← Ch.25 | Ch.27 → |
Tần ma ma, ma ma chắc chứ?
Tần ma ma ở bên cạnh vui mừng lặp lại:
- Chắc chắn, lão nô không thể nhầm được. Lão nô tuy y thuật không dám nhận là cao siêu như thái y ở trong cung, nhưng so với đại phu ở ngoài không sai biệt lắm. Nương nương, lão nô chúc mừng nương nương.
Lưu Lạc Bình vươn tay che miệng, kìm nén tiếng nấc trong cổ họng, nước mắt nóng hổi cũng tràn ra, là nước mắt của vui sướng, thật may mắn, ông trời không đến mức bạc đãi nàng, thật may mắn. Lưu Lạc Bình vô cùng xúc động, tiếng khóc không kìm nén được.
Tần ma ma ở một bên không ngừng nói:
- Nương nương đừng khóc, đây là chuyện vui, không nên khóc, nếu khóc sẽ ảnh hưởng tới...
- Ta biết, ta biết, Tần ma ma, ta biết chứ, nhưng ta thực sự rất xúc động, ta chờ đợi tin này đã lâu lắm rồi...
Thục phi ngẩng đầu lên nhìn Tần ma ma bằng đôi mắt đẫm nước, đột nhiên nói:
- Tần ma ma, mẹ con không ở đây, con có thể ôm người một cái được không?
Tần ma ma ngạc nhiên, vội vàng xua tay:
- Nương nương, không được, như vậy không hợp với cung quy, có ai trông thấy sẽ không ổn.
- Không sao cả, trong này đều là người của Khương Lạc cung.
Lưu Lạc Bình ở trong lòng Tần ma ma, cảm thấy yên ổn hơn hẳn, Tần ma ma là vú nuôi của nàng, theo nàng từ khi nàng vừa mới lọt lòng, giống như người mẹ thứ hai của nàng vậy. Thời khắc này, nàng có điểm nhớ những năm tháng còn nhỏ, ở trong lòng mẹ, vô lo vô nghĩ, không lo lắng gì cả. Hiện tại, nàng cũng đã làm mẹ rồi.
Lưu Lạc Bình khóc hồi lâu mới bình ổn lại cảm xúc, quay đầu dặn dò Hoàng Ly và Tố Ngưng:
- Có lẽ ta không nói các ngươi cũng biết, nhưng ta vẫn phải nói, tin tức này, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Hoàng Ly và Tố Ngưng cung kính đáp:
- Vâng, thưa nương nương.
Thai nhi trong bụng nàng mới chỉ có một tháng, vẫn có thể tiếp tục che giấu, muộn nhất là có thể che giấu đến tháng thứ ba, đến lúc đó, tự nàng sẽ tìm ra cách để bảo vệ đứa bé này.
Khương Lạc cung len lỏi vui mừng, mà Viên Lan điện, không khí lại không vui mừng như vậy.
Thái y đang bắt mạch cho Tạ tần, không hiểu sao sắc mặt vô cùng ngưng trọng, bắt mạch hồi lâu mới dám thu tay, nhưng sắc mặt không hề tốt lên chút nào. Tạ tần cau mày nhìn thái y, sắc mặt thái y không tốt chút nào, chẳng lẽ thai nhi trong bụng nàng ta có vấn đề. Tạ tần nghĩ vậy, liền có điểm hoảng hốt, vội vàng hỏi:
- Thái y, thai nhi trong bụng ta giờ ra sao rồi?
Thái y lại chần chừ hồi lâu không đưa ra kết luận, sắc mặt Tạ tần càng không tốt, gấp gáp hỏi:
- Thái y, ngươi mau nói đi, còn do dự cái gì nữa, đứa bé có khỏe mạnh không?
Thái y hơi cúi mặt, vẫn là chậm rãi nói ra:
- Thứ cho thần vô năng, thần bắt mạch thế nhưng lại thấy nương nương có dấu hiệu mang thai giả, mạch tượng không thấy rõ.
Tạ tần nắm chặt tay, móng tay dài sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đau nhói, hai mắt Tạ tần như có lửa, nặng nề hỏi lại:
- Ngươi vừa nói gì.
Thái y biết dù mình nói gì cũng trở thành cái bao trút giận, chính là trầm mặc không lên tiếng. Tạ tần thấy biểu hiện đó của thái y, càng tức giận, thái y biểu hiện như vậy, có nghĩa là nàng ta không nghe nhầm phải không. Nhưng tại sao?! Tại sao lại như vậy?!
Thân thể Tạ tần nghiêng ngả lảo đảo, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt như không còn giọt máu, tay ôm bụng, một tay chống đỡ cơ thể. Tạ tần tái mặt nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình, trong lòng không ngừng lặp lại "không thể nào, không thể nào". Nàng ta mang thai con ba tháng, rõ ràng nàng ta có nôn nghén, cũng thèm ngủ, nàng ta còn trò chuyện với đứa con trong bụng mình, nàng ta mong chờ đứa bé ra đời từng ngày một, ngày nào cũng vỗ về bụng mình, còn chuẩn bị không ít y phục chờ đứa trẻ chào đời. Vậy mà... giờ lại nói... đứa bé của nàng ta vốn không hề tồn tại.
Tạ tần run rẩy nhìn thái y vẫn đang quỳ trên đất, cúi gằm mặt, khó nhọc hỏi:
- Thái y, ngươi có chắc chắn không?
Thái y vẫn cúi đầu như trước, chậm rãi nói:
- Tạm thời không chắc chắn, vì mạch tượng chập chờn, lúc có lúc không, lúc có cũng rất mỏng manh yếu ớt. Hoặc là trong bụng nương nương chỉ là một tử thai, hoặc là... vốn từ trước đến giờ nương nương không hề mang thai.
Dù là kết quả nào, đối với Tạ tần cũng không hề tốt đẹp, Tạ tần như suy sụp toàn bộ, sắc mặt trắng bệch, tay chân cũng bắt đầu run rẩy, cảm xúc cũng trở nên kích động. Nàng ta quay đầu nhìn thái y đang quỳ trên đất, hai mắt đục ngầu, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi lừa ta!!! Nhà ngươi lừa ta!!! Nhà ngươi là do ai mua chuộc đến lừa ta hả?! Là ai???
Tạ tần kích động đến mất lý trí, tiện tay lấy được một bình sứ nhỏ, liền ném mạnh về phía thái y, sau đó lại kích động hô:
- Ngươi cút, cút đi cho ta!!!
Thái y vội vàng thu dọn, chỉ tiếc sao không mọc cánh để bay ra khỏi Viên Lan điện này càng nhanh càng tốt, bắt mạch cho những phi tần trong cung, người chịu tội vĩnh viễn luôn là thái y bọn hắn. Tạ tần kích động vô cùng, nhìn thấy cung nữ thái giám đứng ở đây liền càng kích động, cũng hướng về phía họ quát lớn:
- Còn cả các ngươi nữa!!! Cút! Cút mau cho ta!
Cung nữ thái giám từ khi nghe thái y nói ra kết quả đã vô cùng lo sợ, nay lại thấy Tạ tần như mất lý trí, tức giận quát tháo, liền sợ hãi vô cùng, không ai bảo ai kéo đuôi nhau ra ngoài, chỉ để lại một mình Tạ tần trong điện.
Tạ tần như nổi điên đủ rồi, lại hốt hoảng dừng lại, mấp máy môi:
- Quên mất... thái y đã dặn... ta mang thai không thể kích động, không thể tức giận... sẽ ảnh hưởng đến thai nhi mất. Ta không được kích động.
Hai mắt đỏ ngầu của Tạ tần trở về trong trẻo như cũ, nhưng lại buồn bã và thê lương, giờ khắc này, Tạ tần dù có là người thế nào, độc ác hay lương thiện, thì cũng chỉ là một người mẹ mất đi đứa con của mình mà thôi.
Thái y bắt mạch cho Tạ tần là người của Tạ tần, Tạ tần dù quát tháo mắng mỏ, còn giận cá chém thớt, nhưng thái y đó không hề truyền ra tin tức Tạ tần mang thai giả, hoặc là mang tử thai, người trong Viên Lan điện có mặt lúc đó cũng đều là tâm phúc của Tạ tần, đều kín miệng. Nên giờ khắc này, người biết Tạ tần mang thai là giả, có Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thục phi.
Hoàng thượng và Hoàng hậu đã biết từ trước, mà Thục phi, là do có nhân mạch gài sẵn trong Viên Lan điện.
Thục phi đón nhận kết quả này, hơi sững sờ, sau đó ngẫm nghĩ lại lần hãm hại Lệ tần trước kia. Trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ đầy khiếp sợ, nếu như... nàng không đoán sai... vậy thì mọi việc lần đó là do Hoàng thượng sắp đặt, cốt chỉ để làm cho thế lực của Hoàng hậu lung lay. Thục phi có chút run rẩy với suy nghĩ đó của mình, nếu thực là như vậy, Hoàng thượng, từ bao giờ, người đã trở nên xa vời đối với thần thiếp như vậy? Hoàng thượng, ngài đã không còn là ngài trước kia nữa rồi. Ngài xử lý Hoàng hậu, cũng xử lý thế lực đứng sau lưng Hoàng hậu, có phải tiếp theo, người ngài xử lý đến, sẽ là thần thiếp hay không?
Lưu Lạc Bình ôm ngực, nghĩ đến suy nghĩ đó của mình, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến vô cùng. Liên hệ đến phương thuốc điều dưỡng thân thể kia, Lưu Lạc Bình lại càng cảm giác hốt hoảng, trước mắt bỗng chốc tối sầm lại.
Tố Ngưng sau khi bẩm báo tình báo từ nhân mạch của Viên Lan điện, thấy biểu cảm kỳ lạ của chủ tử, từ bình thản đến hốt hoảng, rồi từ hốt hoảng đến sợ hãi run rẩy, trong lòng lo lắng vô cùng. Cuối cùng lại thấy chủ tử ngất xỉu, trong lòng vội đến không nói nổi. Nhưng lúc này, Tố Ngưng thực sự không biết làm thế nào, nếu gọi thái y, chẳng phải sẽ lộ ra tin tức chủ tử mang thai hay sao? Chủ tử đã cực nhọc che giấu tin tức này, bảo hộ đứa bé như vậy, không thể để lộ ra.
Tố Ngưng tạm thời vội vàng đỡ chủ tử lên giường, lại ra ngoài nói với Hoàng Ly tình hình của chủ tử. Hai người tạm thời bàn bạc, liền trước hết để cho Tần ma ma xem xét.
Tần ma ma nghe được Hoàng Ly báo tin tức chủ tử ngất xỉu, trong lòng cũng lo lắng một hồi, vội vàng đi đến xem bệnh. May mắn, Tần ma ma bắt mạch xong, chỉ nói là nương nương bị kích động dẫn đến động thai, nhưng tình hình không nghiêm trọng, hiện tại đã ổn định. Sau này chú ý hơn là được.
Lưu Lạc Bình từ trong ánh mắt lo lắng của ba người tỉnh dậy, đại khái cũng đoán được tình trạng của mình, nhìn xung quanh không thấy thái y, nhìn về phía Hoàng Ly và Tố Ngưng bằng ánh mắt khen ngợi. Lại quay sang nhìn Tần ma ma, nhẹ giọng hỏi:
- Ma ma, thai nhi trong bụng con vẫn ổn thỏa cả chứ?
Tần ma ma thấy chủ tử tỉnh dậy, vui mừng đáp:
- Nương nương yên tâm, đứa bé đã ổn rồi. Nhưng nương nương từ sau phải tránh tình trạng kích động như vậy, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Lưu Lạc Bình nhẹ giọng đáp ứng:
- Được. Tạm thời ta muốn nghỉ ngơi. Lui cả đi.
Ba người lui ra, trong phòng chỉ còn một mình Lưu Lạc Bình. Lưu Lạc Bình ngửa đầu nhìn màn trướng, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Lưu Lạc Bình âm thầm nói trong lòng: "Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi".
Có lẽ, thời gian sắp tới, nàng sẽ thu lại mọi thứ, yên ổn ở trong Khương Lạc cung sinh hạ đứa bé này, mọi việc ở Hậu cung đều không quan tâm nữa. Nếu như suy nghĩ của nàng là thật, có lẽ ngay từ đầu Hoàng thượng cũng không mong muốn đứa bé này sinh ra. Một chút cũng không mong muốn.
Lưu Lạc Bình nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng của mình, nhỏ giọng thì thầm:
- Không sao cả, nếu phụ hoàng không cần con, mẫu phi sẽ yêu thương con nhiều hơn nữa, yêu thương con cả phần của phụ hoàng nữa.
Nàng sẽ bình an sinh ra đứa bé này, sẽ nuôi nấng nó thật tốt, sẽ trở thành một người mẹ tốt. Lưu Lạc Bình có chút mệt mỏi, liền chậm rãi thiếp đi.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |