Rời khỏi Dạ Ưng (3)
← Ch.110 | Ch.112 → |
Edit: Hy
Mộ Thiên Thanh nhìn Thẩm Duyệt Nhiên vội vàng chạy qua chạy lại chiên trứng mà không khỏi bật cười. Nhìn hành động của cậu ấy mà cô lại nhớ tới lời hôm qua Hình Thiên nói.
Rốt cuộc thì Lãnh Tĩnh Hàn đã xảy ra chuyện gì?
Cả ngày hôm qua chỉ cần rảnh chút là cô cứ nghĩ tới nó, cô không muốn biết chuyện của Lãnh Tĩnh Hàn nữa. Chuyện của anh ta cô không có cách giải quyết giùm. Nhưng nói không nghĩ thì cô lại cứ nghĩ tới...
"Tiểu Nhiên..."
"Hả?" Thẩm Duyệt Nhiên vừa trả lời vừa lật mặt trứng lại.
"Cậu..." Mộ Thiên Thanh mím môi hỏi: "Có biết... biết anh ấy bị làm sao không?"
"Anh ta?" Thẩm Duyệt Nhiên quay đầu nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó nhíu mày, nghĩ một chút mới hiểu ra được: "Ý cậu là Lãnh thiếu à?"
Mộ Thiên Thanh hơi gật đầu.
Thẩm Duyệt Nhiên đưa phần ăn cho cô rồi sau đó rót hai ly sữa tươi. Hai người đi ra khỏi phòng bếp, cô nói: "Chuyện cụ thể thì mình không rõ lắm. Tối qua A Thiên về nhà khuya lắm, nói đụng phải đám người kiểm tra. Mình cũng cảm thấy hơi lạ, những người như Lãnh thiếu trên người đã có khí chất cao quý bẩm sinh rồi sao lại tới mấy quán bar đó được chứ, anh ta không hợp mấy chỗ đó đâu. Tuy UNCOUNT cũng được coi như là nơi cao cấp, nhưng mình vẫn cảm thấy..."
Thẩm Duyệt Nhiên ngồi xuống đưa ly sữa cho Mộ Thiên Thanh, sau đó nói tiếp: "Sau khi bị mình đeo bám không buông thì cuối cùng Hình Thiên cũng khai, anh ấy nói tâm trạng của Lãnh thiếu gần đây không tốt. Mà hôm qua còn gặp thêm chuyện lớn, còn chuyện lớn gì thì..."
Thẩm Duyệt Nhiên đột ngột im lặng, Mộ Thiên Thanh đang cắn bánh mì nghe cô nói xong thì đưa mắt nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, chờ nghe tiếp.
"Hình như anh ấy đang kiêng dè gì đó, cái gì cũng không nói!" Thẩm Duyệt Nhiên nhún vai, "Nhưng nghe giọng điệu anh ấy nói, cứ như muốn mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Cũng có thể... đó là chuyện vô cùng nguy hiểm!"
Mộ Thiên Thanh nhíu mày, nghĩ tới tối qua sắc mặt của Hình Thiên rất nặng nề. Cô nhai thức ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì hết...
"Chuyện này, với tư cách là bạn của cậu. Mình cho rằng Thượng Quan Mộc vẫn là người thích hợp hơn..." Thẩm Duyệt Nhiên bỗng chốc ngừng động tác đang làm lại, "Một người đàn ông có thể chung tình với cậu bao nhiêu năm qua, nhất định sẽ yêu thương cậu. Nhưng gia cảnh của anh ấy không đơn giản, sự nghiệp đều nhờ một phần vào gia đình. Tình hình sau này không ai rõ lắm, không phân biệt được là chính hay là gian, với lại còn có nhiều tin vịt... mà mấy tin này cần có người..."
Thiên Thanh không có gia cảnh, mặc kệ cuối cùng có được gả và nhà Thượng Quan không. Nhưng sau khi gả thật sự có thể sống yên ổn sao? Mặc dù được Thượng Quan Mộc yêu thương?
"Tiêu Thần..." Thẩm Duyệt Nhiên nói xong cái tên này thì Mộ Thiên Thanh cứng người lại, mặc dù không đành lòng nhưng cô vẫn nói tiếp: "Anh ta là mặt trời nhỏ của cậu, hai người đều muốn những câu chuyện tốt đẹp, nhưng qua nhiều năm rồi ai cũng sẽ thay đổi, giống như cậu khi còn nhỏ, mình rất ghét cậu, nhưng ai ngờ sau này mình lại là bạn thân của nhau? Cậu cũng trở thành... còn mặt trời nhỏ của cậu lại không thấy tăm hơi. Mấy ngày nay anh ta không có tìm cậu à? Nguyên nhân là vì cậu từ chối anh ta sao?"
"Đối với Lãnh Tĩnh Hàn thì..." Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, "Anh ta tiếp quản tập đoàn Thiên Lân thần bí, hơn nữa nhiều người còn nói anh ta rất máu lạnh. Nhưng từ lần đầu tiên anh ta giúp cậu, mình cũng không có ấn tượng kém với anh ta, bởi vì... anh ta giúp mình, nguyên nhân chính là cậu. Nếu như hai người quen nhau, mình sẽ cảm thấy không kì lạ. Nhưng vấn đề lại ở chỗ này, hai người không hề quen biết nhau... Nếu như anh ta tốt với cậu là vì lời hứa với Tiêu Thần, thì mình cảm thấy với tính tình của anh ta sẽ không làm vậy đâu."
Mộ Thiên Thanh im lặng không nói.
"Sau đó cũng có nhiều chuyện xảy ra, mình cảm thấy hai người cũng không hợp nhau. Mọi người đều nói môn đăng hộ đối, nhưng chuyện cô bé lọ lem cũng tồn tại đó, Thượng Quan Mộc, Tiêu Thần và Lãnh Tĩnh Hàn... ba người này không ai đơn giản cả, trước mắt mình không muốn dính dáng tới ba người này, chỉ muốn cuộc sống bình thản hạnh phúc, huống chi bây giờ cậu cũng không vui vẻ gì..."
"Mình..."
"Cậu hãy nghe mình nói hết!" Thẩm Duyệt Nhiên nói tiếp: "Thiên Thanh, chuyện tình cảm đúng là rất ly kỳ. Không phải cậu muốn thế nào là được thế đó, yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, thay vì bốn người khổ sở.. không bằng cậu đều cho mỗi người một cơ hội! Hoặc là buông tay hết tất cả, để bản thân được giải thoát, hoặc là... cậu nghiêm túc một lần nhìn xem, rốt cuộc trong lòng cậu đang muốn gì?"
Im lặng một lát Thẩm Duyệt Nhiên lại nói tiếp: "Ba người đàn ông này... đều yêu cậu, mặc kệ mục đích lúc đầu của họ là gì nhưng quan trọng là bây giờ. Bây giờ cậu rốt cuộc muốn cái gì, nếu cậu không muốn mỗi ngày phải bi thương thì hãy dũng cảm một lần đi!"
Mộ Thiên Thanh vốn không có khẩu vị gì, cũng buông dao nĩa trong tay nhìn người bạn ngày thường hay khùng khùng, nhưng hễ đụng chuyện lại vô cùng nghiêm túc."Tiểu Nhiên, mình là bạn gái của Thượng Quan Mộc..."
"Kết hôn cũng có thể ly hôn!" Thẩm Duyệt Nhiên không muốn cho Mộ Thiên Thanh trốn tránh nữa, "Nếu như không yêu Thượng Quan Mộc thì cuối cùng hai người cũng khổ sở thôi!"
"Thiên Thanh, có phải cậu vẫn nhớ chuyện hồi nhỏ với mặt trời nhỏ?" Thẩm Duyệt Nhiên nhìn dáng vẻ nhíu mày của Mộ Thiên Thanh mà nặng nề nói: "Đều là quá khứ rồi, nhớ cũng được, không cũng chả có gì. Bây giờ cậu thật sự vẫn cô chấp với sự rung động đầu đời với Tiêu Thần à?"
"Nhưng Tiểu..." Mộ Thiên Thanh rũ mắt, nhếch môi cười tự giễu, "Có lẽ thật sự như cậu nói, nhưng không biết tại sao mình lại không có cảm giác rung động và quen thuộc với Tiêu Thần, mà cái cảm giác đó chỉ xuất hiện trên người Lãnh Tĩnh Hàn. Cũng không biết mình có sai không, nhưng mình mới có ý với anh ta, nhưng..."
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, mấp máy môi nói: "Mình cảm thấy anh ấy mới là mặt trời nhỏ, cảm giác rất chắc chắn không sai, tuy rằng mọi người đều nói mình sai rồi..."
"Sao lại thế này?" Thẩm Duyệt Nhiên có chút ngạc nhiên.
Mộ Thiên Thanh nặng nề lắc đầu nói tiếp: "Lãnh Tĩnh Hàn nói chuyện trước kia làm là vì Tiêu Thần, tất cả đều bất đắc dĩ... nhưng hai người bọn họ không thể nào hợp lại gạt mình được, nhưng mình lại có cảm giác sai rồi... nếu như nói mình luôn nhớ về mặt trời nhỏ thì mình sẽ không bài xích Tiêu Thần, nhưng mình lại cảm nhận được cảm giác đó trên người Lãnh Tĩnh Hàn..."
Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, đối với chuyện thế này cô cũng không biết nói thế nào nữa, im lặng một lát cô ngước mắt nhìn Mộ Thiên Thanh nói: "Buông bỏ đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì. Hãy nghĩ kỹ xem, đừng để cuối cùng cả bốn người đều đau khổ... Chúng ta chỉ là những phụ nữ bình thường, không vĩ đại gì, chỉ muốn có một tình yêu đơn thuần! Chuyện của đám đàn ông chúng ta không cần xen vào, chỉ cần làm rõ tình cảm của mình là được..."
Mộ Thiên Thanh gật đầu cười khổ.
*
Tập đoàn Thiên Lân.
Lãnh Tĩnh Hàn vẻ mặt uể oải họp video với các cấp dưới, mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc rất nặng nề.
Lãnh Tĩnh Hàn ngồi trong phòng, thư ký ở bên ngoài cũng không khá hơn chút nào...
Hình Thiên đang gọi điện với Thẩm Duyệt Nhiên, nghe Thẩm Duyệt Nhiên nói tình hình của Mộ Thiên Thanh xong thì lén nói nhỏ: "Hai người bọn họ cần một chút gì đó..."
"Hình Thiên..." Thẩm Duyệt Nhiên im lặng một lúc rồi nói: "Anh cảm thấy tác hợp cho hai người họ là đúng sao?"
"Em không tin chồng mình à?" Hình Thiên than nhẹ.
"Em sợ cuối cùng người đau khổ là Thiên Thanh thôi..."
"Tin anh đi, chỉ khi họ bên nhau mọi người mới có thể vui vẻ. Nếu họ không bên nhau được thì sẽ có nhiều chuyện phát sinh..." Hình Thiên nặng nề nói.
Nếu như Mộ Thiên Thanh và đại ca đến với nhau, có lẽ thủ đoạn của đại ca sẽ nhẹ đi. Ít nhất là vì hạnh phúc và an toàn của Mộ Thiên Thanh, anh ấy sẽ không cho mình có chuyện...
Có lẽ anh làm vậy là sai lầm, nhưng anh không nghĩ ra được cách nào khác để đại ca bước ra được!
"Hình Thiên, quan hệ của anh và Lãnh thiếu tốt vậy, em hỏi anh, có phải anh có chuyện giấu em không?" Thẩm Duyệt Nhiên dò hỏi.
"Không có!" Hình Thiên nghiêm túc trả lời.
Thẩm Duyệt Nhiên cũng hơi tức giận với Hình Thiên, mới có kết hôn vài ngày, thậm chí hôn lễ cũng không có. Chỉ báo với người thân ở nước ngoài một tiếng, nhưng lúc cô quyết định ở bên cạnh anh thì sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới quan hệ của hai người.
"Em... muốn hỏi anh, có phải Lãnh thiếu là mặt trời nhỏ của Thiên Thanh không?" Thẩm Duyệt Nhiên ngập ngừng nói.
Hình Thiên nhíu mày hỏi: "Sao em lại hỏi như vậy?"
Thẩm Duyệt Nhiên vui mừng kể lại chuyện lúc sáng cho anh nghe, sau đó nói: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, anh chưa bao giờ kể chuyện của Lãnh thiếu cho em nghe, nhưng chuyện của anh ta em cũng có nghe... Anh cũng biết... Em thề, nếu hai người không muốn thì em sẽ không kể cho Thiên Thanh nghe. Anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc anh ta có phải là mặt trời nhỏ hay không?"
← Ch. 110 | Ch. 112 → |