Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thái Tử Phi - Chương 018

Cực Phẩm Thái Tử Phi
Trọn bộ 162 chương
Chương 018
Ba bước hồi kinh (khúc thứ nhất)
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)

Siêu sale Lazada


"Khụ!" Lý Phái Sơn hắng giọng: "Tề công tử, cứ từ từ nói chuyện đã."

"Cái cần nói đã nói rồi."

"Tề công tử quả nhiên là người thẳng thắn" Lý Phái Sơn vuốt râu, "Không biết Tề công tử định khi nào cầu hôn?"

"Hả?" Phó Du Nhiên ngơ ngác không hiểu, "Cầu hôn?"

Tề Diệc Bắc cũng hơi giật mình, hắn vẫn biết chúng tặc không có ý tốt, nhưng sao lại phát triển nhanh đến bước cầu hôn này? Liếc nhìn xuống tấm giấy lụa trên tay, hiện ra một đôi nam nữ lõa thể tùy tiện cuốn chặt lấy nhau khiến người ta đỏ mặt, cuối cùng hắn mới hiểu được vì sao Lý Phái Sơn lại hỏi câu này, sự trong trắng của "Nàng", xem như đã bị hủy trong tay "Tề công tử".

Chuyện này không chỉ ngược lại với mong muốn ban đầu, mà còn hiểu sai ý tứ, thực là... Đại biểu điển hình cho đầu người óc heo.

Phó Du Nhiên vẫn mơ hồ, "Hôn cái gì cơ?"

Lý Phái Sơn chau mày:

"Tề công tử, người quang minh chính đại không nói xấu sau lưng. Hôm qua thấy thần thái lúc ngươi đi cướp vốn tưởng rằng ngươi là nam nhi khí phách, tại sao lại trốn tránh trách nhiệm như vậy? Du Nhiên tuy xuất thân là sơn tặc, nhưng vẫn trong trắng thuần khiết, chẳng lẽ ngươi định bội tình bạc nghĩa sao?"

"Không phải... Sơn ca, ngươi hãy nghe ta nói, hắn không phải..."

Phó Du Nhiên vội vã giải thích, nhưng Lý Phái Sơn đã giận tái mặt:

"Tề công tử, Du Nhiên có cái gì không tốt? Ngươi muốn đùn đẩy lần nữa sao?"

"Ta... Không..."

"Sơn ca, hắn nói đùa thôi"

Tề Diệc Bắc không biết tính toán chuyện gì, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Chúng ta tâm đầu ý hợp, vừa rồi ở trong phòng đúng là đang bàn bạc việc thành thân."

"A?" Phó Du Nhiên hoảng hốt nhìn về phía Tề Diệc Bắc, tuy nàng có chút hối hận, nhưng ít nhất phải hỏi ý kiến nàng đã chứ? Huống hồ, Tề Diệc Bắc đường đường là Thái tử, hắn có thể cam tâm tình nguyện cưới một nữ sơn tặc về làm lão bà hay không? Cách giải thích duy nhất, đây chính là kế hoãn binh của tên tiểu tử này, nghĩ đến cảnh nàng ở cùng một chỗ với hắn, phải ngoan ngoãn cùng hắn hồi kinh, chờ lúc trở về, sau khi hoán đổi lại, hắn sẽ đá nàng như quả bóng cao su về Thần Phong trại. Từ nay về sau hắn vẫn là Thái tử phong lưu phóng đãng, bệnh tật ốm yếu, còn nàng cũng khôi phục thân phận sơn tặc, hơn nữa còn có một danh hiệu khác ——siêu cấp oán phụ bị chồng ruồng bỏ!

Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm (*), Tề Diệc Bắc quả nhiên không lãng phí nguồn tài nguyên to lớn sau khi biến thân, đem "phụ nhân tâm" kia vận dụng triệt để.

(*) Nghĩa là: Ong vàng kim châm sau đuôi, còn ác độc nhất chính là trái tim phụ nữ

"Không sai!" Phó Du Nhiên tức giận quát một tiếng:

"Chúng ta quyết định ngày mai sẽ bái đường thành thân, cửa hiệu buôn bán của ta không cần nữa. Từ nay về sau gây dựng cơ sở tạm thời tại đây, đủ tư cách cùng các huynh đệ làm nghề tự do!"

"Nói đúng lắm!" Lý Phái Sơn cảm động vỗ tay đầu tiên.

"Sơn ca" Vẻ mặt Tề Diệc Bắc hiện lên một tia khó chịu: "Ngươi mang các huynh đệ ra ngoài trước đi, ta còn có chuyện muốn bàn với công tử."

Lý Phái Sơn hưng phấn cùng chúng tặc ra ngoài chuẩn bị lễ đường, lưu lại hai người trong phòng trừng mắt nhìn nhau.

"Độc phụ!" (Phụ nữ độc ác)

Tề Diệc Bắc không để ý đến lời chỉ trích của Phó Du Nhiên, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống: "Đây chỉ là kế hoãn binh."

"Quả nhiên!" Phó Du Nhiên tức giận run người: "Ngươi muốn ép ta hồi kinh, cuối cùng sẽ đá cho ta một cước!"

Tề Diệc Bắc cũng không thừa nhận, Du Nhiên nói: "Không phải vậy, chẳng lẽ nếu Sơn ca bắt ngươi lại dùng hình tra tấn, ép ngươi gật đầu."

"Cái kia... Cũng không cần phải nói là thành thân a!"

"Không nói thành thân sao Sơn ca có thể từ bỏ ý đồ?"

"Dù sao người chịu thiệt đều là ta, ngươi đừng tưởng rằng nói như vậy, ta sẽ hồi kinh với ngươi!"

"Không trở về cũng được" Tề Diệc Bắc nói: "Nhưng mà Thần Phong trại có thể nói hai lời không đây."

"Ngươi đang uy hiếp ta?"

"Ta chỉ xin sự đồng ý của cô."

Phó Du Nhiên cười lạnh:

"Ít hù dọa đi, ta không tin hiện tại ngươi có thể ép được ta!"

Tề Diệc Bắc mỉm cười, nụ cười ôn hòa khiến cho tận sâu đáy lòng Phó Du Nhiên sợ hãi:

"Ta không thể làm gì cô, tuy nhiên Tề An vừa mới từ chân núi lên, không nhắc đến một ngày nào triều đình sẽ tìm được tung tích của hắn, chỉ nói việc Quốc sư đã biết trước Tề An trở về mà chặn hắn giữa đường. Nên chuyện Thái tử đang ở Thần Phong trại cũng không phải bí mật gì." Tề Diệc Bắc thở dài: "Đến lúc đó chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến an nguy của Thần Phong trại sao."

Phó Du Nhiên vò đầu, con mẹ nó, sao nàng lại không nghĩ tới? Chuyện đó... nên... nên làm cái gì bây giờ? Bất luận nàng có đi kinh thành hay không, Thần Phong trại đều nằm trong tay người khác?

"Hiện giờ chúng ta phải lập kế hoạch cẩn thận chu đáo, bình an vượt qua khoảng thời gian này. Chờ chúng ta đổi thân xác cho nhau, nước sông không phạm nước giếng."

"Ngươi nói thật sao?" Phó Du Nhiên nghi ngờ "Sau khi đổi trở lại xong sẽ không trở mặt tiêu diệt Thần Phong trại chứ?"

"Ta sao có thể làm như vậy?" Rốt cục Tề Diệc Bắc đã hiểu được Phó Du Nhiên luôn sợ cái gì: "Ta cảm thấy cô và các vị huynh đệ đều là người thật thà, so với các vương công quý tộc trong triều còn gần gũi hơn. Ta còn muốn kết giao bằng hữu với mọi người nữa."

Cùng Thái tử kết giao bằng hữu? Nghe có vẻ được đấy.

"Không được, ngươi phải thề với trời, ta mới tin."

Tề Diệc Bắc bật cười nói: "Thề ước? Nghe nói hôm qua "Tề công tử" cô cùng đám Sơn ca xuống núi?"

"Ách... chỉ là... đi hít thở không khí."

"Vậy có phải đã vi phạm lời thề của chúng ta hay không?"

"Không có!" Phó Du Nhiên nhanh chóng trả lời, "Ta... Ta đang gây dựng uy tín."

Tề Diệc Bắc gật đầu: "Được, vì những lời này của cô, ta sẽ thề với trời. Nếu trong tương lai đổi lại thân thể, ta - Tề Diệc Bắc làm điều gì gây bất lợi cho Thần Phong trại, sẽ bị thiên lôi đánh chết." Thề độc xong, Tề Diệc Bắc cười tủm tỉm hỏi: "Thế nào?"

"Ách... Được!"

"Có thể theo ta hồi kinh chưa?"

"Ta..." Sao lại giống như đã rơi vào bẫy của hắn? Phó Du Nhiên đau đầu: "Rốt cuộc không thích hợp ở chỗ nào."

Tề Diệc Bắc mỉm cười, "Du Nhiên, ta có thể gọi cô như vậy được không?"

"Tùy ngươi."

"Kỳ thật cô là một cô nương rất lương thiện."

Phó Du Nhiên có chút nóng mặt, lương thiện? Sơn tặc cũng có thể lương thiện ư?

"Tháng sau là thọ đản của phụ hoàng, ta cần phải trở về."

"Ta biết, chuyện của ngươi ta đã đáp ứng sẽ không đổi ý."

"Cám ơn cô."

"Ngươi... Ngươi nói dài dòng làm gì?" Thật nhiều chuyện, tạ ơn tới tạ ơn lui, hại nàng phải đỏ mặt: "Bên Sơn ca làm sao bây giờ?" Không thành thân, chỉ sợ Sơn ca sẽ không bỏ qua.

"Vậy thành thân."

"Hả?"

"Thành thân." Tề Diệc Bắc nói rất nghiêm túc: "Sự tình tới nước này, chúng ta không thành thân, Sơn ca quyết sẽ không cho chúng ta xuống núi."

Phó Du Nhiên rốt cục không thể nhẫn nhịn được nữa, hướng vào thân thể của mình, "Bốp" một cái lên đầu Tề Diệc Bắc:

"Cuối cùng ngươi phủi mông chạy lấy người, ta sẽ phải làm gì đây?" Trở về tái giá chỉ là cuộc hôn nhân thứ hai, chuyện không hay ho như vậy nàng không thể mặc kệ.

"Nếu cô nguyện ý, chờ khi chúng ta khôi phục nguyên trạng, ta sẽ tự mình thay cô tìm một nhà môn đăng hộ đối, lấy lễ nghi của công chúa gả cô ra ngoài."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-162)