Vay nóng Tinvay

Truyện:Đế Vương Sủng Thần - Chương 028

Đế Vương Sủng Thần
Trọn bộ 126 chương
Chương 028
Bắt đầu hành động
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Shopee


Phòng giam bình thường, nhưng người trông coi lại không hề bình thường.

Một cái phòng giam nho nhỏ cư nhiên lại điều cận vệ tùy thân của hoàng đế canh giữ, có thể thấy được, vị hoàng đế này biết rõ khả năng của Cô Độc Úy không tầm thường.

Nhưng là tình huống như thế, Vân Thiển cũng là lần đầu tiên thấy, cho dù hoàng đế đối đầu với Cô Độc Úy như thế nào, cũng sẽ không đến mức giết cả con trai mình đi.

Vân Thiển bước theo Vân Phi chậm rãi mà vào, cứ vậy đi thẳng, lại không có người chặn lại. Xem ra, hoàng đế này cũng không hạn chế người khác vào, chẳng qua chỉ là hạn chế tự do của người bị nhốt bên trong kia. Như thế, Vân Thiển càng đoán không ra hoàng đế đang suy tính cái gì. Yến tiệc sáu nước còn chưa bắt đầu, liền phát sinh loại chuyện như vậy, trong lòng nàng luôn cảm thấy có chút bất an.

Vân Thiển cũng không phải là vạn năng, đối với một số chuyện nàng cũng là không nắm rõ, mà chính bản thân nàng cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Thông thường sự việc không liên quan đến nàng, nàng sẽ lựa chọn mặc kệ!.

Con ngươi linh động nhàn nhạt quét qua những cận vệ cũng như những ám vệ đang ẩn nấp, quả nhiên không bình thường, nói vậy bên trong cô độc úy cũng phát giác điểm này.

Khó trách hắn sẽ như thế ......

Đêm khuya.

Ngọn đèn dầu trong địa lao tỏa ra ánh sáng mờ mờ, đường đi phía trước cũng bị bóng tối che đi hơn phân nửa, những chỗ không được ánh sáng chiếu tới lạnh lẽo u ám như những vực sâu không đáy, âm khí nồng đậm.

Vân Thiển bước đi trên nền đất ẩm ướt, trong lòng cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nhà lao này xây dựng có nhiều chỗ không thích hợp.

Đến tận cùng bên trong địa lao, một cửa gỗ lớn rắn chắc xuất hiện trước mắt bọn họ, Mà Cô Độc Úy, chính là bị giam ở chỗ này. Thiếu đi nhân khí, địa lao này càng lộ ra vẻ âm trầm yên tĩnh.

Lẳng lặng đẩy tấm gỗ, nhìn ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ nhỏ, khóe miệng Cô Độc Úy tà mị nhếch lên.

Lúc Vân Thiển tiến đến gần, thấy được chính là bộ dáng này.

Gò má, sườn mặt tinh xảo như đao khắc, ánh trăng mông lung chiếu lên khuôn mặt khiến nụ cười ở môi hắn càng thêm kinh diễm. Hai tay đan trước ngực, gương mặt tà ác vui vẻ, căn bản nhìn không ra hắn lúc này là một tù nhân, Ngược lại giống như là một người nhàn dỗi đang thưởng nguyệt* vậy. (* Thưởng thức vẻ đẹp của ánh trăng).

Vân Thiển nhức đầu sâu kín thở dài, người này nhìn qua thực không có hảo ý a.

Từ lúc Vân Thiển cùng Vân Phi đi tới trước của nhà giam, Cô Độc Úy đã biết là nàng tới.

Cho nên, Biểu tình vui vẻ trên mặt kia không phải là bởi vì kế hoạch của mình, mà là vì đứng trước cửa ngục chính là bạch y thiếu niên niền.

Cô Độc Úy thản nhiên quay đầu qua, thu hồi vừa động tác vừa rồi, đi tới gần cửa gỗ. Đợi đến khi đến gần Vân Thiển, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, phảng phất như muốn đem nàng dung nhập vào trong lòng.

Câu hồn nhiếp phách, con ngươi xinh đẹp tuyệt luân tràn ngập ôn nhu cùng thâm tình gắt gao nhìn nàng. Hắn cứ như vậy nhìn nàng, cũng không quan tâm còn có một Vân Phi ở bên cạnh, phảng phất như Vân Phi đứng ở bên cạnh bọn họ chẳng qua chỉ là không khí mà thôi

Vân Phi âm thầm nhức đầu, tiếp tục như vậy nữa, thật không khống chế được hai người này.

"Nơi này, Thiển không nên tới ......", Gặp nàng trong hoàn cảnh này, hắn cũng không dễ chịu gì.

Vừa mới rồi trên mặt hắn còn bày ra biểu tình vui vẻ kì vọng nàng tới, đến nước này lại còn nói mấy loại lời nói này, Vân Thiển trong lòng hừ lạnh.

"Ngươi làm những thứ này không phải là hy vọng ta tới sao ......" Vân Thiển lạnh lùng nói, ngôn ngữ có chút bất đắc dĩ.

Cô Độc Úy vui sướng cười, khuôn mặt tinh mỹ càng thêm mê người, Vân Thiển nhìn người trước mắt, đôi mắt hơi nheo lại. Qua hồi lâu, mới chậm rãi thu hồi lãnh sắc.

"Thiển đừng tức giận!" Cô Độc Úy thận trọng quan sát đáy mắt biến ảo khó lường của Vân Thiển, từ từ thu liễm nụ cười trên mặt, lúc này chọc giận Vân Thiển cũng không phải là một chuyện tốt.

Vân Thiển bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, "Vốn cho là Thái Tử điện hạ ở trong này không dễ dàng gì, hiển nhiên là, thảo dân lo lắng thừa rồi ......"

Một câu ôn nhu như vậy lại khiến bộ dạng vui vẻ của Cô Độc Hồng vừa rồi lập tức biến mất.

"Thái tử điện hạ, là Thiển nhi nói mà không suy nghĩ, xin lượng thứ cho ......" thấy nhi tử mình cùng Thái tử điện hạ vô lễ như thế, tuy nói Thái tử điện hạ vô cùng cưng chiều Vân Thiển, nhưng là người làm phụ thân như hắn, không khỏi cũng có chút lo lắng.

Cô Độc Úy lạnh lùng khoát tay, ý bảo vân phi không cần nhiều lời.

Vân Phi ánh mắt lơ đãng lóe lên một cái, thân mình thẳng tắp, nhàn nhạt nhìn Cô Độc Úy.

Thân hình cao lớn, bóng lưng thẳng tắp chặn lại tầm mắt Vân Thiển.

"Thiển, muốn biết cái gì ......?" hắn cho tới bây giờ cũng không dám lừa gạt Vân Thiển nửa phần, trừ phi là tình huống đặc biệt.

Dây cũng là nguyên nhân vì sao Cô Độc Hồng trong lòng Vân Thiển so ra đều kém Cô Độc Úy, phương thức mà hai người bọn họ dùng chính là hoàn toàn bất đồng nhau. Một là cưng chiều, mà một lại là cứng rắn bá đạo.

Vân Thiển ánh mắt tối sầm lại, quả nhiên vẫn bị nàng đoán ra.

"La Sát Môn ......"

Ba chữ này vừa nói ra, Cô Độc Úy trong nháy mắt xoay người lại, đôi hàn mâu khép hờ, mang theo một tia khiếp sợ.

Mày kiếm nhăn lại, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, "Thiển, ta hy vọng ......" không muốn đem ngươi cuốn vào màn phân tranh đầy máu tanh này.

Nhưng lời của hắn vẫn chưa nói hết, liền bị Vân Thiển cắt đứt, "Nếu như không tiện nói, cũng không cần miễn cưỡng." hắn làm được đến thế này, cũng đã đủ rồi.

Vân Thiển chống lại cặp mắt đen láy đang nhìn mình, thần sắc ôn nhuận như ngọc cười, nhàn nhạt nhu quang, có một loại cảm giác như mỵ độc làm mê lòng người.

Tuấn nhan tràn đầy bất đắc dĩ, Vân Thiển như thế làm cho hắn không cách nào chống cự.

Vân Phi đứng ở bên người, lạnh nhạt nhìn hai người họ ở chung một chỗ, nhưng trong lòng lại như quá sơn đảo hải (* Ngắn gọn = kinh ngạc), không vì cái gì khác, chỉ vì một từ "La Sát Môn" là từ trong miệng bọn họ mà ra.

Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đều không có chú ý tới hơi thở người bên canh biến hóa, lẳng lặng nhìn nhau.

Cô Độc Úy bật cười, Vân Thiển a, thực không biết phải đối với nàng như thế nào cho phải đây!.

"Thiển nếu là muốn biết, ta liền nói ..." Chỉ cần là ngươi muốn, hắn cũng đều làm vì nàng.

Vân Thiển lẳng lặng đứng ở trước của ngục, chờ đợi.

"Sáu nước đại yến, yến hội này thực chất là để làm gì, Thiển chắc cũng đoán được một hai, Ta cùng với Cô Độc Hồng đều là chưa lập gia đình ......" đến đây không cần hắn nói tiếp, Vân Thiển cũng đại khái hiểu được.

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Vân Thiển trợn to hai tròng mắt, không thể tới tin nhìn chằm chằm bản mặt tươi cười tà ác của Cô Độc Úy, "Là ngươi"

Ý cười càng đậm, lắc đầu, "Không phải là ta, Thiển cũng có lúc nghĩ không thông" trêu đùa đầy ý vị, "Đừng quên, người sau lưng Nhã Các là ta."

Cho nên, Cái này căn bản không có khả năng.

Vân Thiển cau mày, cái này vòng tới vòng lui, trọng điểm rốt cục ở chỗ nào.

Một sứ thần, người giết hắn sẽ có lợi ích gì?

Không nghĩ ra, nếu là nàng, muốn giết cũng sẽ giết một hoàng tử hoặc là công chúa.

"Chẳng lẽ, người này chết là La Sát Môn gây nên? Nhưng là vì sao La Sát Môn muốn gết chết sứ thần ngoại bang, chuyện này có thể đem đến cho họ chỗ tốt gì?" Nàng bây giờ chỉ cần tìm được Lâm Bích là tốt rồi, những thứ khác âm mưu này nọ liền giao cho Cô Độc Úy tự mình giải quyết, dù sao đầu óc của hắn cũng quá thông minh đi.

Cô Độc Úy cười thần bí, không đáp.

Quả nhiên, La Sát Môn a.

Vân Thiển chưa hết giận hừ lạnh một tiếng, tuy rất nhỏ, nhưng vẫn là bị nam nhân phía trươc kia nghe được.

Cô Độc Úy đột nhiên ngước mắt, nhìn về phía cánh cửa sổ, ánh trăng hôm nay thực đẹp, nhưng này không phải là trọng điểm.

"Bọn họ hành động ......" không biết lời này nói ra là loại biểu tình gì, Cô Độc Úy đột nhiên phun ra mấy chữ này.

Vân Thiển kinh hãi, một đôi ngọc mâu trong nháy mắt mở thật lớn.

Cô Độc Hồng......

Lúc này, nàng mới nhớ tới mới vừa rồi Cô Độc Hồng đúng là có khác thường, .

Thấy Vân Thiển phản ứng như vậy, Cô Độc Úy sắc mặt trầm xuống, có chút không yên nói, "Thiển ***, đừng đi."

Vân Thiển không nói lời nào, liếc mắt nhìn Cô Độc Úy, xoay người liền vọt ra khỏi đại lao.

"Vân Thiển! trở lại ......" Cô Độc Úy kinh thanh kêu lên, Khuôn mặt tuấn dật trong nháy mắt trở nên thâm trầm, ưng mâu chăm chú nhìn chằm chằm bóng trắng nhanh chóng biến mất.

Vân Phi ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp tới ngăn cản, cũng đã không thấy bóng dáng của Vân Thiển đâu nữa..

"Vân đại nhân, mau, mau ngăn nàng lại ......" Cô Độc Úy một quyền nện vào cột gỗ, làm văng ra một mãnh gỗ, liền như vậy bị một quyền của hắn đánh nát. (P/s: Ta để "nàng" để phân biệt nữ chính cho dễ thui, trong triếng Trung cũng là cùng một từ, cho nên đoạn này là "hắn" ta vẫn dịch là "nàng", chứ nam chính chưa biết nữ chính là con gái đâu nha)

Vân Phi cau mày, cũng không nhìn người phía sau, bước nhanh đuổi theo ...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-126)