Vay nóng Tima

Truyện:Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Chương 115

Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Hiện có 158 chương (chưa hoàn)
Chương 115
Bày tỏ tình yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-158 )

Siêu sale Shopee


Mọi người đã đi hết, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo nhìn Dạ Nguyệt Ly mỉm cười. Có lẽ nàng không nhạy bén, nếu không sao lại đến lúc tám tuổi mới phát hiện tâm tư người này? Bất quá, đôi khi nàng cũng nhạy cảm, ít nhất hiện tại nàng có thể cảm giác được cảm xúc quanh thân sư huynh, đối với hành động suýt chút nữa ôm nàng của Việt Bân, sư huynh nhất định là ghen tị.

Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ chớp lông mi, đáy mắt hiện lên nụ cười, kiễng chân, giơ hai cánh tay tinh tế như ngọc ôm cổ Dạ Nguyệt Ly, chủ động đánh vỡ hoàn cảnh im lặng lúc này: "Sư huynh, chúng ta về nhà thôi."

Sau đó, nàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn sâu vào vạt áo hắn, chờ hắn ôm nàng về nhà.

Bỗng nhiên nàng chủ động làm Dạ Nguyệt Ly ngẩn ra, lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, buồn bực trong ngực giảm xuống một chút.

Trở lại biệt viện, Dạ Nguyệt Ly không ngừng bước chân, cũng không để Mộ Dung Tiểu Tiểu xuống, "Phanh" một cước đạp mở cửa phòng, rồi sau đó chân dài lại đạp một cước làm cửa nặng nề đóng lại.

Âm thanh to lớn, khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn đầy khó hiểu, sư huynh nàng đang muốn làm gì?

Rất nhanh, nàng cũng biết hắn rốt cuộc muốn làm gì...

Di Tinh vừa lúc thấy một màn chủ từ nhà mình nôn nóng như vậy, trong nháy mắt lộ ra nụ cười gian xảo như tú bà, hắc hắc, chuyện tốt sắp đến, trong viện sắp có thêm tiểu chủ tử...

Dạ Nguyệt Ly không nặng không nhẹ ấn Mộ Dung Tiểu Tiểu trên giường, thân hình cao lớn thuận theo đè lên! Mặt nàng khẽ động không giải thích được, nàng khẽ động môi nhỏ tựa hồ như mời hắn cúi xuống nếm thử, nàng không biết trong lúc vô tình làm ra vẻ duyên dáng, khiến hắn khó có thể khắc chế nội tâm, khiến tâm hắn rối loạn dâng trào.

Dạ Nguyệt Ly dựa sát lại gần hung hăng hôn xuống! Nhuyễn ngọc ôn hương thuộc về hắn, còn có cánh môi mềm mại ngọt ngào kia, hắn cố gắng đè nén tình dục của mình, trằn trọc trở mình chà đạp môi lưỡi của nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu tiếp nhận nụ hôn điên cuồng của Dạ Nguyệt Ly, đầu óc trống rỗng, cho đến khi hắn không nhịn được xé rách xiêm y của nàng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nghĩ đẩy hắn ra, lại phát hiện thân thể mình bị hắn mạnh mẽ giữ lấy!

Nàng cảm giác được thân thể sư huynh khẽ run! Không sai, nàng cảm giác được! Nàng hy vọng nhìn vào mắt sư huynh có thể thấy rõ tâm tình của hắn, nhưng đôi mắt đỏ xinh đẹp kia lúc này nhắm thật chặt, ngay cả lông mi cũng đều khẽ run! Bộ dáng như vậy, chẳng lẽ sư huynh đang sợ?

"Tê" tiếng quần áo bị xé tan! Trong nháy mắt, áo lụa trắng trước ngực Mộ Dung Tiểu Tiểu nát thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại cái yếm thật mỏng chống đỡ trước ngực!

Tại tiếng vang cuối cùng này, Dạ Nguyệt Ly đột nhiên mở mắt! Đồng tử hắn càng phát ra màu đỏ, thoạt nhìn tà mị mê hoặc dị thường!

Hắn không khỏi tự hỏi: vì sao phải khắc chế?

Nàng là nữ nhân của hắn, là người của hắn!

Môi mỏng của hắn một đường xâm nhập xuống, nhanh chóng xuống đến trước ngực Mộ Dung Tiểu Tiểu, sẽ thoát đi mảnh vải mỏng vướng víu kia!

"Từ lúc còn nhỏ, có một cậu bé và một cô bé sống trong cô nhi viện, mặc dù không cha không mẹ, nhưng ở chỗ này có rất nhiều người cũng trong tình trạng cô nhi giống như bọn họ vậy. Cuộc sống của cô bé trôi qua rất hạnh phúc, vì có cậu bé kia che chở, có viện trưởng dễ gần, còn có rất nhiều bạn lớn nhỏ."

Thanh âm Mộ Dung Tiểu Tiểu êm dịu mờ ảo phảng phất đến từ chân trời, khiến cho Dạ Nguyệt Ly đang muốn tiếp tục bỗng nhiên dừng lại, hắn vẫn không ngẩng đầu nhìn nàng, chẳng qua là thân hình cao lớn phảng phất như bị điểm huyệt, toàn thân cứng lại.

Mộ Dung Tiểu Tiểu di chuyển đôi tay trắng nõn khẽ vuốt đỉnh đầu màu đen chui trước ngực nàng, không tiếng động an ủi thân hình khẽ run rẩy của hắn.

Nàng nói tiếp: "Có một ngày, có rất nhiều người tới cô nhi viện, bọn họ muốn nhận nuôi trẻ con, bọn trẻ tranh nhau thể hiện mặt tốt của mình trước bọn họ, bao gồm cả cô bé và cậu bé kia, bời vì đi được người có tiền mang đi nghĩa là có thể cho bọn họ một gia đình ấm áp, là khát vọng tình thân từ nhỏ của bọn họ."

"Rốt cuộc những người đó coi trọng cô bé và cậu bé, bọn chúng mừng rỡ như điên, cho là cuộc sống tốt đẹp sắp đến, bọn chúng còn may mắn hơn là hai người vẫn có thể gắn bó cùng nhau, không cần tách ra."

Dường như lại thấy vẻ tuyệt vọng khi đó, tay nhỏ Mộ Dung Tiểu Tiểu đang vỗ về Dạ Nguyệt Ly hơi chậm lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, nàng oán hận nói: "Bọn chúng đã bị lừa! Không, là tất cả mọi người bị lừa! Đó là một tổ chức sát thủ, bọn họ tới chọn những đứa trẻ ưu tú nhất, âm thầm huấn luyện bán mạng thay bọn họ! Cuộc sống đen tối đầy máu tanh kia, thân thể cô bé run rẩy, rốt cuộc đứa bé trai vì những đứa trẻ cùng lứa lần lượt bị những vết thương trí mạng, dũng cảm đứng ra!"

"Cô bé còn nhớ rõ lần đầu tiên giết người, ánh mắt đứa trẻ trước mặt nhìn nàng đều là sợ hãi, nhưng nàng không nương tay, chủy thủ thẳng tắp đâm vào trái tim đứa bé kia! Cho đến khi hắn ngừng thở, nằm trên mặt đất!"

"Bọn chúng rất muốn trốn đi, nhưng nhìn thấy quá nhiều kết quả của những người vọng tưởng trốn thoát, bọn họ khiếp sợ, bởi vì mỗi người bọn họ đề bị gắn chip trong thân thể, cho dù đi đến chỗ nào cũng sẽ bị tìm ra. Ở chỗ này trải qua vô số huấn luyện và nhiệm vụ, bé trai kia vì cứu cô bé, bị kẻ thù làm nổ tan xương nát thịt, cô bé vì mất đi thân nhân duy nhất, cuối cùng lựa chọn..."

"Nha đầu!"

Dạ Nguyệt Ly hung hăng ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, để cho thân thể nàng dán chặt với hắn, hắn đau lòng cực điểm, như muốn đem ấm áp từ thân thể hắn truyền sang cho nàng, làm cho nàng an tĩnh lại! Đúng vậy, hắn có thể chân thật cảm giác được nàng còn đang bên cạnh hắn. Hắn đau lòng không dứt, thì ra là vậy! Vì sao thân pháp của nàng quỷ dị hiếm thấy, sát khí nàng lộ ra khi giết người, đó chỉ có thể là lăn lộn trong sinh tử huấn luyện ra!

Mắt Dạ Nguyệt Ly đỏ rực, sát khí sôi trào, chết tiệt! Lại dám đối xử với nha đầu như vậy!

Khó trách lúc mới gặp nàng, hắn luôn cảm thấy nàng không u mê giống trẻ sơ sinh không biết gì, chỉ vì nàng trong vô thức lộ ra vẻ thành thục, không giống như trẻ mới sinh có thể có. Hắn từng hoài nghi nhưng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, bất quá, hắn quan tâm những thứ này!

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hắn ôm lấy nàng là đứa bé sơ sinh, liền quyết định muốn che chở nàng cả đời! Trước lúc gặp nàng, mục tiêu cuộc sống của hắn ngoài báo thù cũng chỉ là báo thù, nhưng từ khi có nàng, vị trí của nàng dần dần bắt rễ trong lòng hắn, cán cân trong lòng dần nghiêng về nàng.

Nhân sinh, cũng không phải chỉ có cừu hận mới là toàn bộ sinh mạng, nàng mới là sinh mạng của hắn, là báu vật quý nhất của hắn!

Mộ Dung Tiểu Tiểu thuận thế đem bàn tay trắng nõn ôm lấy eo hắn, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn, hơi lo lắng hỏi: "Sư huynh, linh hồn của nàng xuyên qua dị giới nhập vào trong đứa trẻ mới sinh, huynh tin tưởng chuyện như vậy sao? Có cảm thấy chuyện này quá kinh khủng không?"

Chuyện tình quỷ dị như vậy nếu để người khác biết, không đoán trước được có người tin hay không, nếu thật sự có người tin, đoán chừng là sẽ trói nàng lại thiêu cháy, mắng nàng là yêu nghiệt!

"Nha đầu, huynh yêu muội! Sư huynh không quan tâm muội là ai! Muội có biết không, từ lúc muội còn bé sư huynh đã bắt đầu yêu muội!" chẳng mấy chốc đã mười lăm năm! Dạ Nguyệt Ly đầy kích động nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu lên, trong mắt là tình cảm sâu đậm, hắn cứ như vậy đem tình cảm của mình biểu lộ ra, khiến cho Mộ Dung Tiểu Tiểu sửng sốt, gương mặt nóng như đốt lửa! Ánh mắt không ngừng né tránh.

Đây là lần đầu tiên sư huynh nói với nàng "Ta yêu muội", Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, nàng cũng hoài nghi sư huynh có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình?

Dạ Nguyệt Ly không quên ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn vội hỏi: "Nha đầu! Muội có rời khỏi sư huynh không? Huynh biết người muội nói là Nam Cung Nguyệt Bân, hắn vì nha đầu mà chết, hôm nay nha đầu tìm được hắn có phải sẽ trở về bên cạnh hắn không?"

Lúc này Dạ Nguyệt Ly như đứng bên vách núi, nàng chính là cứu giúp duy nhất của hắn, nếu nàng buông tay, hắn sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng! Nếu không có nàng, làm sao hắn có thể sống? Mặc dù từ góc độ nào đó, nhờ Nam Cung Nguyệt Bân mà kiếp này hắn mới gặp được nàng, nhưng hắn không nhịn được nổi lên sát tâm, nha đầu là của hắn!

Dạ Nguyệt Ly u ám, hồng mâu chợt lóe rồi biến mất, Mộ Dung Tiểu Tiểu không động, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, đôi môi anh đào hôn lên đôi môi mỏng lạnh như băng kia, cái miệng nhỏ nhắn nói: "Người ta yêu chỉ có huynh."

Sư huynh có thể nói yêu với nàng, nàng sao lại không thể? Yêu chính là yêu, không có sợ hãi hay rụt rè, nếu như ba chữ kia có thể làm yên trái tim bất an của hắn, nàng cũng không keo kiệt.

Một câu nói thành công làm xoa dịu trái tim Dạ Nguyệt Ly, cũng chính những lời này dễ dàng làm bất an cùng nóng nảy trong lòng hắn yên tĩnh trở lại, hai cánh tay hắn dùng sức ôm chặt eo mềm mại của nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần bất đắc dĩ, hắn véo mũi nàng, nói: "Muội thật là giảo hoạt, nha đầu!"

Nàng quả nhiên nắm bắt được hắn!

"Sư huynh, huynh đừng nghĩ linh tinh, ta cùng Việt Bân không phải phức tạp như huynh nghĩ." Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu cười khẽ, nàng và Việt Bân là tình thân, hơn nữa nàng đối với hắn là cảm kích, vì kiếp trước hắn không tiếc tính mạng cứu giúp nàng.

Nếu như Việt Bân thật sự có tâm tư kia với nàng, hẳn là khiến hắn phải thất vọng,

"Nha đầu không có gạt ta?#

Nhìn khuôn mặt không tin của sư huynh, Mộ Dung Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, sao sư huynh lại không có cảm giác an toàn như thế? Nàng thật sự muốn mở đầu sư huynh nhìn thật kỹ xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì?

"Ta thoạt nhìn không kiên định như vậy sao?" nếu yêu rồi, nàng sẽ không dễ dàng thay đổi.

Dứt lời, nàng liền nhớ lại bản thân mình còn chưa ăn sáng, đói chết mất.

Trong giây lát đứng dậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu nháy mắt giật mình sững sờ, tại sao? Nàng cảm giác trước ngực thật mát? Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn cái yếm trắng như tuyết bay bổng rơi xuống mặt đất...

Im lặng ngắn ngủi...

"Dạ - Nguyệt - Ly!"

Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên quát lên, nàng vội vàng kéo chăn gấm che kín trước ngực, nụ cười nàng biến mất, mắt nàng híp lại thành một đường nhỏ.

Đi hắn không nỡ!

Đi hắn không mềm lòng!

Đi hắn không giải thích!

Dạ Nguyệt Ly bị cảnh đẹp thoáng qua rồi biến mất kia kích thích làm mũi nóng lên! Thật là đẹp! Từ sau khi gặp lại, nha đầu không chịu tắm cùng hắn nữa rồi, hắn mỗi đêm đều ảo tưởng thân thể của nàng!

Không được, chết tiệt! Hắn muốn chảy máu mũi! Hắn vừa ngước cổ lên, vừa oán giận nói: "Nha đầu không nên mỗi lần tức giận đều mang cả họ tên sư huynh ra gọi, nha đầu có thể gọi sư huynh là Nguyệt Ly, hoặc là Ly..."

Mộ Dung Tiểu Tiểu giận đến đỏ cả hai má, nàng nghiến răng nghiến lợi: "Dạ Nguyệt Ly, huynh là tên khốn khiếp!" Dám trong lòng toan tính nàng!

Sáng sớm ngày hôm sau.

"Chủ tử, đồ người cần."

Tức Mặc Tuyết Dương vẫn cung kính cúi đầu, chờ chủ từ nhà mình phân phó. Hắn đầy mặt cổ quái nhìn chằm chằm mũi chân, động tĩnh hôm qua thật sự quá lớn, bọn họ không muốn nghe thấy cũng khó, chủ tử ở trong phòng nháo một ngày, đến tối mới yên tĩnh trở lại. Bây giờ nhìn vẻ mặt thần thanh khí sảng của chủ tử, chẳng lẽ ra sức thành công?

"Ừ." Dạ Nguyệt Ly từ lúc nhận lấy tư liệu trong tay Tức Mặc Tuyết Dương, một chồng tài liệu thật dày đều là mọi sự tích lớn nhỏ của Nam Cung Nguyệt Bân từ lúc mới ra đời đến giờ.

Hắn cúi đầu lật xem trang giấy trong tay, từng chữ một xem rất cẩn thận, từ lúc Nam Cung Nguyệt Bân ra đời đến tám năm trước đều không có gì đáng kể, chỉ là tám năm trước phát sinh sự kiện Nam Cung Nguyệt Bân trúng độc, nhưng hắn lại sống lại!

Quả nhiên, giống với nha đầu, đều từ dị giới xuyên qua mà đến?

Nam Cung Nguyệt Bân sau khi tỉnh lại tính cách thay đổi, làm ra quyết định mà mọi người đều không giải thích được: chu du các nước. Mà theo tư liệu cho thấy, Dạ Nguyệt Ly khẳng định Nam Cung Nguyệt Bân có tâm tư với nha đầu!

Tài liệu cho thấy trong lúc Nam Cung Nguyệt Bân chu du các nước đều lén thăm hỏi quốc chủ, dựa vào thân phận Nam Cung Nguyệt Bân, gặp quốc chủ một nước không phải chuyện kỳ lạ, chỉ là đồ mà hắn giao cho quốc chủ kia...

Bởi vì gấp gáp, ám vệ không mang đồ vật kia đến, nhưng theo ám vệ hồi báo, đó là một bức họa vẽ một nữ tử, mà phía trên có ghi một vài ký tự kỳ quái.

Dạ Nguyệt Ly phỏng đoán, theo lời nha đầu đó là chữ thời hiện đại, mà bức họa kia có lẽ là bộ dáng kiếp trước của nàng.

"Đi, tăng cường phòng bị biệt viện. Mấy ngày tới bổn vương không tiếp khách, kẻ tự tiện xông vào biệt viện, giết không tha!" Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly lạnh lẽo dị thường, sắc đỏ trong mắt ngưng tụ sát khí.

Nam Cung Nguyệt Bân, nữ nhân của Bổn vương ngươi đừng mơ tưởng?

"Dạ, chủ tử!" Tức Mặc Tuyết Dương lắc mình rời đi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, cơn ghen này thật là chua, còn ngăn không cho người ta vào. Bất quả cũng phải nói lại, bọn họ và chủ tử có chung mối thù, kiên quyết không để cho nữ nhân bị người khác đoạt mất!

Cứ vậy qua bốn năm ngày, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không vì không thấy Nam Cung Nguyệt Bân tới tìm nàng mà thấy kỳ lạ, dù sao cũng là Vương gia một nước, không thể ngày nào cũng rảnh rỗi.

Dĩ nhiên là ngoại trừ sư huynh nàng.

Hiên vương phủ.

"Vương gia, Bân Vương hôm nay vừa đến biệt viện Ly Vương." Thị vệ khom người đứng trước thư án hồi báo.

Nam Cung Nguyệt Hiên tạm để cây bút lông trong tay xuống, khẽ tựa vào ghế sau, hắn nhíu mày, hơi có hứng thú nói: "A, lại đến? Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi?

"Hồi bẩm chủ tử, đúng vậy." Thị vệ đáp.

Nam Cung Nguyệt Hiên đứng dậy, thong thả bước đến trước cửa sổ, nhìn hoa cúc vàng bắt đầu tàn. Hôm đó ở trên phố không chỉ không bắt được nhi tử của Thanh Các các chủ mà còn làm cho hắn tổn thất một nhóm nhân thủ, bất quá cuối cùng cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất cho hắn phát hiện được một chút thông tin.

Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp càng là vũ khí lợi hại, nếu biết phải tận dụng thật tốt, hắn chẳng phải ngồi làm ngư ông đắc lợi?

Tin rằng hiện tại lão gia đã muốn giết Nam Cung Nguyệt Ly, cả hai người đều là kẻ địch chiếm binh phù của mình, sau lưng lại không đấu nhau đến ta sống ngươi chết? Lần này nữ nhân của Nam Cung Nguyệt Ly lại bị Nam Cung Nguyệt Bân coi trọng, đoán chừng Nam Cung Nguyệt Ly sẽ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, hy vọng Nam Cung Nguyệt Ly sẽ không khiến hắn thất vọng, trò hay sẽ không kết thúc nhanh như vậy.

Đáy mắt hắn tính toán càng sâu, khóe môi nở nụ cười sâu sắc, hắn ngồi xem ba người tranh đấu, tốt nhất là đấu đến ngươi chết ta sống!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-158 )