Uy hiếp
← Ch.104 | Ch.106 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Hiên Viên Mị tỏ vẻ cưng chiều nhìn Thủy nhi, bất đắc dĩ nói, "Thủy nhi, sao đã là người lớn rồi, còn ăn dính đầy miệng vậy?"
Rõ ràng chính là hắn cố ý nhét đầy miệng nàng đấy! Thủy nhi cũng không nói chuyện, mặc cho hắn náo loạn.
Hiên Viên Mị cúi đầu liền đặt lên đôi môi của Thủy nhi, đầu lưỡi liếm từng chút một, hết sức kích thích liếm mút sạch sẽ dầu mỡ trên miệng nàng, Ly Mặc thật sự không thể nhịn được nữa, liền đưa tay định kéo Thủy nhi từ trong ngực hắn ra, kết quả lại chạm phải một tầng màng mỏng, cho dù như thế nào cũng không có biện pháp bước lên trước.
Thủy nhi nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Mị, Ly Mặc rõ ràng không muốn công kích à? Sao không cách nào đụng vào đây?
Hiên Viên Mị nhẹ giọng giải thích, "Bởi vì Ngọc Linh đặc biệt ghét người của Yêu tộc!" Bởi vì ban đầu hắn là người ở Yêu tộc, cho nên rất ghét Yêu tộc, mặc dù khi đó Ngọc Linh rời thân thể rồi, nhưng dù nhiều dù ít vẫn sẽ dính vào một chút tâm tình của hắn.
Mặt Ly Mặc âm trầm, hận không thể chặt Hiên Viên Mị làm trăm mảnh, rồi lại không tổn thương được Hiên Viên Mị chút nào, không nghĩ tới ban đầu hắn không cách nào đối phó Ma Tà, hiện giờ vẫn như cũ không đối phó được Hiên Viên Mị, hắn thủy chung không bằng Hiên Viên Mị, cho nên Thủy nhi mới có thể lựa chọn Hiên Viên Mị sao?
Di Nguyệt nhìn thần sắc của chủ nhân biến hóa, trong lòng đắng chát, nếu như chủ nhân yêu nàng thì tốt, nàng nhất định sẽ không khiến cho chủ nhân đau lòng.
Bất kể hai người nào đó như thế nào, dù sao tâm tình của Thủy nhi và Hiên Viên Mị rất tốt, ăn uống no đủ không có gì làm, dĩ nhiên chính là ngủ, Thủy nhi miễn cưỡng ngáp một cái, cọ cọ lồng ngực Hiên Viên Mị, "Mị, người ta mệt nhọc!"
"Vậy chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi!"
Nhìn hai người không nhìn mình, Ly Mặc hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ, sau đó mặt âm trầm rời đi, Di Nguyệt nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong mắt cũng hoàn toàn đen tối không rõ, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
Bên trong phòng hai người lẳng lặng ôm nhau, Thủy nhi dựa vào lồng ngực Hiên Viên Mị, đột nhiên hỏi, "Mị, chàng có nhớ cục cưng không?"
"Thủy nhi nhớ đến tiểu tử thúi kia rồi hả?" Trong lòng Hiên Viên Mị cực kỳ khó chịu, có hắn theo cùng, nàng lại còn nghĩ đến người khác, nhưng hắn lại không có cách nào tức giận, hắn cũng hơi lo lắng cho tên tiểu tử kia. die nd da nl e q uu ydo n
Thủy nhi khẽ cào cào lồng ngực của hắn, nhẹ giọng cười nói, "Đừng nói với ta chàng không nhớ!" Đưa tay vuốt ve chân mày hơi nhíu của hắn, đùa giỡn nói, "Chàng không lo lắng cho cục cưng sao?"
Hiên Viên Mị mạnh miệng nói, "Ta lo lắng tiểu tử kia có chuyện gì, nàng sẽ đau lòng!"
Thủy nhi ôm hắn cười ra tiếng, thật không được tự nhiên, lo lắng cho con trai của mình rất mất mặt sau? Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn có phần không được tự nhiên của Ma Linh, Thủy nhi cười càng vui vẻ hơn, không hổ là phụ tử!
Hiên Viên Mị cảnh cáo vỗ một cái lên mông nàng, trầm ngâm nói, "Ta sợ Ly Mặc không có biện pháp gì với chúng ta, sẽ ra tay với tiểu tử kia!" Kết giới của hắn có thể ngăn cản Ma Linh, lại không ngăn được Ly Mặc.
Thủy nhi khẽ ngước ngửa đầu, môi đỏ mọng nhẹ nhàng dính vào trên môi hắn, hàm hồ nói, "Vậy chàng còn chọc giận hắn như vậy?"
"Ly Mặc thấy chúng ta ở chung một chỗ vốn tức giận, nhất định sẽ nghĩ cách chia rẽ chúng ta, Ma Linh chính là nhược điểm lớn nhất, ta cố ý chọc giận hắn, cũng chỉ hi vọng hắn nhất thời tức váng đầu, tạm thời quên Ma Linh, kéo được một lúc là một lúc, nhưng lấy khôn khéo của Ly Mặc, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện!"
Thủy nhi không nhịn được cau mày, cục cưng mới ra đời không lâu, căn bản sẽ không phải là đối thủ của Ly Mặc, Hiên Viên Mị mút môi nàng, an ủi, "Yên tâm, tiểu tử kia rất thông minh, sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy!" Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được có chút bận tâm
Thủy nhi gật đầu một cái, lẳng lặng dựa vào trước ngực hắn, mặc dù không có tiếng tim đập trầm ổn này, nhưng vẫn như cũ để cho nàng cảm thấy yên tâm.
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Trong viện nào đó, Ma Linh nện bắp chân không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt tức giận, "Lão đầu thúi, lại nói chuyện không giữ lời, tiểu nhân!" Hắn thật sự lo lắng cho mẫu thân, dĩ nhiên hắn sẽ không thừa nhận hắn cũng lo lắng cho lão đầu thúi đấy!
"Không được, ta nhất định phải đi ra ngoài!" Thân thể nhỏ bé chợt vọt lên, sau đó giống như tên rời cung bay ra bên ngoài.
"Phịch" một tiếng, thân thể nhỏ bé của Ma Linh bị bắn trở lại, tức giận đứng dậy từ dưới đất, tay nhỏ liên tiếp đánh ra mấy chưởng, "Rầm rầm rầm" kết giới vô hình kia chỉ là lung lay hai cái, sau đó vẫn thực hiện chức trách của mình.
Ma Linh dùng sức dậm chân hai cái, "Lão đầu chết tiệt, lão đầu thúi!" Trong suốt chuyển động trong mắt, sau đó lại hít mũi một cái, nhịn không được khóc, mẫu thân nói cục cưng dũng cảm nhất, không thể khóc! Hơn nữa hắn mới không để cho lão đầu thúi đó có cơ hội giễu cợt hắn!
Ma Linh căm hận nhìn chằm chằm kết giới kia, sau đó liền ngồi xếp bằng tại chỗ, hắn muốn luyện công, hắn nhất định phải đánh vỡ kết giới này, đi tìm mẫu thân!
Mà trên bầu trời trong viện, một nam tử mặc áo trắng nhìn đứa bé phía dưới, lẩm bẩm cười nói, "Ma Linh? Chẳng qua cũng như thế?"
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Ly Mặc cuối cùng không trở lại quấy rầy hai người, nhưng hai người này ngược lại cũng không thích ý, Thủy nhi lo âu nhìn Hiên Viên Mị, trong mắt Hiên Viên Mị cũng xẹt qua một tia lo lắng, sau đó bàn tay nắm thật chặt, không để cho nàng quá lo lắng, nhưng ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhịn được lo lắng, Ly Mặc đột nhiên không hề phản ứng đến bọn họ nữa, rất có thể đi tìm kiếm Ma Linh rồi!
Liên tiếp mấy ngày cũng không thấy bóng dáng của Ly Mặc, một ngày kia thế nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện rồi, nhàn nhạt nhìn hai người một cái, sau đó căn dặn Di Nguyệt đi chuẩn bị, ba ngày sau đại hôn!
Ly Mặc làm như không thấy ánh mắt đau khổ của Di Nguyệt, nhìn hai người cười nói, "Thủy nhi, nàng phải gả cho ta, hay muốn thi thể của Ma Linh, tự nàng chọn!" Nói xong liền xoay người rời đi, hắn sợ nàng lại dùng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn hắn, nói hắn là kẻ thù của nàng.
Vẻ tàn ác vòng quanh cả người Hiên Viên Mị, tất cả trong tròng mắt đỏ như máu đều là bạo ngược, Thủy nhi vội vàng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, để cho hắn không đến nỗi mất khống chế. @
Hiên Viên Mị ôm chặt nàng, cười khổ nói, "Thủy nhi, có phải ta rất vô dụng không?"
Thủy nhi khẽ vuốt ve gương mặt của hắn, nhíu nhíu mày, "Mị, đây không giống với chàng!"
Hiên Viên Mị dần dần bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói, "Ta cần thời gian, ba ngày chưa đủ!"
Cả đêm Di Nguyệt không chợp mắt, vốn tưởng rằng không tiến hành hôn sự nữa, lại bị nhắc tới, chủ nhân cuối cùng vẫn còn muốn kết hôn với nữ nhân kia! Mà nàng, vốn một chút dấu vết cũng chưa từng lưu lại trong lòng chủ nhân, lòng đã sớm đau đến chết lặng, oán hận trong lòng cũng càng để lâu càng sâu, tại sao nữ nhân kia lại xuất hiện? Nếu như nàng ta không xuất hiện, ít nhất chủ nhân sẽ không thuộc về nữ nhân khác, ít nhất trong lòng nàng còn có thể chờ đợi.
"Ưm... A... Mị..." Mập mờ âm thanh rõ ràng truyền vào trong tai.
"Thủy nhi... Ta yêu nàng..."
"Nhưng mà... Người ta phải gả cho Ly Mặc rồi..."
"Không sao... Mặc dù gả cho Ly Mặc, chúng ta vẫn là có thể giống như bây giờ
"Ưm... Mị... Ta thích chàng nhất!"
Di Nguyệt vốn sắp không đè nén được, nghe được lời nói như thế, oán hận trong lòng đã sớm mất khống chế, cặp mắt đỏ bừng nhìn cánh cửa phòng kia, nữ nhân kia thật là đáng chết! Nữ nhân táng tận lương tâm như vậy, sao xứng với chủ nhân?
Nghe tiếng bước chân xa dần, Thủy nhi khẽ cười nói, "Nữ nhân ghen tỵ rất đáng sợ!"
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, "Thủy nhi..."
"Yên tâm, không có chuyện gì!" Thân thể của nàng tương đương với một phần của Hiên Viên Mị, Hiên Viên Mị có thân thể bất tử, nàng tự nhiên cũng giống vậy, nhiều nhất chịu bị thương mà thôi, hiện giờ nàng sẽ chờ Di Nguyệt làm ra chút chuyện lớn gì đó, kéo dài thời gian.
Chỉ cần Hiên Viên Mị chuyển năng lượng trong Ngọc Linh cho mình sử dụng, Ly Mặc liền không đủ sợ hãi rồi!
Hiên Viên Mị sao có thể không lo lắng? Mặc dù nàng chịu một chút vết thương nhỏ, hắn cũng sẽ đau lòng không dứt, hơn nữa hiện giờ hắn vẫn còn ở bên người nàng, nhưng bởi vì mình không có năng lực bảo vệ nàng, cho nên chỉ có thể nhìn nàng bị thương, trong lòng hắn làm sao có thể dễ chịu hơn?
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn để cho nàng tạm thời gả cho Ly Mặc là được, nhưng hắn biết nàng sẽ không bằng lòng, đối với nàng mà nói, như vậy chỉ sợ là tổn thương lớn hơn! di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Hắn biết, nếu hắn dám nói ra lời như vậy, Thủy nhi nhất định sẽ rất tức giận, càng sẽ đau lòng!
Một ngày trôi qua rồi, Di Nguyệt lại không có phản ứng gì, Thủy nhi không nhịn được cau mày, ngược lại mím môi, oán hận của nữ nhân này đối với nàng sợ rằng còn sâu hơn biển, hai ngày tiếp theo này, tiếp tục kích thích nàng ta là được, nàng không tin nàng ta sẽ không động thủ!
Kể từ sau lần Ly Mặc tới uy hiếp Thủy nhi, liền chưa từng xuất hiện lại, có lẽ sợ đối mặt với Thủy nhi đi!
Trong viện, Hiên Viên Mị cũng không quản Di Nguyệt còn đứng ở đó, lật người liền đè Thủy nhi lên trên giường êm, mập mờ nói, "Thủy nhi, thừa dịp hai ngày nay, chúng ta có phải nên ra sức thân thiết một chút không?" Cũng không đợi nàng gật đầu, bàn tay liền luồn vào trong quần áo của nàng, đặt lên mềm mại trước ngực nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
Khuôn mặt Thủy nhi yêu kiều nhìn hắn, sẳng giọng, "Ghét, còn có người ở đây?"
"Không cần để ý đến nàng ta, Thủy nhi cảm thấy thoải mái là được."
Thủy nhi trợn mắt nhìn vào mắt hắn, để cho hắn có chừng có mực, hắn là người của nàng, nếu dám để nữ nhân kia nhìn, xem nàng chỉnh hắn như thế nào!
Khóe mắt liếc về Di Nguyệt đang trong mắt căm phẫn, Thủy nhi nhẹ nhàng chu môi, hai cánh tay chủ động leo lên cổ Hiên Viên Mị, mị nhãn như tơ nhìn hắn, bất mãn chu mỏ nói, "Chàng phải luôn luôn cùng với ta, cho dù ta lập gia đình cũng không thể rời khỏi ta, bằng không người ta sẽ rất nhớ chàng!"
"Ta dĩ nhiên sẽ không rời khỏi nàng, chỉ có điều nếu như Ly Mặc bắt nạt ta thì làm thế nào?" Hiên Viên Mị nói có vẻ được gọi là uất ức.
Thủy nhi hừ lạnh một tiếng, "Hắn dám!"
Giọng Hiên Viên Mị lập tức chuyển sang quang đãng, mặt vui sướng, "Xem ra Thủy nhi thích ta hơn
"Đó là đương nhiên, chàng tốt hơn Ly Mặc nhiều!"
Nghe lời nói chuyện đương nhiên của nàng, vui sướng trong mắt Hiên Viên Mị càng tăng lên, "Vậy ta đây phải ra sức thưởng cho nàng!"
"Ừm... Chàng xấu lắm..." Thủy nhi không nhịn được run lên, mình cũng không chịu nổi, Di Nguyệt này sao còn chưa bị chọc tức!
Đôi tay Di Nguyệt nắm thật chặt thành quyền, mắt chớp cũng không chớp, chăm chú nhìn chằm chằm hai người, nàng cũng muốn xem một chút nữ nhân này rốt cuộc có thể có bao nhiêu vô sỉ!
Thủy nhi bất đắc dĩ liếc nhìn Hiên Viên Mị, sau đó bĩu môi, nếu nàng ta muốn nhìn tiếp, tại sao nàng không thể theo cùng đến cùng?
Hai chân quấn lên hông của Hiên Viên Mị, lắc lư vòng eo, yêu kiều nói, "Mị... Người ta muốn..." Cảm thấy cương cứng chống đỡ ở giữa đùi, Thủy nhi có phần không biết nói gì, chỉ có điều, đã như vậy rồi, muốn hắn không có phản ứng thật sự hơi khó khăn!
Hiên Viên Mị chậm rãi trồng dâu tây trên cổ nàng, dịu dàng dụ dỗ nói, "Ngoan... Đừng nóng vội... Từ từ đi..."
Thủy nhi rất muốn cười, hắn lại có thể biết nói từ từ đi! Hiên Viên Mị tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì, nếu không phải nữ nhân chết tiệt kia vẫn đứng ở đó, hắn phải nhịn sao?
← Ch. 104 | Ch. 106 → |