← Ch.47 | Ch.49 → |
Tiếng ồn ào huyên náo líu ríu của nữ nhân làm ồn ào cả trên đường đi, Lưu hoàng hậu bị nhắc mãi cảm thấy phiền, biểu hiện trên mặt càng phiền muộn, lại chỉ có thể ở trong lòng không ngừng khinh bỉ nói:
"Thật là buồn cười, bản cung nhìn thấy ngược lại ngươi để bệ hạ trong lòng, nhưng không hẳn bệ hạ cũng để ngươi trong lòng đâu!"
Di chiêu viện muốn cùng mình làm bạn, cũng phải nhìn xem nàng ta có đủ tư cách hay không, còn có bản thân nàng có nguyện ý để nàng ta gia nhập đội ngũ hay không. Nàng ta ngược lại còn nghĩ thật đã quên thời gian nàng ta công khai bất kính với nàng và liên tiếp mạo phạm nàng sao?
Nếu đại não ngu ngốc của Di chiêu viện thực sự đã quên, nhưng còn có bản thân Lưu hoàng hậu thủy chung vẫn nhớ kỹ.
Ngay cả khi tính đến Lưu hoàng hậu không thích Huyên quý tần, nhưng nàng cũng không chán ghét nhiều như đối với Di chiêu viện. Tốt xấu gì người ta cũng là Huyên quý tần hiểu lễ nghĩa, ban ngày ban mặt, mắt nhìn luôn khiêm tốn nói không phản đối, mười phần thỏa mãn lòng hư vinh của Lưu hoàng hậu.
Di chiêu viện tự mình tự quyết định nói một đường, miệng đều khát khô cũng không thấy Lưu hoàng hậu đáp lại một tiếng, không khỏi có chút tức giận, nhưng nàng cũng không phải người không có não, vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười nói: "Hoàng hậu nương nương, vô luận là như thế nào, người cùng chúng nô tì đều là người nước Kỳ làm sao có thể kêu một người nước Ti... Nói dễ nghe một chút là người hòa thân mà đến đây, nếu lột một tầng da thịt đẹp kia, nàng ta không phải đi tới nước ta làm một nữ nô tì ti tiện sao? Người làm sao có thể coi nàng ta là được thánh tâm của hoàng đế, còn có thể mang hoàng tử có huyết mạch nước Kỳ? Người xem..."
"Đủ rồi! Con cháu hoàng thất há có thể để một phi tần nho nhỏ như người có thể nghị luận?!" Lưu hoàng hậu nghe nàng ta nói càng không có giới hạn, tức thì thấp giọng nổi giận nói. Dien.. dan.. le.. quy.. don
Nếu lời này để cho người khác nghe được, hai nước sao có thể quan hệ hòa hảo? Ngay cả khi nước Ti là một quốc gia nhỏ người dân yếu đuối, cũng không thể nào chịu nổi ngôn ngữ của một phi tử như thế.
Tuy nói nơi này là hậu cung trong hoàng cung nước Kỳ, nhưng tai vách mạch rừng khó mà phòng bị, cần phải cẩn thận hơn.
Chỉ cần lời này truyền vào lỗ tai hoàng đế bệ hạ, đó không phải là chuyện đơn giản giải thích là có thể xong chuyện, thân là phi tần mà nghị luận còn cháu hoàng gia, lời nói của Di chiêu viện phạm pháp không nói, ngay cả người nghe sợ cũng có tội.
Bất quá... Không thể không nói, lời Di chiêu viện có một chút đúng.
Huyên quý tần là người của nước Ti, đây là chuyện không thể thay đổi, hoàng đế bệ hạ sủng ái có thừa với nàng, cũng không thể làm cho toàn bộ người dân nước Kỳ, toàn bộ triều đình nước Kỳ không nhìn đến điểm này.
Cũng chỉ dựa vào một điểm này, sớm muộn Huyên quý tần cũng mất đi sự thịnh sủng của hoàng đế bệ hạ.
Lưu hoàng hậu giận dữ la mắng kéo lại hồn trí của Di chiêu viện đang nói nước miếng văng tung tóe, cũng biết rõ ràng mình nói quá đáng, ánh mắt nàng ta nhanh chóng chuyển chuyển, xát định xung quanh không có người dư thừa, nàng ta hạ người về phía bộ mặt tức giận của Lưu hoàng hậu, ngược lại thái độ rất nghiêm túc sợ hãi nhận sai: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, là nô tì nói sai."
"Di chiêu viện, thời gian tiến cung của ngươi không ngắn, còn không hiểu cái gì nên nói cái gì không nên nói sao? Nói nhiều tất mất mạng, cái này ngươi chẳng lẽ không hiểu sao?!"
Lưu hoàng hậu vẫn sắm vai là một hoàng hậu đoan trang ôn hòa, nàng rất ít khi nổi giận như vậy, bây giờ dùng giọng nói nặng như vậy. Điều này làm cho Di chiêu viện cảm thấy giật mình, nguyên lai bánh bao hoàng hậu cũng có bộ mặt uy nghiêm như vậy, ngược lại bộ dạng này có vài phần ý tứ của thân phận hoàng hậu.
"Vâng, là hoàng hậu nương nương dạy phải, nô tì biết sai." Lưu hoàng hậu càng thể hiện giống hoàng hậu, Di chiêu viện càng cảm thấy không thoải mái, nàng ta khẽ cắn môi, thấp giọng tiếp tục nhận sai. DĐLQĐ>com
Kỳ thực, nàng ta bất quá nhất thời quá say mê nói, ngoài miệng mất không chế, liền không cần suy nghĩ, cho Lưu hoàng hậu cơ hội để đạp cái đuôi của nàng ta, nàng ta đúng là không trưởng thành rồi.
Người như thế, không thích hợp ở trong hậu cung.
Lưu hoàng hậu cũng không có ý định ở dưới ánh mặt trời chói chan tốn miệng lưỡi nói chuyện với nàng ta, trực tiếp làm mặt lạnh cho nàng ta trở về.
Sau khi Di chiêu viện đi, Mộc Mơ tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay hơi nghiêng của nàng, nhẹ giọng nói: "Nương nương tiệc Hoa mẫu đơn ở ngự hoa viên bắt đầu mở."
"Ừ, vậy liền chuẩn bị đi." Lưu hoàng hậu không biết nhìn cái gì, tầm mắt phản phất ở một chỗ xa xôi.
Trà Huyên các.
Trầm Cẩn Huyên trực tiếp dẫn hai nàng ấy ngồi trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn đến Diệp phân nghi đang lắc quạt trong tay, không khỏi bật cười: "Diệp tỷ tỷ, mới thời tiết đầu tháng Tư, tỷ thế nào liền đong đưa cây quạt rồi?"
"Này, muội cũng không rõ ta sao, tội kỵ thời tiết nóng." Diệp phân nghi cảm thấy trọng điểm không phải cây quạt trên tay nàng, vì vậy không tha hỏi tiếp Trầm Cẩn Huyên: "Ngược lại muội nói mau, có chuyện gì?"
Uyển dung hoa có tính thận trọng lại phi thường mẫn cảm, nàng luôn cảm thấy hôm nay Trầm Cẩn Huyên không thích hợp, nàng ấy giống như không phải không vui, tinh thần cả người thoạt nhìn rất kém, mặt dù nàng ấy ngụy trang rất tốt, giống như là không có chuyện gì, nhưng nàng có thể vẫn nhận ra được. Lại nói ngay cả khi Trầm Cẩn Huyên mang thai, cũng không động một chút là lên giường nằm đi?
Tiếp nhận chén trà thơm ngon của Tràng Hoa đưa tới, Uyển dung hoa nhẹ nhàng thoáng một cái, cuối cũng không đưa đến môi nhấp, nàng đưa qua cho cung nữ thiếp thân Dương Qua: "Đúng vậy, muội nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chắc hẳn hai vị tỷ tỷ đều biết chuyện người nhà của muội đến nước Kỳ, thực không dám dấu giếm, vài ngày ta chưa bao giờ ra khỏi Trà Huyên các nửa bước, là đi ra ngoài cung, đi đến chỗ của bọn họ." Trầm Cẩn Huyên nhìn hai người cũng không có khuôn mặt kinh hãi, liền biết các nàng đã nhận ra, nàng dừng một chút, mới nói tiếp: " Chỉ là hai người chắc cũng biết buổi chiều phụ mẫu đệ đệ ta đến nước Kỳ gặp thích khách? Đêm đó ta cũng bị thương."
Nàng nói xong, nghiêng người sang, vết thương trên vai bại lộ dưới tầm mắt của Diệp phân nghi và Uyển Dung hoa, mơ hồ nhìn là một tia huyết sắc.
Lúc nãy Diệp phân nghi cùng Trầm Cẩn Huyên đều cùng ngồi xuống một lượt, nàng liếc mắt đã nhìn thấy màu hồng trên vãi không bình thương: "Nha! muội bị thương? Vậy còn đứa bé? Có sao không?"
Trầm Cẩn Huyên xoay người, miễng cưỡng cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, hài tử vô sự."
Đoan vương nước Ty bị đâm ở nước Kỳ, đúng là không phải bí mật, người dân đã truyền mấy ngày qua, nơi xảy ra còn có thế ngửi được mùi máu tanh, loại thuyết pháp này rất khoa trương nhưng cũng đủ để mọi người có thể biết lúc đó chảy rất nhiều máu.
Bất quá Trầm Cẩn Huyên có thể ra cung gặp mặt Đoan vương, này... Mấy ngày Huyên quý tần liên tiếp không lộ mặt, kỳ thực hai người đã to gan đoán khả năng nàng đã lặng lẽ xuất cung, ngược lại coi như là chiếm được sự thật.
Bởi vậy có thể thấy được, trình độ Hoàng đế bệ hạ sủng ái Huyên quý tần là chắc chắn rồi.
Bất quá đều này là thứ yếu, chủ yếu là Trầm Cẩn Huyên bị thương, hơn nữa còn là dưới tình huống mang thai, lòng Uyển dung hoa nhéo một cái, Diệp phân nghi cũng bị dọa giật mình.
Trầm Cẩn Huyên miễng cưỡng cười khiến cho trong lòng Diệp phân nghi thắt lại, chân mày cũng nhăn lại, nàng cầm tay Trầm Cẩn Huyên, mới phác giác cư nhiên hai tay rất lạnh lẽo.
Uyển Dung hoa cùng Trầm Cẩn Cẩn Huyên cách một khoảng ở giữa hai người là Diệp phân nghi, nàng tuy không cầm tay Trầm Cẩn Huyên, chỉ có thể dùng ánh mắt thân thiết, biết được cái thai vô sự, nàng nói: "Muội cùng hài tử đều không sao, vì sao muội..."Nói đến đây, Uyển Dung hoa ngưng nghẹn.
Hài tử cùng Trầm Cẩn Huyên đều không có chuyện, nhưng nàng lại có một dáng vẻ buồn bả thương tâm, đó chính là người nhà nàng đã xảy ra chuyện.
Trầm Cẩn Huyên chưa kịp đáp lại, Diệp phân nghi trước đã nói, nàng ấy chỉ kinh hô: "Tay muội tại sao lại lạnh như vậy?" Nói xong, nàng buông tay Trầm Cẩn Huyên, đưa đến trán, chạm vào: "Rất nóng, muội phát sốt rồi! Tràng Hoa, còn đứng đó làm gì, không nhanh đi gọi thái y?"
Tràng Hoa "A" một tiếng, cùng liếc nhìn Trầm Cẩn Huyên, bước nhanh đi ra ngoài.
Nàng nhớ, thái y bắt thai mạch cho chủ tử là Dương ngự y.
Phát sốt vừa phát hiện, để cho suy nghĩ của Uyển dung hoa chậm lại. Hiện tại các nàng chính là nhào vô quan tâm đến chuyện Trầm Cẩn Huyên phát sốt.
"Muội thật đúng là giỏi, biết rõ mang thai, thế nào lại sơ ý như vậy, phát sốt cũng không biết!" Uyển dung hoa đứng ở bên giường, nhìn Dương Qua cởi áo ngoài cho Trầm Cẩn Huyên, lộ ra trung y nhiễm máu, trong lòng lại cả kinh: "Thế nào lại chảy máu? Thuốc cầm máu ở nơi nào, Dương Qua ngươi mau nhìn xem sao hiện tại sao còn đang chảy máu?"
Diệp phân nghi đứng ở bên cạnh Uyển dung hoa, hai người đều cau mày.
Bên trong trung y từ vai đi xuống, sau vai một dải vải trắng lộ ra, nếu như luôn đổi dược, cũng sẽ không phát sinh tình huống vải trắng dính lên vết thương, Dương Qua sợ động tác quá lớn sẽ làm đau Quý tần nương nương, vì vậy đặc biệt cẩn thận, ngay cả hô hấp đều rất nhẹ, một chút vải được xốc lên, chân mày không tự chủ nhăn lại.
Nàng rõ ràng thấy mảnh vải kéo thịt đi ra.
Uyển dung hoa nhắm mắt quay đầu đi, Diệp phân nghi cầm tay nàng, trong lòng cũng trào dâng một mảnh thương tiếc.
Sau khi Dương ngự y chạy tới, kiểm tra vết thương cho Trầm Cẩn Huyên, da non mới lành lại bây giờ lại nứt ra, là động tác quá lớn làm ảnh hưởng đến vết thương.
Là bởi vì Trầm tiểu vương gia đi.
"Nương nương, mong rằng người giữ gìn sức khỏe, tiếp tục như thế, thương thế kia sẽ không dễ dàng khỏi hẳn." Dương ngự y một bên viết đơn thuốc, một bên nói.
Ngữ khí cùng vẻ mặt của ông đều rất bi thống. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Trầm Cẩn Huyên cắn răng nhịn đau, ngón tay cùng các đốt ngót tay đều trở nên trắng bệch, giữ gìn sức khỏe? Nàng thế nào giữ gìn sức khỏe được? Kia là đệ đệ của nàng, chỉ là một chút vết thương, đây là bởi vì nàng gây ra cho đệ đệ, giữ gìn sức khỏe thế nào đây?
Nàng cũng không biết sau này phải đối mặt với Trầm tiểu vương gia thế nào nữa.
Có lẽ sinh bệnh thì người càng yếu đuối, mũi Trầm Cẩn Huyên đau xót, nước mắt đã rơi xuống, đơn giản là mắt nàng hướng trong giường, cũng không có người nhìn thấy.
Móng tay chẳng biết lúc nào khảm vào trong da thịt, đau đớn bén nhọn để Trầm Cẩn Huyên mở mắt.
Nàng, làm sao có thể không hận?
Bất luận thế nào, nàng cũng muốn trả thù, nhất định phải trả thù Phó Dập. Trầm Cẩn Huyên quyết định, nhất định nàng sẽ để Phó Dập nếm thử tư vị đau khổ hai đời của nàng, muốn cho y đau lòng vì mất huyết mạch, muốn cho y thống khổ không thể tả, muốn cho tất cả hoài bão của y thất bại!
Khóe mắt có dịch thế ấm áp không ngừng trào ra, trái tim đau giống như bị người ta cắm kim vào vậy, đau đến nổi nàng muốn khóa thân thể lại, nhưng là nàng không thể, cho nên nàng chỉ có cắn răng nhịn xuống, cắn răng nhịn xuống...
Chỉ là vô luận có cắn răng mãnh mẽ nhẫn nại chịu đựng như thế nào đi nữa thì phẫn nộ cùng bi thống trong lòng vẫn mãnh mẽ bốc lên, đầu Trầm Cẩn Huyên ngập tràn hận ý không giảm, cả người đều muốn bốc cháy.
Uyển Dung hoa cùng Diệp phân nghi vừa nghe lời nói của Dương ngự y, đều cảm thấy tâm tình có chút trầm trọng.
Quả nhiên, quả nhiên người nhà của nàng đã xảy ra chuyện.
Khử trùng vết thương xong, Dương ngự ý lại viết thuốc giảm sốt, về phần phát sốt, ngược lại vấn đề cũng không lớn, chỉ cần cẩn thận đừng gặp lại, một khi lặp lại, như vậy rất nghiêm trọng.
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày một thân ~
← Ch. 47 | Ch. 49 → |