Ăn được không? (2)
← Ch.080 | Ch.082 → |
Da thịt mọi người trở nên đông cứng, "Dạ!"
"Ừm! Ngươi tên gì?" Lý công công liếc nhìn tỳ nữ đứng ở phía trước.
Tỳ nữ lần nữa phúc thân, "Hồi bẩm công công, nô tỳ gọi Thấm Lan"
Nhóm cung nữ này là vào năm năm trước sau cuộc huyết tẩy hoàng cung, Lý công công đã tự mình tỉ mỉ lựa chọn ra một lần nữa, cũng coi như không tệ, gật đầu tán thưởng nhìn về đám cung nữ, "Sau này ngươi và đám người phía sau đồng loạt cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng cùng đại nhân! Nghe rõ chưa, đã hiểu chưa!"
"Hồi bẩm Lý công công, đã rõ, đã hiểu ạ!" Mọi người đồng thanh đáp trả, không dám có chút chậm trễ nào.
"Ừm!" Lý công công hài lòng gật đầu, cùng mọi người đứng bên ngoài điện chờ Hoàng thượng cùng đại nhân thức dậy.
Vân Thiển chỉ cảm thấy mình ngủ thật sâu, đặc biệt ngon giấc!
Ý thức đột nhiên trở về, nàng chợt mở mắt! Bên cạnh nàng có người!
Đập vào mắt nàng là đôi hắc đồng đầy ý cười, xưa nay nàng đều không thích ngủ bên cạnh người nào, mà giờ nay nàng lại nằm trong ngực Cô Độc Úy mà ngủ cả mười mấy canh giờ, nàng không khỏi ngây ngẩn người ra.
"Bên cạnh quân vương có mỹ nhân, quả nhiên là chuyện tuyệt vời đến cỡ nào! Khó trách có người lại trầm mê sắc đẹp không màng đến chính sự!" Cô Độc Úy cười gian trá, ôm người trong ngực thật sâu.
Sắc mặt Vân Thiển ầm ầm đỏ ửng, nam nhân này càng ngày càng không đứng đắn rồi. (nhamy111: cơ mà em rất thít, Thiển tỷ à!!!)
"Hừ!" Vân Thiển không được tự nhiên đẩy hắn ra, nhảy xuống giường. Nàng lại ở nơi này ngủ cả mười mấy canh giờ, hơn nữa lại không có tỉnh giữa giấc, không biết tên Cô Độc Úy kia có làm loạn gì với nàng không nữa. Vân Thiển vội vàng kiểm tra yết hầu giả của mình xem có bị rớt xuống không, rồi lại quét mắt nhìn về phía quần áo vô cùng chỉnh tề của mình, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi nàng quay người lại, Cô Độc Úy đã sửa sang lại long bào của mình, đứng phía sau nhìn động tác của Vân Thiển mà cười híp mắt.
"Khụ... khụ..." Vân Thiển nghĩ mình đã nằm trong ngực người này ngủ lâu như vậy nên có chút không được tự nhiên mà ho khan, "Hoàng thượng nên thượng triều rồi, thần xin phép cáo lui!" Chân chuẩn bị chạy đi.
"Thiển nhi..." Cô Độc Úy bắt được cánh tay nàng đang mở cửa, lôi kéo vào ngực mình, "Trước khi đi không nên hôn tạm biệt sao!"
Vừa nói, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm bạch ngọc của nàng lên, ấn xuống một nụ hôn tạm biệt.
Tỳ nữ bên ngoài thấy khe cửa bị người mở ra, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Thấm Lan ra dấu tay, hô một cái đẩy cửa tiến vào.
"Hít..." từng trận âm thanh từ phía sau truyền đến.
Hình ảnh hai mỹ nam ôm hôn nhau thực quá mức lộ liễu rồi! Thái giám và tỳ nữ vừa mới đẩy cửa tiến vào hiện thời đã bị đông cứng, nhất thời không biết nên làm như thế nào, Lý công công sau lưng cho dù đã thấy nhiều loại hình ảnh này, cho dù hai vị trước mắt là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cùng đế vương một nước, nhưng vẫn không có cách nào tiếp nhận được hình ảnh hai vị mỹ nam ôm hôn nhau lúc sáng sớm.
Vân Thiển giận dữ đẩy Cô Độc Úy ra, người này thật sự từ ngày hôm qua đến bây giờ đều làm cho nàng sợ hắn còn trong giai đoạn phát tình, vì lúc bình thường hắn sẽ không bao giờ động "miệng" với nàng như thế này đâu.
Đại nhân thật sự bị Hoàng thượng sủng ái rồi!
"Ha ha ha... ! Hầu hạ cho đại nhân của các ngươi thật tốt, đêm qua đã làm cho đại nhân mệt lả rồi!" Cô Độc Úy một bước đi ra cửa điện, Lý công công thâm ý nhìn vẻ mặt bực tức của Vân Thiển, đuổi theo Cô Độc Úy tâm tình đang rất tốt đã đi xa.
"Cung tiễn Hoàng thượng!" Mọi người quỳ trên mặt đất, tiễn Cô Độc Úy ra ngoài.
Cô Độc Úy chết tiệt, nói những lời này để người ta hiểu lầm sao!
Chúng tỳ nữ cùng thái giám đứng dậy, hướng về Vân Thiển đang bực tực phúc thân, không dám ngẩng đầu lên nhìn vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, nghe nói, một khi lẳng lặng ngưng mắt nhìn vị này thì linh hồn sẽ bị hút mất, huống chị vị trước mắt này chính là người của Hoàng thượng, bọn họ làm sao dám có nửa điểm tơ tưởng.
"Đại nhân kim an! Để nô tỳ hầu hạ người tắm rửa!" Thấm Lan thận trọng mở miệng.
Hầu hạ con khỉ, sắc mặt Vân Thiển càng đen hơn, đây là chuyện gì chứ.
"Không cần, lui xuống đi..." Dù sao nàng cũng muốn đi về, nàng đã náo hôn lễ của người khác, lại một đêm không về ngủ tại tẩm cung của hoàng thượng, nếu lời này truyền ra ngoài, không cần nàng thật sự thất thận, cũng sẽ bị người ta truyền ra thất thân rồi. Thất sách a, thất sách, không nên nhất thời mềm lòng như vậy, không nên tham luyến cái ôn nhu này, cũng không thể ngủ như chết vậy.
"Đại nhân!" Nghe được ngôn ngữ tức giận của Vân Thiển, mọi người đều quỳ xuống trên mặt đất.
Vân Thiển sững sờ.
"Đại nhân, chúng nô tỳ phụng mệnh Hoàng thượng hầu hạ đại nhân, mời đại nhân..."
"Được rồi!" Vân Thiển phiền não phất tay, "Ta không có thói quen được người hầu hạ, lui xuống đi, ta muốn ra khỏi cung!" Chút chuyện nhỏ này cũng mang Cô Độc Úy ra áp chế nàng, mơ rồi đấy. Huống chi, Cô Độc Úy người ta chẳng qua chỉ tùy ý dùng nước lạnh rửa mặt, nàng lại càng không cần cái hầu hạ gì đó.
Nhìn người quỳ đầy đất, Vân Thiển rất không thoải mái cất bước đi xa, không để ý tới vẻ kinh ngạc của mọi người sau lưng.
Nhìn bước chân đi lại của đại nhân sinh phong như thế, không giống với một người "hoạt động" cả một đêm hôm qua! Chẳng lẽ Hoàng thượng ở dưới? (nhamy111: ta sặc chít đi được!!!)
Nếu biết ý tưởng này của mọi người sau lưng, khẳng định Vân Thiển sẽ ngã xấp xuống đất.
Nhã Các, năm năm trước, sau khi nàng nhận cái chức quan này, Vân Thiển liền rút lui ra khỏi vị trí Các chủ Nhã Các, để cho Thanh Y cùng Doanh Doanh lo việc kinh doanh, nhưng trong lòng của bọn họ, tuy nói bọn họ là lão bản, nhưng Vân Thiển mới là chủ nhân chân chính, hậu viện còn chừa lại cho Vân Thiển một lầu các.
Lầu ba tầng phía trước kia vẫn không thay đổi. Lầu hai vẫn treo bức họa nữ nhân như cũ, mỗi một khách quý đi ngang qua cũng sẽ lẳng lặng thưởng thức, khen ngợi nữ nhân trong tranh, càng khen ngợi vị kỳ nhân thâm sâu không lường vẽ ra bức tranh này.
Tranh này nghiễm nhiên trở thành đại bảo vật của Nhã các, là một đại cảnh! Đây là chuyện mà Vân Thiển không hề nghĩ tới, có người vào Nhã các không phải là vì nhìn vũ tư xinh đẹp của lão bảnh, mà là nhìn bức tranh kia!
Đương nhiên, trong năm năm này, người mới tiến vào Nhã các cũng không ít, nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, bao nhiêu cô nương nghèo nguyện ý gia nhập, còn có những người nguyện ý gia nhập vì đại gia đình Nhã các này.
Cho nên, năm năm qua, cho dù thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không xuất hiện, nhưng Nhã các vẫn càng thêm vô cùng náo nhiệt, ngày đêm ca múa cười nói, hậu viện còn xây thêm nhiều chỗ chó các đại quan quý nhân du ngoạn, tỷ như càng có thêm nhiều vũ tư xinh đẹp được biểu diễn nơi hậu viện, sau khi Doanh Doanh lên làm lão bản, cũng ít khi lên đài biểu diễn, chỉ có những quý nhân khó gặp tiến vào mới có thể yêu cầu nàng khởi vũ, vũ tư càng khó nhìn, càng hấp dẫn lòng người, Doanh Doanh hiểu rất rõ điểm này.
Cũng có một nhóm mỹ nam hầu bàn gia nhập, không riêng gì các quý công tử thích đi Nhã các du ngoạn hậu viện, ngay cả một ít thiên kim quý phụ cũng to gan đi vào hậu viện Nhã các... thưởng thức mỹ nam!
Một loạt cải cách này dĩ nhiên là do Vân Thiển đề xuất, về phần thành quả cuối cùng kia vẫn là dựa vào sức tưởng tượng của hai người, hai người bọn họ thật không có cô phụ tấm lòng của Vân Thiển, càng làm cho Nhã các có nhiều sắc thái.
Đứng trên nóc Nhã các, nghe tiếng cười đùa bên dưới truyền tới, môi mỏng dưới mặt nạ nhẹ nhàng cong lên, cho dù thiếu nàng, Nhã các vẫn có thể có tiếng hoan hô cười đùa như cũ.
Vân Thiển nhảy lên, chạy thẳng trở về phủ.
Vừa vào cửa, chúng gia đinh, chúng thị nữ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vị thiếu gia như thiên thần này, rất ăn ý chỉ chỉ vào phòng Lạc Song, ăn ý như thế làm cho Vân Thiển nhức đầu liên tục.
Nhắm mắt chui vào phòng lão nương.
"Ngươi không có gì để nói với ta sao!" Lão nương nổi trận lôi đình, ngồi trên ghế thượng, một bọ dạng ngươi chờ bị giáo huấn đi.
Vân Thiển che trán, nhưng thật ra là che mặt nạ.
"Nương, người lại có gì muốn nói nữa sao!" Vân Thiển thản nhiên ngồi xuống đối diện, lấy tư thế thoải mái, đau đầu nhìn lão nương của mình.
Đôi mắt vừa mới lạnh lùng của Lạc Song trong nháy mắt đều tan rã, thần bí đi lại gần, "Thiển nhi, nói thật đi, có phải ngươi để cho tên hoàng đế khôn ngoan đó phát hiện không? Nghe nói các ngươi..." Ánh mắt xinh đẹp của Lạc Song hướng về trước chớp chớp, ý vị rõ ràng.
Hoàng đế khôn ngoan? Người kia ở trước mặt nàng cùng người ngu ngốc không có gì khác biệt, sờ cũng sờ rồi, cảm thụ cũng đã cảm thụ rồi, lại có thể hiểu lầm thành cơ ngực, có thể phát hiện được gì chứ, lão nương lại lo lắng thừa rồi.
"Chúng ta chẳng qua chỉ ngủ cùng nhau thôi, cái gì cũng không có làm, nương, người đừng suy nghĩ nhiều!" Không nghĩ tới tin tức lại đến nơi này nhanh như vậy, không cần một ngày, toàn bộ người Thánh thành cũng sẽ biết chuyện hai người bọn họ ngủ chung.
"Không hổ là nữ nhi của Lạc Song ta! Quả thật không tệ!" Lạc Song cũng không biết vừa rồi nháo như thế nào, vui mừng vỗ vỗ bả vai Vân Thiển, tự hào nói.
Vân Thiển có chút ngốc hỏi, "Nương, người lại nháo cái gì nữa vậy? Có cái gì đáng để người cao hứng à!" Không phải vì mình ngủ cùng nam nhân khiến nàng cảm thấy tự hào chứ? Ý nghĩ này khiến cho Vân Thiển đổ mồ hôi đầy đầu.
Lạc Song cười hết sức vui vẻ trở về ghế ngồi, nheo mắt nói, "Chỉ bằng da mặt của nữ nhân kia mà dám tranh cao thấp cùng với Thiển nhi nhà ta, thật là buồn cười!"
Rốt cuộc Vân Thiển cũng ngộ đạo, thì ra lão nương nhà mình vì chuyện mình nháo đám cưới người ta mà cao hứng đây.
"Thật hi vọng phụ thân cưới nhị nương nhanh lên một chút!" Lắc đầu thở dài, thật không hiểu phụ thân thích cái gì ở lão nương cổ quái này chứ.
"Tiểu tử thúi! Ngươi cũng dám dúng túng phụ thân ngươi à!" Một cái tát rất không khách khí hạ xuống.
"Nương, ta rốt cuộc khi nào mới có thể đổi lại thân phận đây? Luôn lấy thứ này cột lại cũng không phải là biện pháp đâu!" Nhìn xem, nàng cũng không thể phát dục hoàn hảo, có phải nàng nên đi nghiên cứu một ít dược nâng ngực để phòng hờ khi cần sử dụng không đây.
Nói đến đây, sắc mặt Lạc Song lại trầm xuống.
"Cũng đã đến nước này rồi, người còn lo lắng cái gì, lo lắng hai lão nhân gia như vậy sao, qua mấy ngày nữa "con trai" mặc nữ trang trở về dọa bọn họ một chút, buộc bọn họ tiếp nhận cháu gái duy nhất này!" Hết cách rồi, chỉ có thể làm như vậy thôi. Vân gia chỉ có một mình nàng là "cháu trai" như vậy, hai lão nhân gia trong nhà dĩ nhiên hy vọng lưu lại hậu thế cho Vân gia, nếu biết được nàng là nữ nhi thì sẽ biểu lộ như thế nào đây? Có khi nào bị hù chết hay không?
Sắc mặt Lạc Song đại biến, "Không được, ngươi dám lộ một chút ra xem, coi lão nương có lột da ngươi không!" chỉ chỉ Vân Thiển nói
Lần nữa che trán, đàm phán thất bại!
"Tiểu tử, nghe đây, thân phận của ngươi nếu để người thứ ba biết được, ngươi nhất định sẽ chết!" Lạc Song hung tợn nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, nói lời ngoan độc.
"Aiz, cần gì phải..." Vân Thiển thở dài.
"Lời của ta nói, ngươi nhất định phải nghe!"
Từ "phải nghe" rõ ràng là hữu khí vô lực.
"Nếu thân phận của ngươi bị bại lộc, tình yêu duy nhất của lão nương ngươi sẽ bị phá hủy..." liên tiếp một chuỗi thao thao bất tận.
"Nương, 'con trai' người hiểu rõ thân phận mình nặng nề đến cỡ nào!" Vân Thiển đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "con trai".
Lạc Song lúc này mới hài lòng gật đầu, coi như "con trai" nàng thức thời.
"Nương nếu không còn gì phân phó, 'con trai' đi Binh thư các đây!" Sống ở Binh thư các còn có chút an tĩnh, về nhà, chẳng qua chỉ ghé thăm một chút thôi.
Lạc Song ngưng thần bắt Vân Thiển vừa định cất bước, "Hắn động thủ với ngươi?" nhìn chằm chằm không rời cổ Vân Thiển.
Vân Thiển ngây ngốc, theo ánh mắt Lạc song nhìn về phía cổ trắng noãn, nhớ nơi đó đã bị Cô Độc Úy gặm mấy cái, không phải là để lại dấu vết không nên lưu lại chứ!!!
Lạc Song híp mắt.
Nguy hiểm!!!
← Ch. 080 | Ch. 082 → |