Đại kết cục - Thượng (3)
← Ch.149 | Ch.151 → |
Editor: Taiga Sae
Triệu phu nhân còn đang nói chưa dừng, Triệu Thi Mộng đã nhanh chóng xoay người đi về hướng hậu viện, nàng cố gắng giữ tư thế đi thoạt nhìn giống bình thường, mới trải qua lần đầu tiên, nàng thật sự rất khó chịu.
Triệu Kỳ Nghị ý bảo Triệu phu nhân theo sau hỏi thăm một chút, rồi mới chắp tay nói với nam tử bên ngựa: "Làm phiền Hà thị vệ đưa tiểu nữ về, Triệu mỗ vô cùng cảm kích, không biết tại sao tiểu nữ lại ngồi kiệu Hiên vương phủ trở về?"
"Hôm nay Triệu nhị tiểu thư đi cùng Vương gia và trắc phi nhà ta, cùng nhau nói chuyện vô cùng vui vẻ, thấy sắc trời đã tối, trắc phi mới sai tại hạ đưa Triệu nhị tiểu thư về, chuyện chỉ có vậy, tại hạ xin cáo từ."
Triệu Kỳ Nghị đầy mơ hồ, Mộng nhi và Hiên vương cùng nhau nói chuyện vui vẻ? Trong Hiên vương phủ rốt cuộc có âm mưu gì?
Triệu Thi Mộng trở về phòng lập tức đóng kỹ cửa phòng, nàng thấp thỏm bất an gỡ khăn che mặt xuống, sau khi thấy hình ảnh trong gương, nàng không khống chế được nội tâm tàn nhẫn, vừa muốn gạt bỏ tất cả đồ vật trên bàn trang điểm xuống, nàng đột nhiên thu tay lại.
Không còn vẻ đơn thuần của tiểu nữ nhân, thời khắc này trái tim nàng đã hoàn toàn bị bóng tối hận thù bao phủ, khuôn mặt nhăn nhó căm hận, lại thêm hai cánh môi sung tấy dị thường làm cho nàng càng giống với ác ma Địa ngục xuất hiện, xấu xí đáng sợ khó coi.
"Mộ Dung Tiểu Tiểu! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Nghe được tiếng gõ cửa của Triệu phu nhân, nàng giận dữ hét: "Nói với mọi người ta đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói!"
...
Nam Cung Nguyệt Bân đi ra ngoài lướt qua Dạ Nguyệt Ly, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái mà lập tức rời đi.
Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, cười lạnh không nói, mặc dù Nam Cung Nguyệt Bân cũng coi là quân tử, nhưng trong lòng hắn cũng không cảm kích, chẳng qua là hắn sẽ giữ đúng lời hứa trả ơn thay nha đầu, nếu sau này tên kia vẫn không chịu buông tay, đừng trách hắn lòng dạ độc ác.
Đứng bên ngoài một lúc, đợi sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu trong xương phòng ổn định lại cảm xúc, Dạ Nguyệt Ly mới bước vào.
...
Sáng sớm hôm sau, Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi kiệu êm trở về biệt viện Ly vương, cho đến lúc hắn đặt nàng lên giường, nàng vẫn nằm trong ngực hắn chưa từng tỉnh lại, phụ nữ có thai thích ngủ, hôm nay hắn đã được trải nghiệm.
Bên trong biệt viện Ly vương xuất hiện một vị khách hiếm thấy.
"Dạ Nguyệt Ly, nữ nhân của ngươi hạ độc khiến ái phi của Bổn vương bị sung miệng, ngươi tính làm sao bây giờ!?" Nam Cung Nguyệt Hiên không kiềm chế được tức giận nhìn nam tử đang thản nhiên ngồi uống trà bàn bên cạnh.
Dạ Nguyệt Ly cũng không ngẩng đầu lên nhíu mày, trong đầu nhanh chóng nhớ lại chuyện Mộ Dung Tiểu Tiểu kể hôm qua hình như có đề cập đến một chuyện như vậy, không phải là xuân dược sao, làm sao lại biến thành độc dược rồi?
"Có biết nguyên nhân không." Dạ Nguyệt Ly liếc mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương hỏi chuyện hôm qua.
"Phu nhân nói là... Nói là... Nữ nhân kia... miệng thúi quá... Người nhất thời không kiềm chế được nên... nên..." Tức Mặc Tuyết Dương cúi thấp đầu, ấp úng nói, nhìn thân thể run run như là sợ hãi, kì thực Tức Mặc Tuyết Dương đang vất vả nhịn cười.
"Khinh người quá đáng!" Nam Cung Nguyệt Hiên gầm lên.
"Người đâu, đưa mười mỹ nhân đến Hiên vương phủ, nhớ kỹ, nhất định không được chọn người có miệng thúi!" Dạ Nguyệt Ly vung tay lên ra lệnh."Ngươi! Ngươi có ý gì!" Nam Cung Nguyệt Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hiên vương không hài lòng? Vậy thì sở thích của Hiên vương cũng thật quá đặc biệt rồi." Dạ Nguyệt Ly vẻ mặt không dám tin.
"Ngươi, ngươi lợi hại!" Nam Cung Nguyệt Hiên tức giận bỏ đi.
Người vừa đi khỏi, mặt lạnh Dạ Nguyệt Ly nhanh chóng trầm xuống, "Đi, theo dõi hắn."
Tức Mặc Tuyết Dương thu lại tâm tình, lĩnh mệnh rời đi, cũng đúng lúc hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Hiên vương có dụng ý gì.
Tại Triệu phủ trong kinh thành.
"Như thế nào?" Triệu Kỳ Nghị chắp tay sau lưng, thấy thủ hạ mình phái đi đã trở về, trầm giọng hỏi.
"Hồi bẩm tướng quân, ty chức thấy Hiên vương từ sáng sớm đã đến biệt viện Ly vương, lúc trở ra vẻ mặt vô cùng tức giận, miệng lẩm bẩm Ly vương không biết điều phân biệt phải trái, dung túng Ly vương phi tương lai làm càn. Ty chức muốn vào biệt viện Ly vương thì bị ngăn lại."
"Cha, con đã nói người đàn và kia lòng dạ ác độc, cha lại còn phái người đi hỏi chuyện, sao nàng có thể nói sự thật, ngay cả Hiên vương đến cửa cũng không có tác dụng, chẳng lẽ người muốn nữ nhi bị hại chết mới bằng lòng tin tưởng sao?" cánh môi vẫn chưa hết sung đỏ, khuôn mặt Triệu Thi Mộng vẫn che sau chiếc khăn lụa mỏng, chỉ để lộ hai mắt ra ngoài, lại vì oán hận cực độ mà biến thành màu đỏ.
Đêm qua Triệu Kỳ Nghị và Triệu thị đã tính toán muốn đi vào phòng của nàng, thấy nàng muốn che giấu không ra ngoài, Triệu Thi Mộng đã nói hết chuyện ngày hôm qua, bao gồm cả chuyện Mộ Dung Tiểu Tiểu hạ độc với nàng như thế nào, hại nàng thất thân với Hiên vương, tất cả đều nói rõ ràng. Trái với Triệu thị lửa giận ngút trời, Triệu Kỳ Nghị lại tỉnh táo nói muốn tra rõ chuyện này, Triệu Thi Mộng thầm mắng rốt cuộc tiện nhân Mộ Dung Tiểu Tiểu chết tiệt này đã hạ mê dược gì với cha nàng, vì sao người luôn không đứng về phía người trong nhà.
Vẻ mặt Triệu Kỳ Nghị ngưng trọng, hắn không nguyện tin tưởng một người vân đạm phong thanh, không thanh quyền thế như Mộ Dung Tiểu Tiểu lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, nhưng chuyện Hiên vương đến biệt viện Ly vương đòi công đạo cũng là thật.
"Đến Hiên vương phủ, báo cho Hiên vương biết binh phù của bổn tướng quân đã sơm giao lại, nói người không cần làm những chuyện dư thừa." Triệu Kỳ Nghị trầm giọng ra lệnh cho thủ hạ đang đứng một bên.
"Ty chức tuân lệnh."
"Cha, người có ý gì." Triệu Thi Mộng hồ nghi nhìn Triệu Kỳ Nghị, trực giác nói cho Triệu Kỳ Nghị biết chắc chắn chuyện này và nàng có liên quan.
Triệu Kỳ Nghị suýt chút nữa đứng không vững, hai mắt lão mông lung phủ một tầng hơi nước, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi trời: "Triệu gia ta rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì?" hắn đau lòng nhìn đến nữ nhi duy nhất còn bình thường này, cả đời hắn dưới gối không có nhi tử, vất vả lắm mới có được hai nữ nhi bảo bối, bây giờ đại nữ nhi đã ngây ngốc như trẻ nhỏ, nhị nữ nhi vì hắn mà bị cuốn vào chuyện tranh quyền đoạt vị, nói cho cùng là do hắn bất lực.
"Mộng nhi, con nghe cha nói, vì thúc đẩy hôn sự của con, cha đã bí mật nộp lại binh phù tướng quân, như vậy cũng giúp Triệu phủ được bình an." Dù sao bị đế vương nghi ngờ cũng không phải là chuyện tốt, "Mọi người trong triều cũng không biết cha đã mất binh quyền, còn chuyện tại sao Mộ Dung tiểu thư lại đối xửa với con như vậy cha thực không rõ, nhưng Hiên vương thừa dịp gây chuyện là cố ý, chuyện Hoàng gia tranh giành sóng ngầm mãnh liệt, cha không muốn con bị cuốn vào."
Triệu Thi Mộng nghe xong vẫn chưa hiểu rõ, Hiên vương muốn cưới nàng là vì binh quyền trong tay cha? Khó trách Nam Cung Nguyệt Hiên nói dùng vị trí chính phi trao đổi. Nàng có thể không vì trinh tiết mà gả cho tên cầm thú kia, nhưng nếu không gả, làm sao nàng có thể cùng đi lên ngôi vị hoàng đến cùng Nam Cung Nguyệt Hiên, trở thành mẫu nghi thiên hạ?Quan trọng nhất là, muốn giết chết con tiện nhân Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, không có quyền thế làm sao có thể làm được?
Nàng lo lắng hỏi: "Cha, con đã thất thân cho Hiên vương, cho dù người không có binh phù, chẳng nhẽ hắn muốn rũ bỏ trách nhiệm? Tướng quân phủ của chúng ta sao có thể bị coi thường như vậy?"
"Mộng nhi, con đã quyết định?" nét mặt già nua của Triệu Lỳ Nghị đau thương buồn bã, chuyện cho tới lúc này, hắn cũng không trách nữ nhi của mình được. Trong lòng hắn, thay vì Mộng nhi gả cho người tính cách u ám như Hiên vương, chẳng thà gả cho người tính tình dịu dàng như Bân vương còn tốt hơn. Mà vinh quang Hoàng gia kia, có muốn cũng vô dụng, gần vua như gần cọp, hắn đã sớm nhìn rõ.
Triệu Thi Mộng ngẩn ra, che dấu chột dạ, nàng hét lớn: "Cha, con không gả cho hắn thì còn có thể gả cho ai!"
"Trước phải xem thái độ của Hiên vương thôi." Phất tay áo, Triệu Kỳ Nghị rời đi trước.
Nhìn bóng lưng Triệu Kỳ Nghị, mi tâm Triệu Thi Mộng nhăn lại, trong mắt có oán hận, nàng nói: "Cha, thứ cho nữ nhi nói thẳng, người đường đường là Đại tướng quân, vì sao luôn nhẫn nhịn như vậy, tỷ tỷ bị hại, nay Mộng nhi bị thất thân, nếu người đã không muốn giúp nữ nhi thì thôi, nếu có ý muốn ngăn cản nữ nhi, người nên bỏ ý định đó đi thôi." Con tiện nhân Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, nàng nhất định phải làm cho nàng chết khổ sở, nàng và tỷ tỷ bị hại, nàng muốn con tiện nhân kia trả gấp trăm ngàn lần!
Bước chân Triệu Kỳ Nghị hơi chậm lại, trong nháy mắt bóng lưng cao lớn đồ sộ kia dường như già đi mấy phần, hắn lắc đầu, chán nản rời đi. Hắn hoài niệm lúc chinh chiến sa trường cũng các tướng sĩ, mất đi nhiệt huyết cuộc sống, nếu cho hắn lựa chọn lần nữa, hắn tình nguyện cùng vợ con vĩnh viễn ở một góc bên kia thành, chỉ cần mọi người trong nhà yên bình sống qua ngày.
Nam Cung Nguyệt Hiên biết được Triệu Kỳ Nghi đã không còn giữ binh phù, trong lòng tức giận không thôi, thầm mắng Triệu Kỳ Nghị kia thật vô dùng, cho rằng nộp lại binh phù thì lão gia sẽ hiểu ý và có thiện cảm sao? Quả là ngu ngốc không ai bằng! Nắm binh quyền mới là tấm lá chắn bảo vệ tính mạng!
Đến thời điểm mấu chốt, để tạm trấn an Triệu phủ, Nam Cung Nguyệt Hiên đành phải nói: "Bổn vương sẽ xin thánh chỉ ban hôn từ phụ hoàng."
Âu Dương Tĩnh dẫn theo thị nữ vốn định đưa đến một bát súp bổ cho Nam Cung Nguyệt Hiên, đứng ở cửa thư phòng vừa lúc nghe được chuyện hai người nói với nhau, ánh mắt nàng quỷ dị, nhưng ngay sau đó nàng nhẹ nhàng cười với thị nữ phía sau nói: "Vương gia đang bận, chúng ta lát nữa hãy đến."
Nửa tháng trôi qua, trong kinh thành xảy ra vài chuyện lớn.
Hoàng thượng lâm bệnh nặng, Triệu nhị tiểu thư vốn phải gả cho Bân vương lại sắp gả vào Hiên vương phủ, trong kinh thành không ai không bàn tán, thầm nghĩ vị Triệu tiểu thư này nhất định thấy Bân vương không còn sống được bao lâu nữa lập tức không biết liêm sỉ chuyển sang Hiên vương; mà ở thời kỳ nhạy cảm này lại truyền ra tin tức bệnh tình của Bân vương có chuyển biến tốt, nhờ có Thần Phong lão nhân diệu thủ hồi xuân, mọi người đều ôm tâm trạng xem kịch vui theo dõi động tĩnh Hiên vương và Triệu phủ.
Thời gian đến gần cuối năm, trước mắt sắp có quốc yến, kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Nửa tháng trôi qua, nội thương của Mộ Dung Tiểu Tiểu đãtốt lên, tay của Tức Mặc Tuyết Dương cũng đã hồi phục tốt, nhưng không khí bên trong biệt viện Ly vương lại xuống thấp, có thể nói là người người cảm thấy bất an, chỉ sợ một chút không cẩn thận động đến trên đầu chủ tử đang tâm tình không ổn định, đến lúc đó có thể mạng nhỏ của mình cũng không còn.
Trên bàn ăn trưa, Mộ Dung Tiểu Tiểu yên tâm thoải mái ăn thức ăn Dạ Nguyệt Ly đích thân làm, vẫn như cũ không cho hắn sắc mặt tốt, Dạ Nguyệt Ly ở ngay bên cạnh nhưng cũng keo kiệt không nhìn hắn một cái.
Mục Trạch Dương mừng rỡ ngồi ở đây, từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn tỏa ra hương thơm ngào ngạt, vẻ mặt có chút hả hê, tiểu tử này là không tôn kính người già, hừ hừ, đây là báo ứng.
"Chỗ này không có đồ ăn cho người." Dạ Nguyệt Ly không chút nể tình nói, đối với xú lão đầu, từ trước đến giờ hắn đều không có sắc mặt tốt, nhìn nha đầu không để ý đến hắn, lại còn vỗ tay khen hay, sư phụ như vậy, thế gian này chỉ có một người.
"Hắc, tiểu tử ngươi..." Mục Trạch Dương nghẹn hòng
"Nha đầu, muội thích ăn măng giòn sốt tương gà, nếm thử xem mùi vị thế nào." Không nhìn đến bộ mặt tức giận của Mục Trạch Dương, Dạ Nguyệt Ly ân cần gắp đũa măng đưa đến khóe miệng nàng, dịu dàng dụ dỗ nói.
"..." Mộ Dung Tiểu Tiểu cười phiến diện.
Dạ Nguyệt Ly bất đắc dĩ cười khẽ, ánh mắt dừng trên ngừi nàng vẫn dịu dàng như trước, tràn ngập đau lòng và cưng chiều, hắn thật không có cách nào với nàng, kể từ hai ngày trước lúc hắn khuyên nàng bỏ đi hải tử trong bụng, nàng lập tức không để ý đến mình, đừng nói đến trò chuyện, ngay cả buổi tối cũng không đồng ý cho hắn ngủ cùng với nàng, khiến hắn mỗi đêm chỉ có thể chờ lúc nàng ngủ thiếp đi, mới lén vào phòng ôm nàng ngủ một lúc, đến gần sáng lại bất động thanh sắc rời đi, việc này thật sự quá khó chịu.
Xem ra tự mình xuống bếp cũng không cầu được tha thứ của nàng, phải thay đổi biện pháp, Dạ Nguyệt Ly nghĩ như vậy.
Sửa soạn trước, Y Na đến.
"Bà ngoại, sao người còn chưa ngủ?" sau khi đuổi Dạ Nguyệt Ly đi, Mộ Dung Tiểu Tiểu một mình độc chiếm cả sương phòng.
"Ừ, đến thăm con một chút." Y Na hiền lành nhìn người chiếm lấy thân thể cháu gái nàng, cô gái thay thế nàng sống sót ở dị giới, có thể nói là trong lòng ngũ vị tạp trần, nghĩ lại, trong cuộc sống các nàng cũng là người thân nhất huyết mạch tương liên.
Thở dài, Y Na sâu sa nói: "Tiểu Tiểu, vợ chồng cãi nhau rất dễ làm tổn thương nhau, lai nói Nguyệt Ly muốn bỏ đứa bé kia cũng vì muốn tốt cho con, hắn sợ tương lai con... Ai, hắn rốt cuộc vẫn là quan tâm con, cũng đã ba ngày rồi, con cũng nên tha thứ cho hắn."
Mộ Dung Tiểu Tiểu nắm tay Y Na đi đến cạnh bàn ngồi xuống, đưa cho nàng chén trà nóng vào tay, rồi nhẹ nhàng xin lỗi, cười nói: "Đã để bà ngoại phải bận tâm rồi."
"Làm trưởng bối, quan tâm cũng là chuyện nên làm, thấy con như vậy, thật ra khiến bà ngoại nhớ lại tình cảnh của chính mình." Hai mắt Y Na nóng lên, dường như xuất thần.
"Bà ngoại đã gặp chuyện như vậy sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ giọng hỏi.
Bờ môi Y Na nở nụ cười khổ, thong thả nói: "Năm đó mới vào giang hồ, tự tin võ công của chính mình tốt, tâm cao khí ngạo, sau khi gả cho ông ngoại con, tính tình hấp tấp cũng không thay đổi, thường xuyên đùa giỡn trêu trọc ông ngoại con, ông nội con tính tình tốt hiếm có, thành thân mười mấy năm vẫn luôn nhường nhịn ta." Nói đến đây, Y Na nhìn chén trà, dường như nhớ đến chuyện cũ ngọt ngào cùng Ôn Hinh, ánh mắt hoài niệm toát lên vẻ mềm mại. Đột nhiên, nàng nén tự trách nói: "Nếu không phải ta vì chuyện nhỏ mà cãi nhau với hắn, tùy hứng trốn đi, cũng sẽ không gây họa, liên lụy ông ngoại con vì cứu ta mà bỏ mạng." cho dù đến lúc chết hắn cũng chưa từng trách nàng, nhưng trong lòng nàng tràn đầy hồi hận, không vì thời gian trôi qua mà giảm bớt đi chút nào, trừ khi tự mình chính tay đâm chết kẻ thù, nếu không nàng vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.
← Ch. 149 | Ch. 151 → |