← Ch.43 | Ch.45 → |
Editor: Lạc Du.
Thu châm, Dương ngự y nói: "Vương phi, người yên tâm, tính mạng Tiểu vương gia cũng không có trở ngại gì, chỉ là..." Hắn nói, lại quay đầu nhìn Trầm Tiểu vương gia, hắn cần bệnh nhân trả lời để xát định lại lần cuối: "Tiểu vương gia người cảm thấy loại đau đớn trong mắt đã hết, cổ họng cũng không còn nóng rực nữa?"
Trầm tiểu vương gia dừng một chút, coi như là đang tỉ mỉ cảm thụ, cậu một lát sau mới khẽ gật đầu một cái.
Mắt không hề cảm thấy đau, đó là bởi vì độc đã phát huy tác dụng, cổ họng không hề nóng rát nữa, là bởi vì giọng nói trúng độc không nghiêm trọng, nhưng cũng bị nhiễm độc.
"Ai..." Dương ngự ý lắc đầu cảm thấy đau lòng, hắn quỳ trên mặt đất, đau lòng nói: "Vương phi, vi thân vô năng, sợ là mắt Tiểu vương gia sẽ không nhìn thấy nữa, tiếng nói... Sợ cũng gần như mất, cổ họng trúng độc tuy nhẹ, chỉ chờ vi thần chế giả dược ra, là khôi phục được, Vương phi, người bớt đauu buồn!"
Độc thêm vết thương cũ, Trầm tiểu vương gia không nhịn được, đã ngủ mê man rồi.
"Khoan đã... Mù?" Đoan vương phi cố nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nhi tử, khẽ cắn môi, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng đau đến tột đỉnh.
Tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, vì sao, vì sao lại muốn hại nhi tử của bà!
Bà run rẩy đứng lên, đi tới cửa thì va vào Đoan vương đang chạy tới, giống như là giống như không phát hiện trượng phu của mình, Đoan vương phi chỉ đi tới trước mặt Tiểu Thúy, nâng tay lên hai bạt tai rơi vào mặt nàng ta, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi, không chết tử tế được!"
Đoan vương vừa mới đi gặp một người, người kia là người ông phái tra chuyện ám sát, đêm nay ông mới trở về nước Kỳ, lời nói gần như là gần giống như Viêm Thành, chỉ có thể tra ra thích khách xuất phát từ nước Ti, đến cùng là ai phái tới tra xét cũng không tra ra người nào, kì thực đáp án giống như nét vẽ nghệ thuật, chỉ là trong lòng Đoan vương vẫn đang tồn tại hoài nghi.
Ông cho rằng chuyện này vẫn không được xem là chứng cứ, giữa lúc ông muốn phân phó người kia tiếp tục điều tra thêm một thời gian, đã có người đến nói cho ông biết: Vương gia, không tốt rồi, tiểu vương gia đã xảy ra chuyện!
Đoan vương nhanh chóng chạy về, liền nhìn thấy Đoan vương phi cực hận từ trong nhà đi ra, phu thê hai người chạm vào nhau, thê tử lại không thấy được đi thẳng trước mắt nha hoàn kia mà tát hai bạt tai, cái tát này là rất hung hăng.
"Ngươi, không chết tử tế được!"
Đây là Đoan vương nghe thê tử nói độc nhất một câu, trong lòng ông vừa kinh ngạc vừa khẩn trương, xoay mặt nhìn về phía Dương ngự y.
Nghe dương ngự y bẩm báo, thân hình to lớn của Đoan vương lung lăng không dễ dàng phát giác, chóp mũi của ông bắt đầu chua sót, nắm tay thật chặt thử nhấc chân, đợi ông xát định còn có thể đi tới, đi tới trước mắt thê tử ôm bà vào lòng.
"Dẫn đi, thẩm tra."
Thẩm tra ra hung thủ, thẩm tra ra chân tướng, thẩm tra ra, ông muốn giết người kia, lóc từng miếng thịt, báo thù cho nhi tử!
Nửa bên mặt của Tiểu Thúy bị phiếm sưng đến gần như hỏng, đột nhiên khanh khách cười lớn: "Vương gia, ngươi chẳng lẽ không biết ai đứng phía sau sao?" Nàng ta kì quái, thanh âm bén nhọn, ánh mắt của nàng ta sáng trong suốt, giống như là phát ra ánh sáng xanh biếc, tóc của nàng ta bị cái tát mà chật vật tản ra, khóe môi chạy máu đỏ tươi, nàng ta nói: "Là người ngài thuận phục! Là người ngài vì y bán mạng, giúp y chống giặc giành lấy thiên hạ, bảo hộ vùng đất biên cương của y!"
Tiểu Thúy nói đến chỗ này, vẻ mặt nhìn Đoan vương giống như đang nhìn một kẻ ngốc, nàng ta ngửi đầu cười lớn, rồi sau đó, hung hăng dùng lời nói như đao xuyên qua tim Đoan vương: "Ha ha... Ha ha ha... Vương gia, nhưng thật ra là ngài, là ngài hại nhi tử của ngài, ha ha ha ha... Buồn cười, thật buồn cười... Ha ha..."
Nàng ta vừa cười, vừa khóc.
Thân tình sao, đau lòng sao, yêu mến sao?
Nàng ta đều không có người để cho nàng ta trải qua, ngay cả phụ mẫu ruột nàng ta cũng không biết, dựa vào cái gì bọn họ lại có tất cả?
Tiểu Thúy hồi tưởng lại hai mươi mốt năm đã trải qua của bản thân, sinh ra liền bị bán đi, mười tuổi lần đầu tiên bị dưỡng phụ hãm hiếp, từ đó mỗi ngày đều bị dưỡng mẫu trách đánh, thẳng đến hai mươi tuổi thì bị bán vào trong cung, rồi lại bị một người khác dẫm nát ở dưới chân, nàng ta bị bọn thái giám coi như con rối mà thưởng thức tiết dục, là mục tiêu mà nhóm cung nữ cùng nhau hả giận.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Tiểu Thúy nhắm mặt lại, lại mở mắt ra nhìn Đoan Vương Phi đang vùi đầu vào trong ngực Đoan vương, chỉ có nữ nhân mỹ lệ đoan trang này, bởi vì mình lừa dối còn dùng lời ôn nhu nhuyễn ngữ, vì sao ngươi không phải là mẫu thân của ta?
Vương gia, ngươi phải tự trách khuyết điểm của mình thật tốt đi.
Vương Phi, ngươi phải thống hận trượng phu của mình thật tốt đi.
Trước khi chết Tiểu Thúy nghĩ đến một người, người kia tên là Phó Dập.
Là chính miệng Phó Dập phân phó cho nàng ta, nếu nhưng mà bị phát hiện, thì liều mạng tung gói dược này ra, thuốc này là dạng bột phấn, đi vào mắt người hoặc bị hít vào mũi, đều có thể lập tức làm cho người ta mù mất đi tiếng nói, độc tính rất mạnh.
Đã giết không chết, như thế thì hủy diệt là một lựa chọn tốt.
Đã không chiếm được, như thế thì hủy diệt đúng là lựa chọn tốt.
Tiểu Thúy nghĩ như thế, sau cùng một thoáng hô hấp liền ngừng hẳn.
Đoan vương cảm giác được, khi Tiểu Thúy nói ra 'Là người" cả người thê tử trong ngực ông run lên, sau đó bà ôm eo ông, khó khăn hỏi ông: "Chàng sẽ..." Lại là tiếng nghẹn ngào nói không ra lời.
"Ta sẽ." Ta sẽ báo thù.
Đêm đã khuya, ánh trăng treo cao trên trời, thanh lương mà bi thuơng.
Người không biết chuyện thì vô ưu vô lo.
Trong cung, Trà Huyên các.
Trầm Cẩn Huyên mang theo ưu thương không muốn có chút nhức đầu mất ngủ, bởi vì ngày mai Hoàng Đế bệ hạ phải rời kinh đi tới nơi vỡ đập, bọn họ sẽ xa nhau một thời gian lâu, nàng luyến tiếc hắn.
Cũng không biết chuyện của Tiểu Thúy xử lí như thế nào, có thuận lợi không?
Nếu như Tiểu Thúy thực chất là do Phó Dập phái tới, như thế phụ thân nàng sẽ không có lí do mà tiếp tục kiên trì nữa.
Buổi sáng, mới về cung Trầm Cẩn Huyên đã đau đến choáng váng, Hoàng Đế bệ hạ triệu Dương ngự y bắt mạch cho nàng, thai trong bụng an ổn, vết thương khép lại cũng rất bình thường, không có chuyện lớn gì, chỉ là nàng không thế chịu được đau đớn, nhưng mà việc này cũng không có biện pháp giải quyết, không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn.
Nhiều ngày như vậy, Trầm Cẩn Huyên đã xem Dương ngự y như người nhà, nàng bảo hắn đừng về nhà hắn trước, đi tới ngoại ô tư trạch đợi một hồi, để ngựa cái vạn nhất, dù sao mỗi ngày hắn đều ở trong cung, tư trạch, nhà hắn, là ba nơi mà hắn chạy qua chạy lại như vậy sẽ rất mệt.
Dương ngự y coi như là hiểu rõ tâm tư Hoàng Đế bệ hạ, lúc này bảo bối là Huyên quý tần, ở trong cung ai không kết bè kéo cảnh để lấy được tình yêu thương của đế vương?
Cung nữ thái giám có chủ tốt để hầu hạ là phúc, thái y có chủ tử tốt là có tiền đồ sáng lạng. Vì vậy, Dương ngự y không nói hai lời liền lĩnh mệnh, ra ngoài cung lập tức đi tới ngoại ô tư trạch, cũng bởi vậy, tài năng của hắn trước tiên phải trị liệu cho Trầm tiểu vương gia.
Sau khi Dương ngự y đi không lâu, Mục Diễm cũng trở về Sùng Đức điện, hắn và Lưu thừa tướng bàn bạc một chút chuyện bận rộn phứt tạp. Thẳng đến buổi tối, rất muộn, Trầm Cẩn Huyên đã rơi vào giấc ngủ, thì chợt cảm thấy, hắn trở về lần nữa.
"Bệ hạ."
Hai người đã có mấy buổi tối không ở cùng, nửa người Trầm Cẩn Huyên gần như nằm úp sấp trên ngực của Mục Diễm, nghiêng tai nghe nhịp tim của hắn, ngoan ngoãn để bàn tay hắn xoa lên mái tóc dài của nàng.
"Ừ?"
Một tay Mục Diễm đỡ đệm lót phía dưới cổ, để nâng cao đầu một chút, có thể thấy rõ bé con đang chớp mắt toát ra tia phong tình vạn chúng.
"Nô tì cảm thấy đã lâu không ngủ chung với bệ hạ, thật là hoài niệm, thật thoải mái..." Ngón tay Trầm Cẩn Huyên quấn quýt đảo quanh trung y rộng rãi trên người hắn, trong miệng bĩu môi lẩm bẩm: "Nhưng mà lại nghĩ đến đêm mai lại phải ngủ một mình, đã cảm thấy không tốt rồi... Nơi này."
Nàng nói, cằm ngước lên, ngón tay chạm lên ngực trái của Mục Diễm, lại tinh tế nói: "Bệ hạ, nô tì nhất định sẽ nhớ ngài, rất nhớ rất nhớ."
Mục Diễm từ trong khe hở lướt qua mái tóc dài đen nhánh nhu thuận của nàng, cảm giác thật tốt, lời dỗ ngon dỗ ngọt tiến vào trong lỗ tai, cảm giác rất tốt, ngay cả ngực bởi vì gương mặt nàng dán vào, cũng rất tốt.
Hắn hé mắt, thoạt nhìn phi thường hưởng thụ.
"Trẫm sẽ sớm trở về."
"Nhưng giúp dân tị nạn phải mất bao lâu?" Trầm Cẩn Huyên bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn hắn hỏi: "Bệ hạ sẽ không kịp về lúc nô tì sinh hài tử sao?"
Nhìn nàng mở to hai mắt, nước sóng lâng lâng, ánh nến chập chềnh càng làm trên người nàng thêm mềm mại, Mục Diễm dừng động tác xoa tóc nàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, cười nói: "Đứa ngốc, đến lúc đó trẫm nhất định sẽ cùng với nàng, chúng ta sẽ cùng đón chào hài tử tới, được không?"
"Ừ." Trầm Cẩn Huyên cười rộ lên lộ ra răng nhỏ: "Vậy bệ hạ thích nam hài hay nữ hài?" Nàng cũng không quên lời nói đêm qua của Trầm tiểu vương gia.
Mục Diễm nghe được vấn đề của nàng, vặn mi trầm mặc một lát không nói.
Hắn thật nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, hắn thậm chí phân tích mặt lời mặt hại mối quan hệ của nữ hài nam hài, cuối cùng lại không có được kết quả làm cho hắn hài lòng.
Trầm Cẩn Huyên nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn lâu lòng đều như muốn biến đổi, nàng hiểu được người trước mặt này, cũng sẽ không cảm thấy bất mãn với chuyện này, ngược lại, nàng còn nhân cơ hội này cảm thấy hạnh phúc.
Mục Diễm nghĩ như thế nào, đều không nghĩ ra nam hài tốt hơn hay nữ hài tốt hơn, ý nghĩ lóe lên, nghĩ đến nguyên nhân kia, chẳng lẽ phải dựa vào ý nghĩ của hắn để định nam hài hay nữ hài sao?
Thật là hồ đồ mới có thể để vấn đề này làm đau não.
"Nam hài hay nữ hài đều tốt, trẫm không chọn, đều thích." Hắn vẫn trả lời rất nghiêm túc, trên mặt hiếm thấy có vẻ mặt thành thật khờ khạo: "Nếu là nữ nhi, trẫm sẽ bảo vệ hai người các ngươi, nếu là nhi tử, trẫm sẽ cùng bé bảo vệ nàng, ừ... Nói như vậy, nhiều người bảo vệ ngược lại cũng không tệ, nhưng trẫm cũng rất tin tưởng năng lực bảo vệ mẫu tử hai người của trẫm... Ừ..."
Mục Diễm vòng quanh vòng quanh, lại muốn quấn mình vào.
Vừa mới mang thai, mà đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày một thân ~
← Ch. 43 | Ch. 45 → |