn khảo nghiệm sự tự chủ của anh. Bàn tay của Tần Mặc buống xuống ở bên người ngón tay siết chặt lại nắm thành quả đấm, anh phải cố nén lắm mới không dạy cho Tô Song Song một số những lời "Giáo huấn".
Tô Song Song bị ngã đến thất điên bát đảo, cứ nằm ở trên mặt đất như thế, chỉ còn kém rên hừ hừ nữa mà thôi. Cô cử động bên cánh tay và cẳng chân lần trước đã từng bị thương, hiện tại cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng đều bị đau, cô không khỏi càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Đến giờ mới có hơn một tháng ngắn ngủn, cô lại có thể lại tiếp tục bị ngã như vậy, lại còn lúc thì đi ra lúc thì đi vào bệnh viện, thật sự là cô đã xui xẻo đủ mọi đường rồi!
Tần Mặc nửa ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, nhìn mặt của cô nhăn nhó giống như cái bánh bao, rốt cục anh nhịn không được liền vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song.
Tô Song Song còn đang nằm ở chỗ đó mà bi xuân thương thu, đột nhiên cảm giác thấy có người tập kích vào gương mặt của mình, vô ý thức cố quay mặt sang chỗ khác để tự vệ, nên không ngờ ngón tay của Tần Mặc đang chọc chọc vào gương mặt của cô, trong nháy mắt đã chọc vào đúng chỗ miệng của cô, vẻ mặt trở nên tiu nghỉu luôn.
"Ha ha." Tần Mặc nhìn thấy bộ dạng của Tô Song Song như vậy, không nhịn không được nhẹ nhàng bật lên tiếng cười ha ha. Nụ cười này của Tần Mặc làm cho Tô Song Song nhìn đến ngây người, tròng mắt của cô mở to tròn xoe nhìn anh, cô nhìn anh rất chuyên chú, từ đôi mắt đen như mực cho đến gương mặt kiên định mà cực kỳ anh tuấn của Tần Mặc.
Hai người vừa đối mắt với nhau, Tần Mặc nhìn thấy trong con ngươi mắt của Tô Song Song có hình dáng của mình, đột nhiên anh không sao cười nổi nữa, anh thâm tình liếc nhìn Tô Song Song, hơi cúi người một chút.
Tần Mặc còn đang muốn tiếp tục nụ hôn môi lúc trước còn đang dang dở, không ngờ đột nhiên đôi đồng tử của Tô Song Song co rụt lại, trên mặt đầy sự vui vẻ, mạnh mẽ ngồi bật dậy.
Do Tô Song Song ngồi dậy quá đột ngột, nên đã trực tiếp lao luôn vào trong ngực Tần Mặc, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn cái miệng nhỏ gặm của cô gặm phải cái cằm của Tần Mặc. Cả hai người đều sững sờ, ngay sau đó Tô Song Song lại thét lên một tiếng rồi lại bị té mạnh ra phía sau, ngã ngửa xuống đất.
Tần Mặc tay mắt lanh lẹ, vươn tay ôm lấy eo Tô Song Song kéo cô vào trong ngực, anh chăm chú nhìn thật sâu vào hai mắt của Tô Song Song, hai người đột nhiên lại trở lại cảnh tượng mắt đối mắt như vừa rồi.
Không biết vì sao tim của Tô Song Song lại cứ đập "thình thịch" giống như lại bắt đầu bị phát bệnh. Quả thực, lúc này trái tim của cô đang tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, n giữa những nhịp hô hấp hít vào thở ra cô chỉ ngửi thấy hương vị riêng có của Tần Mặc.
Rốt cuộc, giờ đây ngay cả hô hấp Tô Song Song cũng hoàn toàn không dám thở mạnh nữa, cô sợ bản thân bị chết chìm trong hương vị của Tần Mặc làm cho mất đi lý trí, sẽ học theo "tiểu công" trong tranh truyện manga kia mất, sẽ giống như loài sói đói chụp mồi, kiểu như Bá Vương ngạnh thượng cung!
Tần Mặc chỉ cảm thấy Tô Song Song tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, cô mải nghĩ ngợi đến mức xuất thần. Đối với cái cô gái Nhị Manh Hàng kia, lúc này, rõ ràng cô đang ở trong ngực của chính anh, vậy mà cô lại còn có thể xuất thần đến mức không hề nhận thức ra một điều gì ở xung quanh như vậy, điểm này đã làm cho Tần Mặc rất không hài lòng.
Anh vươn tay nhéo nhéo vào vòng eo bé xíu xiu của Tô Song Song đang bị lộ ra chút xíu kia, Tô Song Song lập tức cảm thấy ngưa ngứa, lấy lại tinh thần cười rộ lên "Khanh khách!". Cô một bên vừa cười, một bên vừa lắc lắc thân thể nhỏ bé của mình ở trong ngực Tần Mặc.
Tần Mặc lập tức cảm thấy bản thân mình làm có điều gì đó không đúng, bị Tô Song Song uốn éo như vậy, anh cảm thấy nhiệt độ xung quanh thân thể tựa như bị tăng lên, trong nháy mắt, anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Đừng nhúc nhích..." Tần Mặc vừa mở miệng, giọng nói đã trở nên khàn khàn, giờ phút này anh cực kỳ chán ghét cái tự chủ tự siêu cường kia của mình.
Nếu không anh đã trực tiếp thực hiện ăn luôn Tô Song Song ở ngay tại chỗ này, tránh cho mỗi một ngày anh vẫn luôn phải suy nghĩ, đấu trí so dũng khí cùng với đầu không chịu khai sáng kia của cô, suy nghĩ phải làm thế nào để sớm có ngày cưới được cô về nhà.
"Em cũng không muốn động đậy đâu, tại anh chọc vào người làm em bị nhột!" Tần Mặc dừng tay lại, Tô Song Song lập tức không dám động đậy nữa. Ánh mắt của cô vừa xoay chuyển, lại sực nhớ tới một chuyện quan trọng mà lúc nãy cô đã định nói với anh.
"A Mặc, chỉ lát nữa ông nội đã trở lại rồi, chuyện của hai chúng mình thì có thể dễ dàng lựa chiều xoay chuyển để gạt gẫm được, nhưng mà chuyện đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Trong bụng của em trống không thế này, có muốn giả vờ có bầu cũng không được rồi."
Tô Song Song vừa nhắc tới chuyện này, liền nhăn nhíu mặt mày lại vì lo lắng, bây giờ biết vậy lúc đầu chẳng làm cái chuyện dối gạt kia cho xong. Nếu biết có ngày này, chắc chắn cô sẽ nhất định không nói lừa gạt ông nội, khiến cho hiện tại có muốn xuống đài cũng không được, thật sự là mình tự gây nghiệt thì không thể sống yên ổn mà.
Đương nhiên là Tần Mặc đã nghĩ đến cái vấn đề này rồi, mới đầu anh dự tính tìm một cái cớ gì đó để nói là đứa trẻ không còn nữa, còn đang định mở miệng, Tô Song Song lại vượt lên trước một bước.
"Nếu đã vậy! Nếu đã vậy hay là... anh xem hiện tại không phải là em vừa mới bị ngã ư, thật vừa vặn, chúng ta có thể nói không cẩn thận nên đứa trẻ đã không còn nữa! Tuy rằng sẽ làm cho ông nội bị thương tâm, nhưng chung quy may mắn nhất là không để ông nội biết được chuyện chúng ta đã lừa gạt ông!"
Tần Mặc không nghĩ tới hai người bọn họ đều có chung một ý nghĩ như vậy, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, coi như chấp nhận. Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc gật đầu, như vậy chung quy là lần này Tần Mặc chịu chấp nhận với ý kiến đề nghị của mình, cô cao hứng cười tủm tỉm đến độ quên cả những đau đớn ở trên người mình.
Cô cứ cười ngây ngô như vậy ở trong ngực của Tần Mặc một lúc, mãi sau mới phát hiện ra dường như có chút gì đó không đúng. Cô vội liếc mắt nhìn qua cánh tay lúc này đang vòng quanh người của cô.
Vừa cúi đầu gượng gạo nhìn thoáng qua chiếc váy ngắn ngủn mà chính mình đang kéo xuống đến một nửa kia, trong nháy mắt cô giống như bị điện giật, cả người lập tức trở nên cứng ngắc lại.
Một giây sau, Tô Song Song mạnh mẽ ngồi dậy, hai tay kéo lại chiếc váy, sau đó rất nhanh chóng, tự nguyện tự giác chui lên giường, cầm lấy chiếc chăn mỏng che lên trên người mình, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ rực lên.
Đối với những chuyện thiếu sót của Tô Song Song, luôn luôn làm cho đầu óc của người khác cứ phải căng lên như dây cung kia, trong đầu Tần Mặc tập mãi cũng đã thành thói quen rồi. Anh nhìn thấy Tô Song Song còn có thể vui vẻ như thế, biết rõ cô cũng chỉ bị thương ngoài da, đoán chừng là lúc nãy cô bị ngã nên đầu óc bị u mê đi, do đó cô mới gọi điện thoại cho anh để cầu cứu.
Chỉ có điều, đối với việc khi gặp phải chuyện nguy hiểm Tô Song Song lại có thể gọi điện thoại cho anh trước tiên, Tần Mặc vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Anh đứng dậy đến bên giường, sau đó nhìn Tô Song Song lúc này giống như con thú nhỏ đang nằm co lại thành một đoàn thế kia, trong lòng lại thấy ngứa ngáy, thật giống như có một bàn tay nhỏ bé đang tại gãi nhè nhẹ lên trái tim của anh vậy.
Nhưng đến cuối cùng, lý trí của anh vẫn chiếm thế thượng phong, Tần Mặc mặt không đổi sắc, ngẩng đầu lên thoáng nhìn lên cái đồng hồ trên tường ba giây.
Ngay sau đó anh bày ra gương mặt lạnh lùng, nói ra một câu: "Còn có nửa giờ nữa ông nội xuống máy bay, hiện tại anh sẽ đưa em đến bệnh viện, lại còn phải gấp gáp sắp xếp mọi chuyện, nếu chậm trễ, chuyện vể đứa nhỏ, tự em đi mà giải thích với ông."
Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, tay vội vàng giật ngay chiếc mũ viền đăng ten mềm như tơ đang đội trên đầu xuống, ngẫm nghĩ một lát, cũng không quan tâm nhiều, kéo mạnh chiếc váy ngắn ngắn ngủn lúc trước mới kéo được một nửa, mặc lại vào người.
Cô đưa tay ra với lấy chiếc áo khoác ngoài đang vắt ở bên cạnh sau đó khoác lên trên người, tiếp đó nhảy xuống giường, xông đến bên cạnh Tần Mặc, hơi ngửa đầu lên, nói ra một cậu rất hào sảng: "Em đã xong việc rồi! Đi thôi nào! Nhanh lên một chút!"
Tần Mặc nhìn bộ dạng đầy chật vật kia của Tô Song Song, vừa nghĩ tới chuyện sau khi đến bệnh viện, sẽ có y tá trông thấy trên người cô còn đang mặc cái bộ quần áo giả làm nữ hầu kia, trong nháy mắt cảm thấy không hài lòng, trực tiếp lôi kéo tay Tô Song Song nhét cô vào trong toilet.
Trong lúc Tô Song Song còn không kịp có phản ứng gì, Tần Mặc liền lôi từ trong tủ treo quần áo ra một bộ áo dài quần dài, nhét luôn vào tay của Tô Song Song đang thò ra để đón lấy.
Lúc này khi Tô Song Song ôm bộ áo dài quần dài trong tay, cô mới sực nhớ tới, hiện tại bên ngoài đang là đầu mùa đông, nhiệt độ xuống dưới 0 độ, trong nháy mắt, cô cảm thấy Tần Mặc cũng có phần nào đó biết săn sóc đến mình, liền liếc nhìn Tần Mặc một cái đầy cảm kích, ôm đống quần áo vội vàng thụt lại vào trong toilet thay quần áo ra.
Tần Mặc đứng ở tại chỗ, nhìn cánh cửa toilet đóng chặt, nghĩ tới ánh mắt tràn ngập cảm kích vừa rồi của Tô Song Song, liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh ngẫm nghĩ, không nghĩ ra được, thì cũng không cần phải nghĩ nữa, bởi vì Tần Mặc coi như, đầu óc của Tô Song Song lúc này chưa nghĩ ra được, những gì lúc này mình chưa thể hiểu được ngay, thì cũng không cần phí công để suy nghĩ làm gì.
Đợi cho Tô Song Song thay xong quần áo đi ra, Tần Mặc trực tiếp ôm lấy ngang người Tô Song Song, nhấc bổng lên một cái. Cái ôm giống như kiểu công chúa thế này xảy ra quá đột ngột, theo bản năng Tô Song Song liền thét lên một tiếng đầy kinh hãi, đến khi cô kịp phản ứng, đã thấy mình đang nằm trong ngực của Tần Mặc.
Cặp mắt của Tô Song Song chớp chớp không ngừng, thẳng đến khi Tần Mặc ôm cô đi vào thang máy, lúc này Tô Song Song mới muộn màng nhận ra, cô dùng ngón tay chọc chọc vào lồng ngực của Tần Mặc, hỏi rất ngây ngô: "A Mặc, em không bị sao mà, làm sao anh lại phải ôm em đi như vậy? Chẳng lẽ bốn phía xung quanh đây có thám tử của ông nội sao?"
"..." Tần Mặc vốn nhìn thấy Tô Song Song đi khập khiễng, sợ cô bị mệt cho nên anh mới bế cô lên như vậy. Gần đây Tần Mặc biết rõ thần kinh của Tô Song Song không được ổn định, nhưng mà cho tới bây giờ cô vẫn không hề ý thức được rằng thần kinh của mình có vấn đề, làm cho anh hận không thể trực tiếp bóp chết cô.
Tần Mặc cũng chẳng muốn cùng nói năng gì thêm với Tô Song Song nữa, phỏng chừng với sự thông minh kia thì cô cũng không hiểu, cho nên anh chỉ đơn giản gật gật đầu theo ý tưởng của cô, ít nhất có thể làm cho cô trở nên an phận để cho mình ôm.
"Không phải vậy chứ! Vậy thời điểm chúng ta đi đến bệnh viện cũng nên cẩn thận một chút!" Tô Song Song nói xong rồi nhích lại gần hơn vào trong ngực Tần Mặc. Khi Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song ở trong ngực anh mà còn lo lắng căng thẳng đến vậy, chỉ biết thở dài, thật sự anh không biết phải nói với cô thế nào để cho cô hiểu ra.
Chỉ có điều, đối với việc Tô Song Song đã chủ động nhảy vào trong lòng anh như vậy, Tần boss cũng cảm thấy tương đối hài lòng. Lớp băng hàn lạnh giá ở trên gương mặt của anh dường như cũng đã tan rã không ít, trong đôi mắt hoa đào lạnh như băng kia đã thấp thoáng cảm thấy có chút ấm áp tỏa ra.
Khi hai người tiến vào trong bệnh viện, các nhân viên trong bệnh viện chịu trách nhiệm chữa bệnh và chăm sóc cũng đã được bố trí đầy đủ, hơn nữa kể cả "khẩu cung" cũng đã được sắp xếp hoàn hảo, cam đoan ông cụ Tần có hỏi đến cũng không thể nào tìm ra được những kẽ hở phía sau, chỉ có thể cho rằng do Tô Song Song không được cẩn thận mà bị ngã sấp xuống, cho nên đứa trẻ mới không còn.
Tần Mặc ngồi ở bên giường, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song, ngẩng đầu liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường. Tô Song Song thì đến một cái nhúc nhích thôi cũng không dám động đậy vì quá căng thẳng, chỉ sợ trong chốc lát chính mình sơ suất lại để lộ ra điều gì sơ hở, làm cho ông cụ Tần nhìn thấy.
Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song khẩn trương đến mức toàn thân cứng ngắc, liền vươn tay ra vuốt vuốt mái tóc của cô. Mái tóc của Tô Song Song hết sức mềm mại, khi chạm tay vào mái tóc liền tạo ra một thứ cảm xúc rất tuyệt vời, làm cho Tần Mặc vô cùng tham luyến loại cảm xúc mà anh không biết phải diễn tả thế nào, đối với cảm giác ở trên đầu ngón tay của mình, không kiềm chế nổi lại vuốt ve thêm mấy cái.
Cũng may hiện tại toàn bộ sự chú ý của Tô Song Song đều tập trung vào mục tiêu đang ở trên tường kia. Cô nhìn thấy khoảng cách chiếc kim phút của chiếc đồng hồ treo trên tường mỗi lúc nhích gần tới thêm một ô, cảm thấy trái tim cô lại càng đập càng nhanh hơn.
Tần Mặc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song trắng bệch ra, không cần hoá trang nhìn cũng thấy rất giống như cô đã bị bệnh nặng một thời gian, liền thoáng nhăn đầu lông mày lại một chút, anh nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tô Song Song.
"Trong chốc lát nữa em cũng không cần phải nói bất cứ điều gì hết, cứ giữ nguyên vẻ trầm mặc, nét mặt cứ buồn rười rượi như vậy là được rồi, hết thảy tất cả người gì còn lại đã có anh." Tần Mặc đột nhiên mở miệng, dọa Tô Song Song nhảy dựng lên, cô quay mạnh đầu lại nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt to lộ rõ vẻ vô cùng bất lực.
"A Mặc, chúng ta như vậy lừa gạt ông nội như vậy có phải là không được hay lắm không? Nếu không... Nếu không chúng ta đổi lại cách nói khác đi có được không? Có thể nói cho ông nội kết quả lúc trước là do đã chẩn đoán lầm có được không?!"
Cái đầu nhỏ của Tô Song Song đoán chừng là sắp bị lâm nguy, đột nhiên lại trở nên như được khai thông, trong lúc đó chợt nghĩ ra được một cái ý kiến hay như vậy. Tần Mặc vừa nghe xong, cũng cảm thấy không có gì sai sót.
Nhưng đến khi xem xét lại thời gian, đã đến lúc này, nếu lại bắt đầu dặn dò lại "khẩu cung" cho những nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ở nơi này cho hoàn hảo, đoán chừng là cũng không kịp nữa.
Anh đang định mở miệng, thì chợt nghe thấy từ ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến. Người còn chưa nhìn thấy đâu, đã nghe thấy giọng nói cao vút và run rẩy của ông cụ Tần: "Song Song à! Cháu không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tô Song Song vừa nghe thấy ông cụ Tần nói đến đây, trong nháy mắt thân thể lại càng thêm cứng ngắc, cả người cũng không sao động đậy nổi nữa, mà ngay cả tròng mắt lúc này cũng đều sững sờ nhìn ra phía trước.
Nếu không cô còn sót lại một chút bản năng, phỏng chừng đến hô hấp cũng đều bị đình chỉ lại mất. Ngay sau đó mồ hôi lạnh trên trán túa ra, chảy xuống dưới, nhìn thấy cũng có thể nhận ra bộ dáng chột dạ của cô, chính đối với câu chuyện đầy sai chuyện này, căn bản không thể nào gạt được ông cụ Tần.
"Song Song, lập tức làm cái vẻ mặt như trong nhà có người chết của em đi!" Tần Mặc nhìn thấy cái bộ dạng kia của Tô Song Song, trong nội tâm cảm thấy lo lắng, chỉ sợ cô lại phá vỡ mất kế hoạch.
← Ch. 242 | Ch. 244 → |