Mỹ nhân tâm kế (2)
← Ch.059 | Ch.061 → |
"Ngươi dám khẳng định hoàng huynh cũng thích ngươi, hay chỉ là mình ngươi có ý nghĩ muốn trao tất cả cho hoàng huynh?" Bắc Thần An không phải không não, chỉ là nàng cảm thấy biểu muội này nghĩ rất đơn giản, mẫu phi không đồng ý, hoàng huynh cũng không dám tùy ý làm bậy. Nàng ta cùng hoàng huynh từ nhỏ đã rất nghe lời mẫu phi.
"Không, không, công chúa đừng hiểu lầm, chỉ là muốn tạo hiện trường giả thôi." Mộ Dung Vũ Phỉ cuống quýt xua tay.
"Cái gì gọi là hiện trường giả?" Bắc Tần An nhíu mày, nàng thật muốn nhìn xem, biểu muội này có thể nghĩ ra phương pháp gì vừa không khiến mẫu phi buồn bực, vừa giữ được thanh danh của hoàng huynh.
"Công chúa giúp đỡ Vũ Phỉ?" Nàng ta nhẹ giọng hỏi, trên mặt mang theo sự cẩn thận, tựa như rất sợ Bắc Thần An trách cứ.
"Ngươi hãy nói ta nghe một chút, chỉ cần không quá phận. Nhưng mà, việc này cùng chuyện lừa gạt tiểu nha đầu kia có quan hệ gì?" Bắc Thần không hiểu hai chuyện này có gì liên quan đến nhau?
"Công chúa, chỉ cần Vũ Phi là người của biểu ca, thái hậu và hoàng thượng cũng không trách phạt Vũ Phỉ quá mức."
"Tốt, ngươi thử nói xem chế tạo hiện trường giả như thế nào?"
Nàng ta đi tới gần Bắc Thần An, ghé tai thì thầm.
Mà từ đầu tới cuối Bắc Thần An không ngờ rằng, ý nghĩ của mình bị người ta nắm trong tay, trong lòng chỉ tràn đầy ý nghĩ làm sao để tự tay giáo huấn nha đầu chết tiệt kia!
Thu hồi suy nghĩ, Mộ Dung Vũ Phỉ khinh thường cười, thật nghĩ là Mộ Dung Vũ Phỉ chỉ hạ dược làm hôn mê biểu ca của nàng ta, rồi cùng hắn ở chung trong phòng một đêm, sáng hôm sau dậy làm cho hắn hiểu lầm đã lầm mất trinh tiết của nàng ta từ đấy cưới nàng ta làm thiếp?
Sai! Mười phần sai!
Như vậy sẽ có thể xảy ra biến cố, Mộ Dung Vũ Phỉ sao có thể để chuyện đó xảy ra? Nàng ta phải chặn hết đường sống, tuyệt đối buộc Bắc Thần Vũ phải cưới nàng ta!
Vì thế sao nàng ta có thể hạ loại dược vô dụng chỉ làm hôn mê kia? Trước mặt Bắc Thần An nói vậy, thật ra chỉ để che mắt, hiện tại, mới hạ xuân dược làm cho chính biểu ca và cả cô cô không có đường lui!
Biểu ca chỉ cần uống chén canh này, còn không phải việc sẽ thành công sao? Mộ Dung Vũ Phỉ chính là thiếu một cơ hội mà thôi, ở cùng Bắc Thần An trong cung 2 ngày nay nàng ta phải hảo hảo tranh thủ cơ hội tiếp cận biểu ca.
Hiện tại tất cả đã được sắp xếp, chỉ cần chờ biểu ca quay về tẩm điện.
Bắc Thần Vũ cả người đầy men say trở về Nguyên Vũ điện, đã nhiều ngày nay, hắn nghe lời mẫu phi dặn dò, cùng đi lại với nhiều triều thần, bồi dưỡng cảm tình thật tốt, đến lúc đó đối với mình sẽ có nhiều tác dụng.
Hắn không giống như Bắc Thần Thụy có ngoại công là tể tướng đương triều Diệp Ngạo Nhiên, hiện tại có tới hơn một nửa triều thần ủng hộ cho hắn ta, mà Bắc Thần Vũ hắn, chỉ có thể dốc hết sức mà đoạt hết tất cả còn lại.
Vừa bước vào tẩm điện, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, hôm nay cung nhân trong điện đều không thấy một ai?
"Người đâu, đến chuẩn bị cho bổn hoàng tử tắm rửa!"
Hắn không biết rằng, Bắc Thần An đi ra ngoài thì nhân tiện mang luôn cả cung nhân đến Thiên điện, lúc nãy hắn quát, căn bản không có ai nghe thấy.
Bắc Thần Vũ mặc dù cước bộ lảo đảo, mới nhìn đã thấy uống nhiều rượu, nhưng cũng khó dấu được khí thế hiên ngang, trường sam thượng ấn có chút ẩm ướt, khuôn măt tuấn tú của hắn nhíu lại, đôi mắt híp lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Phía áu tấm lụa mỏng, Mộ Dung Vũ Phỉ nhìn đến bộ dạng đầy tà khí của Bắc Thần Vũ như vậy, tâm tư nhảy loạn, đối với nam tử nàng ái mộ từ nhỏ lại càng cảm thấy yêu thích.
Bắc Thần Vũ đánh rơi ly rượu.
Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, chậm rãi tiến đến bên cạnh, giống như muốn giúp hắn cởi xuống ngọc đoái bên hông, mười ngón tay xanh nhạt, mang theo nhiều điểm bối rối.
Hắn nghiền ngẫm cười, đã nhiều ngày không ăn mặn, xem bàn tay trắng nõn này, cũng rất đẹp, chi bằng lấy ra khai vị?
Hắn không nói tiếng nào, bàn tay to khẽ chuyển, đôi mắt nhất thời sáng ngời, thắt lưng mềm mại nhỏ nhắn, rất tốt rất tốt.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Bắc Thần vũ vùi đầu vào cần cổ mỹ nhân, nhắm mắt ngửi, hắn thật thích mùi thơm của xử nữ! Hắn ngẩng đầu nhìn, mỹ nhân này da thịt tinh tế, hai má trắng nõn hồng hào, mặt mày như họa, đôi mắt lóng lánh, đây chính là biểu muội của hắn...Mộ Dung Vũ Phỉ!
Bắc Thần Vũ ánh mắt kinh ngạc, vội lui ra phía sau.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |