Vay nóng Tima

Truyện:Đế Vương Sủng Thần - Chương 092

Đế Vương Sủng Thần
Trọn bộ 126 chương
Chương 092
Đánh tân Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng không từ (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Lazada


Nhìn Vân Thiển đắm chìm, tứ tướng phía sau không khỏi nhíu mày, chưa từng thấy Vân Thiển phiền não như vậy, kế tiếp nàng sẽ làm hoàng thượng đau lòng. Hoàng thượng si tình đối với vị đại nhân này, bọn họ đều biết rõ hơn so với người khác, vì đại nhân, bất kể chuyện gì hoàng thượng đều nguyện ý làm, thậm chí... chuyện gì cũng dám làm.

Nếu Vân Thiển đồng ý nữ nhân này làm hậu, nàng lui ra bên ngoài, chuyện này... chẳng phải Hoàng thượng sẽ phát điên sao?

Ngẫm lại khả năng này, tứ tướng nhịn không được đấu tranh trong lòng, đang định lên tiếng, bỗng nhiên Vân Thiển lại nở nụ cười, có chút đau khổ, có chút chua chát...

"Ngươi cười cái gì!" Triệu Tuyết Liễu thu hồi thất thần, phòng bị nhìn về phía Vân Thiển đang đột nhiên cười rộ lên.

Vân Thiển đưa mắt lên người Triệu Tuyết Liễu, "Ta đang cười ngươi không hiểu yêu hận tình cừu của đời người..."

Sắc mặt Triệu Tuyết Liễu cứng đờ, "Cho dù bản cung không hiểu, cũng không thể thay đổi sự thật ngươi là nam nhân! Không thể ở cùng với Hoàng thượng đến bạc đầu, nếu ngươi cố ý ở bên cạnh Hoàng thượng, trọn đời ngươi đều bị người Thánh Hoàng triều thóa mạ!"

"Quả nhiên, Triệu tiểu thư không hiểu như thế nào mới là yêu, sao mới gọi là tình!" Vân Thiển nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt đang biến sắc của Triệu Tuyết Liễu, thanh nhã phun ra từng chữ

Triệu Tuyết Liễu dời tầm mắt, không muốn đối mặt cùng nàng.

Vân Thiển nhíu mày lại nói, "Yêu là không cần phân biệt tôn ti quý tiện, không phân biệt tuổi tác, tuy hai nhưng là một, lại càng không phân biệt giới tính... Yêu chính là yêu, không cần lý do. Yêu một người không cần phân biệt cái gì là nam cái gì là nữ, chỉ cần bọn họ có đủ tình yêu, lại không ngại cái gì gọi là khó khăn trước mắt! Mà trong mắt Triệu tiểu thư ngươi cái gọi là yêu, chính là rất nhỏ, không đủ gọi là yêu, mà chỉ là tình cảm hấp dẫn. Cô Độc Úy có quyền có thế, cũng có bộ dạng dễ nhìn, đa số thứ ngươi nhìn thấy, đều là quyền thế của hắn mà không phải con người hắn. Giả như có một ngày, quyền thế này bởi vì quốc nạn mà mất đi, Triệu tiểu thư ngươi có bằng lòng cùng hắn đi qua hết thảy khó khăn không? Khi hắn trắng tay, ngươi vẫn ở cùng hắn sao? Mặc dù là chết...." Cuối cùng, Vân Thiển thản nhiên bỏ thêm một câu.

Nghe lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn chằm chằm bạch y nam tử trước mắt, giống như giờ khắc này, người trước mặt càng thêm mê hoặc lòng người, làm cho người ta không thể di dời tầm mắt khỏi thân thể nàng.

Triệu Tuyết Liễu che miệng, nói không nên lời, trào phúng trong mắt bởi vì lời Vân Thiển mà có chút chấn động.

Nguyên lai, nam tử yêu nhau cũng có thể kinh ngạc lòng người như vậy, hiện tại, bọn họ rốt cuộc cũng đã hiểu những việc Cô Độc Úy làm vì Vân Thiển, hết thảy chỉ vì một chữ yêu!

Tứ tướng phía sau một lần nữa đánh giá Vân Thiển, ý tưởng trong lòng khác nhau

Yêu nhau... không cần phân biệt cái gì là nam, cái gì là nữ.

Những lời này, đâm thật sâu vào đáy lòng mọi người, nâng mắt nhìn bạch y nam tử, áo trắng như tuyết trước mắt.

Vân Thiển buồn cười nhìn phản ứng của bọn họ, nếu chính nàng là nam nhân, có thể bọn hắn sẽ cảm thấy nói như vậy thật thích hợp với nàng, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử hàng thật giá thật, không thể như bọn họ nguyện ý được!

"Cho nên, Triệu tiểu thư còn có thể nghĩ đến giấc mộng hoàng hậu sao? Tại ranh giới của chúng ta, thật đúng là không có bất luận kể nào có thể tham gia được! Ngươi, còn muốn thử sao?" Không ai có thể làm cho bọn họ chia ly, cho dù là Cô Độc Hồng cũng không thể

(nhamy111: tự nhiên ta thấy đau lòng vì Hồng ca, xin lỗi các bằng hữu, vì hình như ta càng ngày càng đồng cảm với Hồng Hồng của ta. Có phải đây là hội chứng yêu nam phụ trong truyền thuyết ko te!!!)

Triệu Tuyết Liễu hồi thần, cắn răng, nghĩ đến những lời Vân Thiển khuyên bảo chính mình, lại nghĩ đến những việc mà ngày hôn lễ đó nàng ta phải chịu, trong lòng không yên, nắm chặt hai tay

Nâng mắt, kiên định nói, "Theo như lời ngươi nói, yêu nhau không cần gì hết, ta yêu hoàng thượng, cho nên ngươi đừng mơ tưởng cướp thứ gì của bản cung!"

Vân Thiển không thể tin trừng to hai mắt, nữ nhân này thiệt là!!! Nàng hảo tâm khuyên nàng ta, trái lại càng làm cho lòng nàng trở nên kiên định hơn, quả nhiên thất sách a.

"Aiz!" Vân Thiển lắc đầu thở dài, lời nhẹ nhàng khuyên nhủ ngươi không thèm nghe, muốn mạnh bạo chứ gì!!!

"Ba ba!" Trời đông vang lên hai âm thanh thanh thúy dễ nghe, trên gương mặt phấn nộn không tỳ vết của Triệu Tuyết Liễu hiện lên hai dấu bàn tay, mỹ nhân áo trắng bên cạnh thản nhiên vỗ vỗ tay.

Mọi người kinh ngạc, há rộng miệng!

Triệu Tuyết Liễu khiếp sợ che khuôn mặt đau đớn của mình, không thể tin trừng lớn hai mắt, "Ngươi, ngươi dám đánh ta..." Hồi lâu sau, nàng ta mới khó khăn chấp nhận sự thật như vậy, nàng ta đã thật sự bị đánh hai bạt tay.

"Nữ nhân kia, đây chính là do ngươi tạo thành, không trách được bất kỳ ai, các người nói xem, bản đại nhân đánh đúng không!" Quay đầu, nhìn về bốn đại tướng cương trực phía sau.

Khóe miệng bốn người giật giật, cái gì cũng không nói.

"Đại nhân!" Công công bên cạnh không khỏi lên tiếng, nuốt nước miếng, không biết nên ngăn cản hay là vỗ tay đây.

Vân Thiển lạnh mắt nhíu mày, "Như thế nào, công công nghĩ hai bạt tay này của ta là sai sao?"

Công công co rút bộ xương già của mình, lắc đầu, ánh mắt của vị đại nhân này thật đáng sợ, cho dù hắn có mười lá gan cũng không dám nói sai một câu, nhưng mà, dù sao đối phương cũng là hoàng hậu danh chính ngôn thuận, một lần đánh này, sợ sẽ để lại tiếng xấu, công công cũng vì đại nhân mà suy nghĩ

"Ngươi đâu, đem tên lớn mật cuồng vọng này đánh chết cho ta!" Triệu Tuyết Liễu tức giận hướng về tứ tướng đang đứng lẳng lặng ở phía sau hét lớn lên.

Cảm giác được vị tân hoàng hậu này là đang muốn sai sử bốn vị phía sau, Vân Thiển không khỏi cảm thấy buồn cười, ngay cả chính nàng cũng không có quyền lực sai khiến nhóm người này làm việc, nàng ta còn không được xem là nữ nhân hậu cung, vậy mà dám sai người ta.

"Sao đây, Triệu Tuyết Liễu ngươi còn chưa biết hồi tỉnh sao, cần bản đại nhân lại thưởng cho ngươi mấy bạt tay nữa không?" Vân Thiển nghiêng mặt đẹp, lạnh nhạt nói.

"Ngươi dám?" Triệu Tuyết Liễu run giọng chỉ vào nàng.

"Ta liền dám!" Nói xong, chỉ thấy bóng dáng Vân Thiển đi lên, Triệu Tuyết Liễu cũng có võ công, phản ứng đầu tiên đương nhiên nhẹ nhàng bước đi, đứng phía sau lưng bọn thái giám đang vội vàng tránh sang một bên.

Phó Vãn Tình nhìn Vân Thiển không giống như trước, khiếp sợ lên tiếng, "Nguyên lai vị đại nhân này có võ công!" Nhớ tới biểu hiện của chính mình hôm qua, Phó Vãn Tình không khỏi cười nhạo chính mình.

Mặt Hạ Ký Phong không chút thay đổi nhìn hai người phía trước, hoàn toàn không thể giải thích được bộ dáng của Phó Vãn Tình.

Văn Đan Hàn cùng Trương Trọng đồng thời khiếp sợ với Vân Thiển như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến được Vân công tử bình thường nhu nhược không xương ra tay, không giống Hạ Ký Phong từ lúc năm năm trước theo Cô Độc Úy vào hoàng cung, bọn họ đều là những người thủ bên ngoài, nào có cơ hội được chứng kiến phong thái này của Vân Thiển.

Ngay cả Trương Trọng thường ngày vẫn bên cạnh Vân Thiển cũng lần đầu tiên phát hiện vị đại nhân này có võ.

Vân Thiển không cho Triệu Tuyết Liễu có nửa điểm phản kháng, một tay đè lên hai bàn tay nàng ta, một tay rất nhanh lột đi phượng bào trên người nàng ta, ném về phía tỳ nữ, "Đốt!" Lạnh băng vô tình.

Vân công tử luôn luôn ôn hòa, vậy mà lại giận dữ, đánh hoàng hậu, lột phượng bào, nhưng không có một người nào dám ngăn trở. Tỳ nữ kia cầm phượng bào vẫn còn độ ấm trên tay, không biết phải làm thế nào cho phải.

"Còn không mau đốt nó đi!!" Vân Thiển buông lỏng Triệu Tuyết Liễu thản nhiên quét mắt về phía tỳ nữ, hiện tại, các phượng bào này thực sự làm nàng khó chịu.

"Dạ, dạ!" Tỳ nữ bị nhìn qua lập tức ôm phượng bào chạy đi.

Triệu Tuyết Liễu phẫn hận xông lên, bị Vân Thiển dùng một chưởng lùi về sau.

"Tên dâm thần đại nghịch bất đạo..."

"Ba!" Bạch y của Vân Thiển vừa chuyển, lại quăng một cái tát vào khuôn mặt kia của nàng ta.

"Đừng chọc não ta, sự nhẫn nại của ta không bằng Cô Độc Úy đâu, ta có thể tùy thời lấy đi mạng của ngươi!" Âm thanh Vân Thiển trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Cả người Triệu Tuyết Liễu chấn động, trở nên cứng ngắc.

Tất cả mọi người ngây ngẩn nhìn vị đại nhân trong trẻo lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm nào, thường ngày đều ở chung với đại nhân, nhưng thời khắc này đại nhân lại cho người ta cảm giác khủng bố dọa người, tuy rằng thân thể nàng không phát ra một tia cảm xúc nào, nhưng câu nói kia rõ ràng là uy hiếp Triệu Tuyết Liễu.

"Khụ!" Thấy biểu tình như vậy của mọi người, Vân Thiển nhẹ nhàng khụ một tiếng, sắc mặt ẩn chứa một chút mất tự nhiên.

Gặp quỷ rồi, tốc độ chuyển biến sắc mặt vị đại nhân này thật nhanh không giống bình thường chút nào.

"Kỳ thật, bộ dạng Triệu tiểu thư xinh đẹp như hoa, sao phải lãng phí thời gian trên người hoàng thượng, cảnh xuân không thể kéo dài, vì sao cứ phải muốn nháo tại hậu cung?" Vân Thiển giả vờ giả vịt lắc đầu thở dài.

Vị đại nhân này không phải người vừa nháo một trận sao?

Lời nói thấm thía, tiêu sái đi đến trước mặt người vừa bị đánh cho không thành hình người, Triệu Tuyết Liễu, bất đắc dĩ thở dài, giống như bộ dạng thập phần tiếc hận.

"Ngươi, ngươi lại muốn làm gì?" Nhìn Vân Thiển càng lúc càng tiêu sái đến gần chính mình, Triệu Tuyết Liễu vừa bị lột đi phượng bào, từng bước một lui về phía sau nhìn Vân Thiển đáng sợ trước mặt.

"Kỳ thật, ánh mắt Cô Độc Úy cũng không được tốt lắm, vậy mà lại tuyển một xấu nữ quăng tới trước mặt ta! Aiz aiz ~~!" Một khắc trước còn nói người ta xinh đẹp như hoa, một khắc sau lại biến người ta thành xấu nữ, chỉ có một mình Vân Thiển có thể như vậy.

Khóe miệng mọi người rụt rụt, không lên tiếng, im lặng đứng xem.

Sắc mặt Triễu Tuyết Liễu tối sầm, thật muốn đập đầu vào gối chết ngay bây giờ, ở trước mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cái bộ dạng này của nàng ta quả thật có thể xem như xấu nữ, nhưng mà, cũng đâu cần phải nói huỵch toẹt ra như vậy chứ.

"Chậc chậc chậc! Nhìn này! Khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị đánh sưng lên hết rồi, nên trở về bôi thuốc đi!" Vân Thiển đến gần vài bước, đối mặt với vẻ mặt phòng bị của Triệu Tuyết Liễu, Vân Thiển lại mạnh mẽ lắc đầu.

Nghe đại nhân trước một câu, sau một câu, đầu óc bọn họ có chút mơ hồ, không biết đại nhân đây là muốn làm gì đây, xác thật mà nói, bọn họ không hiểu đại nhân muốn biểu đạt cái gì.

Nghĩ đến mặt mình bị Vân Thiển đánh sưng lên, Triệu Tuyết Liễu khẩn trương xoa gương mặt đẹp, thật sự đã sưng lên rồi!

Nhìn đến bộ dạng đáng thương của Triệu Tuyết Liễu, Vân Thiển lắc đầu, âm thanh cảm thán không ngừng truyền đến, ngay sau đó, đột nhiên Vân Thiển thần bí chầm chậm đi lại gần, sau đó lại quét về phía sau vài lần, dường như muốn nói bí mật lớn lao gì đó.

Mọi người tò mò, không tự chủ được mà cũng rướn người lên.

Tứ tướng cảm thấy kỳ kỳ, lập tức bước về phía trước vài bước, dựa vào gần thêm một ít.

"Khụ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển ửng đỏ, mất tự nhiên đứng thẳng người, dùng giọng điệu bình thường nhất nói, "Kỳ thật... Hoàng thượng có một bí mật vô cùng lớn!" Những từ ngữ mẫn cảm thường dễ hấp dẫn lực chú ý của người khác.

Không phải sao... vừa nghe đến bí mật vô cùng lớn của hoàng thượng, lỗ tai của mọi người đều kéo dài ra thêm một chút.

Bí mật vô cùng lớn của hoàng thượng? Tứ tướng hai mặt nhìn nhau.

"Kỳ thật, Hoàng thượng "không được", cho nên, ngươi còn không sớm cuốn gói chạy nhanh về nhà đi, miễn cho tuổi thanh xuân của ngươi bị lãng phí! Bản quan chính là hảo tâm nhắc nhở ngươi, đừng để đến lúc đó oán trách bản quan sao không nhắc chừng sau lưng ngươi một câu..." Vân Thiển nói xong, tâm tình liền dào dạt đứng lên, hoàn toàn không để ý mọi người chỉ bởi vì một câu "hoàng thượng không được", mà cằm đều rớt xuống đất.

Nghe xem, bọn họ vừa nghe được cái gì?

Hoàng thượng dĩ nhiên lại "không được"? Đây chính là từ miệng đại nhân nói ra, tuyệt đối không thể giả được!

Tứ tướng đông cứng lại, nhớ tới nam nhân uy phong ngập trời dĩ nhiên lại là người "không được" trong truyền thuyết? Khó trách lại lấy đại nhân làm bia đỡ, khó trách không thích nữ nhân, khó trách...

Coi như lời đồn hoàng thượng sủng ái nam sắc đã tự sụp đổ, hoàng thượng căn bản là "không được" thôi mà, làm sao có thể sủng hạnh nữ nhân?

Triệu Tuyết Liễu hoàn toàn không biết biểu tình của chính mình tại thời điểm nghe câu đó nên phải như thế nào.

Vân Thiển vui mừng vừa lòng nhìn phản ứng của các vị đó, tốt lắm!

Đặc biệt là Triệu Tuyết Liễu.

Nhìn xem nàng ta sau này còn dám làm cái gì hoàng hậu nữa hay không, một khi hoàng thượng "không được" truyền ra ngoài, còn bao nhiêu nữ nhân dám tiến cung, Vân Thiển không nghĩ tới tác dụng của lời này lại tốt như vậy, sớm biết như thế, nàng đã thả lời đồn Cô Độc Úy "không được" ra từ mấy năm trước rồi, để không cần phải rước lấy nữ nhân phiền toái này.

Vân Thiển thật vô cùng vừa lòng với quyết định mà nàng vừa thay hắn thực hiện!

"Triệu tiểu thư còn muốn trở về làm hoàng hậu của ngươi? Bản quan có thể giúp ngươi một phen!" Vân Thiển cười nói.

Triệu Tuyết Liễu hồi hồn, không thể chấp nhận được người trong lòng mình lại "không được", bí mật này thật quá kinh người rồi! "Ngươi, ngươi... vừa mới, vừa mới nói cái gì?" Nuốt nước miếng, lại một lần xác định điều mình mới nghe.

Khuôn mặt nhỏ của Vân Thiển cười rộ lên, "Đương nhiên là hoàng thượng không được, ta khuyên Triệu tiểu thư nên cuốn gói chạy nhanh về nhà a! Chẳng lẽ Triệu tiểu thư còn muốn lưu lại?" Không thể nào, giờ mà nàng vẫn còn muốn ở đây sao?

"Không, không phải, chỉ, mà là..." Triệu Tuyết Liễu líu lưỡi, không biết mình nên nói gì kế tiếp, đều do bí mật này quá lớn, làm cho người ta không thể thừa nhận, nghĩ đến người vô cùng uy phong lại "không được", vậy thì có gì khác so với thái giám chứ? Nghĩ đến đây, Triệu Tuyết Liễu không khỏi quét mắt về bọn thái giám phía sau, với vẻ mặt muốn đánh người!

Bọn thái giám vô tội phía sau toát mồ hôi lạnh.

Công công vừa mới yên lặng đi theo phía sau Vân Thiển không một tiếng động chạy về hướng ngự thư phòng, ý đồ vô cùng rõ ràng.

Ý cười trong mắt Vân Thiển nhìn về phía tứ tương đã sớm cứng đờ phía sau, "Hạ tướng quân, Phó tướng quân, Văn tướng quân còn có Trương quân sư vẫn còn ở đây à! Xem ra, các ngươi cũng đã nghe được điều không nên nghe a!"

Tứ tướng lập tức phản ứng lại, kiêng dè nhìn Vân Thiển đang đi tới.

"Khụ, cái đó, đại nhân, chúng ta cái gì cũng đều không có nghe được! Chúng ta chỉ vừa mới đi qua thôi, mạt tướng còn có việc, xin đi trước! Đại nhân xin cứ tự nhiên!" Phó Vãn Tĩnh nhẹ nhàng che ý cười trên môi, sắc mặt thản nhiên hướng Vân Thiển thi lễ rồi xoay người đi đường vòng.

Tam tướng còn lại thấy thế vội vàng nói cái gì cũng không có nghe, đi theo sau đuôi Phó Vãn Tình.

Vân Thiển buồn cười nhìn tất cả mọi người đều nói không nghe được gì hết rồi quay lưng bỏ chạy!

"Thú vị! Thật rất thú vị!" Vân Thiển đắc ý nở nụ cười, hoàn toàn bỏ qua một người đã sớm chuồn mất, chính là người đang dẫn hướng cho mình.

Triệu Tuyết Liễu lập tức mang theo "bí mật lớn lao" này về để chia sẻ Thái hậu.

Nhìn mọi người đang chạy trối chết, thể xác và tinh thần Vân Thiển cực kỳ thoải mái! Ngay cả cảm giác mệt nhọc cả đêm hôm qua cũng bị quét sạch, sau đó mang theo tâm tình cực kỳ tốt đi về ngự thư phòng!

Vị công công kia tự nhiên đem sự kiện này bẩm báo lại với Hoàng thượng, lại nhìn theo vị đại nhân đã truyền ra tin hoàng thượng không được...

Ngự thư phòng...

Công công từ ngoài điện lau mồ hôi lạnh vội vàng chạy đến, "Hoàng thượng, hoàng thượng, không tốt..."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-126)