← Ch.018 | Ch.020 → |
Đột nhiên, Khương Thời Niệm đứng lại, quay người nhìn thẳng vào anh ta, nghiêm túc hỏi: "Thương Thụy, có phải anh nghe Kiều Từ Nguyệt nói Thẩm Diên Phi giúp tôi giải quyết chuyện trong Đài truyền hình, không làm lơ tôi nên anh mới luống cuống đến gặp tôi như thế này không? Nhưng mà, anh nói mấy lời này với tôi thì sao nữa?"
Thương Thụy bất ngờ, một sự rét lạnh đổ từ trên đỉnh đầu của anh ta xuống, mà thì thào hỏi lại: "Thì sao nữa?"
Anh ta đã giải thích hết rồi, thì cô hỏi "thì sao nữa" là sao?
Vài cọng tuyết bị gió thổi vướng trên lông mi cong vút của Khương Thời Niệm, cô nói từng câu từng chữ thật rõ ràng: "Anh định nói rằng anh đang cố ý làm tôi ghét anh, dù anh biết rõ tôi sẽ đau lòng, nhưng nó sẽ làm thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của anh à? Còn mấy câu chuyện anh nói ra trước mặt bạn anh, tôi chỉ là một chủ đề để giúp đỡ dệt nên câu chuyện một cậu chủ nhà họ Thương đấy sao?"
Cô ưỡn ngực, nghênh ngang, gạt bỏ hết quá khứ, dứt khoát nói: "Thương Thụy ơi là Thương Thụy, anh làm ơn tỉnh lại hộ tôi đi, chúng ta đã không thể nào ở bên nhau từ lâu lắm rồi."
Anh ta mở to mắt ngạc nhiên nhìn gương mặt Khương Thời Niệm, tay của anh ta siết chặt khẽ run lên, vật sở hữu anh ta nghĩ chắc chắn có được, giờ phút này nổ tung ra, đâm thẳng vào trái tim của anh ta.
Khương Thời Niệm hờ hững tránh anh ta, để anh ta đứng im tại chỗ, bước chân cộc cộc rời khỏi góc tường người khác không nhìn thấy. Cô lập tức nhìn thấy chiếc xe của Thẩm Diên Phi, đột nhiên cô cảm giác một luồng nhiệt từ phía sau tiến lên bao phủ lấy bản thân.
Cô dự cảm được nguy hiểm, không quay đầu lại mà vội vàng bước nhanh về trước hai bước.
Trên mặt đất bên cạnh tòa nhà của Đài truyền hình có lát vài viên gạch đá màu sắc rực rỡ để trang trí, thời tiết bình thường sẽ không sao nhưng khi có tuyết đắp lên rồi, sẽ rất dễ bị trượt chân.
Đế giày của Khương Thời Niệm mất thăng bằng, lúc cô định giữ thăng bằng thì bóng người đi từ xa đến gần, chỉ vài bước anh đã đứng trước mặt cô, cô chỉ cần nhìn nhìn thoáng qua ống quần được ủi phẳng phiu, cũng biết đó là Thẩm Diên Phi.
Cô sợ anh thật, nhưng do tôn trọng mới sợ, nhưng giờ phút này cô lại có cảm giác muốn ỷ lại vào anh đến mức khó hiểu, khi cô thấy anh, đáy lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng ngay khi cô thả lỏng, lập tức mất kiểm soát cơ thể của mình.
Khương Thời Niệm hối hận mím môi, vươn tay ra muốn kéo lấy vạt áo của Thẩm Diên Phi để mượn lực khỏi ngã sấp mặt.
Anh đã nhanh hơn một bước, dễ dàng đỡ lấy cô thuận tiện vươn tay, nhẹ nhàng đặt phía sau lưng, đẩy mạnh chút đã có thể dễ dàng ôm cô vào lồng ngực của mình.
Chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, mặt của Khương Thời Niệm đã áp vào lồng ngực của Thẩm Diên Phi, mà cô còn đang căng thẳng, vội vàng vươn hai tay ra ôm lấy eo của anh. Cuối cùng, cô cố gắng lắm mới bình tĩnh lại, rút tay về nhưng cổ tay cô đã bị anh giữ lại.
Thẩm Diên Phi cầm tay của cô, nâng cánh tay của cô lên ngang hông vòng qua eo mình, rồi cúi đầu nhìn lông mi đang run rẩy của cô, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu em muốn mượn sức, phải mượn cho đủ, lỡ như em ngã vào ngực của anh nữa thì đó không phải là trách nhiệm của anh đâu đấy nhá!"
Lỗ tai của Khương Thời Niệm đỏ ửng lên, không biết cô đang áy náy hay là ngại ngùng.
Cô hít một ngụm khí rồi vội vàng buông anh ra, muốn đứng thẳng lại.
Nhưng cô vừa mới động đậy một xíu đã bị Thẩm Diên Phi không nói không rằng ôm lại, anh nâng mắt lên nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Thương Thụy.
Đúng lúc này Hứa Nhiên đã đi đến, nghiêm mặt cản anh ta lại.
Đáy mắt của Thẩm Diên Phi nhìn bình tĩnh như gió êm biển lặng nhưng giọng nói của anh lại đầy u ám hỏi: "Bà Thẩm, Thương Thụy còn ở đằng sau em, em muốn để anh ta nghĩ rằng anh ta còn có cơ hội theo đuổi với bản thân mình đó hả?"
Cô chần chừ, không phải cô nghĩ cho Thương Thụy có cơ hội quay lại với mình, mà cô đang nghĩ có nên lợi dụng Thẩm Diên Phi để làm Thương Thụy chết hy vọng hay không.
Nhưng cô không biết mỗi một giây mình im lặng và do dự, lại như đang cầm một con dao vô hình đâm nát trái tim của Thẩm Diên Phi.
Khương Thời Niệm nghe Thương Thụy nói Hứa Nhiên tránh ra, cô nhắm mắt cố gắng làm trái lương tâm một lần, cô dùng hết sức dũng cảm từ khi cha sinh mẹ đẻ ra ôm lấy eo của Thẩm Diên Phi, cẩn thận che đi một chút khoảng cách giữa hai người, cái trán yếu ớt chống lên vai anh nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Cô chủ động như thế để cho Thương Thụy nhìn tận mắt mà bỏ đi hy vọng của anh ta.
Thẩm Diên Phi không cử động, hỏi lại: "Cùng nhau về à?"
Lòng bàn tay của Khương Thời Niệm nóng hổi, đổ đầy mồ hôi, cô nhớ anh nói mình thích nghe cô gọi thế nào, lập tức nuốt nước miếng, dùng giọng nhẹ nhất thốt ra khỏi trong cuống họng khô cạn của mình: "... Tam Ca, về nhà thôi."
Cuối cùng Thẩm Diên Phi cũng đồng ý, Khương Thời Niệm đang định rời khỏi người anh, đột nhiên cô cảm thấy anh cúi người xuống, rồi đặt tay sau đầu gối của cô, bế cô lên.
Anh bế cô đi vào xe.
Lời nói Khương Thời Niệm muốn thốt ra khỏi miệng đã bị sự bối rối của cô ép nuốt xuống, máu của cô bắt đầu tích tụ hết lên mặt, rồi nhanh chóng bốc hết ra đỉnh đầu.
Cô vô thức nắm lấy chất vải cao cấp trên vai áo của Thẩm Diên Phi, sợ người ta nhìn thấy mình trong hình ảnh này. Nhưng thoáng chốc cô lại phát hiện ra chỗ góc tòa nhà này trong thời tiết trời đổ tuyết lớn lại có rất ít người qua lại. Thêm vào đó, Hứa Nhiên đậu xe ở gần ven đường nên anh chỉ cần đi vài bước có thể đến nơi.
Khương Thời Niệm nghĩ vô số cách để mình bình tĩnh lại, đợi khi cô vào xe ngồi rồi mới vuốt vuốt hai lỗ tai của mình, vội vàng rụt vào trong để nhường ghế cho Thẩm Diên Phi.
Sau khi Thẩm Diên Phi ngồi xuống, tiếng cửa xe đóng lại vang lên một cái "rầm", nhưng Hứa Nhiên vẫn chưa lên xe nên xe chưa chạy, Thương Thụy đang điên loạn đuổi theo, vỗ vào cửa sổ xe.
Trong xe bầu không khí cũng đông lại, căng thẳng hết sức.
Thẩm Diên Phi thuận tay lấy một túi văn kiện trong chỗ ngồi của mình, bình thản mở ra, rút một cái thiệp mời được thiết kế cực kỳ xinh đẹp, hạ xuống cửa sổ xe.
Khi bốn mắt đã nhìn vào nhau rồi, yết hầu của Thương Thụy như bị chặn lại không nói lên lời, khóe mắt anh ta ứa ra một tia máu đỏ sẫm.
Anh ta khom người, nhìn chăm chú vào Khương Thời Niệm qua cửa sổ xe đang mở.
Thẩm Diên Phi lại ngồi thẳng, nghiêm túc cầm thiệp mời nhét vào túi áo vest trước ngực Thương Thụy, mỉm cười lờ mờ nói: "Thương tổng, ngày hai mươi tháng sau, mừng anh đến tham gia đám cưới của vợ chồng tôi!"
Sau đó, cửa sổ xe kéo lên, chiếc Maybach bắt đầu rồ ga, cố tình chậm rãi chạy ngang qua trước mắt Thương Thụy.
Bánh xe xoáy trên tuyết tạo thành màn sương mù, lúc này Thương Thụy nhìn xe khuất bóng mới rút thiệp mời ra khỏi túi áo ra, tay run rẩy làm rơi xuống đất, thiếp mời rơi xuống trên nền tuyết sạch sẽ mở bung ra.
Trên thiệp ghi rõ cái tên.
Chồng Thẩm Diên Phi.
Còn vị trí vợ lại cố ý để chỗ trống cho Thẩm Diên Phi viết.
..."Vợ yêu Khương Thời Niệm."
- --
Lúc họ quay về Vọng Nguyệt Loan, bầu trời đã đen thui, khi dì giúp việc biết Thẩm tổng trở về đã nấu trước một bàn đầy món ăn phong phú. Suốt chặng đường, Khương Thời Niệm không nói gì, chỉ cùng đi với Thẩm Diên Phi đến phòng ăn.
Anh cởi áo ngoài ra, chỉ mặc áo sơ mi, tay áo mở cục, tùy tiện xắn lên để lộ cánh tay thon dài nhiều động mạch, xương cổ tay của anh hơi nhô lên, trông khá là sắc bén và hung dữ.
Khương Thời Niệm âm thầm thở dài, cô cảm thấy vấn để của mình với bạn trai cũ đã gây phiền cho Thẩm tổng, hại anh phải sốt ruột. Cô nhớ lúc đó Hứa Nhiên nói, anh vẫn chưa ăn cơm, càng khiến cô băn khoăn hơn.
Khương Thời Niệm thấy Thẩm Diên Phi không động chạm đến chén trước mặt, mấy món đồ ăn trên bàn đã sắp nguội cả rồi, nên cô nhếch môi cướp lấy chén của anh, rồi gắp từng món đồ ăn vào trong chén mới sượng sượng dỗ dành: "Anh... Anh đừng xem tài liệu nữa, ăn trước đi."
Thẩm Diên Phi nhìn cô, khóe môi cong lên một xíu, hỏi: "Em đang định dỗ anh đó hả?"
... Hành động của cô rõ ràng như thế à?
Thẩm Diên Phi bỏ máy tính bảng xuống, cầm lấy chén trong tay cô, nhìn gương mặt của cô đã xanh xao, lại hờ hững nói: "Hay là em bỏ đồ ăn cho anh, chỉ muốn trả ơn chuyện em kéo phiền phức cho anh thế?"
Khương Thời Niệm hận không thể vùi đầu xuống đất, mạch suy nghĩ của ông chủ Thẩm thật sự rất nhạy, đúng là khó đối phó mà.
Trước cô đứng cạnh xe đã nhờ anh giúp cô giải quyết chuyện trong Đài truyền hình đã phiền phức rồi, bây giờ thêm chuyện Thương Thụy, sao cô có thể làm như không thấy được đây.
Huống hồ gì, những yêu cầu vào trao đổi này đều do cô tự chủ động nói, hoàn toàn không phải ý của ông chủ Thẩm.
Cho tới giờ, sao cô có thể lại viện lý do bỏ cuộc nửa đường chứ?
Khương Thời Niệm cúi đầu, im lặng ăn cơm, nhanh chóng đâm thủng một lỗ trong chén, cô không thấy ánh mắt của Thẩm Diên Phi luôn nhìn chăm chú vào mình chưa từng rời đi, chỗ vết thương sâu nhất trong đáy mắt lại xuất hiện thêm cái mới, chồng chất lên vết thương cũ không thể phân biệt được.
Sau bữa cơm tối, Khương Thời Niệm nghĩ Thẩm Diên Phi còn công việc, nên không muốn quấy rầy anh, lập tức im lặng lên lầu đi vào phòng mình.
Nhưng khi cô đi được vài bước, lại cảm giác có bước chân phía sau chậm chậm đi theo cô.
Cô biết là Thẩm Diên Phi, cô đoán căn phòng của anh có thể cùng hướng với phòng của mình, hoặc chỉ cùng đường, nên cô không để ý tiếp tục đi phía trước đến khi dừng lại trước cửa phòng mình.
Tốc độ của Khương Thời Niệm nắm tay vặn cửa chậm lại, cô liếc mắt thấy Thẩm Diên Phi vẫn đang tiếp tục đi đến gần mình, cô nghĩ phòng ngủ của anh xa hơn phòng mình nên đành đứng sát vào cửa để chừa cho anh con đường rộng rãi đi qua.
Nhưng cô không ngờ, Thẩm Diên Phi đến chỗ cô đã dừng lại không đi nữa.
Khương Thời Niệm mơ hồ cảm nhận được sống lưng của cô đóng băng khi bị ánh mắt anh lướt qua, nhiệt độ từ từ dâng lên, tay cô vô thức nắm chặt nắm cửa, đẩy cửa ra đi vào trong vừa nói: "Anh... Nghỉ sớm đi."
Cửa phòng của cô vừa mở ra một khe nhỏ, người đứng phía sau từ từ đến gần cô.
Khương Thời Niệm nhanh chóng theo quán tính lùi ra sau một bước, nghĩ tranh thủ lúc cửa mở rộng đi vào, nhưng đột nhện năm ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng giữ phần gáy của cô lại.
Lòng bàn tay của Thẩm Diên Phi chỉ với cách da cô một lớp tóc dài mềm mại.
Anh mơn trớn làn da của cô, như đang thể hiện toàn bộ sự nhẫn nhịn của bản thân với vô số các sợi dây thần kinh nhạy cảm đang kêu gào ở trong cơ thể.
Sau đó, Thẩm Diên Phi khom người xuống, mùi hương lạnh và sạch sẽ như bao phủ lấy cơ thể của cô.
Anh đẩy rộng cửa phòng cô ra, từ tốn ghé vào tai cô thì thầm: "Hình như anh chưa từng nói rằng, anh muốn chia phòng ngủ với vợ mình."
← Ch. 018 | Ch. 020 → |