Nổi lên mặt nước
← Ch.119 | Ch.121 → |
Tay nàng nắm chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt hơn trừng lên, giống một con gà trống nhỏ đang giận dữ.
Triệu Hữu Đường nhìn ngược lại cảm thấy có chút muốn cười.
Nàng bày ra dáng vẻ tàn bạo thế nào đi chẳng nữa, cũng không dọa được người.
Hắn cốc đầu nàng: "Cái gì mà phục với không phục, Trẫm bảo nàng phải phục à? Nàng không sai thì không cần phục.
"Nhưng mà..." Có đôi khi không phục cũng không được, hôm nay nếu không phải Chung ma ma bị bắt, cho dù Phương Yên có nói nàng vài câu thì có là gì, Phùng Liên Dung còn đang tức giận.
Nàng khó được như thế, có thể thấy được bình thường bị không ít ủy khuất, tay Triệu Hữu Đường nắm chặt, bọc nắm đấm của nàng vào trong lòng bàn tay mình. Nói đến Phương Yên, thật sự ngày càng khiến hắn thất vọng, việc rễ cây còn chưa có định luận, nàng đã tự chủ chủ trương thẩm án, muốn định tội cho Phùng Liên Dung.
Đến bây giờ vẫn còn chưa thấy rõ tình thế.
Nàng người Hoàng hậu này, tâm tư như thế, thật sự là không làm cũng được!
Triệu Hữu Đường nới tay, ấm giọng nói với Phùng Liên Dung: "Nàng về trước đi."
Nếu không phải Phùng Liên Dung đột nhiên đi Khôn Ninh cung, hắn vỗn cũng không có ý định đến đây, còn không phải sợ nàng lỗ mãng, bị người bắt nạt, không nghĩ đến Hoàng thái hậu cũng tới, nói vậy mấy cung nhân được thả ra nhất định là nguyên nhân do Hoàng thái hậu.
Hắn vẫn hiểu biết Phương Yên, thê tử này của hắn tính tình cố chấp cao ngạo, Phùng Liên Dung dù có lấy thân phận quý phi đến đây, chưa chắc đã lấy lại được người.
Phùng Liên Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Hoàng thượng, chuyện này rốt cuộc có điều tra được không vậy?"
Phương Yên hoài nghi đến trên người nàng tuy rằng khiến nàng phẫn nộ, nhưng cũng không phải không có lý dó. Dù sao trong cung trừ Thái tử ra, hai vị Hoàng tử khác đều là con ruột của nàng, Triệu Hữu Đường lại sủng ái nàng, khó tránh khỏi làm người khác suy nghĩ nhiều, nếu như truyền ra đến ngoài cung, chỉ sợ càng thêm chọc người chê trách.
Nàng hy vọng có thể nhanh nhận được đáp án.
Triệu Hữu Đường nhớ đến lời nói của cẩm y vệ, cười cười nói: "Bất kỳ vụ án nào đều có chỗ sơ hở, tự nhiên là có thể tra được."
Hắn rất có lòng tin.
Phùng Liên Dung cao hứng rời đi.
Hoàng thái hậu còn trong Khôn Ninh cung, Phương Yên lúc này đang ủ rũ, nàng ta không tin Phùng Liên Dung, nhưng vừa rồi Hoàng thái hậu lại khuyên nàng, nói hậu cung an ổn thì Hoàng thượng mới có thể chuyên tâm xử lý triều chính, bảo nàng ta và Phùng Liên Dung ở chung hòa thuận.
Phương Yên kém chút thốt ra: "Sao năm đó bà và Hồ Quý phi không tỷ muội muội tình thâm đi!"
Có điều, nàng ta tự nhiên không dám nói ra.
Chẳng qua là cảm thấy Hoàng thái hậu đứng nói chuyện không đau eo, Hoàng đế có ba ngàn mĩ nữ, chẳng sợ hơn vạn cũng đều tốt hơn độc sủng một người. Thân là Hoàng hậu, ai có thể nhịn? Không thấy trong cung này, mấy đứa nhỏ đều là con của Phùng Liên Dung sao?
Phương Yên buồn bực nói: "Hiện thời sợ là Thừa Dục không làm được Thái tử nữa rồi."
"Làm sao có thể!" Hoàng thái hậu vội nói, "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện này nhất định là có người cố ý quấy rối, ngươi chính mình không thể rối loạn đầu trận tuyến! Ai gia cũng chỉ có thể nói mấy lời này thôi, A Yên, ngươi không thể lại tiếp tục như vậy."
Hoàng thái hậu vẫn luôn rất lo âu, chỉ vì lần trước Triệu Hữu Đường nhắc đến phế hậu, nhưng Phương Yên cố tình lại là người thế nào cũng không biết thay đổi.
Bà cũng không biết phải làm sao cho phải!
Hoàng thái hậu vừa bước ra khỏi Khôn Ninh cung thì nghênh diện Triệu Thừa Dục.
Bà khẽ cười: "Sao lại không ở Xuân Huy các?"
Triệu Thừa Dục kêu một tiếng Hoàng tổ mẫu sau đó nói: "Đang là giữa trưa nên Lý đại nhân kêu chúng ta nghỉ ngơi một lát, ta liền đến xem mẫu hậu."
Hoàng thái hậu gật gật đầu: "Bé ngoan." Trong lòng cũng thầm than một tiếng, đứa nhỏ này ngày càng lanh lợi nhu thuận, đáng tiếc Phương Yên lại khiến người không bớt lo, cũng là ủy khuất đứa nhỏ này. Bà hơi hơi cúi người, đưa tay nắm chặt tay Triệu Thừa Dục, "Đừng đi, nàng đang nghỉ trưa rồi, ngươi theo ta đi Cảnh Nhân cung, phòng bếp hôm nay có làm chút trà bánh mà ngươi thích ăn nhất đấy."
Triệu Thừa Dục nghiêng đầu hỏi: "Mẫu hậu lại không thoải mái ạ?"
"Chỉ mệt tí thôi, khỏe lại ngay ấy mà."
Triệu Thừa Dục liền cùng Hoàng thái hậu đi Cảnh Nhân cung.
Trong Diên Kỳ cung, Chung ma ma kêu Bạch Lan cởi áo ngoài ra, chỉ thấy trên cánh tay nàng chi chít dấu đỏ, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra, liền thầm mắng mấy câu, cũng không cần bôi rượu thuốc, nói: "Mấy ngày nay không động đậy là tốt ngay thôi."
Bảo Lan đưa quần áo mới cho Bạch Lan đổi, hỏi: "Giống như là ma ma cũng từng bị thế vậy?"
"Còn nói nữa." Chung ma ma lắc đầu, trong các phi tử của Tiên đế còn có người ác độc hơn, ta nhớ khi ấy mới vào cung, hầu hạ một vị quý nhân, đó mới gọi... Chậc chậc, độc nhất lòng nữ nhân, bên ngoài giả bộ đơn thuần, khi không có ai nhìn chúng ta không vừa mắt, nàng ta liền dùng kim châm lên người chúng ta, sau lưng ai mà không hận nàng ta.
Phùng Liên Dung ở bên cạnh nghe được nhíu mày, lại gần nói: "Sao trước đây không nghe ma ma nói qua."
"Loại chuyện này có gì tốt mà nói." Chung ma ma thở dài, "Nghĩ lại mà kinh."
"Vậy vị quý nhân đó sau này thế nào?" Bảo Lan suy nghĩ một chút nói, "Chưa từng nghe nói đến có người như vậy."
Chung ma ma vui sướng khi người gặp họa: "Lại nói, Hồ quý phi còn làm chuyện tốt đấy, vị quý nhân kia muốn cùng nàng tranh thủ tình cảm, kết quả như thế nào, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Hồ quý phi thổi gió bên tai tiên đế, quý nhân kia bị nhốt vào lãnh cung, sau này cũng không biết vì sao lại chết."
Có thể thấy được người ác độc thế nào đi chăng nữa, cũng ác không qua hoàng đế.
Phùng Liên Dung nghe dược cũng không biết nên nghĩ thế nào, nàng vào cung nhiều năm, phú quý không cảm thấy tốt, chuyện xấu lại nghe được không ít, an ủi duy nhất chính là bản thân còn đang được sủng ái.
Nàng chỉ hi vọng còn có thể giữ được cái mạng này.
Cái khác so với cái này, có đôi khi nghĩ lại thật không coi là cái gì.
Bảo Lan và Bạch Lan cũng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.
Đợi Bạch Lan đi rồi, Chung ma ma nhẹ giọng nói với Phùng Liên Dung: "Bạch Lan này tuy nhỏ, nhưng không phải có câu ba tuổi xem lão sao, chủ tử sau này không cần quá trọng dụng nàng, cho nàng ta ở bên ngoài truyền lời, bưng đồ ăn là được."
Phùng Liên Dung biết bà là đang nói mấu chốt của vấn đề. Bạch Lan tuy rằng bị kim châm, sọ hãi, nhất thời phản kháng không được, nhưng ý của Chung ma ma là người nếu thật sự trung thành chẳng sợ gặp phải bất kỳ tình huống nào cũng không nên thay chủ tử nhận tội như vậy.
Nàng gật gật đầu, xem như là đồng ý.
Phương thị ôm Triệu Huy Nghiên đến, tiểu cô nương nhìn thấy Phùng Liên Dung liền giang tay ra.
Phùng Liên Dung chọc chọc mũi nàng: "Tiểu bại hoại, cha ngươi đến đây ngươi chỉ bám lấy hắn, bây giờ có một mình ta, ngươi lại đến đòi tốt."
Triệu Huy Nghiên chỉ cười, gương mặt phấn nộn đáng yêu, nhìn như thế nào cũng gọi người thích.
Nàng hỏi: "Đã ăn sữa chưa?"
"Ăn rồi, nô tì còn đút cho chút trái cây."
Phùng Liên Dung liền ôm Triệu Huy Nghiên đi ra ngoài tản bộ.
Cẩm y vệ tra xét một ngày, hôm nay đột nhiên lại điều tra đến trên đầu các vị quý nhân, Trần Tố Hoa trong lòng cả kinh, hỏi Kim Mai: "Thật sự đến các điện lục soát à?"
Kim Mai nói: "Đúng vậy."
Đang nói, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Trần Tố Hoa ngó đầu ra ngoài cửa sổ, đúng là thấy cẩm y ệ xông vào. Vốn đây là chỗ ở của phi tần, bọn họ vốn là không được vào, chẳng lẽ là có đầu mối gì?
Nàng ta nhíu mày, không nghĩ tới phát sinh việc như vậy mà Hoàng thượng vẫn không nghi ngờ Phùng Liên Dung.
Điều này thật sự rất nằm ngoài dự liệu của nàng ta!
"Chủ tử, làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ, để bọn họ lục soát là được." Trần Tố Hoa rất bình tĩnh.
Cẩm y vệ lục soát khắp mọi nơi trong điện một lần, thậm chí cả quần áo của nàng ta, sắc mặt Trầm Tố Hoa càng ngày càng khó coi, vì chuyện này, Hoàng thượng thất đúng không coi các nàng là phi tần, đãi ngộ như thế có chỗ nào khác với cung nhân đâu?
Nàng ta cắn mội một cái, đứng thẳng người, đợi cẩm y vệ đi rồi nàng ta mới đập mạnh cốc trà trong tay xuống."
"Thật sự là đồ ngu!" Nàng ta mắng Phương Yên, nàng ta đã tạo cho nàng một cơ hội tốt như thế rồi mà còn không đối phó được Phùng Liên Dung, hiện giờ còn đặt nàng ta vào trong nguy hiểm, quả là đáng giận. Tính ra Phương Yên cũng là từ dòng dõi thế gia đi ra ngoài, làm sao lại không có đầu óc vậy chứ!
Nàng ta không biết dùng đến gia tộc của mình sao?
Nhớ năm đó, Hồ Quý phi dù có được sủng ái thế nào, còn không phải bị những đại thần kia chặn lại?
Hôm nay, Phùng Liên Dung cũng nên giống vậy!
Trong quá trình Trần Tố Hoa mưu hại Phùng Liên Dung, bất tri bất giác càng thêm hận nàng, nếu không có Phùng Liên Dung thì những quý nhân như nàng ta sẽ không gặp phải tình cảnh này. Các nàng được tuyển vào cung, chính là để làm nền, nếu không được sủng hạnh thì cũng sẽ không có một đứa con của chính mình.
Nhưng nàng dựa vào cái gì mà được ưu đãi đó?
Trần Tố Hoa nhắm mắt, con ngươi nhìn đến con diều để ở góc tường, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Đã đến nước này, tiếp theo nhất định phải làm lớn hơn chút nữa.
Triệu Hữu Đường ngồi trong Càn Thanh cung nghe Hạ Bá Ngọc bẩm báo.
Cái rễ này nếu nói có chỗ nào sơ hở thì chỉ có bột vàng kia, nhưng hắn đã cho người đi điều tra, bột vàng này rất bình thường, trong cung bình thường vẫn có. Nhưng cái này cung nhân không dùng đến, trừ Hoàng hậu, Quý phi thì cũng chỉ còn Tiệp dư, Quý nhân.
Có lẽ là người có tâm trộm một ít, nhưng không dễ bị người phát hiện, cho nên chỉ từ bột vàng cũng không thể tìm đến bất kỳ đầu mối nào.
Mà ngày đó, trừ cung nhân hoàng môn trong Diên Kỳ cung, nhóm người Đại hoàng tử đi qua thì chỉ có Trương quý nhân, Hoa quý nhân, Trần quý nhân, Lý quý nhân và cung nhân của các nàng từng đi qua. Nhưng bốn quý nhân này cũng là phi tần, ngược lại không tiện phạt đánh.
Lúc này, mọi việc như là bị lạc vào sương mù, nhân chứng vật chứng không đủ liền khó có thể tra được. Chỉ là, án này không rõ ràng, nhưng người tạo ra vụ án thủy chung đều ở trong cung.
Trong cung người có thù oán với Phùng Liên Dung, trên danh nghĩa quả thật phải là Phương Yên, thế nhưng trên thực tế, trong hậu cung, một người được sủng ái, người khác hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ sinh ra lòng ghen tỵ, cho nên, kẻ địch của Phùng Liên Dung hẳn là rất nhiều.
Nhưng là, có thể nghĩ đến một kế như vậy, nhất định là một người cực kỳ độc ác.
Người này rốt cuộc là ai?
Triệu Hữu Đường hỏi: "Lúc bọn họ đi lục soát, biểu hiện của bốn người kia như thế nào?"
Hạ Bá Ngọc nói: "Trừ Trần quý nhân ra thì đều bị kinh động."
"A?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, "Trần quý nhân lại không sợ?"
"Vâng, ít nhất ở mặt ngoài là như vậy."
Nhưng Triệu Hữu Đường thế nào cũng không nhớ nổi Trần Tố Hoa này.
Hắn gọi Nghiêm Chính đến hỏi: "Ngươi có nhớ Trần quý nhân gì đó không?"
Trí nhớ của Nghiêm Chính rất tốt, đương nhiên, trí nhớ không tốt thì sao có thể làm được hoàng môn, ít nhất trèo lên địa vị cao là không thể nào, cho nên những việc vặt Triệu Hữu Đường không nhớ được, Nghiêm Chính đều nhớ, hắn nghĩ nghĩ nói: "tiệc tối trung thu mấy năm trước có gặp qua, khi ấy..."
Hắn đột nhiên dừng lại.
Triệu Hữu Đường nói: "Nói."
Nghiêm Chính nghĩ, đây không phải là một hồi ức rất tốt đâu!
"Ngày ấy Tô quý nhân kém chút đụng vào Hoàng thượng, Trần quý nhân đó ở ngay bên cạnh."
Đây đúng là một hồi ức không tốt.
Chính là vì chuyện đó, hắn mấy ngày đều không vui vẻ.
Bây giờ nhớ lại, ngày đó hắn vốn muốn trách phạt Trần quý nhân, chỉ là không có tâm tình, sau này cũng liền quên mất, dù sao lúc ấy xem ra đây chẳng qua là chút tâm tư của nữ nhân, Trần Tố Hoa kia cố ý đẩy Tô Cầm, hắn hoàn toàn nhìn hết vào trong mắt.
Nhưng mà đã cách nhiều năm, người này lại lần nữa nhảy ra.
Triệu Hữu Đường nói: "Ngươi cẩn thận điều tra Trần quý nhân này, dạo này nàng ta làm cái gì, còn có, từ giờ trở đi hãy phái người nhìn chằm chằm nàng ta!"
Khi hắn hạ mệnh lệnh này, Phương Yên vẫn còn đang tức giận, nhưng cố tình không có người để nói, trong cung này, Hoàng đế vắng vẻ nàng, con còn nhỏ chưa biết gì, ngay cả bà bà cũng chỉ biết trách nàng ta, đáng thương nàng ta mười năm nay không công làm lụng vất vả.
Cuối cùng lại được cái gì?
Nàng ta cầm bút lên viết cho nhà một phong thư, viết được một hàng chữ liền khóc lên, bụng đầy ủy khuất.
Ngày hôm sau Phương phu nhân nhận được thư, đọc thoáng qua, mặt biến sắc, đợi đến khi Phương đại nhân trở về, bà liền vội vàng kéo ông vào trong phòng nói: "Hóa ra trong cung xảy ra chuyện lớn! Lão gia ngài xem, đây là thư nữ nhi viết gửi về."
Phương đại nhân cấp tốc xem xong, buông thư, hồi lâu không nói gì.
Phương phu nhân đang lau nước mắt: "Không nghĩ tới Phùng quý phi kia thật sự là hồ ly tinh, thế nhưng làm ra loại chuyện này, còn không phải là muốn con mình lên làm Thái tử sao! Cái gì mà rễ cây hình rồng, nghĩ như vậy là lừa được ánh mắt Hoàng thượng chắc."
Phương đại nhân khoát tay: "Bà trước đừng nói bậy, có lẽ chỉ là một hồi hiểu lầm thôi."
"Sao có thể là hiểu lầm được?" Phương phu nhân nói, "Loại chuyện này, nữ nhi còn có thể nói bậy hay sao? Có thể thấy được Hoàng thượng thiên vị Phùng quý phi kia thế nào, thế nhưng không trị tội nàng ta, lão gia, đây chính là một Hồ quý phi thứ hai đấy, Thái tử sớm hay muộn cũng để con nàng ta lên làm."
Phương đại nhân nhất thời im lặng.
Phương phu nhân nói: "Lão gia, có phải nên nghĩ chút biện pháp không?"
Phương đại nhân nói: "Chuyện này cũng không phải trò đùa, nữ nhi vẫn là Hoàng hậu đấy, đang tốt sao có thể đổi Thái tử? Có lẽ Yên nhi chỉ nhất thời tức giận, bà không cần nói thêm gì nữa, chuyện vẫn chưa đến bước đó!" Ông đặt tay lên bả vai Phương phu nhân, "Một bước sai, từng bước đều sai, tương lai cũng không dễ vãn hồi."
"Nhưng nếu đây là sự thật thì sao?"
Con ngươi Phương đại nhân lóe lên, lộ ra chút sát ý: "Là thật, cũng chỉ có thể liều mạng một lần!"
Phương phu nhân rơi nước mắt.
Một nữ nhi đang tốt lại đưa vào, mẫu nghi thiên hạ vẫn không thể khiến nàng an ổn, không biết phải suy nghĩ bao nhiêu nữa!
Đều nói Hoàng thất vô tình, thật sự là tình nguyện sinh hết con trai!
← Ch. 119 | Ch. 121 → |