Thuộc về nàng
← Ch.008 | Ch.010 → |
Mộ Dung Tiểu Tiểu đang thưởng thức muôn hoa khoe sắc trước đình, có thể thấy được chủ nhân chăm sóc rất tỉ mỉ.
"Uống một ngụm trà." Giọng trầm thấp mềm mại quanh quẩn ở bên tai nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ, nhìn nước trà bên khóe miệng, là đích thân người nào đó đưa đến bên miệng.
"Uống chút nữa."
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngoan ngoãn chu môi hồng nuốt xuống, xong rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi đọng nước.
Đôi mắt của sư huynh nào đó tối lại.
Thời gian một ly trà.
'Hả' một tiếng phát ra theo đó là một bóng người xuất hiện, trực tiếp đứng lại trước mặt Dạ NguyệtLy."Ai nha, khách quý hiếm gặp a."
"Ah."
Mạc Du Ly vừa nghe người hầu báo có người cầm tín vật đến biết ngay là Dạ NguyệtLy, lập tức bỏ dở công việc chạy thẳng tới phòng khách, còn chưa chào hảo với bằng hữu đã chú ý đến bé gái nhỏ trong lòng người nào đó.
Mạc Du Ly thực sự kinh ngạc khiếp sợ, không trách hắn như vậy được. Hắn biết Dạ NguyệtLy là kẻ không gần nữ sắc, mặc dù trước mặt cũng chưa tính là nữ nhân, nhưng hắn cũng không nhận ra bằng hữu tốt của mình có lòng tốt nhận nuôi đứa nhỏ. Tay nâng cằm, thỉnh thoảng cúi đầu lại lắc đầu, trong miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh đáng giá "ậm ừ".
"Nhìn đủ chưa?" Sư huynh nhà người ta làm mặt lạnh, lửa giận trong mắt không khó phát hiện. Dám nhìn người của hắn lâu như vậy!
Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng quan sát nam tử trước mắt, một thân áo lam không che giấu được tư thế oai hùng hơn người của người này, khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ khác thường, hai tròng mắt khiếm nhã lộ ra ánh sáng ẩn chứa mị hoặc, bên môi treo nụ cười phóng đáng không kiềm chế được. Sau đó cũng học tập người khác gật gật đầu "ừ" một cái, tạm được, nhưng vẫn là kém sư huynh một chút. Nếu như để người khác biết được suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu, đoán chừng muốn ngửa mặt lên trời thở dài, trời không có mắt a, rõ ràng hắn so với khối băng mặt tuấn mỹ hơn nhiều.
"Hắc hắc, ta đây không phải tò mò về ngươi sao, ngươi cũng biết, cái đó, ha ha, ngươi hiểu mà." Vả mặt Mạc Du Ly cợt nhã, trong mắt lóe sáng, chính là vẻ mặt đang xem trò vui. Hết cách rồi, ngày ngày quá nhàm chán mà.
"Hừ." Bày đặt, chẳng lẽ không sợ bản thân biến thành câu chuyện cười sao? Sư huynh cười lạnh, đừng tưởng rằng hắn không biết chuyện tình bên trong. Dường như muốn đáp trả lại tư tưởng của người nào đó, một tiếng Hà Đông Sư Tử rống lên:
"Mạc Du Ly, tên khốn kiếp, đừng tưởng rằng lão nương dễ khi dễ, lại dám ăn đậu hũ của lão nương xong rồi bỏ chạy, ngươi muốn sống..." Không kiên nhẫn nữa. (đậu hũ bà con ai hiểu đen tối thì nghĩ trong sáng
Tiếng líu lo ngừng lại, Đường Tuyên Tuyên ngây ngốc nhìn nhóm khách bên trong phòng, ô, ô, không ai nói cho nàng biết có khách đến a.
Cơn giận từ gò má bốc lên đỉnh đầu, Đường Tuyên Tuyên đột nhiên xoay người, cũng không quay đầu lại chạy như điên, mấy lời nói xin lỗi còn phảng phất trong gió, "Xin lỗi, đã làm phiền." Quay đầu lại vẫn không quên trợn mắt nhìn mạc Du Ly một cái.
Đây là tình huống gì, thân thể nhỏ bé ngẩng đầu chớp mắt nhìn sư huynh nhà mình.
Nhìn bộ dáng mơ hồ nháy mắt đáng yêu của tiểu nha đầu, trong lòng Dạ Nguyệt Ly giống như có con mèo ở ngọ ngoạy. Nhịn xuống cảm xúc khác thường, nhún vai một cái, hắn vẫn biết nơi này có thêm một người, còn lại, hắn cũng không hiểu rõ lắm.
Hai người nhíu mày.
Mạc Du Ly sờ lỗ mũi một cái, lộ vẻ tức giận mở miệng, "Ha ha, để cho các người chê cười rồi, một tiểu nha đầu không hiểu chuyện mà thôi, đừng để ý tới nàng."
Mạc Du Ly sờ lỗ mũi một cái, lộ vẻ tức giận mở miệng, "Ha ha, để cho các ngươi chê cười rồi, chỉ là một nha đầu không hiểu chuyện mà thôi, đừng để ý tới nàng."
Chỉ là, hắn thật sự cảm thấy gương mặt phấn hồng của Đường Tuyên Tuyên rất đáng yêu nha, đáng tiếc chính là một quả ớt nhỏ, hắn có thể không phúc hưởng thụ.
"An bài một chút, ta muốn ở lại đây một thời gian." Dạ NguyệtLy cười như không cười. Làm sao biết chứ, nhất định là có kịch vui để xem.
"Chút lòng thành này, các ngươi yên tâm ở lại." Mạc Du Ly vỗ ngực một cái.
"Mọi chuyện, tất cả đã an bài xong chưa." Ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu bước ra cửa hỏi lại lần nữa.
"Dĩ nhiên." Hắn làm việc luôn luôn không cần người khác lo lắng, điểm này hắn hoàn toàn nắm chắc.
Theo gã sai vặt đi tới gian phòng, từ khi bước vào phủ Mộ Dung Tiểu Tiểu đã cảm thấy hạ nhân ở đây đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đối mặt với người mới đến hoàn toàn không có nửa điểm tò mò quan sát, tất cả đều cúi đầu làm việc, không nói nhiều.
Dạ Nguyệt Ly đem tiểu nha đầu trong ngực đặt nhè nhẹ ở trên giường, "Tắm rửa trước hay là ngủ trước một lát vậy?" Một đường đi tới đoán chừng nàng cũng mệt mỏi.
"Tắm rửa trước." Nàng có thói quen tắm rửa sạch sẽ trước khi ngủ. Đối với đoạn đối thoại của sư huynh cùng mạc Du Ly mặc dù nàng nghi ngờ nhưng không có mở miệng tìm hiểu, nếu sư huynh muốn nói tự nhiên sẽ nói. Ở trên thế giới này, trừ khi nàng để ý, nhưng thứ khác cũng không thể chiếm cứ nội tâm của nàng, còn lại, nàng không muốn tốn công suy nghĩ.
Nhìn bóng người nhỏ bé của Mộ Dung Tiểu Tiểu vào nội thất, hàn khí quanh thân Dạ Nguyệt Ly tự động thu lại khi ở bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu lại tỏa ra, lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, tay chống đầu ngồi lên cạnh bàn, như có điều suy nghĩ.
Nghe được tiếng vang sau lưng, Dạ Nguyệt Ly đứng dậy. Toàn thân tiểu nhân nhi mang theo hơi thở mát mẻ vừa mới tắm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, mái tóc tinh tế mềm yếu dán ở sau lưng, vẫn còn nhỏ vài giọt nước.
"Tới đây." Giọng nói biếng nhác mang theo sức quyến rũ khiến người ta mê muội, bờ môi thoáng cong lên, sắc mặt lạnh lẽo quanh năm, màu đen trong con ngươi vẫn chưa hàn khí như cũ, lại xen lẫn một chuát cưng chiều chỉ đối với riêng mình nàng.
Hưởng thụ người khác lau giọt nước còn vương trên tóc mình, tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu ngọt ngào, nếu như có thể cả đời tiếp tục như vậy thì thật tốt.
Cả đời? Tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu căng thẳng, không biết, sau đó không lâu nữa Sư huynh sẽ trở về nhà, sẽ không hề ở lại trong cốc nữa, hắn sẽ có hắn gia đình của mình, thê tử, sau đó sẽ có một đứa trẻ khả ái như nàng.
Ưmh, tại sao lại cảm thấy khó có thể hô hấp, Mộ Dung Tiểu Tiểu che tim mình, đôi mày thanh tú nhíu lại.
"Thế nào?" Thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu che ngực hình như có điểm không đúng, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Mộ Dung Tiểu Tiểu cẩn thận bắt mạch, lông mày Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt, theo biểu hiện mạch tượng cũng không bất kỳ đáng ngại, đây là chuyện gì xảy ra?"Còn có nơi nào không thoải mái?"
Đôi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu híp lại, đây là thế nào?
"Sư huynh, chỉ là ta mệt mỏi." Lười biếng ngáp một cái, đôi tay rất tự nhiên quen thuộc ôm chầm cổ sư huynh mình. Mệt mỏi xông tới, khẽ chuyển động thân thể, cả người hướng trong ngực hắn.
Hơi thở thơm tho khiến cho hắn ngẩn ra, cuối cùng không tiếp tục tra hỏi, ôm lấy Tiểu nhân nhi, cả quần áo nằm trên giường.
Trước khi Mộ Dung Tiểu Tiểu suy nghĩ rối loạn, mặc kệ như thế nào, cánh tay cùng lồng ngực người này, hôm nay, mội thứ đều thuộc về nàng.
Tiểu nhân nhi trong ngực ngủ cực nhanh, Dạ Nguyệt Ly nhìn dung nhan tinh khiết như trẻ con, môi mỏng chậm rãi nâng lên, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, lúc này mới nhắm mắt ngủ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu là bị thứ gì đó có lông cọ cọ làm tỉnh ngủ, mê mang mở mắt ra thấy là Tuyết Lang nằm ở trước giường. Sư huynh đã không có ở trong phòng, ha ha, đoán chừng nếu có người trong phòng Tiểu Bạch cũng không dám tiến vào, thật ra thì nàng cũng không hiểu vì sao sư huynh không thích gần gũi Tiểu Bạch, nàng cảm thấy Tiểu Bạch thật đáng yêu a.
Cũng khó trách nàng không bị đánh thức, nhiều năm qua sống cùng Tiểu Bạch ở trong cốc lâu ngày đã quen thuộc hơi thở của nó. Sủng ái sờ sờ đầu sói lớn, thời gian này cả ngày hòa thuận cùng sư huynh lại xem nhẹ nó, dẫn Tuyết Lang đến vườn, mặt trời ấm áp, một người một sói ngồi ở bên cạnh cái bàn đá phơi nắng.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |