← Ch.08 | Ch.10 → |
Hứa Úy từ từ mở mắt ra, lại không có một chút dáng hoảng loạng nên có vì bị vạch trần bộ mặt giả bộ ngủ.
"Anh chỉ muốn biết... nếu gặp phải tình huống như thế này, có phải em cũng giống như lúc trước tới hôn anh đến tỉnh ngủ." Người nào đó khẽ nhếch đôi mắt anh tuấn, mím miệng cười.
"Tôi sẽ đến đánh cho anh tỉnh ngủ." An Hòa cắn răng nói: "Đứng lên, thay thuốc."
Hứa Úy nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn vâng lời đứng dậy, nhe hàm răng cười đến 'điên đảo chúng sinh': "Bác sĩ, xin ngài nhẹ tay một chút...."
Ngữ điệu đáng đánh đòn đó khiến cho An Hòa tức đến nghiến răng, tránh những địa điểm quan trọng, xem xét đúng vị trí, An Hòa hung ác ấn xuống.
"Hí..." Như ý nghe được âm thanh hít vào khí lạnh của người nào đó. An Hòa mặt mày cong cong, cười đến vô hại nói: "Ôi, thật ngại quá đội trưởng Hứa, trượt tay...." Nói xong lại thay bằng bộ mặt vô cùng chân thành: "Nếu không anh xem.... Tôi sẽ gọi hai y tá lúc nãy tới đây? các cô ấy rất dịu dàng... rất ôn nhu đấy!"
Hứa Úy nhếch đôi mày tuấn tú, con ngươi đen nhánh khóa chặt An Hòa nói: "Không sao.... Tôi bây giờ rất tốt, không cần đổi! Em khoan hãy nói, sức lực của em không bằng đám tiểu tử trong đội của tôi liều mạng, chúng ta thân mật a.... Hí.... . !"
Hứa Úy kêu đau giương mắt, vừa hay chống lại ánh mắt hung ác của người nào đó.
"Nói lời vô nghĩa nữa tôi sẽ khiến anh cả đời phải nán lại chỗ này!" An Hòa buông lời tàn nhẫn.
"Ôi! Lại đúng ý nguyện của anh!" Hứa Úy tiếp tục nói: "Tôi ước gì mỗi ngày đều được ở đây trông coi em! Ai cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện tranh giành em với tôi!"
Hứa Úy đang chờ An Hòa đáp trả, vừa ngẩng đầu đã thấy cô buông ánh mắt nhìn xuống.
Lông mi dài run lên nhè nhẹ, đôi mắt sáng rực như ngôi sao, mũi cao, miệng như quả đào mật, trên khuôn mặt tinh sảo trắng sứ dường như có chút khẩn trương căng thẳng.
"Hứa Úy."
5 năm sau, lần đầu tiên An Hòa gọi tên anh.
Hứa Úy không khỏi ngẩn ra, bộ dáng cười cợt, trêu đùa lúc đầu cũng dần biến mất.
"Chúng ta không có khả năng."
Trong nháy mắt quyết định nói ra lời tàn nhẫn này, An Hòa cảm thấy cổ họng mình đau như bị thiêu đốt.
Không để ý tới trái tim đang bị đè nén đến hít thở không thông, Hứa Úy thầm hít một hơi thật sâu, lúc mở miệng âm thanh lại trầm tĩnh mà chắc chắn: "Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Em chưa từng thử, sao lại biết chúng ta không có khả năng?"
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng hiển nhiên người nói cũng không thật sự muốn hỏi An Hòa. Hứa Úy chính là một người như vậy, bề ngoài có vẻ ung dung, nhởn nhơ, vênh váo, thực chất bên trong mang theo một trái tim kiên định mà cố chấp.
Anh không cần An Hòa trả lời lại, càng không có ý định tiếp nhận phản kháng của cô.
Nói như vậy là vì chủ ý của người đàn ông này so với bất kỳ ai đều không giống nhau.
Một khi anh đã nhận định, thì sẽ không cho cô có cơ hội lùi bước.
Về điểm này, 5 năm trước, An Hòa đã sớm nhận thức được rồi.
Không chỉ có như vậy, tại thời điểm ấy, hai người lại cố tình môn đăng hộ đối, người trẻ tuổi ở cùng nhau vốn là thuận theo chuyện 'nước chảy thành sông'.
Mà chuyện An Vũ lại xảy ra ngoài ý muốn.
"Điều tôi muốn nói, có thể nói với anh, cũng chỉ có một câu đó thôi." An Hòa nhanh tay thay Hứa Úy cố định lại thanh nẹp: "Thuốc thay xong rồi. Anh nghỉ ngơi đi." Dứt lời, cô liền thu thập xong mọi thứ định đi luôn.
"An Hòa, tạm thời bỏ qua không nói đến sự việc kia, em có thể hay không đừng dùng thái độ đối với quân địch mà dùng với tôi không?" Hứa Úy khẽ thở dài.
"Ở đây, anh là bệnh nhân, tôi là bác sĩ. Chúng ta không phải là kẻ địch, đương nhiên càng đừng nói là đồng đội. CHo nên, anh muốn tôi nên đối với anh như thế nào?" Tầm mắt AN Hòa nhẹ nhàng mà xẹt qua con ngươi đen của Hứa Úy, ngay sau đó, câu nói mang theo vài phần nghẹn ngào càng khiến cho trái tim Hứa Úy bỗng dưng bị nhéo một cái: "Huống chi.... Sự kiện kia, thật sự nói bỏ là có thể bỏ sao?"
Hứa Úy khẽ khép lại đôi mắt thâm sâu, đáy mắt tối đen như bóng đêm, bên trong, một mảnh sương mù bao quanh như cất giấu ngàn ngôn vạn ngữ.
Mà anh, lại không thể nói ra một chữ!
Sau đó, An Hòa cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi.
"Này này, cậu có thấy không thấy không? Rất đẹp trai...."
"Đúng vậy.... đúng vậy, trông mặt mũi người này so với anh chàng Thiếu tá đẹp trai cũng không kém bao nhiêu đâu! Nhìn có vẻ quan hệ giữa bọn họ hẳn là rất tốt!"
"Chỉ có điều, tôi thấy hình như anh ta hai sao một gạch, Trung tá sao?"
An Hòa vốn đang hồi nhớ lại lần gặp mặt không thoải mái mấy ngày hôm trước giữa mình và Hứa Úy, liền bắt gặp đám y tá đang nhao nhao trước cửa, tâm tình vốn đã không tốt nhất thời bùng nổ: "Ầm ĩ cái gì? Rảnh rỗi quá phải không! Lát nữa mà bị chủ nhiệm mắng tôi cũng không gánh chịu thay các cô đâu!"
Mấy y tá nhìn ra tâm trạng của An Hòa không tốt, cũng không dám đắc tội với 'Chị cả' của bệnh viện này, đánh mắt nhìn nhau ra hiệu, ỉu xìu tản ra ai lo việc nấy.
An Hòa lại tiếp tục phiền não chuyện ngày hôm đó, hoàn toàn không phát hiện ra trong phòng làm việc của mình từ lúc nào thì xuất hiện thêm một sĩ quan trẻ tuổi.
"Chậc chậc, cái miệng dẩu lên này....... Có thể treo được bình dầu rồi!"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, An Hòa ngạc nhiên giương mắt, sau khi nhìn rõ người tới là ai, không nói hai lời liền chào hỏi người ta bằng một chưởng.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |