Vay nóng Tima

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 036

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 036
Hòa bình ngắn ngủi
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Shopee


Bàn tay Tô Song Song đang xoa bóp đều trở nên bủn rủn, Tần Mặc vẫn không hé răng nói lời nào, cô trong lòng có chút nổi giận, cô đã phải chịu đựng thế này, tên tiểu cầm thú này còn có vẻ mặt như vậy?

Thật sự là khinh người quá đáng! Cô tuy là đem cái tôi của mình vứt đi, nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi! Tô Song Song vừa muốn thu hồi tay, chợt nghe từ trong mũi Tần Mặc phát ra một từ: "Ừ."

Vốn là cô chuẩn bị từ bỏ, bỗng nhiên nghe anh trả lời liền kích động, tay dùng chút lực, mạnh mẽ nhéo Tần Mặc một cái.

Tuy rằng không đau, nhưng Tần Mặc vẫn khẽ nhíu mày, hôm nay hàng loạt phản ứng nhanh nhẹn của Tô Song Song mặc dù anh cảm thấy rất đáng yêu, nhưng có chút gì đó khiến anh không thích ứng được.

Tô Song Song lập tức tiến đến từng bước, mong chờ nhìn bàn tay của anh đang đặt trên bản thảo, cười vui vẻ, ánh mắt cũng lóe sáng lên, cả người đều phát ra một phần sáng chói, hoàn toàn hấp dẫn người khác.

Lúc này Tần Mặc hơi ngửa đầu nhìn cô, thấy ý cười trên môi cô, anh liền trở về bộ dáng như lúc trước, trong lòng đang buồn bực bây giờ giảm không ít.

Tô Song Song đang cười vui vẻ, bỗng ở đâu phát ra câu nói: "Lảm nhảm nói nhiều!" như tiếng sấm sét chấn động bầu trời, ở trong văn phòng vắng vẻ trở nên thật chói tai, gương mặt tràn đầy ý cười của cô bỗng chốc trở nên cứng ngắc.

Cô chột dạ vươn tay ôm bụng của mình, trong lòng ảo não, xem ra tên tiểu cầm thú này đang cười nhạo cô rồi.

Tần Mặc như cũ vẫn không lên tiếng, mà ngay cả nhìn cũng chưa hề liếc cô lấy một cái, anh đứng lên, một thân Âu phục màu đen vừa vặn, thời điểm anh mím môi càng lô ra vẻ lạnh lùng hà khắc, cái đứng lên mạnh mẽ trong chớp mắt này khiến cảm giác ngột ngạt bỗng nhiên kéo tới.

Tô Song Song nhìn Tần Mặc như vậy liền giả vờ cẩn thận, không thể chậm chạp được, Tần Mặc là tổng giám đốc! Đại tổng giám đốc! Là nhân vật cấp cao trực tiếp lãnh đạo cô!

Tuy rằng cô rất muốn kính cẩn lễ phép với anh, nhưng từ trước đến nay người ở phía trước kia luôn cùng cô đấu trí cũng như đấu lực, luôn cãi nhau ầm ĩ, cô không có cách nào cùng anh nghiêm túc ở cùng một nơi như thế này.

Nhưng thời điểm này, Tô Song Song có chút do dự, tuy rằng Tần Mặc là Boss, nhưng thân phận đó đối với cô... thật sự không có chút ảnh hưởng nào cả.

Ngặt nỗi giờ phút này lại đối diện với anh nói chuyện, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù sao thân phận bọn họ cách xa như vậy, cô bình thường nhanh nhẹn là vậy, nhưng cũng biết phải có chừng mực.

Tần Mặc đối nhân xử thế luôn luôn bá đạo, anh luôn dùng cách ngắn gọn nhất để xử lý những người đắc tội với mình, cũng có thể nói anh ta không hề hiểu cách đổi xử với người khác.

Chính thân phận của anh đã tạo ra anh, không cần biết ai đúng ai sai, cố ý lấy lòng, cho nên nhiều năm qua đã hình thành nên một con người cương quyết, tính tình bá đạo như vậy.

Tần Mặc đứng dậy nhìn Tô Song Song, tâm tư của cô căn bản đều đang đặt ở bên ngoài, nên đương nhiên không thể lừa dối được đôi mắt lợi hại của anh.

Anh nhìn ra trong lòng cô đang có tính toán.

"Ăn cơm, cô mời." Tần Mặc nói xong, tay gõ lên bản thảo trên bàn, giọng điệu lộ ra một chút uy hiếp, nhưng dường như Tô Song Song đã quen với giọng điệu này của tiểu cầm thú rồi.

Cô vừa thấy Tần Mặc không lấy thân phận ra để áp đặt mình, liền cảm thấy thanh thản, cười gật gật đầu.

Trước giờ Tần Mặc đều thích cây ô liu, có qua có lại, cô không ngại báo đáp anh một viên ô liu!

Đương nhiên cô không quên được tên tiểu cầm thú kia kiêu ngạo, tính tình ác độc, nhưng bây giờ cô phải cố gắng hết sức bày ra dáng vẻ thấp kém, trước mặt anh ta lại ân cần làm ra tư thế xin mời.

Trong lòng cô thầm nói: Chỉ cần nhẫn nhịn cho gió êm sóng lặng, để anh ta kiêu ngạo một lát đi! Nhịn để lát nữa khỏi đắc tội với anh ta. Nghĩ đến đó làm tinh thần ăn uống của cô có chút giảm xuống.

Thật ra thì đúng như Tô Song Song đã nói, cái cô thích là tác phẩm của Tần Mặc, khi biết Tần Mặc chính là thần tượng của mình thì không khỏi kinh ngạc, hận không thể bay ra khỏi Trái Đất.

Nhưng lúc này khi tỉnh táo lại, trong lòng cô thoải mái cười, ai là tác giả cũng không liên quan đến cô, dù sao cũng sẽ không ngăn cản niềm đam mê của cô, như vậy là đủ rồi.

Hai người đi ra ngoài, người nam thư ký vẻ mặt mỉm cười như cũ, nhẹ nhàng đứng ở sau cửa, thấy Tần Mặc đi ra liền hơi ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi được giao việc.

Tần Mặc nhìn anh ta không chớp mắt rồi phun ra hai chữ lạnh lùng: "Như thường." Nam thư ký hình như đối với thái độ lạnh nhạt như vậy đã quen nên cung kính gật đầu, tiễn Tần Mặc rời đi.

Nhưng Tô Song Song đối với thái độ và dáng vẻ kiêu ngạo này của Tần Mặc nhìn không được.

Chỉ là cô hiểu rõ tính cách của tên tiểu cầm thú này, cô không dám nghĩ về sau sẽ trôi qua mỗi ngày đều "tràn ngập niềm vui", nên chỉ có thể trong lòng bất bình thay cho người thư ký kia thôi.

Tô Song Song theo bản năng đi về phía thang máy chuyên dụng cho Tần Mặc, cô vừa đi tới cửa thì cánh tay đã bị Tần Mặc giữ chặt lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lôi đi, nửa kéo nửa đi vào bên cạnh chiếc thang máy cao cấp.

Cô chớp mắt mấy cái nhất thời không hiểu, theo như tính cách xấu xa của tên Tần Mặc này, sao có thể không đi thang máy chuyên dụng? Mà đi thang máy dành cho nhân viên bình thường?

Tiến đến thang máy, anh buông lỏng bàn tay đang giữ Tô Song Song ra, thờ ơ đứng trước cô.

Tô Song Song cũng muốn hỏi anh nguyên nhân, nhưng cảm thấy theo như tính cách của Tần Mặc, nếu anh ta muốn nói đã sớm nói rồi, lúc này đến liếc mắt anh ta cũng không thèm, cô dự đoán người kia sẽ không mở miệng, nên cô đương nhiên sẽ không mất mặt mà đi hỏi.

Nhưng bất quá, trong lòng cô không có cách nào giấu đi nỗi tò mò. Ánh mắt quỷ dị không khống chế được dõi theo sau lưng anh.

Thang máy xuống tầng hầm đỗ xe, Tần Mặc đột nhiên quay đầu, động tác này khiến Tô Song Song đang nhìn phía sau lưng anh, sợ tới mức xém chút nữa là nhảy dựng lên.

Thang máy mở rồi lại đóng, sau đó lại mở, bên ngoài bãi đỗ xe có vẻ u ám, Tô Song Song cảm thấy tình hình hiện giờ có vẻ thật kinh hãi.

Cô bày ra một tia cười gượng, cẩn thận di chuyển ra khỏi thang máy, nhưng khi đi đến bên cạnh Tần Mặc, anh đột nhiên giữ chặt tay cô, cũng không có ý muốn bước ra ngoài thang máy. Bên ngoài bỗng có ánh sáng chợt xuất hiện, giống như ánh sáng chớp qua của chiếc đèn nào đó.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-487 )