Hai nước hoà thân
← Ch.001 | Ch.003 → |
Ở thế giới này cũng có rất nhiều quốc gia, nhưng đa số là các nước nhỏ, chỉ có duy nhất hai cường quốc có thể đối đầu với nhau, mặc dù đã mấy đời không có xảy ra chiến loạn, hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau vẫn tồn tại như cũ, nhưng tình hình hiện tại khiến cho đại thần của hai nước có chút khẩn trương.
Trong đại điện, sứ giả Diệp quốc không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh hành lễ, "Sứ giả Diệp quốc tham kiến Hiên Viên bệ hạ!"
Ngồi trên long ỷ*, nam tử tuấn mỹ có thân hình thon dài lười biếng tựa lưng vào ghế, một đầu tóc bạc không mang theo bất kỳ thứ gì trói buộc, tuỳ ý xoã ở phía sau, đôi mắt thâm thuý làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc, khoé miệng mang theo ý cười làm người ta không nắm bắt được, một thân y phục màu đen nữa mở, lộ ra một nửa lồng ngực săn chắc màu lúa mạch, trên người lộ ra vẻ phóng đãng không thể kiềm chế được, toàn thân toát ra hơi liều lĩnh và tuỳ tiện.
Chúng thần Huyền quốc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tâm tư của bệ hạ luôn luôn khó đoán, chỉ hơi sơ xuất nói không chừng sẽ tự chuốt lấy tai hoạ, ai cũng không muốn rước lấy xui xẻo vào người!
Thật lâu không có tiếng đáp lại, sứ giả Diệp quốc nhẹ nhíu mày, hai nước đều là cường quốc, Hiên Viên Đế không thể có thái độ khi dễ sứ giả như vậy!
Trong điện im lặng một lúc lâu, nam tử lười biếng ngồi ở trên cao cuối cùng cũng mở miệng, "Văn Đế muốn cùng ta liên minh hoà thân?" (Câu này mình thấy lủng củng quá. Bạn nào có ý hay hơn giúp mình nhé! Nguyên văn là: "文帝想与我国联姻?")
"Đúng vậy, công chúa Ngọc Dao là muội muội ruột của bệ hạ, là người mà bệ hạ yêu thương nhất, từ nhỏ danh tiếng tốt đã vang xa, cầm kỳ thi hoạ mọi thứ đều giỏi, lúc này nàng đang ở ngoài điện chờ Hiên Viên bệ hạ triệu kiến."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên tay cầm của long ỷ*, một cái rồi thêm một cái, trên vẻ mặt mang một vẻ cười như không cười, làm cho người ta không đoán được tâm tư của hắn, theo nhịp gõ của ngón tay, trong lòng mọi người tư dưng cũng khẩn trương.
Gấp gáp như vậy, xem ra hành động của Thượng Quan Lăng làm cho Thượng Quan Văn cảm nhận được sự uy hiếp, cho nên mới vội vã đưa muội muội ruột của mình cho hắn, cho dù không thể cầu được sự ủng hộ của hắn, nhưng cũng hi vọng hắn không cần để ý và nghiêng về hướng của Thượng Quan Lăng.
Nụ cười trên khoé miệng mở rộng, "Tuyên!"
"Tuyên công chúa Ngọc Dao yết kiến!"
***********
Thượng Quan Ngọc Dao tha thướt đi tới, thấy trên long ỷ là nam tử tuấn mỹ không kiềm chế được vẻ phóng đãng, mặt đỏ lên, trái tim liên tục đập nhanh, "Ngọc Dao tham kiến bệ hạ!"
Nữ tử quỳ trong đại điện, lụa mỏng che mặt, dáng người uyển chuyển, dung mạo tuyệt mỹ như ẩn như hiện mê hoặc lòng người, Hiên Viên Mị lại thản nhiên nhìn lướt qua một cái, giọng nói cũng bình thường: "Phong công chúa Ngọc Dao làm Dao Phi, ban thưởng Ngọc Dao Điện!"
Sứ giả Diệp quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối mặt với vị Hiên Viên Đế này làm cho hắn có cảm giác thở không nổi, có một áp lực vô hình làm cho hắn kinh sợ, may mắn là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi!
Trong lòng Thương Quan Ngọc Dao cực kỳ vui vẻ, "Tạ bệ hạ!" Lúc đầu hoàng đế ca bắt nàng đến Huyền quốc để cầu thân, nàng vô cùng không muốn, ngay cả nhịn ăn để kháng nghị, kết quả cuối cùng vẫn bị đưa đến Huyền quốc, nhưng mà hiện tại... Len lén liếc mắt nhìn nam tử tà mị kia một cái, nhịp tim nàng lại tăng nhanh thêm lần nữa, giống như muốn nhảy ra ngoài. (Nguyệt: thím này mê trai dữ:)))
Nữ tử tuyệt sắc ngồi ở góc giường, hai tay gắt gao nắm ống tay áo, lại lén liếc mắt nhìn nam nhân của nàng (Nguyệt: thím này, chưa gì đã nhận là của mình rồi:))), nghĩ tới chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, trong lòng Thượng Quan Ngọc Dao cực kỳ hồi hộp cũng thập phần mong đợi.
Hiên Viên Mị nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nữ tử, trong lòng tràn đầy xem thường, hắn đã từng cho người điều tra, công chúa Ngọc Dao này nổi danh là đanh đá tuỳ hứng, thậm chí phải nói là độc ác, nhưng mà nữ nhân có thủ đoạn tương đối hợp ý với hắn.
"Bệ hạ..." Thấy Hiên Viên Mị hồi lâu không có bất kỳ động tác gì, cuối cùng Thượng Quan Ngọc Dao nhìn không được đã lên tiếng.
Khoé mệnh Hiên Viên Mị nhếch lên, "Cởi quần áo!"
Thượng Quan Ngọc Dao sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ lên, nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn nàng, hai tay run run cởi quần áo trên người, sợ hãi nhìn hắn, trong lòng ngượng ngùng, lại có chút lo lắng.
Đôi chân dài của Hiên Viên Mị bước đi đến bên giường, nhìn thấy thân thể trần truồng mềm mại của nàng, sắc mặt của hắn không chút biến đổi.
Thượng Quan Ngọc Dao do dự trong chốc lát, liền vươn tay muốn giúp hắn cởi y phục trên người, Hiên Viên Mị thản nhiên mở miệng, "Không cần!" Nghi ngờ thu hồi tay lại, lại thấy hắn giơ tay từ từ cỡi quần áo trên người ra, mọi cử động đều lộ ra phong thái ưu nhã cao quý, nhìn thân hình thon dài cường tráng của hắn, nàng liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt một ngụm nước bọt, liền bị Hiên Viên Mị đẩy ngã trên giường, nhưng chỉ là nữa người nằm ở trên giường, chân trắng noãn còn đang rơi giữa không trung, mũi chân vừa chạm được mặt đất.
Nhìn vật to lớn giữa hai chân của hắn, thân thể của Thượng Quan Ngọc Dao run lên, nghĩ đến nàng đã từng thấy hình ảnh cung nữ và thị vệ vụng trộm, bộ dạng của cung nữ kia dường như rất thoải mái, gương mặt hồng giống rỉ máu, nhưng trong lòng không hề sợ hãi như vậy.
Hiên Viên Mị tách hai chân của nàng ra, đứng ở giữa hai chân nàng, liền cử động, "A..." Thượng Quan Ngọc Dao kêu lên một tiếng thảm thiết, hai tay nắm chặt khăn trải giường, sắc mặt tái nhợt, nước măt giống như từng hạt trân châu chảy xuống không ngừng, đâm một phát vào bên trong, "Thật là đau..." Cặp mắt nàng cầu xin nhìn nam tử muốn hắn động tâm.
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, tựa hồ bất mãn với việc thân thể nàng cứng đơ, kéo hai chân của nàng rộng ra, dường như không thấy sự cầu xin trong mắt nàng, đong đưa eo ếch, lãnh khốc nói, "Trẫm không có thói quen hầu hạ nữ nhân!"
Hàm răng của nàng cắn môi dưới tái nhợt, hai mắt đẫm lệ nhìn vẻ mặt thờ ơ của nam nhân trước mắt, hắn... Là ác ma sao? Vì sao lại muốn đối xử với nàng như vậy?
***********
"Vương gia, ngươi xem thử thế nào là tốt?" Nhiều năm chuẩn bị, Văn Đế đã không còn là mối đe doạ, nhưng nếu Hiên Viên Đế đột nhiên xía vào chuyện này...
Ngồi phía sau bàn đọc sách, đôi mắt sắc bén mà tàn nhẫn của Thượng Quan Lăng trong đêm đen lại càng trở nên thâm thuý, giọng nói lạnh như băng, "Ngươi cho rằng Hiên Viên Đế sẽ bị ảnh hưởng bởi một nữ nhân hay sao? Từ khi bắt đầu đến giờ, hắn chưa từng có dự định sẽ nhúng tay!" Nam nhân kia, hắn cũng đoán không ra, nhưng Hiên Viên Mị tựa hồ đối không có hứng thú đối với việc thông nhất thiên hạ.
"Cốc, cốc... Vương gia, là ta!"
Thượng Quan Lăng thoáng nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nói với nam tử có vẻ mặt tràn đầy sầu lo như cũ, "Ngươi đi xuống trước đi!"
"Dạ!"
Lăng Mạn Điệp lướt nhìn thoáng qua người mới gặp, quay đầu nhìn về phía nam tử có vẻ mặt lạnh như băng, dịu dàng nói, "Biểu ca, đã trễ thế này sao còn chưa nghĩ ngơi, thân thể chắc cũng mệt muốn chết rồi sinh bệnh thì làm sao giờ?"
Thương Quan Lăng kéo nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Uỷ khuất ngươi!"
Ánh mắt Lăng Mạn Đẹp loé sáng, khéo léo hiểu lòng người nói, "Đó là do bệ hạ ban hôn, biểu ca không thể từ chối, Điệp nhi không uỷ khuất, Điệp nhi chỉ cần ở bên cạnh biểu ca là hạnh phúc rồi!"
"Điệp nhi..." Thượng Quan Lăng trìu mến hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, bây giờ còn chưa đến lúc, đợi tâm nguyện của hắn hoàn thành, hắn nhất định sẽ đền bù cho nàng!
Quần áo xốc xếch, trong lúc đang động tình, lại nghe thấy tiếng đập cửa, giọng nữ nũng nịu vang lên, "Vương gia..."
Thượng Quan Lăng nhíu mày, lập tức buông ra, tuỳ ý sửa lại quần áo lộn xộn một chút, giọng nói vẫn lạnh như băng, "Vào đi!"
Triển Tuyết Ngạn lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, chân thành đi đến chổ hắn, nũng nịu nói, "Vương gia, thần thiếp sợ ngươi bận rộn không chú ý đến thân thể, nên đặc biệt hầm cách thuỷ thuốc bổ cho người, Vương gia ăn một chút đi!" May mắn là nàng đến kịp lúc, bằng không thì nữ nhân kia được như ý rồi!
Lăng Mạn Điệp cuối đầu, trong mắt tràn đầy tức giận, Triển Tuyết Ngạn này lúc nào cũng phá hoại chuyện tốt của nàng!
← Ch. 001 | Ch. 003 → |