Ngọt ngào ngắn ngủi (1)
← Ch.098 | Ch.100 → |
Vốn là Tô Song Song rất vui mừng, thế nhưng nghĩ lại, không làm việc thì không hưởng lộc, cô lập tức do dự, cuối cùng nói: "Việc này... Tiền khám bệnh của Tứ Gia, ít nhiều gì tôi cũng sẽ trả lại cho anh."
Nói đến đây Tô Song Song vội vàng bổ sung thêm một câu: "Anh cho vị bác sĩ kia nhiều tiền boa như vậy, tôi xem như không kể đến nha!"
Tần Mặc biết tính tình của cô, nhìn cô có vẻ yếu đuối nhu nhược, thế nhưng một khi tính khí bướng bỉnh trỗi dậy, thì tám con ngựa kéo cũng không lại, anh cũng không muốn hao tâm tổn sức cùng cô nói đến chuyện này nữa.
Cùng lắm thì đợi đến lúc cô nhận tiền lương, anh sẽ tìm vài việc nào đó rồi tăng cho cô một ít tiền nữa.
Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh, Tô Song Song dựa đầu vào cửa sổ, nhìn cảnh vật ở bên ngoài vụt qua nhanh chóng, thật ra trong lòng cô cảm thấy rất mất mát.
Tuy là Tứ Gia không có chuyện gì, thế nhưng dù sao nó cũng không ở đây. Cô bặm môi, cố thúc ép bản thân phải mạnh mẽ lên. Không biết ngày hôm nay cô bị làm sao, tự dưng cảm thấy rất muốn khóc, nhưng lại không muốn mất mặt trước mặt Tần Mặc nên cố nén lại.
Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song, anh cũng biết tại sao cô lại im lặng như vậy, anh hơi hé miệng, cúi cùng nghĩ lại, chuyện này nên để cô ấy tự thông suốt.
Hơn nữa Tần Mặc nghĩ đến một vấn đề quan trọng, nếu đột nhiên anh quan tâm an ủi cô vài câu, đối với bộ não không bình thường của Tô Song Song, chắc chắn sẽ khiến anh tức giận.
Sở dĩ Tần Mặc im lặng, để mặc Tô Song Song dựa đầu vào cửa sổ, dáng vẻ đau buồn là muốn cô trút hết khó chịu trong lòng.
Nhưng mặt đất phía trước đột nhiên nhô lên, chiếc xe khẽ lắc lư, thân thể Tô Song Song cũng khẽ run rẩy theo, kết quả là đầu của cô cùng cửa xe bằng thủy tinh thân mật tiếp xúc nhau.
Tô Song Song cắn răng, cơ thể cứng ngắc, vội vàng ngồi sát vào ghế, đúng lúc sau ót lại va phải ghế khiến đầu óc cô mơ màng, cô định đưa tay xoa xoa, thế nhưng lại liếc sang Tần Mặc, cô sợ anh thấy một trận vừa rồi của mình, khiến anh chê cười, cô liền mạnh mẽ chịu đựng.
Hai người đến phía dưới dãy nhà, Tô Song Song thở dài, sau đó để mặc cho Tần Mặc ôm cô lên, ai bảo chiếc gậy của cô vẫn còn nằm ở cửa phòng trọ chứ.
Tô Song Song dựa vào trong lòng Tần Mặc, ánh mắt hơi lộ vẻ bi thương nhìn cửa sổ nhỏ của nhà trọ.
Trong lòng cô nghĩ: Không biết gậy của cô có bị ai khác lấy không, nếu bị ai đó vô lương tâm nhặt lấy thì tối hôm nay và sáng sớm ngày mai cô sẽ sống thế nào!
Trong lúc Tần Mặc ôm cô ra khỏi thang máy, đèn cũng sáng lên, Tô Song Song vội vàng nhắm mắt lại, sau đó cẩn thận mở một chút, liếc một cái, rồi lập tức nhắm mắt lại, trong lòng có vô số vạch chảy dài.
Gậy của cô thật sự bị người vô lương tâm nào đó lấy mất rồi! Lúc cô ngã trên mặt đất cầu cứu, hầu như toàn bộ nhà trọ giống như không có ai, cũng chẳng có người nào đến cứu cô cả.
Thế mà cô vừa đi khỏi thì đã có người xuất hiện lấy đi gậy của cô, thật là quá xui xẻo mà!
Đương nhiên Tần Mặc cũng biết chuyện, anh ôm cô hướng về phía nhà trọ của cô, sau đó đặt cô lên giường.
Tần Mặc đứng ở bên cạnh, mặt không chút thay đổi, hoàn toàn nghiêm chỉnh nói: "Cô phải thay đồ ngủ đúng không? Tôi sẽ giúp cô, thay đồ xong tôi đỡ cô vào nhà vệ sinh rửa mặt."
"..." Tô Song Song khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, giống như lần đầu thấy anh như thế này vậy, cô cười khan một tiếng, sau đó đưa tay chỉ vào bản thân mình, rồi lại chỉ về phía tủ quần áo.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Tần Mặc liền xoay người một cái, đi thằng tới kéo cửa tủ quần áo.
Ôi trời ơi! Hai ngày nay Tô Song Song hơi lười biếng nên nhét tất cả đồ đạc vào tủ, bởi vậy chỉ trong giây lát, tất cả quần áo màu sắc rực rỡ đều rớt ra ngoài.
Tần Mặc nhìn chiếc quần nhỏ rơi trên giày da bóng loáng của mình, lập tức cảm thấy đau đầu.
Tô Song Song sợ đến ngây người, một câu "Không nên" cứ như vậy mắc ở trong họng. Hiện tại cô rất ân hận, tại sao không phải nói trước rồi hãy hành động chứ?
Thật ra cô muốn nói mà chưa kịp nói ra: Cô là một nữ sinh, để Boss cầm giúp áo ngủ như vậy có chút không tốt lắm!
Thế nhưng Tần Mặc lại không có cách nào hiểu được hàm ý trong đầu của Tô Song Song, anh còn tưởng Tô Song Song chỉ vào tủ là muốn anh giúp cô lấy đồ ngủ để ở trong tủ đồ.
Tô Song Song haha cười khan một tiếng, hai tay chống xuống giường, cô nghĩ muốn thay đổi quá khứ, sắc mặt dường như xuất hiện màu sắc kì lạ, lúc này cô hận không thể đâm đầu vào tưởng giả chết được.
"Việc này... Tủ quần áo này là bị Tứ Gia phá đó! Tứ Gia phá!" Tô Song Song nói một câu, cũng không quan tâm Tần Mặc tin hay không, dù sao thì cô tin mà.
Tần Mặc cúi người xuống định nhặt chiếc quần nhỏ rơi trên giày của anh, Tô Song Song liền kích động, không quan tâm chân của mình bị thương, vội vàng nhào tới, giật lấy quần nhỏ trên giày của Tần Mặc, bởi vì quá cấp bách, cô tiện tay ném nó về phía sau.
Sau đó quần nhỏ của cô vẽ một đường pa-ra-bôn đẹp mắt ở trên không trung, thằng một đường rơi xuống ngay mâm thức ăn cô vừa ăn xong mà chưa kịp dọn dẹp.
Tần Mặc và Tô Song Song cùng quay đầu nhìn thoáng qua, Tô Song Song lập tức quỳ rạp trên mặt đất, giả chết không đứng dậy, hiện tại bây giờ cô đúng là phá quán tử phá suất*
Dù sao thì cô ở trước mặt Tần Mặc hình tượng nào cũng không có, cô liền nằm cứng đơ, trong lòng suy nghĩ sẽ không chiếm tiện nghi, không chiếm, lẩm bẩm nói: "Boss, giúp tôi đứng lên, tôi đứng không được!"
Tô Song Song còn chưa mở miệng, Tần Mặc đã nhanh chóng cúi xuống, vươn tay ra kéo cô từ dưới đất đứng lên, một tay anh để ngay hông của cô, để chân sau của cô đứng thẳng.
Tần Mặc đưa tay chỉ về phía tủ quần áo hết sức khó coi trước mặt, giọng nói vẫn lạnh như băng lộ ra chút bất đắc dĩ, "Cô tự đi lấy đi."
Tô Song Song nhìn đống quần áo bị cô tùy tiện chất đống thành một, cố gắng nhớ áo ngủ cô cởi ra ngày hôm qua bị nhét vào tầng thứ mấy, thế nhưng suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ được gì.
Cô thở dài, khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, dáng vẻ như tôi chỉ muốn tốt cho anh: "Boss, nếu thật sự anh nhìn không được, hay là quay đầu đi."
Tô Song Song thật sự là muốn tốt cho Tần Mặc, vừa nhìn thấy tiểu cầm thú liền có ý nghĩ trong sáng, để anh ta chịu đựng ngăn tủ lộn xộn như vậy không chừng anh ta sẽ để mặc cô ở chỗ này, bây giờ anh hết lòng quan tâm giúp đỡ thế này cũng xem như là kiềm chế hết mức rồi.
*: phá quán tử phá suất: tạm dịch là Bình sứt chẳng cần giữ gìn. Ý nói TSS đã không có thể diện trước TM thì bây giờ chẳng cần giữ làm gì nữa.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |