Một nhà ba người
← Ch.142 | Ch.144 → |
Triệu Hữu Đường đã làm quyết định, ngày thứ hai liền mời Phùng Mạnh An vào cung.
Nói đến đại thần trong triều, hiện tại hắn tín nhiệm nhất chính là Phùng Mạnh An, thứ nhất là bản thân hắn có năng lực, thứ hai, tự nhiên là do quan hệ với Phùng Liên Dung. Có điều tin về tin, từ đầu đến cuối hắn không để Phùng Mạnh An ngồi lên chức thượng thư, hắn làm Lại bộ Tả thị lang đã nhiều năm.
Vì thế, trong lòng Phùng Mạnh An cũng hiểu rõ, Triệu Hữu Đường vẫn đang khảo sát hắn, Thượng thư bộ Lại đứng đầu sáu bộ, được xưng là thiên quan, là quyền cao chức trọng chân chính, cho nên cũng không phải là người bình thường có thể đảm nhiệm.
Nghe nói Triệu Hữu Đường muốn đi Ninh huyện, Phùng Mạnh An vẫn lắp bắp kinh hãi: "Hoàng thượng là muốn tuần tra dân tình?"
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Trẫm có quan viên như các ngươi, còn cần tự mình thể nghiệm và quan sát dân tình sao? Chỉ là muốn cùng Hoàng hậu đi chơi vui vẻ thôi."
Phùng Mạnh An cũng cười.
Xưa nay Hoàng đế đi tuần, trên danh nghĩa đều là một tá lý do đường hoàng, nhưng trên thực tế, đa số còn không phải là vì chơi đùa? Vả lại còn hao tài tốn của, ven đường quan viên vì lấy lòng Hoàng đế, xung quanh vơ vét thế gian hiếm quý dị bảo, chỉ vì lấy niềm vui của Hoàng đế.
Bây giờ Triệu Hữu Đường nói vậy, cũng là vô cùng thành thực.
Phùng Mạnh An hỏi: "Vậy Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, công chúa cũng đi à?"
"Chỉ công chúa đi theo, Trẫm gọi ngươi tới, trừ chính sự hàng ngày thì chính là hai người bọn họ." Triệu Hữu Đường nói, "Trước đây Thừa Diễn từng nhắc tới chuyện thư đồng, Trẫm bận nên quên nói với ngươi, Đại Nguyên nhà ngươi sớm thi được tú tài, tương lai hẳn là lương đống, Trẫm thấy cũng vào Xuân Huy các nghe giảng đi."
Phùng Mạnh An mừng rỡ, hắn là người có dã tâm, hiện Thái tử bị phế, sau này Thái tử hẳn là xuất từ hai người kia, con mình là thư đồng, đừng nói đằng trước còn có giao tình, về sau sớm chiều làm bạn, cảm tình tự nhiên thâm hậu hơn. Hắn cúi đầu nói: "Đại Nguyên có thể làm bạn kèm hai vị Hoàng tử đọc sách, là phúc khí của hắn."
Triệu Hữu Đường lại nói: "Cũng không còn gì khác, Trẫm chính là muốn nói trước với ngươi một tiếng, sáng mai còn phải triệu kiến các đại thần khác. Đúng rồi, trước đây ngươi từng ở lại Ninh huyện hai năm, có khắc sâu ấn tượng với nơi nào không?"
"Hồi Hoàng thượng, nói đến phong cảnh đẹp ở Ninh huyện, trừ hồ Minh thì chính là đình Vân Trung." Hắn cười một cái, "Hồ Minh này đúng là nơi tốt, mùa thu, hoa cúc dại nở rộ, trên hồ còn có vịt hoang, nương nương nhìn thấy nhất định sẽ thích."
Hắn biết yêu thích của Triệu Hữu Đường đối Phùng Liên Dung, bằng không theo tính tình của người trước, dù là muốn giải sầu cũng chưa chắc sẽ ngắm cảnh, sợ chủ yếu vẫn là vì muội muội hắn.
Đương nhiên, thế nhân đều biết Hoàng hậu được sủng ái, bằng không mấy năm nay cũng sẽ không thể một lần cũng không tuyển tú.
Triệu Hữu Đường nghe Phùng Mạnh An miêu tả, cũng không khỏi nghĩ đến lần đó hắn vụng trộm dẫn Phùng Liên Dung ra ngoài, hai người đi du thuyền, nàng đúng là sẽ thích, hắn cười nói: "Vậy Trẫm nhất định phải đi."
Đợi đến ngày mai hắn phân phó xong mọi chuyện còn lại cho các đại thần, sẽ chuẩn bị mang Phùng Liên Dung cùng Triệu Huy Nghiên đi Ninh huyện.
Triệu Thừa Diễn lòng tràn đầy không vui.
Không biết vì sao Triệu Hữu Đường không mang theo hắn đi, nhưng hắn cũng không dám chống lại, chỉ là tâm trạng rất không tốt, Phùng Liên Dung an ủi: "Con bây giờ còn nhỏ..."
Câu nói vừa xong, Triệu Thừa Diễn liền nói: "Muội muội còn nhỏ hơn mà!"
Triệu Huy Nghiên ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa: "Ai bảo phụ hoàng yêu thích muội chứ, Đại ca vẫn nên ở trong cung chăm chỉ đọc sách đi!" Đây là hâm mộ cũng hâm mộ không được.
Phùng Liên Dung trừng nữ nhi: "Hoàng thượng có kỳ vọng về hai con, không giống Huy Nghiên, nữ nhi, tương lai có thể làm gì, nam nhi thì khác, phải đảm đương trọng trách lớn, sợ hai đứa giờ ham chơi, tương lai không được việc. Chờ hai đứa lớn lên, có thể làm phụ hoàng hài lòng, tự nhiên sẽ đồng ý."
Triệu Thừa Diễn vẫn buồn bực không vui.
Triệu Thừa Mô lại cười nói: "Mẫu hậu, muội muội cứ việc vui chơi thoải mái mấy ngày, ta sẽ chăm sóc tốt Đại ca cùng đệ đệ."
Triệu Thừa Diễn cau mày: "Ta còn cần đệ chăm sóc?"
"Đương nhiên, xem Đại ca hận không thể khóc nhè như Đông Lang kìa."
Đông Lang tuy rằng còn nhỏ, hình như cũng cảm giác được mẫu thân muốn đi, đã quấn quýt khóc mấy lần.
Triệu Thừa Diễn bị hắn nói ngược lại có chút xấu hổ, chỉ phải nghiêm mặt nói: "Mẫu hậu yên tâm, con không sao, có điều mẫu hậu, muội muội đều là nữ tử, nếu con đi cùng, trên đường cũng có thêm chiếu ứng."
Nhưng trên đường chẳng những có Triệu Hữu Đường, còn có nhiều hộ vệ khác nữa.
Phùng Liên Dung cũng không vạch trần hắn, cười nói: "Thừa Diễn thật chu đáo, không hổ là làm Đại ca, còn nghĩ đến an nguy của chúng ta. Có điều chúng ta đi ra ngoài mấy ngày, Đại Nguyên sẽ vào cung, hai đứa cũng có thêm bạn."
"Thật ạ?" Triệu Thừa Diễn lại cao hứng.
Tâm tình của hắn toàn bộ đều lộ ra ngoài, không chút giấu giếm được người khác.
Phùng Liên Dung nhìn hắn, lại nhìn Triệu Thừa Mô, cũng không biết hai huynh đệ này sao lại khác nhau vậy chứ, còn một người khác hiện còn nhỏ, cũng không biết là loại tính cách nào.
Tất cả đều chuẩn bị tốt, một nhà ba người cáo biệt Hoàng thái hậu liền xuất phát đi Ninh huyện.
Lần này Triệu Hữu Đường vẫn không gióng trống khua chiêng, tất cả giản lược, theo ý hắn, một khi công khai thân phận hoàng đế hoàng hậu liền không có gì hay, như vậy đi đến đâu, những người đó liền quỳ đến đó, ngược lại ảnh hưởng đến tâm tình.
Triệu Huy Nghiên ngồi trên xe ngựa, một đường líu ríu, thỉnh thoảng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy nơi nào nhiều người, hận không thể xuống xem ngay.
Phùng Liên Dung nhìn buồn cười, lại cảm thấy nữ nhi đáng thương.
Nhớ nàng hồi nhỏ, không giống nàng bị vây trong cung, ngay cả các tiểu thư khuê các kia tuy rằng không bước cổng trong, nhưng giữa các gia tộc vẫn có đi lại với nhau, không giống Triệu Huy Nghiên, trừ một cô biểu muội thì không còn quen biết cô nương nào khác.
Triệu Hữu Đường thấy ánh mắt này của nàng, không khỏi nhắc nhở: "Nàng cũng đừng quá chiều con, nàng dù sao cũng là công chúa, lần này ra ngoài, cũng là Trẫm hưng trí."
Hắn yêu thương về yêu thương, nhưng yêu thương này chỉ giới hạn trong hoàng cung mặc cho hai nương nhi nàng thỏa sức ép buộc, muốn đi ra ngoài tùy tiện ép buộc thì không thể được.
Phùng Liên Dung đương nhiên biết đạo lý này, bĩu môi nói: "Hoàng thượng, thiếp thân có khi nào không nghe không? Chỉ là Huy Nghiên không còn nhỏ cũng vẫn không có bạn bè gì. Thiếp thân thấy lớn hơn chút nữa thì có thể đến nhà tôn thất ngồi một chút không?"
Đây xem như là thân thích của hoàng đế.
Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ gật đầu: "Vậy cũng được."
Thấy hắn chấp thuận, Phùng Liên Dung âm thầm cao hứng, nữ nhi đi, nàng là mẫu thân, đến lúc đó cùng đi cũng được nhỉ?
Khóe miệng nàng liền cong lên.
Triệu Hữu Đường làm bộ không phát hiện, một năm ra ngoài ba bốn lần cũng là ở trong phạm vi cho phép, để nàng ngây ngốc trộm cái vui vẻ được rồi.
Ninh huyện cách Kinh thành có chút xa, trung gian còn cần ở khách sạn một đêm.
Chuyện nghỉ trọ này, Triệu Hữu Đường đi Sơn Đông đã từng thử, nhưng hai người khác hoàn toàn chưa, miễn bàn bao nhiêu hưng phấn, Triệu Hữu Đường nói: "Lát nữa xuống dưới đừng kêu hoàng thượng, phụ hoàng, nhất định sẽ hù ngã chưởng quầy, tiểu nhị."
Phùng Liên Dung có kinh nghiệm, nhanh chóng nói: "Thiếp thân sẽ kêu tướng công, Huy Nghiên, con phải nhớ gọi phụ thân, nương, đừng kêu phụ hoàng, mẫu hậu, như lúc còn nhỏ ấy."
Triệu Huy Nghiên lập tức lên tiếng: "Phụ thân, nương, rất dễ, nữ nhi tuyệt đối sẽ không gọi sai."
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Nương tử, vậy chúng ta đi xuống đi."
Phùng Liên Dung bước xuống, Triệu Huy Nghiên là người cuối cùng, kêu Triệu Hữu Đường ôm xuống.
Ba người đi vào khách sạn, lúc này đúng giờ cơm tối, đại sảnh ngồi đầy người, Triệu Huy Nghiên nói: "Phụ thân, nữ nhi đói bụng, chúng ta ăn cơm trước được không ạ?"
Tiểu nhị bước ra chào đón, chỉ liếc mắt một cái liền biết ngay ba người này nhất định là kinh đô nhà giàu, không nói quần áo mặc trên người, ngay cả khí độ trên người cũng khác, vội nói: "Mời ba vị khách quan lên nhã gian."
Nghiêm Chính lúc này đã thu xếp xong nghỉ trọ xong, thuận miệng liền gọi món ăn, những món hắn nói ra khiến tiểu nhị nghe được sửng sốt, đó là cái gì vậy, đầu bếp thật làm ra được?
Thấy hắn tròng mắt đều sắp rớt, Phùng Liên Dung nói: "Cho mấy món chuyên môn của các ngươi là được rồi, cũng không cần nhiều, bốn năm món, có rau có thịt."
Tiểu nhị lúc này mới lấy lại tinh thần, nói mấy món, Phùng Liên Dung nghe không sai liền gọi.
Triệu Hữu Đường nhìn Nghiêm Chính: "Ngươi cũng thật hồ đồ, những món ăn đó bọn họ làm ra được sao?"
Đừng nói huyện thành, dù là ở kinh đô cũng có mấy đầu bếp tửu lâu có thể làm ra được?
Nghiêm Chính cúi đầu: "Đại gia nói đúng."
Hắn phân phó những hộ vệ kia đi dùng cơm.
Do giấu giếm thân phận, bọn họ ai ai cũng mặc theo dáng vẻ của tùy tùng, người bình thường đều sẽ không đoán được đến trong cung.
Đồ ăn bưng lên, Triệu Hữu Đường nếm thử: "Cũng xem như không tệ, khó trách mấy nhà phụ cận đều không được đông khách như nhà này, xem ra cũng có đạo lý."
Triệu Huy Nghiên cũng ăn mấy miếng, lại giống như không thích.
Nàng từ nhỏ ở trong cung, nuông chiều từ bé, phương diện này ngược lại có chút giống Triệu Hữu Ngô, yêu cầu cao, Phùng Liên Dung thì khác, chỉ cần cho nàng ra ngoài chơi, nàng không có bất kỳ chê bai gì, cũng chỉ nàng ăn nhiều nhất.
Buổi tối, Phùng Liên Dung cùng Triệu Huy Nghiên ngủ, Triệu Hữu Đường ngủ ở cách vách.
Triệu Huy Nghiên cầm chăn lên ngửi: "Aiz, không thơm chút nào hết, nhìn cũng không phải mới."
"Con muốn giống trong cung vậy lần sau đừng ra, không thì đến hoàng gia biệt uyển đi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?" Phùng Liên Dung nói: "Lúc nào cũng muốn được cái này được cái kia, đúng không? Chỉ xem con nghĩ thế nào thôi. Đừng nói đi chơi, nói không chừng đi rồi còn bị mệt, nếu không sáng mai con về cung đi."
"Đừng mà, nương." Triệu Huy Nghiên vội nói: "Con chỉ thuận miệng nói thôi, ta ngủ còn không được sao?" Nàng chui vào trong chăn, lông mày vẫn cau.
Phùng Liên Dung cười rộ lên, nằm xuống nói: "Cuộc sống của người bên ngoài khác chúng ta một trời một vực, có đôi khi ngay cả muốn ăn no cũng khó, đương nhiên có một số nơi tốt cũng không được tỉ mỉ."
"Vậy nương còn luôn muốn ra?"
"Con không muốn ra?"
"Nữ nhi là vì chưa từng ra, nhưng không phải trước kia nương lớn lên ở ngoài cung sao?"
"Chính là như vậy mới đặc biệt nhớ muốn, con còn nhỏ biết cái gì? Phú quý khó đi nũa, có đôi khi cũng chưa chắc hơn được tự tại." Phùng Liên Dung nói: "Có điều nữ nhi gia, không giống nam nhi, luôn phải xem trượng phu, cái này lại khác."
Nếu không phải trong cung có Triệu Hữu Đường chỉ thích nàng, nàng sống lại lần này, nghĩ thật tình nguyện chết lại.
Triệu Huy Nghiên cười cười: "Nữ nhi tương lai cũng phải gả cho người giống phụ hoàng."
Phùng Liên Dung gãi mũi nàng: "Không xấu hổ, mới bao lớn đã nói chuyện này. Nhưng là Đại ca con, không mấy năm nữa thật đúng là cưới thê, không biết tuyển chọn như thế nào mới tốt." Nói đến đây nàng thật sự khủng hoảng, chưa từng làm qua bà bà đâu.
Triệu Huy Nghiên: "Đại ca thì dễ mà, cưới ai tình tình ôn hòa là được, Đại ca dễ ở chung." Nàng vươn tay ôm lấy Phùng Liên Dung, "Cưới một người chúng ta thích là được rồi, về sau ngày ngày gặp cũng không thể để chúng ta không thoải mái."
Phùng Liên Dung sờ sờ đầu nàng: "Cưới cho con, hay là cưới cho Đại ca con vậy?"
"Đều như nhau."
"Nha đầu hư, để Đại ca con biết, thế nào cũng làm ầm lên mà coi."
Triệu Huy Nghiên cười khanh khách.
Mẫu nữ hai người nói một hồi lâu mới ngủ.
Buổi sáng, Triệu Hữu Đường chờ mòn chờ mỏi hai người mới tha thướt đến muộn, ngồi xe ngựa một lần nữa tiến đến Ninh huyện, lần này ngược lại không bao lâu liền đến."
Triệu Huy Nghiên xuống dưới, chỉ thấy Ninh huyện lớn hơn nhiều so với các nơi đã đi ngang qua, người đi đường cũng không tính là ít, nàng lập tức kéo Phùng Liên Dung chạy xuống đường: "Nương, chúng ta đi chung quanh chút đi." Đối nàng mà nói, ngay cả mấy tiếng rao hàng cũng rất thú vị.
Triệu Hữu Đường nói: "Vội cái gì, đội mũ này vào!"
Mũ che mặt hắn đã sớm lệnh Nghiêm Chính chuẩn bị, nơi nhiều người phải dùng tới, thê tử, con gái của hắn đều xinh đẹp như hoa, không phải để cho người khác xem, chưa nói mấy tên dê xồm kia, ghê tởm như nhìn thấy ruồi bọ vậy.
Hai người đội lên, ba người thế này mới đi chơi.
Đến trên đường, Triệu Huy Nghiên đã mua mấy thứ, trừ ăn, ngay cả chim chóc được bện từ tre trúc cũng đã mua mười mấy con, người phía sau trên tay xách đầy đồ.
Đến chiều, lại đi hồ Minh.
Lúc này đúng là mùa thu, bên hồ nở đầy hoa cúc dại, màu gì cũng có, còn có lau sậy trắng như tuyết, cỏ ngải màu tím, chúng nó mọc bốn phía xung quanh hồ, hồ Minh tựa như một viên đá quý màu xanh lục được khảm ở trong, Triệu Huy Nghiên nhìn con mắt sáng lên, chạy tới.
Nàng lên tiếng hoan hô, cả kinh chim chóc trên hồ bay hết lên.
"Thật sự là quá đẹp, như tranh vậy." Triệu Huy Nghiên kêu lên, "Nương, mau tới nha."
Phùng Liên Dung cũng nâng váy đi qua.
Hai người đứng ở bờ hồ ló đầu ra nhìn, chỉ vào vịt hoang nói: "Chim gì mà đẹp vậy, là uyên ương ạ? Hình như vậy."
"Đây là sáu con vịt hoang." Triệu Hữu Đường không nói gì, hai đồ ngốc, rõ ràng là nữ tử thân phận quý trọng nhất kinh dô, lúc này lại như nông dân không kiến thức đi vào Kinh thành vậy, cả kinh sợ hãi, may mà không có người ở bên cạnh.
Có điều lại buồn cười, do các nàng thật sự vui vẻ, cho nên cái gì cũng bất chấp, cái gì đều có thể nói.
Hai mẫu nữ đi dọc theo bờ hồ hơn nửa vòng, thật sự mệt mỏi mới ngồi xuống.
Sớm có tùy tùng đặt cái bàn, dù là du khách sáng sớm tới đây du lịch cũng bị đuổi hết ra.
Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn trời xanh, lại nhìn hồ nước, nghe hai mẫu nữ ở bên cạnh nói nhảm, tâm tình khó được sáng sủa.
Thật ra làm người bình thường, có lẽ cũng rất tốt.
Nghiêm Chính không biết từ đâu mua được chiếc thuyền, lát sau một nhà ba người đều ngồi lên, Triệu Hữu Đường thấy trong hồ khắp nơi, nhất thời quật khởi, lại sai người làm cần câu, hắn ngồi ở đuôi thuyền câu cá, Phùng Liên Dung ngồi bên cạnh, không rên một tiếng, nhưng là Triệu Huy Nghiên không chịu nổi, luôn muốn nói.
Phùng Liên Dung nói: "Lát nữa cha con câu được cá, đừng trách không cho con ăn."
Triệu Huy Nghiên có thế này mới khép miệng lại.
Thẳng đến khi Triệu Hữu Đường câu được cá nàng mới hoan hỉ nhảy lên, thuyền nhỏ cũng đi theo dập dờn.
Triệu Hữu Đường cũng rất đắc ý, nhìn thấy là con cá trích to mập, lại thả cần câu xuống.
Lần này đến sau giữa trưa mới nghỉ câu, Triệu Hữu Đường tổng cộng câu tám con, lại dạy thê tử nữ nhi câu, vui vẻ hòa thuận.
Câu được rồi, chạng vạng liền ngồi ở bờ hồ châm lửa, nướng cá ăn.
Ba người ăn mặt đầy bóng loáng, hài lòng đi về nghỉ.
Liên tục mấy ngày quả thật chơi rất vui vẻ, giống trăm họ đi ra ngoài du lịch, chỉ là cuối cùng vẫn bị người quấy rầy. Thanh Bình hầu Giang Chiêu Thiện là ca ca của Hoàng thái hậu, tin tức luôn linh thông hơn chút, biết được Triệu Hữu Đường ở đây, vội vàng đi qua bái kiến, cũng mời Triệu Hữu Đường qua điền trang ở.
Hắn xem như là cữu cữu của Triệu Hữu Đường, mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng Triệu Hữu Đường nể mặt Hoàng thái hậu nên không cự tuyệt, do vốn cũng chơi được không sai biệt lắm, hai ngày nữa cũng nên khởi hành hồi cung liền dẫn Phùng Liên Dung cùng Triệu Huy Nghiên đi điền trang của Giang gia.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |