← Ch.08 | Ch.10 → |
Ánh mắt nhìn theo, chỗ đó đã bị tra tấn đến ướt đẫm quyến rũ, hắn dùng ngón tay kéo khe thịt khép lại giấu giếm hạt hồng châu, lại nhẹ nhàng vân vê, làm cho cô bé con của hắn cả người run lên, lắc lư không ngừng, càng thể hiện thái độ phóng đãng tràn trề, càng châm lửa dục vọng của hắn lớn hơn thêm, bàn tay lại với tới phía trước nắm lấy bầu ngực tròn đầy mà xoa nắn, côn th*t dưới háng lại càng thô trướng hơn rất nhiều, cứng đến mức hơi đau đớn, hắn liền trực tiếp thúc vào cả cây, điên cuồng mãnh liệt cực điểm, cũng bất chấp chuyện gì khác, muốn tận hưởng thế nào thì cứ làm thế nấy.
Nước mắt Mộ Diên thấm vào trong gối, tư thế quỳ bò này khiến cô rất xấu hổ, giống hệt con chó vàng của thím cô ở khách điếm, bọn chúng cũng giao cấu theo kiểu như thế...
Cảnh tượng thật không dám nhìn, bây giờ cô lại bị Phó Hàn Sanh ép buộc phải như vậy, vểnh mông lên cao, hai chân mở rộng ra, để cho hắn ở phía sau đẩy tới, trong miệng liên tục rên rỉ, lúc trước đã từng bị hắn làm một lần, cơ thể vẫn còn mềm nhũn không có sức lực, bây giờ lại còn bị Phó Hàn Sanh dùng vật hung dữ kia đâm vào sâu hơn, chỉ là ngược lại cô không cảm thấy quá khó chịu, cũng không quá thích thú, không có ngứa ngáy, không có đau nhức, cảm giác chếnh choáng say sưa này, thật sự khó mà hình dung được.
Bị hắn va chạm không biết bao nhiêu lần, hai đùi đã run lên dữ dội, cuối cùng cô ngã xuống mặt đệm giường, nhưng bên hông lại có một cánh tay tráng kiện ôm lấy, vớt cô lên, tiếp tục nhếch mông cho người ta đưa đẩy...
Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, một vài cái bóng trắng của thiêu thân xoay xung quanh bóng đèn, tiếng phu canh đánh thanh la từ xa xa lọt vào trong tai, đã là giờ Sửu một khắc.
Mộ Diên cả người nhớp nháp, cúi đầu còn có thể thấy má trong đùi đang quỳ của mình có nước ướt đẫm chảy tràn lan, cô khóc lóc nghẹn ngào: "... ưm... a... Tam gia gạt em... ưm... đã qua giờ Sửu rồi..."
Phó Hàn Sanh cười khẽ, bóp cặp mông vểnh của cô: "... ừm... cho em ngay đây..."
Hắn đã nhận ra Mộ Diên mệt mỏi, không thể chịu đựng được nữa, dù sao cũng là đã lâu không hoan ái, chờ sau này khi đã quen thuộc hơn, thì còn có rất nhiều cơ hội, từ từ huấn luyện... nghĩ đến đây hắn liền cúi người xuống, vòm ngực mướt mồ hôi dán lên xương sống lưng cô, ôm lấy hai tay cô, năm ngón tay giao nhau, lại cắn cổ cô, dựng thẳng vòng eo bắt đầu tăng tốc va đập.
Mộ Diên cảm giác được hắn đã chọc tới chỗ thịt mềm nào đó trong cơ thể cô, cảm giác chua xót hơi đau này thật khó chịu, xương cốt trong cơ thể càng căng càng chặt, cuối cùng một sợi hồn phách cũng gần như cách xa cô mà đi, nóng bức, va chạm, ẩm ướt, co rút, một luồng chất lỏng căng tràn, cô không kịp suy nghĩ, chỉ có thể thét lên một tiếng, phụt phụt phun nước ra đầy trên mặt đệm... Cũng đúng vào lúc này, Phó Hàn Sanh gầm nhẹ một tiếng bên tai cô.
Chiếc giường nệm cao su cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại, chỉ còn hai người thở hổn hển, Phó Hàn Sanh thấy cổ cô bị mình cắn đến đỏ lên, liền dùng ngón tay vén mấy sợi tóc ẩm ướt, lại hết sức dịu dàng hôn hôn vào chỗ kia.
Mộ Diên tinh bì lực tẫn, cả người không khỏi đau nhức, khóe mắt long lanh chực khóc.
Lục Võ nghe thấy tiếng động trong phòng đã nhỏ đi, mới gõ gõ cửa: "Tam gia, Chu thiếu gia và Giang tiên sinh đang chờ ngài."
Thân mình bỗng chốc nhẹ hẫng, Mộ Diên cảm nhận được Phó Hàn Sanh đã rời khỏi người mình, tấm lưng hắn dày rộng khoẻ khoắn, trắng như ánh trăng, thong thả ung dung mặc áo dài vào.
Mộ Diên cho rằng hắn đi thật rồi, liền mệt mỏi xoay người dự định ngủ một lát, không ngờ chỉ phút chốc đã cảm thấy bàn tay lạnh băng, Phó Hàn Sanh đứng ở mép giường, dúi một cái hộp sắt vào trong tay cô, trên bề mặt viết mấy chữ tiếng nước ngoài, Mộ Diên biết đọc, là một hộp chocolate.
"Lát nữa người hầu tới đưa thuốc, phải uống hết không được chừa lại nhé."
Dứt lời, Phó Hàn Sanh liền xoay người đi ra cửa.
Chu Tử Khâm chọn một viên kẹo ngọt, che miệng lại ngáp dài ngáp vắn, Giang Viễn Cẩn thì đã uống đến bình trà Bích Loa Xuân thứ ba, nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội ở phòng bên cạnh đã biến mất, liền biết Phó Hàn Sanh đã xong việc.
"Ôi cuối cùng cũng kết thúc rồi, tôi nghe được mà thằng nhỏ cũng cứng lên." Chu Tử Khâm duỗi người, đứng dậy khỏi ghế mây, hoạt động một chút các cơ và xương bả vai đau nhức của mình.
"Đúng là con sói ba mươi vợ trẻ mười tám, đêm đêm sênh ca mộng hoài xuân." Giang Viễn Cẩn cũng nhếch khóe miệng, hài hước hút lấy một hớp trà đặc vực dậy tinh thần, đầu lưỡi đều là vị chua xót, ánh mắt trong tích tắc đã sáng ngời.
"Tuổi ta của tôi cũng chỉ mới hai mươi tám mà thôi, sao lại nói là ba mươi chứ?"
Bên ngoài phòng sách truyền tới một giọng nói, là Phó Hàn Sanh vừa cười nhạt vừa phản bác, chiếc áo dài màu xanh đen mờ ảo, vạt bằng, tay áo ngoài thêu thúy trúc Tô Châu, bước tới ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ mun khắc hoa.
"Được rồi tôi không nghiêm túc như anh, không nói lại anh." Giang Viễn Cẩn xua tay đặt tách trà xuống, trà đã qua bốn lần châm, bụng hơi ấm ách, thực sự không thể uống thêm nữa.
"Tối nay chắc cũng đã nghe góc tường đủ rồi nhỉ, Hàn Sanh, anh nửa đêm gọi chúng tôi đến đây là có chuyện gì?" Chu Tử Khâm hỏi, rồi cũng liền lập tức đứng dậy đóng cửa, buổi tối sương xuống, đứng ở trong phòng cũng đã cảm nhận được hơi gió lạnh.
Chiếc đèn thủy tinh năm màu trên bàn trong phòng sách, phát ra ánh sáng vàng.
Chân mày Phó Hàn Sanh hơi giãn ra, cầm lấy chung trà tử sa, lại dùng ấm trà bằng gỗ đàn tơ vàng vẽ hoa mai, rót một chung trà thơm ngát cho mình.
"Chuyện hoạt động kinh doanh của các kỹ viện, Chính phủ đã chỉ đạo rất rõ ràng, nhưng vẫn có không ít kỹ viện và nhà thổ âm thầm lén lút cấu kết với quan viên địa phương, thu phí bảo kê, hẻm yên hoa mai danh ẩn tích mấy năm trước cũng bắt đầu rục rịch làm lớn hơn, có lẽ sẽ còn tràn lan hơn so với nha phiến năm xưa, thêm vào việc A Diên cũng suýt nữa thì bị bọn họ hại chết, tôi muốn nhanh chóng quét sạch tệ nạn mại dâm ở đây."
Chu Tử Khâm đương nhiên không có ý kiến, anh ta buồn chán rảnh rỗi, đúng lúc không có việc gì làm.
Giang Viễn Cẩn vuốt ve bức họa sơn thủy trên tách trà, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: "Được thôi, chỉ là hiện giờ kỹ viện đã không thể so với cách đây ba năm nữa, Hoàng Kim Vinh thủ lĩnh Ngụy Hồng bang và trưởng phòng tuần bộ có qua lại với nhau, thế lực bang hội của bọn chúng cực kỳ to lớn, chính phủ dù có muốn thống trị, nhưng cơ sở của đám xã hội đen vẫn rất nghiêm trọng, Hàn Sanh, lần này chỉ sợ lực bất tòng tâm đấy."
Phó Hàn Sanh đương nhiên cũng hiểu chuyện thế lực của bang hội khống chế sở cảnh sát, cấu kết với quan viên chính phủ.
Vầng trăng bị áng mây vẩn đục làm cho ánh sáng trở nên yếu ớt, xuyên qua táng cây ngô đồng nước Pháp soi thành từng chiếc bóng loang lổ trên thảm trải sàn.
Phó Hàn Sanh gõ nhẹ lên chung trà, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, bỗng chốc mỉm cười, trong mắt có thâm ý khác: "Vậy sao? Cây đổ thì bầy khỉ tan, một người cũng sẽ không trốn thoát."
Lúc người hầu gõ cửa, đưa một chén thuốc Trung y đen nhánh vào phòng, Mộ Diên vẫn còn đang thất thần, một mùi vị cay đắng không cần nhấm nháp đã xông thẳng lên khoang mũi.
Sau khi ngước mắt mới phát hiện, đây là người hầu lúc nãy đã chăm sóc cô.
Mộ Diên kéo chăn che những vết đỏ trên cơ thể, lại nhận lấy thuốc, bóp mũi uống xong, ho nhẹ hai tiếng: "Khuya như vậy rồi còn phải đưa thuốc đến đây, vất vả cho cô rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Người hầu đáp lời một tiếng rồi lui ra ngoài.
Trung dược đắng đến nỗi sắp lấy mạng người uống, giống như nghẹn lại ở cổ họng, uống bao nhiêu nước trà cũng không cọ rửa đi được.
Mộ Diên mở hộp sắt, chọn một viên chocolate bọc đường gói trong vỏ kẹo màu vàng kim, ngậm trong miệng, vị thơm ngọt tỏa ra, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.
Bây giờ các loại kẹo chocolate như thế này rất đa dạng, cô còn nhớ lần đầu tiên mình ăn chocolate là vào mấy năm trước, khi còn đi học, là một vị tiểu thiếu gia nhà họ Phó tặng cho cô.
Lúc đó trường học là do một giáo sư tên là Trân Ni hợp tác với Phó lão gia mở ra, bọn họ muốn tuyên truyền văn hóa nước ngoài, vì thế đã nhận rất nhiều trẻ em vào học bắt đầu dạy lối sống và cách ứng xử của người Tây Dương, lấy tứ thư ngũ kinh làm chương trình học chính, tiếng nước ngoài là phụ.
Thím của Mộ Diên lúc đó ở kinh thành cũng được xem là danh môn vọng tộc, cũng đã được học không ít sách, tôn sùng nữ tử đa tài là đức, cho nên sau khi đưa cô đến Thượng Hải, đã cho cô vào trường Linh Viễn đọc sách.
Trường học là một ngôi nhà dạng tứ hợp viện rộng lớn, có lẽ chủ nhân đầu tiên của tứ hợp viện này rất thích hoa tử đằng, cho nên bên trong viện trồng rất nhiều loài hoa này màu tím, nhìn từ xa như một biển hoa tím rực rỡ.
Tháng tư hoa bay đầy trời với những cánh bướm hồ điệp lộng lẫy, Mộ Diên và đám trẻ con thích nhất là chơi bắt bướm, bướm bay nhanh vô cùng, cô một mình chạy vào hậu viện vốn rất ít người.
Hậu viện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một hồi kêu khóc vọng tới.
Gió lạnh gào thét thổi qua, Mộ Diên toàn thân nổi da gà, cô nhặt một hòn đá nhỏ trên cỏ ném về hướng cái bóng kia...
← Ch. 08 | Ch. 10 → |