Vay nóng Tinvay

Truyện:Ý Tưởng Không An Phận - Chương 053

Ý Tưởng Không An Phận
Trọn bộ 163 chương
Chương 053
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Khương Thời Niệm cảm thấy lạ lẫm, ngạc nhiên và rối bời về phản ứng ngày càng vượt quá dự liệu của mình. Buổi tối hôn lễ lần trước, cô không quá thạo, lại chịu cú sốc quá lớn, rất nhiều ấn tượng về bản thân đều rất mơ hồ.

Cô chỉ nhớ rõ nhất cử nhất động của Thẩm Diên Phi, thân thể vẫn khắc ghi những làn sóng được anh ban cho khi đó, nhưng thật ra cô cũng không rõ cụ thể cô đã đáp lại thế nào, làm ra bao nhiêu phản ứng trong vô thức.

Loại cảm giác này của hiện tại giống như sâu trong cô có ẩn giấu một cái vòi nước đáng sợ, đang từ từ vặn ra mà chính cô cũng không phát hiện ra. Từ sự thâm ngấm của mấy lần ôm hôn trước đó có thể cố ý bỏ qua, đến lúc nhỏ giọt dần dần thuận lợi và phóng đại thì đã bắt đầu không ngăn cản được nữa.

Khương Thời Niệm bị câu nói của Thẩm Diên Phi vạch trần, biết cô không giấu được nữa, những dấu vết kia đều bày ra đó một cách rõ ràng, không chối bỏ được.

Cô căng thẳng nhích lên khép lại, nhưng bởi vì vị trí cô đang ngồi bị anh cản lại mà trong lúc chen chúc lại càng lệch khỏi quỹ đạo.

Ánh nước tích tụ nơi khóe mắt của Khương Thời Niệm, cô cắn răng, cảm thấy rất khó chịu.

Loại phản ứng này, có phải là không được tốt cho lắm hay không? Vừa sợ hãi run rẩy như trước, không dám đột phá, cần anh phải bận tâm dẫn dắt, nhưng vừa bị trêu chọc một chút đã dễ dàng lọt lưới. Nếu như cô cứ tiếp tục như vậy, trong mắt Thẩm Diên Phi, có phải cô rất giả tạo hay không.

Nhìn qua có vẻ rụt rè, bảo thủ, trên thực tế thì lại phóng đãng sa đọa.

Những lời Diệp Uyển từng nói trước kia, quá nhiều từ khó nghe chói tai, đều văng vẳng bên tai như ma chướng, đâm vào trên thân người đang mang quần áo xộc xệch là cô đây.

Hai tay Khương Thời Niệm khoác lên bả vai của Thẩm Diên Phi, ấn chặt vào trong, cô nhìn thẳng vào anh, con ngươi đỏ như trong suốt, bị một tầng nước mắt xấu hổ lẫn phẫn nộ bao bọc, cô nhẫn nhịn hết mực, kiên trì nói: "Em... Làm bẩn quần của anh rồi, ngày mai em sẽ..."

Lời nói sau đó đột nhiên trở nên mơ hồ, cô bị anh vuốt ve hai má rồi hôn xuống.

Đôi môi được sự dịu dàng bao bọc, không có sự đòi hỏi như cuồng phong bão tố, Thẩm Diên Phi ôm cả người cô, ôm chặt trong lòng. Anh nhẹ nhàng đè cô xuống, để cô ngồi trên đùi anh càng vững vàng hơn.

Bàn tay nóng bỏng của anh men theo sống lưng cô, trấn an: "Niệm Niệm, không phải nước trong bồn tắm, là do anh làm. Em không cần phải xấu hổ, đây chỉ là phản ứng bình thường, bởi vì em muốn, không chán ghét, bị khêu gợi, nên em mới thành ra như vậy."

"Cái này thì tính là làm bẩn cái gì chứ, không phải là minh chứng cho việc vợ của anh hài lòng với anh hay sao?" Anh cúi đầu khẽ mỉm cười, nói: "Hơn nữa, bộ quần áo này được mua sau khi kết hôn, là tài sản chung của hai vợ chồng, em vò nó thành cái gì cũng được."

Khương Thời Niệm giật mình, cánh môi bị anh ma sát mãi mà không biết chán.

Lòng bàn tay của Thẩm Diên Phi nóng bỏng, ôm lấy cô như thiêu đốt, cô nhịn không được mà suy nghĩ lung tung. Cô như xả giận mà cắn nhẹ anh một cái, trong lòng cô biết rằng, anh đang kéo cô về phía ánh sáng.

Cảm giác mất mặt không xác định kia bị anh vạch trần, chuyển hóa thành sự thẹn thùng xấu hổ tràn ngập trong lòng, không có chỗ hóa giải.

Khương Thời Niệm nhìn Thẩm Diên Phi còn giả bộ cấm dục như vậy, bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh, thật ra lại khiến cô thành ra như thế, vừa tràn lan vừa phập phồng cảm xúc, quá không công bằng.

Cô nhất thời xúc động, giơ tay kéo cổ áo sơ mi của anh ra, nghĩ rằng, dù sao quần của anh cũng đã bị làm hỏng rồi, thêm một chút nữa cũng chẳng khác biệt gì, không bằng cứ làm loạn cả người anh, không cần thanh tỉnh như vậy, dễ khiến cô động lòng.

Đầu ngón tay Khương Thời Niệm run rẩy không thôi, cô cởi khuy áo của anh, cởi mãi không ra bèn dứt ra. Yết hầu anh chuyển động, không những phản kháng, mà còn rất phối hợp nâng cằm dung túng cô, thuận tiện cho động tác của cô.

Cô túm lấy vạt áo của anh, nhìn thấy lồng ngực đang phập phồng dưới ánh đèn của anh. Cô nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, khiến cho nó nhăn lại, bàn tay lại tiếp tục mò xuống khuy áo kim loại hình vuông, thế nhưng cô lại dừng lại, không dám nhúc nhích nữa.

Cô cúi đầu, hơi thở ra nóng như muốn bốc cháy.

Hóa ra anh cũng không lạnh nhạt như vậy.

Chỉ là lúc trước giấu trong bóng tối, bây giờ nhìn thẳng mới phát hiện ra nó rõ ràng biết bao, cô mới cảm thấy hốt hoảng.

Lúc này, cô lại mơ màng nghĩ, chỗ tối của Thẩm Diên Phi cũng đã đến trình độ này, ấy vậy mà trên mặt anh còn có thể "làm" cô gió êm sóng lặng, ổn định. Tâm tư anh đúng là quá sâu, một giọt nước cũng không lọt, để cho người ta vừa đặt chân bước vào là chỉ có thể rơi xuống.

Sự gan dạ nhất thời của Khương Thời Niệm, vào khoảnh khắc chứng kiến sự uy hiếp đích thực, đã tiêu hao sạch sành sanh, bất giác, cảm giác lo lắng ầm ầm dâng cao.

Cô sững sờ, cổ họng khô khốc khó tả, hơi nước trong suốt lơ lửng giữa không trung như ngưng tụ thành thực thể, từng hạt từng hạt nổ bùng bên tai cô.

Lá phổi phập phồng hỗn loạn, cổ họng nóng hổi, làn da cô ngứa ngáy, nghiêm trọng đến mức đau nhói, có cái gì đó liên tục xé rách rồi lại va chạm, vừa chạm vào là sẽ phát nổ ngay.

Đường nét nghiêng của khuôn mặt Thẩm Diên Phi chìm trong bóng tối dưới ánh đèn, biểu cảm của anh đều trở thành bí mật không thể dò xét.

Hơi thở của Khương Thời Niệm bị bóp nghẹt, từng tiếng từng tiếng gấp gáp siết chặt, mi mắt treo sương mù, co lại cùng với cô.

Thần kinh khẩn trương đến mức vừa chạm vào đã sắp gãy nát.

Thẩm Diên Phi bỗng nhiên nghiêng người, ôm cô đứng lên bên sofa, mục tiêu rõ ràng đi về phía phòng ngủ, không nói một lời đặt cô lên giường đè vào gối, hổ khẩu (1) kề vào cổ cô, cúi đầu xuống hôn sâu.

Dường như Thẩm Diên Phi khắc chế, có chừng mực trên sofa đã biến mất trong nháy mắt. Trong lúc vô tình, cô đụng phải chiếc mặt nạ bình tĩnh của anh, anh không cần ngụy trang nữa, vạch trần nhu cầu mạnh mẽ nhất của lòng mình.

Áo sơ mi bị xé ra, dễ dàng rơi xuống, nhiệt độ cơ thể nung chín cả đôi môi tê dại của cô, lụa trắng quá yếu, càng không chịu nổi một kích, bị nắm thành một đống nhăn nhúm, chất đống bên gối.

Đèn bàn đã tắt, trong phòng ngủ không có nguồn sáng nào khác, ánh đèn màu vàng ấm từ phòng khách nhỏ len qua không đủ để chiếu sáng, ngược lại còn làm cho ngọn lửa càng bốc lên cao hơn.

Chiếc khuy áo bằng kim loại đã rơi xuống đất trong lúc cọ xát, vang lên một tiếng "Pực".

Khương Thời Niệm chấn động co rúm lại, cô ngửa cổ lên, hơi nghẹn ngào, huyết sắc lấp đầy ổ xương quai xanh, tiếp tục lan rộng ra bốn phía.

Xương sườn mỏng manh bị tiếng vang lớn nơi trái tim đập vào.

Quả anh đào chín quá mức, bánh gạo nếp tuyết trắng cũng không còn là hình dạng như cũ nữa.

Nguồn nước bị khuấy động một cách không nhẹ không nặng, văng tung tóe lên tay.

Khương Thời Niệm tự cho là đã làm công tác chuẩn bị rất tốt, phá vỡ gông cùm, dũng khí bất khuất, đến giờ khắc chân chính dẫn binh tới chân thành này rồi mới cảm thấy vẫn sợ hãi như cũ.

Cô ghét mình không có can đảm, lại không ngừng suy nghĩ trong lòng, cô cũng vừa mới đột phá nụ hôn từ hai ngày trước, đang liều mạng mở rộng, nhưng dù sao thì bước đệm cũng quá ngắn, sự hồi hộp quá độ không phải là dễ dàng tiêu tan như vậy được.

Bây giờ cô đã cảm giác được rõ ràng, cô hơi co giật, dòng nước chật chội chỉ còn lại một con đường hẹp, muốn đột phá thì chắc là sẽ không tránh khỏi việc bị thương.

Khương Thời Niệm lặp đi lặp lại động tác hít thở sâu, muốn mình mau chóng trở nên thư giãn, đợi lát nữa đừng có chảy máu quá nhiều, trông có vẻ khủng bố.

Cô gắt gao túm chặt bên gối, đầu lưỡi đã bị cắn rách, thời gian phảng phất như ngưng kết lại vài giây, chuyện mà cô tưởng tượng lại không hề xảy ra. Đột nhiên, cô bị cạy mở khoang miệng, Thẩm Diên Phi hôn vào, vuốt ve vết rách mới mẻ của cô.

Giọng nói của anh rất trầm và nhỏ, không thể nghe ra được tâm trạng, từng câu từng chữ được nói ra một cách chậm rãi mà nặng nề: "Vợ ơi, anh quên mất là ở đây không có bao rồi."

Khương Thời Niệm sửng sốt, cô cũng đã quên, vốn là khách sạn homestay trước đây có chuẩn bị, lúc ấy cô thấy còn rất ngượng ngùng, bây giờ chuyển đến nhà dân đứng đắn, cần phải chuẩn bị trước.

Thật ra hôm nay là sự cố đột ngột.

Suy nghĩ của cô hỗn loạn, giọng mũi dày đặc đứt quãng trong lúc mông lung đối mặt với ánh mắt đen nhánh khiếp người của Thẩm Diên Phi.

Cô không muốn lâm trận chạy trốn, không muốn nói một đằng làm một nẻo.

Khương Thời Niệm không quản được trạng thái hiện tại của mình là gì nữa, có thể bị thương hay không cũng không quan trọng, cô vươn tay ôm lấy anh, ngoan ngoãn nói một cách không được mạch lạc cho lắm: "Không sao... Em, em có thể uống thuốc sau khi làm xong, anh không cần... Không cần phải lo."

Cô nói xong, trong không khí như có thứ gì đó trở nên yên tĩnh, ngưng đọng lại đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Không nhớ rõ đã qua bao lâu, Thẩm Diên Phi cúi người ôm cô vào lòng, trân trọng ôm lấy, nằm nghiêng trên gối, đau lòng mà vùi sâu, nhưng sự cháy bỏng của anh cũng không hề che giấu, mặt đối mặt với cô.

Thẩm Diên Phi nói: "Để em đối mặt, đưa ra yêu cầu với anh, nói cho anh biết là em muốn, không phải là ép buộc em phải chạy kịp tiến độ, cái gì cũng phải hoàn thành trong vòng một hai ngày."

Mái tóc của Khương Thời Niệm ướt đẫm mồ hôi, nói không thành câu: "Không phải bị ép, là do em tự nguyện, em muốn."

Thẩm Diên Phi đỡ lấy gáy của cô, hôn lên chóp mũi cô: "Nhưng anh còn không muốn cầm thú đến mức để cho vợ của mình uống thuốc tránh thai. Khương Thời Niệm, em phải để cho chính mình được thoải mái thì anh mới có thể thoải mái được."  

Nghe ra ý định hôm nay anh phải tạm thời kêu dừng, không có ý định làm đến cùng, trong lòng Khương Thời Niệm dâng trào cảm giác tự trách và mất mát, cảm thấy mình làm không được tốt, làm cho hứng thú của anh bị quấy rầy.

Đồng thời, giống như giáo viên tạm thời tuyên bố hủy bỏ kỳ thi, cả người đột nhiên trở nên thư giãn, kết quả là dòng nước bị cản trở cũng một lần nữa thoải mái chảy ra, trơn tuột một cách khó nói thành lời.

Sự hưởng thụ thuần túy trên giác quan đều đang hồi sinh, trận áp lực cấp bách nhất kia bị Thẩm Diên Phi cẩn thận vén qua.

Trong lòng Khương Thời Niệm bỗng nhiên buông lỏng, dường như hết thảy đều không còn đáng sợ nữa. Cô cảm thấy mình lại bước qua một ngưỡng cửa mới, chờ tối mai lại đến thời khắc quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không ngây ngô như thế này.

Thẩm Diên Phi vẫn chưa nguôi đi, vẫn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy.

Anh lại định nhấc chăn lên, có lẽ là muốn đi phòng tắm để xử lý.

Khương Thời Niệm vùi đầu vào, sắp siết chặt ga trải giường đến nỗi rách luôn. Cô khéo léo thoát ra khỏi tầm kiểm soát của anh, trượt vào sâu trong chăn.

Trước đó, anh đã làm chuyện ấy cho cô, cô cũng không có gì là không thể làm được cả.

Nhưng còn chưa tới gần mục tiêu, cô đã bị Thẩm Diên Phi xách về, siết chặt trong khuỷu tay, anh bóp gáy cô, hỏi: "Em đã lớn rồi có phải không, cái gì cũng dám làm rồi."

Khương Thời Niệm dựa vào hõm vai của anh, buồn bực nói: "Em không muốn anh khó chịu."

Hơi thở của anh nóng dọa người, Khương Thời Niệm nhịn không được giãy giụa, còn muốn đẩy gông cùm của anh ra, lại đi thử một lần nữa.

Nhưng mà trong lúc đan xen lẫn nhau, cô không hề chuẩn bị, cả người bỗng cứng đờ, ý thức được cái gì, máu đột nhiên điên cuồng dâng trào, không dám động nữa.

Sau khi tiếng vang kinh người trong tai qua đi, chỉ còn lại tiếng nhiễu trắng được phóng đại, kéo dài vô hạn.

Trong hẻm núi sâu cất giấu nguồn nước duy nhất có thể cứu người, dòng nước chảy xiết, chiếc tàu cao lớn bị cháy to vô tình đụng tới, lướt qua trước nguồn nước, tàu thuyền không tùy tiện xông vào. Vì để giảm bớt nhiệt độ cao, chỉ lặp đi lặp lại dọc theo mép ngoài, nương theo hai bên núi trắng như sứ, hưởng một chút nước tràn ra ngoài, miễn cưỡng hạ nhiệt.

Dầu sôi đổ xuống, bao trùm lên Khương Thời Niệm từ đầu đến chân, cô mặt đỏ tai hồng, bám vào bả vai của Thẩm Diên Phi, ánh mắt có hơi mất tập trung.

Anh cúi xuống bên cổ cô, ấn chân cô, ép giữ thật chặt.

Khương Thời Niệm mơ màng dựa trên vai anh, mặc cho mình mất khống chế.

Thủy triều vô hình đang dần trào lên bờ theo từng nhịp điệu của anh.

Bỗng nhiên mưa như trút nước.

Dường như thời gian trôi qua quá lâu, thế giới bị ấn nút tạm dừng mới dần dần tìm lại được thanh âm, cô nghe thấy anh trầm thấp thì thào: "Vợ à, nhạy cảm đến mức này, đến khi đi thật sự làm tới bước cuối cùng rồi, em phải làm sao đây?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-163)