Mùi vị không tệ
← Ch.115 | Ch.117 → |
Editor: Taiga
Bân vương phủ.
"Chủ tử, đồ người muốn đều ở đây." Cát Tường chỉ huy hạ nhân đem từng khay một để trước mặt Nam Cung Nguyệt Bân, rồi cung kính nói.
Nam Cung Nguyệt Bân đặt chén trà xuống, tròng mắt híp lại, nghiêng đầu nhìn qua những gương mặt hạ nhân tràn đầy sợ hãi: "Để xuống đó, các ngươi đều lui xuống cả đi."
Hắn chậm rãi đứng dậy, ngón trỏ thon dài trắng nõn từ từ xẹt qua mâm vật phẩm, khóe miệng không tự chủ cong lên, mặt tràn đầy nhu hòa, hắn cầm lên một chiếc chuông gió làm từ một chuỗi vỏ sò màu tím, khẽ lắc, nhất thời trong thư phòng tràn ra tiếng chuông linh đinh rung động, âm thanh trong trẻo, ánh mắt hắn càng ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Cát Tường, ngươi nói nàng thấy những thứ này có thấy vui vẻ không?"
Cát Tường đương nhiên biết "Nàng" chính là chỉ Ly Vương phi Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn mấp máy môi, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Bân, ánh mắt vẫn còn mang nghi ngờ, kể từ hôm trở về từ trong phố chủ tử đã như vậy, đầu tiên phân phó hắn điều tra tư liệu về Mộ Dung Tiểu Tiểu trong những năm này, rồi sau đó liền mỗi ngày đến trước cửa biệt viện Ly Vương, nhưng lần nào cũng bị thủ vệ ngăn lại bên ngoài biệt viện, không phải chủ tử không phiền não, nhưng ngày nào cũng đến. Vốn tưởng rằng hôm nay chủ tử cũng sẽ như những ngày trước, nhưng từ sáng sớm, chủ tử liền phân phó mang những báu vật mà mấy năm trước du ngoạn các quốc gia khác lấy hết ra, hiện tại chủ tử hỏi hắn như vậy, đích thị là muốn đem những đồ này tặng cho Mộ Dung Tiểu Tiểu.
"Chủ tử, những đồ này đều là báu vật mà người thu thập mấy năm nay, không nói đến mỗi đồ đều tinh xảo, giá trị liên thành, mà những báu vật như vậy cực kỳ khó có được, Cát Tường tin rằng người nào nhận được chắc chắn vô cùng mừng rỡ."
Nghe Cát Tường trả lời, Nam Cung Nguyệt Bân lại không nghĩ vậy, hắn nhìn lướt qua vật trong mâm, tầm mắt lần nữa lại dời đến chiếc chuông gió vỏ sò trên tay lắc đầu nói: "Những thứ này đều là vật tầm thường, Tiểu Tiểu sẽ không để vào mắt, còn chiếc chuông gió này, hẳn là nàng sẽ thích."
Dù thế nào Nam Cung Nguyệt Bân vẫn cảm thấy vật trong tay là hợp mắt hắn nhất, hắn vẫn không quên Mộ Dung Tiểu Tiểu thích chiếc chuông gió treo ở đầu giường, trong nội tâm tưởng tượng đến lúc nàng thấy vật này sẽ nở nụ cười, trong lòng không khỏi càng thêm nhu hòa.
Trong lòng Cát Tường càng thêm tò mò, hắn cẩn thận quan sát vật phẩm trên bàn, là Huyết San Hô được lấy từ dưới biển sâu, Trân châu vàng Nam Dương to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, trang sức chế tạo từ ngọc thạch quý hiếm, lại nhìn cái 'chuông gió' không được xem là quý giá kia, không khỏi hoài nghi trong bụng, nàng sẽ thật sự thích vật này?
Từ 'Chuông gió' trong lời nói của Nam Cung Nguyệt Bân, trước kia Cát Tường chưa bao giờ được thấy thứ này, đây là đồ Nam Cung Nguyệt Bân đem về từ một nước duyên hải nhỏ, theo tập tục người bản xứ, treo vật này trên cửa nhà, lúc gió biển thổi qua sẽ phát ra âm thanh trong trẻo.
"Thanh Phong đã trở về chưa?" Nam Cung Nguyệt Bân cẩn thận đem chuông gió để lại vào khay, nhìn Cát Tường hỏi.
"Thưa chủ tử đã trở về, trong thư Ninh công tử nói ngày mai sẽ tới kinh thành."
"Báo cho hắn mai không cần đến gặp ta, đưa những quà tặng này đến biệt viện Ly vương, giao tận tay Mộ Dung cô nương, nếu Mộ Dung cô nương không thích vật này, để nàng tùy ý chọn thứ mình thích." Nam Cung Nguyệt Bân mỉm cười nói, những đồ này đều do mấy năm nay hắn chu du các nước tìm được, mặc dù khi đó hắn không biết nàng có ở dị giới này hay không, lại vẫn không tự chủ được vì nàng mà tìm kiếm mới có thể tạm thời quên đi sự cô đơn ở dị giới này.
Không có nàng thật cô đơn...
Đợi Cát Tường gọi người đem hết các vật phẩm xuống, Nam Cung Nguyệt Bân bưng lên chén trà đã sớm nguội lạnh, hắn híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia mờ ám, khóe môi nở nụ cười xảo quyệt khó lường.
Hắn hy vọng Nam Cung Nguyệt Ly sẽ lén động thủ với hắn, như vậy hắn có thể bắt được nhược điểm, tin rằng có thể lấy được tâm tư của Tiểu Tiểu, chắc chắn sẽ làm Nam Cung Nguyệt Ly thất vọng. Chẳng qua, cho là phái mấy thủ vệ có thể ngăn cản hắn? Nực cười, chẳng qua hắn không muốn làm khó Tiểu Tiểu, không thích cậy mạnh làm tới, thật vất vả mới tìm được nàng, hắn sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?
Tiểu Tiểu là của hắn...
Ngày tiếp theo, trong biệt viện Ly vương.
"Ta nói Vương gia sư huynh, có người làm vương gia như huynh sao?" liên tiếp vài ngày liền Dạ Nguyệt Ly cũng không lên triều, Mộ Dung Tiểu Tiểu nói ra suy nghĩ thật sự của mình, nàng không nghĩ trước khi mình đến sư huynh cũng như vậy? "Ta hoài nghi những lão già cổ hủ trên triều kia muốn mắng ta là hồng nhan họa thủy." Kể từ khi nàng xuất hiện thì gần như không thấy sư huynh lên triều, ngày ngày ở trong phủ cùng nàng.
"Hừ, vậy cũng phải xem bọn họ có mạng để nói hay không!" Dạ Nguyệt Ly hừ lạnh nói, hồng mâu hiện lên một tia tàn nhẫn, nếu ngại lưỡi của mình dài, hắn không ngần ngại tự mình giúp bọn hắn cắt rụng!
Ôm lấy người nhỏ ngồi trên chân, Dạ Nguyệt Ly cẩn thận bóc vỏ cam đưa tới miệng nàng, ánh mắt cực kì ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng dụ dỗ, "Ngoan, há miệng."
Trong nội tâm lại thầm nghĩ nha đầu thật không hiểu tình ý, vào triều có gì tốt, hắn cùng nàng hưởng thụ cuộc sống thế giới hai người như vậy không phải tốt sao? Đỡ phải ngày nào cũng suy nghĩ muốn người của hắn. Lại nói Tức Mặc Tuyết Dương suốt ngày ầm ĩ muốn cùng Di Tinh hưởng thụ thế giới hai người, sao lại không thấy nha đầu chủ động yêu cầu chuyện này?
Hắn tin rằng thay vì để thời gian lãng phí vào tình địch hoặc những thứ vô nghĩa kia, chẳng thà khiến cho nàng để tâm vững chắc lên hắn, khiến cho tên kia không tìm được chỗ trống, đây mới là cách làm sáng suốt nhất.
Cho là hắn sẽ sai người đi đánh Nam Cung Nguyệt Bân cảnh cáo hắn một trận? Hoặc là sai người giết hắn? Sai! Hắn sẽ không ngu xuẩn như vậy, đây chắc chắn là tự ôm đá đập vào chân mình. Đêm đó khi nghe nàng kể về 'kiếp trước', hắn đột nhiên hiểu được Nam Cung Nguyệt Bân trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu chẳng qua là người thân, cũng không thay đổi được ân tình nhiều năm của Nam Cung Nguyệt Bân đối với nha đầu và chuyện cứu nha đầu là sự thật, cho nên hắn vẫn không thể mạo muội động thủ, ít nhất là tạm thời không thể. Dĩ nhiên nếu Nam Cung Nguyệt Bân thức thời, hắn sẽ không làm như vậy.
Nếu là ân tình kiếp trước, muốn Mộ Dung Tiểu Tiểu dung tình cảm bù đắp lại, hắn coi thường Nam Cung Nguyệt Bân! Lúc đó, hắn không cần nương tay!
Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng người nhìn sang sư huynh, im lặng cắn miếng cam, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, lơ mơ nói: "Thật ngọt, muốn nữa."
Mặt Dạ Nguyệt Ly tràn đầy ý cười, nội tâm vô cùng ngọt ngào, vội vàng tách múi tiếp theo cho nàng, nhưng lần này chỉ cho Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn non nửa, rồi nhanh tay đưa nửa múi còn lại vào miệng mình, thỏa mãn khen: "Mùi vị thật sự không tệ, thật ngọt!"
Mộ Dung Tiểu Tiểu thẹn đỏ mặt, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, không thấy có người nào xung quanh mới yên lòng lại, chỉ vào mâm đựng trái cây cách đó không xa, bất mãn nói: "Còn gì nữa không?" Tại sao lại ăn miếng nàng ăn dở, nếu bị Di Tinh nhìn thấy sẽ lại cười nàng.
"Ăn nha đầu ngon hơn, sư huynh muốn hôn ngươi, làm sao bây giờ?" Dạ Nguyệt Ly nhìn chằm chằm vào cánh môi mềm mại thấm đẫm nước trái cây lấp lánh, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
"A?" Mộ Dung Tiểu Tiểu ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn của Dạ Nguyệt Ly gần trong gang tấc, không nghĩ tới sư huynh lại đột nhiên nói ra yêu cầu lớn mật như thế, nàng không ghét việc hai người hôn nhau, chỉ là trong đình viện này nhiều người qua lại, sẽ bị người khác nhìn thấy nụ hôn nóng bỏng của hai người, dù sao cũng thấy xấu hổ.
Môi mỏng của Dạ Nguyệt Ly sắp chạm vào môi nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đang chuẩn bị một chưởng đẩy mặt hắn ra...
"Khụ khụ..." Tức Mặc Tuyết Dương lại gần, mặt sắp biến thành trái mướp đắng rồi, trong nội tâm kêu rên không dứt, hắn thề, thật sự không phải hắn cố ý chạy đến phá đám...
"Ta thấy ngươi không cần nghỉ phép." Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly đen xuống, mắt đỏ híp lại, lời nói ra khỏi miệng chính là uy hiếp. Chết tiệt! Lại dám quấy rầy chuyện tốt của hắn!
"Đừng như vậy, chủ tử, chuyện không liên quan đến ta, là Bân Vương phái người đem lễ vật đến tặng" Tức Mặc Tuyết Dương làm ra bộ mặt đau khổ, vội vàng xua tay, chủ tử thật là nghĩ oan cho hắn.
Thấy Tức Mặc Tuyết Dương liếc ánh mắt ngưỡng mộ vê phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, Dạ Nguyệt Ly lập tức biết Nam Cung Nguyệt Bân đã ra chiêu rồi, hắn gầm nhẹ, "Bổn vương nói những ngày gần đây không tiếp khách!"
Ý là đuổi người đi!
"Đợi đã!" Mộ Dung Tiểu Tiểu bắt được trọng điểm, Việt Bân phái người đem lễ vật tới?
Thấy Tức Mặc Tuyết Dương xoay người định dời đi, nàng không hiểu hỏi: "Tại sao? Trước tiên nói mọi chuyện cho rõ ràng."
Tức Mặc Tuyết Dương liếc về phía chủ tử nhà mình, ánh mắt mang ý xin chỉ thị, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng, nếu không năm nay hắn đừng nghĩ xin nghỉ phép.
"Nha đầu, đừng động đến những thứ đó, đến đây, ăn cái gì." Dạ Nguyệt Ly ý định dùng đồ ăn dời đi lực chú ý của nàng, nực cười, cho dù Nam Cung Nguyệt Bân không đến, chỉ cần là những chuyện dính đến Nam Cung Nguyệt Bân toàn bộ đều đuổi đi, đuổi đi thật xa!
Lần này Mộ Dung Tiểu Tiểu không há mồm nữa, nàng híp mắt lại hỏi lần nữa, "Tức Mặc Tuyết Dương, ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tức Mặc Tuyết Dương rối rắm vuốt mặt, oán hận nhìn trời, chủ tử nhà mình chắc chắn muốn thỏa hiệp với nữ nhân trước mặt, hắn dám cá lời nói của nàng có tác dụng, sau này muốn nghỉ phép trực tiếp tìm nàng là được.
Tức Mặc Tuyết Dương nhìn Dạ Nguyệt Ly nói sự việc, thật sự không phải là hắn không đuổi người đi, nhưng lúc này người ta làm ra động tĩnh quá lớn, nếu hắn trực tiếp đuổi người đi sẽ gây phiền toái cho chủ tử, lần này người ta cố ý, quyết tâm muốn vào biệt viện, nếu hắn âm thầm động thủ, đoán chừng đối phương cũng sẽ còn chiêu khác nên hắn mới tới xin chỉ thị của chủ tử, nếu không sẽ không gặp phải lúc hai người muốn hôn nhau, cố gắng không làm mất lòng hắn.
"Đi xem một chút." Mộ Dung Tiểu Tiểu chủ động đứng dậy, nàng đại khái đã hiểu nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Việt Bân không đến tìm nàng, nàng cũng không biết giải thích với sư huynh như thế nào, thực sự cảm thấy bất lực, hai người yêu nhau quan trọng nhất là tin tưởng, cho dù Việt Bân gặp nàng, như vậy cũng không thay đổi được việc nàng là người yêu của sư huynh, sao sư huynh lại lo lắng như vậy?
Mắt thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu sẽ rời đi, Dạ Nguyệt Ly đột nhiên đứng dậy vội vàng hỏi, "Nha đầu! Muội đang trách ta?" nàng đang trách hắn nhỏ mọn sao? Nhưng hắn sợ nha đầu sẽ bị Nam Cung Nguyệt Bân làm ảnh hưởng, hắn không dám nghĩ đến hậu quả này, hắn sẽ điên mất!
Mắt đỏ của hắn ảm đạm rũ xuống, cũng không còn thấy ánh sáng Hồng ngọc chói mắt kia nữa, mặt đầy chua sót, vươn tay ra muốn kéo nàng lại, rồi lại vô lực buông xuống. Chỉ đành đứng nhìn nàng từ phía sau, đau khổ không ngừng, dường như muốn tạo một tấm lưới buộc chặt Mộ Dung Tiểu Tiểu trong đó, để nàng không bước đi nữa.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |