Trong lòng ưu thương
← Ch.071 | Ch.073 → |
Cái gì gọi là làm cho người ta chán ghét?
Cái gì gọi là kỳ đà cản mũi?
Cái gì gọi là người kẹp ở giữa?
Hình Thiên cảm giác lúc này mình chính là như vậy, coi như có khó khăn đến bao nhiêu thì anh vẫn phải bày ra bộ mặt vô tội, làm như hoàn toàn không thấy được ánh mắt ghét bỏ như có như không của Đường Lam hơn nữa còn có ánh mắt lãnh đạm cảnh cáo của Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó còn phải vô cùng tự nhiên hưởng thụ "bữa ăn sáng, hơn nữa, phải ăn hết sức vui vẻ."
Hình Thiên đột nhiên đang suy nghĩ nếu như chút nữa thất nghiệp thì có nên tiến vào giới văn nghệ, giái trí gì gì đó hay không, không chừng những thứ giải thưởng này, giải thưởng kia, thảm đỏ này, thảm đỏ nọ... Đều là thiên hạ của anh Hình Thiên đấy?
"Lời giới thiệu của Đường tổng giám đốc quả nhiên không tệ, bữa ăn sáng này thật đúng là rất khác biệt." Hình Thiên gian xảo bưng một tách cà phê thơm nồng lên uống một hớp, gương mặt rất tán thưởng.
Mắt hạnh của Đường Lam giật nhẹ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mềm mại đáng yêu nhưng đáy mắt lại có ghét bỏ nhìn Hình Thiên nói: "Nếu đã vậy thì thư kí Hình cần phải ăn nhiều thêm một chút."
"Tôi cũng đang muốn như vậy..."Hình Thiên nhún nhún vai, thoải mái nói: "Nhưng mà lát nữa đã hẹn mấy anh em đi dã chiến, sợ ăn nhiều không chạy nổi đâu."
Nói xong anh bỏ một miếng chân giò hun khói vào trong miệng, sau đó Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhã uống cà phê, hỏi: "Tổng giám đốc có muốn đi cùng không?"
"Ừ." Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó lãnh đạm ngẩng đầu lên nhìn Đường Lam, bình tĩnh nói: "Buổi tối tôi phải tham gia một bữa tiệc, cô đi với tôi chứ?"
Vốn trong lòng Đường Lam đang mắng chửi Hình Thiên mấy trăm lần nhưng nghe thấy điều này thì đáy mắt lập tức sáng lên, trong lòng thoáng qua vui vẻ nói: "Được."
Hình Thiên âm thầm bĩu môi, từ chối cho ý kiến về chút ít tâm tư nhỏ mọn này của Đường Lam.
Đối với đại ca mà nói thì phụ nữ chỉ có hai loại, một loại là bạn trên giường, một loại là hợp tác làm việc, nhưng .... một người thì không có khả năng kiêm cả hai được.
Cho nên... cho dù Đường Lam cố gắng bao nhiêu, coi như cô ta muốn áp chế tình cảm của mình để đại ca giữ lại bên cạnh, chờ cơ hồi lâu ngày sinh tình... Vậy thì không thể nào rồi.
Năng lực của cô ta, tâm kế của cô ta... Từ lúc bắt đầu, đã định là không thể cùng đại ca tiến thêm một bước được.
Trên đường Hình Thiên lái xe đến bãi dã chiến, có mấy lần anh liếc mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn qua kính chiếu hậu, Lãnh Tĩnh Hàn đang dùng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc lãnh đạm không biết đang nhìn cái gì, chẳng qua trong con ngươi thấu hiểu, sâu như biển kia cất giấu ưu thương mà không ai biết được.
."Tin.." Điện thoại Lãnh Tĩnh Hàn truyền đến âm báo tin nhắn, anh lãnh đạm thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra mở tin nhắn lên, khi nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình điện thoại thì đôi mắt như chim ưng dần dần trở nên thâm thúy, khóe môi mỏng lộ ra nụ cười thản nhiên, chẳng qua nụ cười này thoáng qua một chút tà mị và hài lòng mà chính anh cũng không biết rõ.
Tắt điện thoại, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên trở nên nhu hòa hơn một chút, Hình Thiên lại liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, âm thầm suy đoán nội dung của tin nhắn kia.
Đến bãi dã chiến, Hình Thiên và Lãnh Tĩnh Hàn cùng đổi trang phục dã chiến.
Lãnh Tĩnh Hàn cởi ra bỏ tây trang vạn năm không đổi để thay một bồ đồ rằn ri, chân mang giày quân nhân, tay cầm súng lazer bước ra ngoài, lập tức khí thế cương quyết bị vẻ lạnh lùng hàng ngày che giấu hoàn toàn lộ ra.
Hình Thiên đã thay xong quần áo và chờ ở bên ngoài, đôi kính thường ngày anh anh dùng để che giấu chính mình cũng đã đổi thành một loại kinh đặc biệt, tay buông lỏng tùy ý cầm súng đi tới, khi nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn kiêu ngạo đứng ở nơi đó thì khóe miệng dần dần nở nụ cười.
Quá lâu, quá lâu rồi... khiến anh cũng dần dần quên đi vẻ cuồng ngạo và khát máu của đại ca năm đó.
"Đã lâu không chơi rồi... Không biết lần này ai có thể cướp được nhiều cờ nhất đây?" Hình Thiên không dịu dàng giống như trước, mà giống như có chút lưu manh nói.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc anh một cái, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ nụ cười nói: "Người thua sẽ phải quét dọn bãi."
"Ai, đại ca... Có thể xem như chưa nghe thấy gì không?" Hình Thiên vừa nghe thì vẻ mặt có chút đau khổ
"Thế nào... Sợ rồi?"
"Cắt." Hình Thiên bĩu môi: "Quét dọn thì quét... Em chỉ sợ đại ca thua nên không kịp tới buổi tiệc tối mà thôi."
"Biết vì sao tôi muốn Đường Lam đi theo tôi tới buổi tiệc tối không?" Lãnh Tĩnh Hàn cầm theo súng đi theo các nhân viên đã sớm chia thành hai đội đi tới bãi dã chiến.
Hình Thiên không trả lời, lại bày ra vẻ mặt khổ sở...
Ý của đại ca rất rõ ràng, chính là anh sẽ thua, trong lúc quét dọn sẽ không kịp đến buổi tiệc, Hình Thiên lầm bầm lầu bầu oán thầm rồi bĩu môi nói: "Nhiều năm rồi anh không luyện nữa, không chừng chính anh mới là người thua đây, hừ?"
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, đôi mắt như chim ưng cong lên, giống như đang tự lẩm bẩm mà nói: "Vốn tôi không quá mong chờ bữa tiệc này... Nhưng... Bây giờ lại cảm thấy có chút chờ mong đấy."
Môi mỏng cong cong, Lãnh Tĩnh Hàn như có thâm ý liếc nhìn Hình Thiên, sau đó ra hiệu rồi dẫn đầu đội ngũ của mình đi vào bãi dã chiến.
Hình Thiên hơi cau mày lại, nhìn bóng lưng Lãnh Tĩnh Hàn, hình như... anh đã hiểu ai là người gửi tin nhắn đó rồi.
Ánh mắt anh có chút phức tạp, than nhẹ một tiếng rồi cũng dẫn theo đội của mình tiến vào bãi dã chiến...
Cuộc tranh tài hồi hộp mà kích thích, mỗi người đều trút toàn bộ tinh lực vào đó, nhưng cuối cùng Lãnh Tĩnh Hàn vẫn là người thắng trận đấu, Hình Thiên bày ra dáng vẻ ai oán, âm thầm nghĩ: trừ anh Thần... Rốt cuộc trên thế giới này còn có người nào có thể đánh thắng đại ca hay không?
"Luyện thêm đi." Đáy mắt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn thoáng qua nụ cười sâu hơn, ném súng cho Hình Thiên, đôi tay đút ở trong túi quần rời khỏi bãi dã chiến.
Hình Thiên nhún vai một cái, bắt đầu phân chia quét dọn...
*
Mộ Thiên Thanh cảm giác mình đang bị ảnh hưởng bởi sự sai lệch múi giờ, cả người chóng mặt, nhìn khóe miệng đang nở cụ cười nhạt của Thượng Quan Mộc thì không khỏi cau mày hỏi: "Anh không mệt mỏi sao?"
"Quen rồi." Thượng Quan Mộc cười thản nhiên, thấy trên mặt Mộ Thiên Thanh mệt mỏi thì trong mắt lóe lên lo lắng nói: "Nếu như quá mệt mỏi thì không cần đi cũng được... giáo sư Smith là người sáng suốt, sẽ không để ý đâu."
"Em không sao, chẳng qua không quen giường nên ngủ không ngon mà thôi?" Mộ Thiên Thanh lắc đầu một cái: "Sẽ tốt ngay thôi."
Làm cảnh sát, rất nhiều lúc phải ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu trong mấy ngày liền, có thể sẽ không được ngủ, một chút mệt mỏi này đối với cô mà nói là hoàn toàn có thể bỏ qua.
Thượng Quan Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, biết rõ tính cách quật cường Mộ Thiên Thanh nên cũng không khuyên thêm gì nữa.
Newyork ban đêm là một thành phố đầy sức quyến rũ, là một trong mười thành phố lớn nhất trên thế giới, mỗi một chỗ ở đây đều mang hơi thở tài chính kinh tế.
Bữa tiệc của giáo sư Smith được tổ chức trong chính khuôn viên nhà ông, ông là giáo sư tâm lý học nổi tiếng nhất thế giớ nên vừa khiến người ta có ham muốn dò xét lại vừa mâu thuẫn sợ hãi vì ông sẽ hiểu rõ chính mình.
Bữa tiệc được tổ chức theo kiểu tiệc đứng, được tổ chức ở trong vườn hoa, cây cối được điểm xuyết bởi ánh đèn, ban nhạc đang diễn tấu một bài nhạc nhẹ nhàng êm ái, một số người nổi tiếng có danh vọng đang nâng cốc, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Smith là một ông lão hiền lành, khuôn mặt râu quai nón, bụng bự, vóc người cũng không phải là rất cao lớn, người như vậy... Rất khó làm cho người ta có thể tưởng tượng ông chỉ cần nhìn một động tác đơn giản, một ánh mắt là có thể thấu hiểu được tâm sự của mọi người.
Mộ Thiên Thanh mặc bộ một dạ phục màu hồng phấn lệch vai, bước chậm rãi cùng với Thượng Quan Mộc đến gần vườn hoa thì nhìn thấy được giáo sư tâm lý học Smith trong truyền thuyết, buổi hội thảo nghiên cứu về tâm lý học tội phạm lần này sẽ do ông chủ giảng.
"Thượng Quan..."Lúc Smith nhìn thấy Thượng Quan Mộc đến, đôi mắt đột nhiên sáng lên, sau khi chào hỏi những người bên cạnh một tiếng thì trực tiếp đến đón tiếp Thượng Quan Mộc, chẳng qua khi đến thì ông lại cười, quan sát Mộ Thiên Thanh một chút rồi mới nhìn Thượng Quan Mộc, dùng tiếng Anh nói: "Thật sự dẫn theo bạn gái tới đây? Xem ra... Tôi nghĩ là muốn bỏ người ta vào túi rồi..."
Thượng Quan Mộc nhướng mi mắt, cũng dùng tiếng Anh trả lời: "Đó là đương nhiên."
Bình thường giọng của Thượng Quan Mộc đã giống như tiếng Violin ưu nhã, giờ phút này dùng tiếng Anh thì lại càng thêm từ tính, cảm giác đó khiến người ta cảm thấy mềm mại như gió đêm thổi qua, giống như là một sự hưởng thụ.
Sau khi Thượng Quan Mộc liếc nhìn Mộ Thiên Thanh thì giới thiệu cô với giáo sư Smith: "Bạn gái của tôi, Mộ Thiên Thanh? Thiên Thanh... Đây là giáo sư Smith?"
"Chào cô, tôi thật sự rất vui mừng khi nhìn thấy cô?" Ánh mắt giáo sư Smith như có thâm ý nhìn Mộ Thiên Thanh, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nói, thuận thế đón lấy bàn tay của Mộ Thiên Thanh, ngón cái đặt trên mu bàn tay của cô, lịch sự hôn lên ngón cái của mình.
"Tôi cũng rất vui mừng khi nhìn thấy ông, giáo sư Smith?" Mộ Thiên Thanh cười đáp lễ, trong lòng lại hồi hộp mà không biết vì sao, cô cảm thấy ánh mắt giáo sư Smith giống như đang tìm tòi cô, khiến cô không thể che giấu mà hiện rõ trước mắt ông.
"Hi vọng buổi tiệc rượu tối hôm nay sẽ khiến cô vui vẻ?" Smith vẫn hết sức lịch sự, sau khi cười với Mộ Thiên Thanh thì nói với Thượng Quan Mộc mấy câu, sau đó lại đi đón tiếp các khách mời mới tới.
"Đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi... được không?" Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng hỏi thăm: "Anh đi lấy một ít thức ăn cho em lót bụng trước..."
Mộ Thiên Thanh gật đầu một cái, cô vẫn luôn không quen với loại tình huống như thế này.
"Đó là thói quen nghề nghiệp của Smith..."Thượng Quan Mộc mang bánh ngọt tới đặt ở trước mặt Mộ Thiên Thanh sau đó anh ngồi xuống bên cạnh: "Chẳng qua nếu quen biết lâu thì em sẽ phát hiện ông ấy là một ông già rất có ý tứ."
Thượng Quan Mộc nói xong, nhìn dáng vẻ sững sờ của Mộ Thiên Thanh thì cưng chìu lắc đầu: "Đồ ngốc?"
Mộ Thiên Thanh tức giận trợn mắt nhìn Thượng Quan Mộc một cái, bĩu môi nói: "Cảm giác ở chung với mấy người nghiên cứu tâm lý các anh thật đáng ghét, cảm giác... giống như mình là người vô hình ấy?"
"Anh cũng thật sự hy vọng em là người vô hình..."Thượng Quan Mộc nói xong, nhìn Mộ Thiên Thanh quay đầu lại nhìn anh, thâm tình mà nhu hòa nói: "Như vậy... Anh không cần phải suy đoán ưu thương trong lòng em là vì cái gì?"
Tay cầm nĩa của Mộ Thiên Thanh cứng lại, khóe miệng giật giật, ánh mắt mông lung nói: "Em... làm gì có ưu thương."
Khóe miệng Thượng Quan Mộc chậm rãi nâng lên, ý cười lan đến đáy mắt, Mộ Thiên Thanh nhìn thấy, đột nhiên giật mình, hiểu ra là mình lại bị đùa bỡn, lập tức cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ từng chữ: "Thượng...Quan...Mộc."
"Mặc dù anh biết tên anh không tệ, nhưng mà... Anh vẫn rất thích em gọi anh là Thượng Quan..."Thượng Quan Mộc nói xong, ánh mắt hơi trầm xuống, đang lúc Mộ Thiên Thanh mất hồn thì đặt một nụ hôn êm ái lên trán cô.
Thiên Thanh, nếu như có thể thì anh không muốn biết ưu thương trong lòng em là vì cái gì, mà chỉ muốn phần ưu thương đó biến mất đi, để trong lòng em... Chỉ còn có anh.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |