Vay nóng Tima

Truyện:Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Chương 126

Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Hiện có 158 chương (chưa hoàn)
Chương 126
Sư muội dịu dàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-158 )

Siêu sale Lazada


Dạ Nguyệt Ly biết lát nữa Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho Mục Trạch Dương, để lão giải độc cho Nam Cung Nguyệt Bân, hắn giận đến tái mặt nhưng lại bị nụ cười của nàng cảm hóa, không kìm lòng nổi mà bật ra nụ cười.

Thôi, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến chói lọi như hoa lê, ngọ ngoạy vươn tay ra từ trong chăn ôm cổ Dạ Nguyệt Ly...

Phát hiện ý đồ người trong ngực, Dạ Nguyệt Ly cúi đầu ấn xuống môi nàng một nụ hôn, "Ngoan, đừng lộn xộn, cẩn thận bị lạnh."

Dạ Nguyệt Ly đã sớm sai người đặt thêm mấy chậu than đặt ở góc phòng, lúc này vừa tiến vào phòng không khí ấm áp bao quanh, nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu không nhịn nổi trở nên nhu hòa, ai nói nam nhân này lạnh như băng không quản tình thân, nhưng đối với nàng hắn hết sức tỉ mỉ và cưng chiều.

Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu trở lại giường, Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên trở mình, 'Chụt' một tiếng, hôn thật mạnh lên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Nguyệt Ly, cười đến ngây ngốc, "Sư huynh, muội thật thích huynh..."

Đây còn không phải số mệnh của nàng sao?

Nhưng nàng rất thích hắn ghen vì nàng, thích hắn bá đạo với nàng như vậy, thích chỉ có hẳn ở bên cạnh nàng...

Thân thể Dạ Nguyệt Ly chấn động, trong chớp mắt mọi động tác đột nhiên dừng lại, nàng vừa nói cái gì?

Say mê nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu xúc động, hai ba động tác đơn giản đã mở ra áo ngủ bằng gấm, hai cánh tay trắng như ngọc ôm lấy cổ hắn, đôi môi anh đào hôn lên đôi môi mỏng lạnh như băng kia...

Đầu lưỡi ướt át ngọt ngào vừa mới thử dò xét tiến vào, Dạ Nguyệt Ly đột nhiên thức tỉnh, cười mãnh liệt, "Nha đầu muốn sư huynh ăn muội ngay bây giờ?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu sửng sốt, vội vàng ngoan ngoãn rút tay về, co rúc ở góc giường giống như con tôm, nàng và sư huynh đã hiểu rõ tâm ý của nhau, nhưng nàng thật sự không thể đem chính mình giao cho hắn sớm như vậy.

Nhìn dục vọng thoáng hiện lên trong mắt hắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng nhiên nhớ đến mỗi đêm bọn họ đều ngủ chung một chỗ, mỗi đêm đều khó khăn kiềm chế, sẽ 'lau súng cướp cò' sư huynh kiềm chế như thế nào? Như vậy sau này sức khỏe sư huynh có thể có chuyện không?

"Sư huynh, nếu không sau này chúng ta tách ra ngủ?" Mộ Dung Tiểu Tiểu đề nghị, như vậy sư huynh sẽ không thấy khó chịu nữa, chỉ là nàng không có thói quen tách ra ngủ, giống như lúc còn trong Ẩn Cốc, nàng bị mất ngủ, luôn nghĩ đến vòng tay ấm áp của hắn.

"Muội thử nói xem?" Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại. Hắn rất có kiên nhẫn, đã đợi nhiều năm như vậy còn không chờ nổi ba ngày sao?

Cho nên buổi trưa lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu tự mình xuống bếp làm mấy món ăn thơm phức bưng đến phòng Mục Trạch Dương, bên cạnh còn có Dạ Nguyệt Ly.

Súp nấm hương đậu hũ cá trích, canh gà nấu măng, trứng tráng cà chua, cuối cùng là một đĩa đậu xào.

Mục Trạch Dương cũng không hỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu tìm mình có chuyện gì, lập tức cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn cơm vừa nháy mắt khiêu khích Dạ Nguyệt Ly.

Hắc hắc, còn không phải làm cho hắn ăn sao? Tay nghề nha đầu thật sự tốt, đáng tiếc sáu năm qua không được ăn qua mỹ vị này, hôm nay được ăn lần nữa, Mục Trạch Dương chỉ cảm thấy hạnh phúc muốn khóc.

Dạ Nguyệt Ly yên lặng không nói, cũng không để ý khiêu khích của Mục Trạch Dương. Nhưng tận đáy lòng thật là khó chịu, cho dù những món ăn này Mộ Dung Tiểu Tiểu đã để cho hắn nếm trước khi đến rồi, nhưng hắn vẫn rất tức giận, nếu không phải trước khi đến nàng dặn dò cẩn thận, hắn thật hận không ném lão đầu này ra khỏi biệt viện.

Thấy bộ dáng khoa trương như vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn cười, chỉ là mấy món ăn đơn giản mà thôi, biểu hiện sư phụ có cần khoa trương như vậy không?

"Sư phụ, người ăn từ từ, sau này người muốn ăn con sẽ làm thêm cho người." Nàng thật sự lo lắng Mục Trạch Dương sẽ bị nghẹn, ăn nhanh như cho dù là ăn cá cũng có thể bị hóc xương a.

"Vẫn là nha đầu có lương tâm..."

Không lâu sau, thức ăn được càn quét sạch sẽ, Mục Trạch Dương uống xong ngụm canh cuối cùng, sờ sờ bụng có chút no căng, gõ nhẹ một cái, cười hỏi, "Nha đầu, con mời sư phụ xuất cốc là có chuyện gì?" theo việc Mộ Dung Tiểu Tiểu mấy năm không trở về cốc xem xét tình hình, đến lễ trưởng thành của nàng lại gọi hắn đến nhất định là có chuyện muốn hắn hỗ trợ.

"Sư phụ, lần này con gặp phải một vấn đề khó khăn. Bệnh nhân trúng độc gì con không nhìn ra được, trúng độc quá lâu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng người trúng độc dường như phải chịu đựng mỗi tháng một lần độc phát tác, mà thời điểm độc phát kỵ nhất lúc tâm tư không ổn định, nếu không sẽ hộc máu còn chưa nhắc đến, người trúng độc sẽ đau đớn khó chịu được, con mới điều chế thuốc này tạm thời khắc chế đau đớn trước mắt nhưng cũng không phải kế sách lâu dài."

Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa dứt lời liền lấy ra bình ngọc trắng trong tay áo, chính là lọ thuốc hôm trước điều chế cho Thanh Phong.

Sau khi Mục Trạch Dương nhận lấy, mở ra đặt dưới mũi ngửi, cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua hắn có thể giải độc hay không, trước tiên cần tự mình gặp bệnh nhân.

Hắn cười thâm ý "Hứ? Nha đầu muốn ta xem bệnh cho ai, là nam hay nữ?"

Thấy sắc mặt Dạ Nguyệt Ly thay đổi, Mục Trạch Dương biết rõ còn cố tình hỏi, "Hả? Nam nhân, là ai hả nha đầu

"Sư phụ, những chuyện này người đừng quản nhiều, người ở lại tối nay con sẽ bảo Tần Thương đến phủ người đó, con sẽ không đi." Nàng tin rằng lúc này Nam Cung Quân Hạo tức giận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, tuyệt đối không muốn nàng và Nam Cung Nguyệt Bân có dính dáng gì đến nhau nữa, không phải nàng sợ, chỉ là không muốn lúc này lại có thêm chuyện phiền toái.

"Mỗi ngày ta đều muốn ăn đồ ăn nha đầu làm."

Mặc dù có chút tiếc nuối vì chiếm riêng Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhưng Mục Trạch Dương vẫn nắm lấy cơ hội để đòi hỏi yêu cầu.

Lão đầu này được voi đòi tiên! Dạ Nguyệt Ly bực mình.

"Biết rồi, sư phụ." Mộ Dung Tiểu Tiểu vô lực vỗ trán.

Thật mất thể diện, nếu như có ngày sư phụ bị người nào đó dùng một bữa cơm gạt đi, nàng cũng không ngạc nhiên.

Dạ mỗ ngồi cuối bàn ôm người nhỏ trở về phòng, hiển nhiên là sau khi trừng phạt lại thiếu chút nữa không kiềm chế nổi.

Hẵn nhẫn!

Đêm trước ngày Mộ Dung Tiểu Tiểu cập kê.

Vì để dễ dàng ăn được mỹ vị, Mục Trạch Dương đến gặp Nam Cung Nguyệt Bân chẩn bệnh, phần lớn thời gian vẫn sống ở biệt viện.

Cho đến khi có chút phát hiện mới mới có thể lập tức chạy đến Bân vương phủ tìm Nam Cung Nguyệt Bân thử thuốc.

Tâm địa thật độc ác, loại độc như vậy giang hồ đã thất truyền nhiều năm, không trách được nha đầu không biết, ngay cả hắn cũng chỉ mới gặp qua lúc còn trẻ, tuy tên gọi là 'thực tâm' nhưng không phải thực sự ăn mòn trái tim, chẳng qua là sẽ làm cho tim của người trúng độc tê dại dừng đập trong chốc lát, đến lúc không thể hô hấp một thời gian sẽ chết đi, tiếp xúc với máu sẽ chết, vì vậy người chết do trúng độc này rất khó phát hiện nguyên nhân.

Đây mới là điểm đặc biệt của loại độc này, vừa là độc vừa không phải là độc.

Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là người trúng loại độc này bất kể nhiều hay ít, đừng nói đến chuyện có thể cứu sống hay không mà chết tại chỗ là kết quả tất yếu, nhưng hắn không nghĩ đến Nam Cung Nguyệt Bân này lại còn sống như một kì tích.

Là mạng hắn lớn? Chỉ là hắn không thấy được thôi?

Tò mò bói một quẻ mới biết được điểm quỷ dị, Mục Trạch Dương thầm nghĩ, xem ra thế gian này thật sự đang thay đổi.

Độc còn sót lại trong cơ thể Nam Cung Nguyệt Bân hiện giờ nhất thời rất khó giải trừ, chỉ có thể dựa vào sau này không ngừng loại bỏ từng chút một mới có thể hoàn toàn loại bỏ, như vậy hắn điều chế thuốc tắm là biện pháp ổn định nhất.

Bóng đêm nặng trĩu, gió lạnh gào thét, từng bông tuyết rơi xuống, trong kinh thành Nam Dục lại nổi lên trận tuyết thứ hai.

Bân vương phủ.

Nam Cung Nguyệt Bân cả người trần truồng ngâm trong thùng thuốc, dược thủy đen nhánh khó ngửi, sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán mồ hôi to như hạt đậu thoạt nhìn rất dọa người, thứ duy nhất không thay đổi chính là đáy mắt hắn vẫn tràn đầy ôn nhu.

Mới một chút khổ sở như vậy, hắn phải chịu được, đây là việc Tiểu Tiểu làm cho hắn,

Chẳng qua là khi hắn hoàn toàn khỏe mạnh nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn sao? Hồi tưởng lại tình cảnh lúc nàng trong ngực người khác, Nam Cung Nguyệt Bân đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói như bị đâm một nhát.

"Tiểu tử, ngươi nghĩ tiếp nữa cẩn thận bị đau chết." Mục Trạch Dương vừa quan sát màu sắc thuốc trong thùng vừa bất đắc dĩ cảnh cáo.

Hai ngày ở chỗ này, hắn hiểu tâm tư này của Nam Cung Nguyệt Bân.

Lòng dạ này thật độc ác, di chứng chính là tâm tư không thể xao động quá lớn, nhất là dễ dàng động lòng vào chuyện khác là cực kỳ kiêng kỵ vào thời khắc này, bình thường không có gì đáng ngại nhưng lúc này Nam Cung Nguyệt Bân đang ngâm trong thuốc để bức độc ra, nếu lúc này cố ý nghĩ đến những điều này, chỉ sợ hắn chưa kịp trị lành cho hắn, hắn đã bị đau đớn mà chết.

"Mục tiền bối, chủ tử làm sao vậy?"

Thấy Nam Cung Nguyệt Bân đau đến hai bên thái dương nổi gân xanh, cắn chặt răng kìm lại cũng không chịu rên một tiếng bộ dáng vô cùng thống khổ, Thanh Phong đau đớn như đầu tim bị rút ra, ngầm bực chính mình vô dụng, không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử chịu khổ.

"Ngươi hỏi hắn đi, nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, ngươi đi khuyên hắn, hắn mà đau đến chết sẽ đập vỡ biển hiệu của lão đầu ta." Dứt lời, Mục Trạch Dương đem những vị thuốc cuối cùng bỏ vào trong thùng, phủi tay nói tiếp, "Tốt lắm, lão đầu ta phải đi về rồi, ngâm khoảng nửa canh giờ nữa thì tự mình đi ra, nhớ kỹ, nếu không muốn chết thì ít nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ."

Chẳng qua nhớ đến Mộ Dung Tiểu Tiểu để dành thức ăn cho mình, Mục Trạch Dương mới không yên lòng nhắc nhở, bóng dáng chuẩn bị đi ra ngoài.

"Tiền bối, chủ tử nhà chúng ta thật sự không có chuyện gì sao?" Thanh Phong thấy sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân dù không thống khổ như vừa rồi nhưng vẫn là đau đến hô hấp cũng khó.

Mục Trạch Dương cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo về phía sau: "Yên tâm, không chết được." mạng chưa đến đường cùng sao có thể dễ dàng chết như vậy.

Hôm sau.

Từ sớm Mộ Dung Tiểu Tiểu đã bị Dạ Nguyệt Ly lôi ra khỏi chăn, nàng bày ra khuôn mặt đáng thương cầu khẩn nói, "Sư huynh, không nên a, lạnh quá lạnh quá a."

Mời vừa rời giường, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn mơ màng, nhắm mắt chui vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, bộ dáng đáng thương kia lập tức khiến Dạ Nguyệt Ly mềm lòng, muốn đem nàng thả lại trong chăn.

Cắn răng, Dạ Nguyệt Ly lại lôi người từ trong ngực ra, không để ý nàng lên án, hai ba động tác đã mặc xong xiêm y cho nàng, vội vàng cầm áo choàng lông chồn đã chuẩn bị cho nàng từ trước mặc vào.

Áo choàng lông chồn ánh vàng mềm mại, chiếu rọi dung nhan xinh đẹp của nàng, thoạt nhìn người trong ngực hắn lúc này thật xinh xắn lanh lợi.

Cũng chỉ là thời gian ngắn ngủi một chút, xung quanh liền ấm áp trở lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu thoải mái hừ nhẹ, tiếp tục chui vào ngực Dạ Nguyệt Ly mơ màng ngủ tiếp.

Dạ Nguyệt Ly sủng nịnh cười khẽ, cũng lười đánh thức Mộ Dung Tiểu Tiểu, ôm nàng đi.

Hắn ôm nàng đi đến phòng khách, nơi đó đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ đến lễ cập kê của nha đầu.

Nhưng là chuẩn bị tỉ mỉ tất cả cũng đều bị Dạ Nguyệt Ly không chút nhượng bộ gạt đi, Mục Trạch Dương và Y Na thật không còn lời nào để nói, những lễ nghi cần thiết trong lễ cập kê đều bị đơn giản đến mức chỉ cần kính trà là xong.

Lý do, Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn ngủ.

May là không có khách đến tham dự, nếu không sẽ là trò cười cho thiên hạ.

Đi ngang qua sân, Dạ Nguyệt Ly ôm người trở về phòng, chỉ chờ đến buổi trưa ăn cơm sinh nhật.

Để lại Y Na và Mục Trạch Dương sững sờ đứng nguyên tại chỗ trong thính đường (phòng khách) ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai người không nói được lời nào.

Trong Bân vương phủ.

Đang nặng nề suy nghĩ trốn thoát hộ vệ để tham gia lễ cập kê của Mộ Dung Tiểu Tiểu, đột nhiên Nam Cung Nguyệt Bân nhận được tin tức trong cung truyền đến, Liễu phi (mẫu phi Nam Cung Nguyệt Bân) bệnh nặng!

Nam Cung Quân Hạo! Hắn cố ý!

Xem ra hắn đã đánh giá thấp độ tàn nhẫn của Nam Cung Quân Hạo, cũng đúng, đế vương từ trước đến nay vốn tuyệt tình, bất quá chỉ là cung phi trong cung đông nhất mà thôi.

Nhưng hắn vẫn không thể liều mạng được, ít nhất hiện tại không thể, tóm lại là hắn chiếm lấy thân thể này, không thể thấy chết mà không cứu.

Ngồi kiệu chạy nhanh đến hoàng cung, Nam Cung Nguyệt Bân ngăn không được lo lắng, hoặc là nói hắn đang sợ hãi, lễ cập kê ở cổ đại có ý nghĩa gì, hắn hiểu!

Tiểu Tiểu, nàng...

Chỉ mong là hắn suy nghĩ quá nhiều thôi.

Nhưng!

"Thanh Phong, ngươi lẻn vào biệt viện Ly vương, ta muốn sau khi trở về nghe được tất cả mọi chuyện xảy ra."

"Dạ, chủ tử."

Thanh Phong khom người đáp, đưa mắt nhìn cỗ kiệu đi xa, lập tức xoay người thi hành mệnh lệnh. Hắn là chủ tử của nàng, lời của hắn nàng chưa bao giờ chống lại, mặc dù trong nội tâm nàng đang bị đè nén đến cực điểm.

Bên trong biệt viện Ly vương.

Sau khi biết lễ cập kê vô lý lúc sáng sơm, Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn đấm ngực hắn.

Thật vất vả ôm người đến, rồi lại kết thúc qua loa như vậy, thật là quá kỳ cục!

Thật tốt là Mục Trạch Dương và Y Na không nói gì nàng, để báo đáp, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn cho Mục Trạch Dương và Y Na, ngoài mặt là hàn huyên thực tế là muốn xin lỗi bọn họ.

Sau khi ăn trưa xong, Dạ Nguyệt Ly khẽ hôn lên trán nàng, mặt đày trịnh trọng nói, "Nha đầu, không phải muội muốn có lễ vật sao? Chờ sư huynh đi lấy lễ vật cho muội, đừng có chạy lung tung biết không?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu mắt nhỏ sáng ngời, sư huynh thật sự chuẩn bị lễ vật cho nàng?

Nhưng sư huynh hàng ngày đều ở bên cạnh nàng, làm sao có thời gian đi chuẩn bị lễ vật?

"Biết điều một chút ở lại đây chờ ta trở lại." Không yên lòng dặn dò lại lần nữa, bóng dáng Dạ Nguyệt Ly lướt ra khỏi gian phòng như một trận gió.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nằm lại trên giường, mở to con ngươi trong suốt nhìn nóc giường máu tím, thầm nghĩ sư huynh sẽ chuẩn bị lễ vật gì cho mình? Không biết sao nàng thật mong đợi a.

Dạ Nguyệt Ly đi đến thư phòng, cầm lấy hộp gấm trên giá sách, nhưng không laaoj tức trở về phòng mà đi đến một chỗ khác.

"PHANH" tiếng đạp cửa vang lên.

Mục Trạch Dương đang ăn trộm run lên, cho là bị bắt tại trận nhất thời bị làm cho sợ đến mức nhất thời kêu to: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta chỉ là không muốn thành quả lao đồng của nha đầu bị đổ vỡ, rất đáng tiếc..."

Đợi sau khi thấy rõ người đến là ai, nhất thời nét mặt già nua của Mục Trạch Dương suy sụp, tức giận nói: "Tiểu tử! Không biết dọa người có thể hù chết người sao? Ngươi là đồ nhi bất hiểu!"

"Thứ đồ kia." Mặt Dạ Nguyệt Ly không chút thay đổi.

"Cái gì?" Mục Trạch Dương cắn một miếng đùi gà, mặt không hiểu, đồ gì?

"Thuốc, người cũng biết." Dạ Nguyệt Ly vươn tay ra.

"Rốt cuộc là thuốc gì a, tiểu tử ngươi có thể nói rõ một chút hay không?" Mục Trạch Dương cố gắng duy trì bộ mặt nghi ngờ, nụ cười khóe môi nhìn thấ nào cũng thấy vẻ gian trá.

Rõ ràng biết còn cố hỏi.

"Con chắc chắn có biện pháp làm cho người không thể ăn được thức ăn nha đầu làm, nếu người không đưa thứ đồ đó cho con." Dạ Nguyệt Ly đánh thẳng vào điểm yếu của Mục Trạch Dương.

Tiểu tử chết tiệt này, thật không đáng yêu chút nào! Thật không đáng yêu! Bị hắn trêu trọc?

Mục Trạch Dương mất hứng gặm đùi gà trong tay, một tay khác đưa vào trước ngực lục tìm, một lúc sau lấy ra một hộp nhỏ ném cho Dạ Nguyệt Ly oán hận nói, "Này, cầm đi." Dừng lại một chút, hắn nói: "Nha đầu nói cho ta biết sáu năm trước ngươi gân mạch đứt đoạn bị trọng thơpng, nhớ kỹ nhanh chóng tìm đến ta ngâm thuốc, không nên kéo dài nữa."

Tiểu tử chết tiệt, bị thương cũng không thấy hắn nói gì, nếu không phải nha đầu nói cho hắn, hắn căn bản là không biết.

Dạ Nguyệt Ly híp mắt lại, không đáp lại, bóng dáng chợt lóe liền đi khỏi nhà bếp.

Tiếng mở cửa phòng nhẹ vang lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức ngồi dậy mừng rỡ kêu, "Sư huynh!"

Dạ Nguyệt Ly bước mấy bước đã đến trước giường, hai tay ôm nàng để lên đùi mình, chống đỡ trán của nàng, nhẹ nhàng liếm hôn đôi môi anh đào của nàng, "Nha đầu, muội nhất định sẽ thích lễ vật mà huynh chuẩn bị."

Hắn đưa hộp gấm lấy từ thư phòng giao vào tay nhỏ của Mộ Dung Tiểu Tiểu, dùng ánh mắt ý bảo nàng mở ra xem một chút.

Mộ Dung Tiểu Tiểu loay hoay mở hộp gấm trong tay, so với bàn tay nàng thì hơi lớn hơn một chút, phía trên bao phủ một lớp ánh sáng màu tím trong suốt bóng loáng, là màu nàng yêu thích, bề ngoài vô cùng tinh sảo đẹp đẽ, nàng không khỏi tò mò trong hộp rốt cuộc là vật gì?

Chậm rãi mở nắp hộp, trong nháy mắt thấy được lễ vật trong hộp, nàng vô cùng kinh ngạc, trong ngực tràn đầy vui sướng và hạnh phúc, nhìn bộ dáng ôn nhu của Dạ Nguyệt Ly, tâm tình kích động trong ngực làm nàng có chút không tiếp nhận nổi. Những điều tốt đẹp và hạnh phúc này trước đây nàng không dám mong ước xa vời, hôm nay nam tử trước mặt này toàn bộ làm hết cho nàng, ngực nàng tràn đầy cảm giác không ngôn từ nảo tả được.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt hộp gấm xuống một bên, nóng lòng bắt được tay Dạ Nguyệt Ly, cẩn thận quan sát.

Quả nhiên!

"Sư huynh, sao ngươi lại ngốc như vậy?" Mộ Dung Tiểu Tiểu rất muốn cười, hé miệng nhưng làm cách nào cũng không cười nổi, hốc mắt có chút nóng lên, thanh âm nghẹn ngào.

Vật trong hộp là thứ mà kiếp trước nàng thích nhất, Chuông gió.

Khác với Chuông gió của Việt Bân là chuỗi này tinh xảo hơn, mà phái trên đều là màu tím vỏ sò, viên nào viên nấy đều xinh xắn, là dùng mấy chục viên không lớn hơn ngón cái là bao xâu qua vỏ sò tím.

Nàng biết chuổi Chuông gió vỏ sò vô cùng tinh tế, lực ít kim không xuyên qua được, lực mạnh vỏ sò sẽ vỡ vụn, bây giờ nhìn đến tay trái Dạ Nguyệt Ly có nhiều lỗ kim nhỏ, Mộ Dung Tiểu Tiểu đã hiểu hết.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Dạ Nguyệt Ly, dường như làm như vậy hắn sẽ không đau nữa.

Cẩn thận quan sát từng vẻ mặt thay đổi của người trong ngực, Dạ Nguyệt Ly vừa mừng rỡ vừa có chút đau lòng, hắn đưa nàng lễ vật này cũng không muốn nhìn thấy nàng đau lòng.

Yên lặng cầm tay, Dạ Nguyệt Ly nở nụ cười vẻ không có chuyện gì, "Nha đầu ngốc, cầm kim là việc của nữ nhi, sư huynh chưa quen nên mới như vậy."

Mộ Dung Tiểu Tiểu lại nắm tay Dạ Nguyệt Ly đặt ở môi khẽ hôn, rồi sau đó áp vào lồng ngực hắn ẩn giấu nước mắt sắp tràn ra, rầu rĩ đáp: "Ừ."

"Nha đầu, còn lễ vật." khóe môi Dạ Nguyệt Ly chậm rãi vung lên, cười đến ma mị.

"Cái gì?" Mộ Dung Tiểu Tiểu không hiểu, vuốt vuốt chuông gió trong tay, không ngẩng đầu lên hỏi.

Dạ Nguyệt Ly cắn cánh mộ Mộ Dung Tiểu Tiểu một chút, lấy chuông gió trong tay nàng đặt sang bên cạnh, rồi sau đó hạ xuống màn che ở giữa khẽ cười nói: "Nha đầu rất nhanh sẽ biết..."

Một động tác nghiêng người, Dạ Nguyệt Ly áp Mộ Dung Tiểu Tiểu dưới thân, ánh đỏ trong mắt toàn là dục vọng, "Nha đầu, huynh muốn muội! Ngay bây giờ!"

Lời nói bá đạo này luôn có thể khiến nàng không tự chủ mà run rẩy, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ chống đỡ lồng ngực hắn, nàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn về một bên, "Sư huynh, không được, muội còn chưa trưởng thành..."

"Lý do quá cũ, bác bỏ."

"Huynh đây là phạm tội!"

"Đây là Nam Dục quốc, muội hôm nay đã trưởng thành."

"Muội chưa tắm."

"Huynh không ngại."

"Huynh, huynh đã sớm tính trước âm mưu."

"Dù sao muội cũng chạy không thoát được đâu, nha đầu, biết điều một chút trở thành nữ nhân của huynh đi."

"Hiện tại là ban ngày!"

"Yên tâm, sẽ không có ai xông vào."

Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn kháng cự, Dạ Nguyệt Ly lại nhanh hơn một bước bắt được tay nàng đặt lên đỉnh đầu, hai chân đè nặng hai chân nàng, không để cho nàng nhúc nhích nửa phân.

Chuyện cho tới bây giờ đã không chịu được nàng phản kháng, hắn muốn nàng. Đây là tình thế bắt buộc.

Trong mắt Dạ Nguyệt Ly hiện lên một luồng thâm ý, ngay cả dục vọng cũng cháy lan ra cả đồng cỏ, thái độ khác thường lại rất kiên nhẫn, hắn mút lấy đôi môi non mềm của Mộ Dung Tiểu Tiểu, bá đạo cuốn lấy lưỡi nàng, một tay khác động tác thật nhanh.

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị Dạ Nguyệt Ly hôn đến thần trí mơ hồ, tuy biết hắn cởi y phục của nang nhưng lại vô lực ngăn cản.

"Nha đầu, đừng cự tuyệt huynh, huynh yêu muội." thanh âm trầm thấp khàn khàn rù rì bên tai, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị hắn ngậm vành tai, trong mắt cũng không còn tiêu cự, tràn ngập bên tai, trong lòng cũng tràn đầy là hắn...

Bên môi Dạ Nguyệt Ly nhợt nhạt nở nụ cười, đây là điểm mẫn cảm của nha đầu, hắn còn nhớ.

Cảm giác được lời nói của nam nhân đã sớm nặng nề thở dốc, ý thức Mộ Dung Tiểu Tiểu dần dần bị phủ sương mờ, hạnh mâu dày, hai gò má đỏ hồng, Dạ Nguyệt Ly hôn nàng một lát, rồi sau đó hôn ở cổ nàng, gặm cắn da thịt mềm mại của nàng, dường như khẽ cắn một chút, thân thể mềm mại phía dưới sẽ nhẹ nhàng run rẩy, mà những nơi hắn đi qua sẽ lưu lại những vết màu hồng...

"Không, không nếu như vậy..." Mộ Dung Tiểu Tiểu hai mắt đầy sương mù, bất lực thừa nhận tất cả, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ẩn nhẫn tràn qua bờ môi, nàng chỉ cảm thấy thật khó chịu, da thịt bị hắn hôn qua nóng bỏng đến không chịu được, bên trong cơ thể cũng có cái gì đó rục rịch, cảm giác xa lạ này làm nàng mong đợi, rốt cuộc là cái gì?

Mềm mại cầu khẩn, thay vì kháng cự, càng giống làm nũng hơn, có thể khơi lên dục vọng dã thú đã chôn dấu trong lồng ngực Dạ Nguyệt Ly nhiều năm. Mà hắn vẫn luôn khắc chế ngọn lửa sắp xông tới, cũng thiêu đốt ký trí, dường như không có kiên nhẫn nhẹ nhàng cởi xiêm y của nàng.

Hắn nghĩ có thể làm cho người nhỏ bé có khó chịu hay không, nhưng một tiếng nói mềm mại này, nụ hôn nhẹ nhàng đột nhiên thay đổi, nóng bỏng và kịch liệt, giống như muốn đem nàng ăn hết sạch sẽ, khát vọng tích lũy nhiều năm lộ rõ ở thời khắc này, cuồng dã mà mãnh liệt, đỉnh nhọn kia mạnh mẽ ở giữa hai chân Mộ Dung Tiểu Tiểu, vận sức chờ phát động!

"Nha đầu, muội biết huynh chờ đợi ngày này đã bao nhiêu năm không? Sư huynh vẫn luôn chờ đến ngày muội trưởng thành, để muội hoàn toàn chỉ thuộc về huynh..."

Môi mỏng Dạ Nguyệt Ly vẫn chưa hề rời đi, coi như là nói chuyện, cũng là dán chặt lấy đôi môi anh đào, lần này hắn vừa triền miên hôn, vừa vận nội lực ở tay khác...

'Tê--'

Chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, trong nháy mắt xiêm y của Mộ Dung Tiểu Tiểu nát thành từng mảnh nhỏ, còn nàng cả người đã không còn mảnh vải nào.

Cũng tại lúc này, mành tím hoàn toàn buông xuống, chặn lại cảnh tượng tốt đẹp kia. Dạ Nguyệt Ly nặng nề thở dốc, cởi ra trói buộc trên người, ánh mắt hắn sâu thẳm, dường như mê hoặc hơn bình thường!

"Không được nhìn muội như vậy, không được!" Mộ Dung Tiểu Tiểu tay chây còn bị giữ, chỉ có thể thẹn quá hóa giận khẽ kêu lên, đột nhiên lạnh lẽo làm nàng nhất thời khôi phục tiếng nói.

Cũng không biết là quá lạnh hay là xấu hổ, hô hấp của Mộ Dung Tiểu Tiểu có chú dồn dập, tới trong tai Dạ Nguyệt Ly lại là một loại hấp dẫn, hắn động tình liếm mút trước ngực nàng, liên tiếp làm Mộ Dung Tiểu Tiểu hừ nhẹ, hắn đưa tay xuống bụng, thậm chí còn tà ác phủ xuống địa phương kín đáo của nàng, cảm giác được mật dịch chậm rãi chảy ra, Dạ Nguyệt Ly cười đến ma mị, "Ngoan, để sư huynh yêu muội..."

Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu hồng dữ dội, mặc dù biết hôm nay không thể tránh được, nhưng rõ ràng như vậy...

Nàng thật khó có thể tiếp nhận.

"Nha đầu, nhớ kỹ là huynh yêu muội, dùng tính mạng yêu muội!"

Khi hắn nói cong câu đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên phát hiện một lực mạnh xông đến, nhất thời xé rách toàn thân, nàng đau đến thân thể phát run, nước mắt trong suốt không nhịn được nữa rơi xuống.

Mộ Dung Tiểu Tiểu khóc nức nở, "Đau! Đi ra ngoài! Huynh đi ra ngoài cho muội!"

Đau quá! Còn đau hơn bị súng bắn!

Trên trán Dạ Nguyệt Ly xuất hiện những giọt mồ hôi lớn rơi xuống trước ngực Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn cắn chặt răng, nặng nề thở hổn hển, lồng ngực phập phồng không ngừng, nơi nào đó lại không dám cử động.

Nga! Chết tiệt! Nơi đó quá chặt!

Nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu đau đến rơi nước mắt, Dạ Nguyệt Ly thương tâm không dứt, ngay cả dục vọng khó có thể khống chế nhưng hắn vẫn sợ làm nàng bị thương.

Thôi, không thể vì mình nhất thời ham muốn mà làm bị thương nàng.

Dạ Nguyệt Ly ôn nhu hôn xuống khóe mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu, cau mày khó chịu hỏi: "Đau lắm hả? Thật xin lỗi, huynh lập tức ra ngay." Hắn không nghĩ đến lại đau như vậy!

"Không cho phép nhúc nhích, huynh không được nhúc nhích!" Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn đầy nước mắt, nàng một mức tránh thoát gông cùm Dạ Nguyệt Ly, mười ngón tay mạnh mẽ bấm vào bờ vai của hắn, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt, trong chớp mắt liền thấy trên bả vai Dạ Nguyệt Ly tràn ra vài tia máu tươi.

Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly cũng không thay đổi, chẳng qua là đau lòng nhìn nàng, nếu như bấm vào hắn có thể khiến nàng bớt khó chịu, hắn nguyện ý cho nàng phát tiết.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi.." Dạ Nguyệt Ly chân tay luống cuống, hắn cẳm giác nơi nào đó của mình sẽ nổ tung, cũng không dám lộn xộn chút nào, chỉ một mực nói xin lỗi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc thu hồi bàn tay trắng nõn, nhìn bả vai đầy vết thương kia, bỗng nhiên tự trách không dứt, chuyện cho đến bây giờ nàng lại lùi bước cái gì, đau cũng chỉ đau một chút.

Nam nhân trước mặt này muốn cho nàng tất cả, nàng còn có cái gì không thể giao cho hắn?

Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm lấy gương mặt tuấn tú đầy đau lòng của hắn, an ủi, "Chờ muội, một lát sẽ tốt thôi."

Mà những lời yêu thương kia, nàng cũng không keo kiệt nữa.

"Ly, muội yêu huynh, rất yêu rất yêu huynh." Đây là lần đầu tiên nàng biểu lộ thật sự, cũng là trong tình huống mình thanh tỉnh mà thổ lộ với hắn...

"Nha đầu..." Dạ Nguyệt Ly không dám tin trợn to hai tròng mắt, nàng gọi hắn là gì? Nàng vừa nói cái gì?

"Lặp lại lần nữa!"

"Ly, muội yêu huynh." Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ có thể nhắm lại hai mắt, vì nàng hiểu được cả đời này cũng không còn người nào có thể đi vào lòng nàng nữa.

Thanh âm trúc trắc, tay theo bản năng vòng lên bả vai hắn, tư thái hoàn toàn tín nhiệm, để cho Dạ Nguyệt Ly không cách nào nhịn được dục vọng mãnh liệt...

Chẳng biết từ lúc nào tuyết tắng tung bay bên trong biệt viện, gió lạnh gào thét, mà tình nhân trong phòng lại thỏa mãn, phong tình kiều diễm, chuông gió màu tím chập chờn theo màn trướng, linh đinh rung động, cùng bên trong giường thỉnh thoảng truyền ra tiếng trầm thấp, tấu ra một khúc nhạc êm tai động lòng người hạnh phúc...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158 )