Vay nóng Tima

Truyện:Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng - Chương 148

Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng
Hiện có 154 chương (chưa hoàn)
Chương 148
148: Kết Thúc Tận Thế 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-154 )

Siêu sale Shopee


Mọi người vừa bước ra khỏi phòng họp thì gặp một người quân nhân vội vàng bước đến.

Anh ta đi đến trước mặt Phong Thiểu Hoàng rồi chào theo kiểu quân lễ, nói: "Báo cáo, nhân viên điều tra tiền phương hồi báo, sau năm tiếng nữa sẽ xảy ra zombie triều."

Trôi qua hai năm, zombie triều thường xuyên xảy ra, mọi người sớm có chuẩn bị tâm lý, nghe được tin tức này cũng không hoảng sợ.

Phong Thiểu Hoàng trả lời: "Tiếp tục cảnh giới, dự đoán đường đi và số lượng của chúng."

"Tuân lệnh."

Chờ sau khi ban bố một loạt nhiệm vụ, một số lãnh đạo cấp cao của căn cứ rời đi trước, lưu lại Phong Thiểu Hoàng đối mặt với cường giả của căn cứ khác.

Anh ta nói bằng biểu cảm nghiêm túc: "Rất xin lỗi mọi người, có lẽ thời gian xuất phát sẽ bị trì hoãn mấy ngày."

Mọi người nghe xong, không có ý kiến.

Hơn nữa trong lòng bọn họ rõ ràng, đợt zombie triều này tới quá đúng lúc.

Có lẽ trong lúc loài người quan sát quỹ đạo hoạt động của zombie thì đồng thời con zombie cấp cao đã sinh ra trí tuệ kia cũng chú ý đến động thái của con người.

Đặc biệt khi đông đảo cường giả cấp cao ở Hoa Hạ đều tụ tập ở căn cứ thủ đô, đối với zombie, không thể nghi ngờ là một sự hấp dẫn khó có thể chối từ.

Zombie yêu thích máu thịt tươi mới.

Ngoại trừ có thể cắn nuốt tinh hạch đồng loại để lên cấp, tinh hạch dị năng giả cấp bậc cao đồng dạng có tác dụng cực lớn với bọn chúng.

Hơn nữa với zombie, máu thịt cường giả cũng là một loại mĩ vị, rất nhiều trí tuệ zombie được sinh ra bởi vì cắn nuốt nó nên mới lên cấp nhanh như vậy.

Cho nên, hiện nay dị năng cường giả trên cả nước tụ tập ở căn cứ thủ đô, đối với zombie giống như một cái bánh ngọt vô cùng thơm ngon.

Chỉ có điều khiến người ta bất ngờ là zombie tới với tốc độ quá nhanh.

May mắn trải qua một năm, phần đông căn cứ Hoa Hạ đã hình thành năm căn cứ lớn, lực phòng ngự được tăng lên, chống cự đợt tấn công từ zombie công kích không còn rơi vào thế yếu nữa.

Không đến bốn tiếng, trong gió đã lan đến mùi hôi thối đặc thù của zombie, quân đội và các dị năng giả của căn cứ thủ đô sớm chuẩn bị đầy đủ.

Trong quân đội còn có vũ khí nhiệt năng do viện nghiên cứu mới phát minh ra chuyên môn đối phó với zombie.

Trang bị vũ trang hoàn mĩ khiến nhân viên bốn căn cứ khác quan sát mà ghen tị không thôi.

Có điều khi trông thấy đám zombie vây quanh thành phố đông hơn hẳn những trụ sở khác thì các dị năng giả cũng bị rung động.

Căn cứ thủ đô quả nhiên lôi kéo sự thù hận của zombie nhất, mỗi lần số lượng zombie công thành đều gấp đôi căn cứ khác, thậm chí còn hơn thế.

Xem tình hình này, trong lòng bọn họ cảm thấy thật vi diệu.

Không thể phủ nhận, trang bị của quân đội căn cứ thủ đô xuất sắc đến nỗi khiến tất cả phải ghen tị, nhưng số lượng zombie vây thành lại làm họ cảm giác được cân bằng.

Quả nhiên áp lực chính là động lực, không có áp lực, viện nghiên cứu thủ đô cũng không liên tục sáng chế ra đủ loại vũ khí tiêu diệt zombie.

Lúc này đối mặt với zombie tấn công, nhóm Lâu Linh không cần giống mọi khi chạy lên phía trước để bảo vệ những người khác.

Họ đứng ở vị trí không xa không gần, chuyên môn đánh giết vài con zombie lọt lưới, không cho bọn chúng công phá phòng tuyến làm tổn thương người sống sót trong căn cứ.

Mà lần này che chở ở tiền phương dĩ nhiên là các dị năng giả căn cứ thủ đô.

Lâu Linh đề cao cây biến dị bảo vệ kín kẽ khu vực xung quanh mình, sau đó cô có nhiều thời gian quan sát đám người Phong Thiểu Hoàng chiến đấu phía trước.

Cô có chút ấn tượng với một vài dị năng giả đi theo anh ta, trước kia họ từng hành động với nhau khi làm nhiệm vụ của viện nghiên cứu.

Sau khi quan sát, không thể nghi ngờ làm cho cô giật mình, đặc biệt là sức chiến đấu của Phong Thiểu Hoàng, trực giác cô mách bảo cấp bậc anh ta không chỉ ở cấp sáu, có lẽ cao hơn.

Áp lực của anh ta tạo cho cô giống như khi cô đối mặt với Lâu Điện một năm trước, đều là sâu không lường được, tồn tại cực kì mạnh mẽ.

Lâu Linh híp mắt, không tra xét không có nghĩa cô đánh mất nghi ngờ.

Đơn giản là tin tưởng anh nên cô ngậm miệng không nói, nhưng ngày ngày đêm đêm ở cùng nhau, làm sao cô không nhìn ra điểm khác thường? Bí mật của Lâu Điện là gì, nếu anh không muốn nói, cô cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, trong lòng biết là đủ, dù sao chỉ cần chắc chắn anh vẫn như trước, bất kể ra sao cô đều không quan tâm.

Khi Lâu Điện khắp nơi nhằm vào Phong Thiểu Hoàng, cùng với trăm phương ngàn kế không để cô gặp mặt hoặc ở chung quá lâu với anh ta, cô không hề thấy lạ.

Thẳng đến lúc một lần nữa gặp lại Phong Thiểu Hoàng, thái độ anh ta trở nên khác lạ, cùng với thực lực đột nhiên tăng mạnh, tất cả làm cô nổi lên sự tò mò.

Hơn nữa, vài lần gặp cô đều cảm giác được ánh mắt Phong Thiểu Hoàng nhìn mình: phức tạp, đau khổ, yêu say đắm, thoải mái... !Ban đầu cô tưởng mình mắt mù trông nhầm, hoặc tự mình đa tình.

Có điều sau mấy lần chứng minh, cô không nhìn lầm.

Điều này làm cho cô cảm giác có phần xấu hổ, muốn giả vờ vô tâm không nhận ra, tránh cho ham muốn chiếm hữu biến thái của Lâu Điện phát tác.

Phong Thiểu Hoàng dẫn dắt người của anh ta chiến đấu ở tuyến đầu, phong thái hiên ngang, khôi ngô tuấn tú, ngay cả Lâu Linh xem bóng lưng đứng trên đài cao nắm trong tay mọi thứ cũng không khỏi có chút thất thần.

Có điều mỗi khi cô ngẩn người thì sẽ bị một bàn tay chọc vào eo, sau đó ánh mắt nguy hiểm đảo qua người cô, khiến cô phải nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Lâu Điện thu liễm hơi thở của bản thân, luôn theo sát bên cạnh cô.

Thời điểm này không cần anh ra tay, một mình Phong Thiểu Hoàng đủ để ứng phó.

Phát hiện Lâu Linh thất thần thì anh có chút khẩn trương, may mắn chỉ là bị thu hút về mặt thị giác, cô chưa thực sự có hứng thú với hắn ta.

Híp mắt quan sát Phong Thiểu Hoàng trước mặt, anh phát hiện sau khi trùng sinh trở về, hắn ta thay đổi rất nhiều, từ vốn dĩ không quyết đoán trở nên cương nghị quả cảm, mà tất cả bởi vì cái chết để lại cho hắn bài học sâu sắc.

Anh nhớ lại Phong Thiểu Hoàng đời trước, trọng tình trọng nghĩa, lại không đánh mất trí tuệ, gan dạ, sáng suốt, hắn là một đội trưởng, đồng đội suất sắc.

Đại khái điểm yếu kém nhất là hắn quá xem trọng tình cảm, đôi khi bị cảm tình che mắt dẫn đến không quyết đoán.

Tuy biết Tần Linh căm ghét Lâu Linh nhưng hắn lại tự tin cho rằng hắn và ả ta có tình cảm anh em.

Tần Linh sẽ vì hắn mà kìm chế địch ý với cô ấy.

Một bên là em gái thân nhất, một bên là người phụ nữ mình yêu, hắn muốn hai người chung sống hòa bình, không ngờ Tần Linh ích kỷ đã vượt qua điều hắn tưởng tượng.

Khi đó Phong Thiểu Hoàng, tuy rằng tức giận vì Lâu Linh đã chết nhưng hai mươi mấy năm cảm tình khiến hắn không đành lòng trách mắng Tần Linh.

Tình yêu tất nhiên quan trọng, song tình thân không thể thiếu.

Cho nên mặc dù hối hận rất nhiều nhưng hắn giả vờ không có chuyện gì.

Đến tận khi bị Lâu Điện giết chết, hắn mới thể hiện ra một mặt yếu đuối, khai ra Tần Linh, khoảnh khắc xấu xí ấy bình thường thôi.

Nghĩ đến sau khi sống lại, hắn hiểu được bản thân đã đánh mất cái gì mới làm cho người đàn ông này thay da đổi thịt, vứt bỏ sự dối trá và yếu đuối, trở nên cương nghị kiên cường, có trách nhiệm của một người đàn ông, cũng càng thêm mê người.

Nếu là Phong Thiểu Hoàng đời trước có trách nhiệm như thế, ý thức rõ tình cảm của bản thân, chỉ sợ Lâu Linh cũng không mất mấy năm mới cho hắn sắc mặt dễ nhìn.

Nghĩ thế, anh hơi cụp mắt, trào phúng cười.

Cần gì phải vậy, Lâu Linh đời trước có cảm tình với Phong Thiểu Hoàng đã bị bọn họ giết chết, Lâu Linh đời này cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc với hắn, càng không có ấn tượng tốt.

Nếu thực sự kiếp trước Lâu Linh ở bên cạnh Phong Thiểu Hoàng, không biết anh sẽ làm ra chuyện đáng sợ đến mức nào, có lẽ không cần Tần Linh động thủ, anh sẽ tự mình ra tay, cả ba người đều không có kết quả tốt.

Chẳng qua cái chết của Lâu Linh tạo ra kích thích quá lớn với anh, anh không còn muốn sống nữa nên tạo ra màn giết chóc kia.

Cho nên, anh may mắn bản thân trở về sớm hơn hắn ta, đoạt được tiên cơ.

Phong Thiểu Hoàng kiêu ngạo có thể bởi vì tử vong mà thay đổi bản thân, biến thành như vậy, đúng là hình mẫu Lâu Linh thưởng thức, chứ không phải loại người như hắn: âm u, chỉ biết dùng thủ đoạn cực đoan giành giật thứ mình muốn, ích kỷ đến mức không lấy đại cục làm trọng.

Ngay từ đầu đã có một Phong Thiểu Hoàng ở bên như hổ rình mồi, chỉ sợ anh sẽ càng lúc càng đẩy cô ra xa hơn.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, thẳng đến khi một tiếng kêu gọi thần trí dao động của anh quay về.

"Lâu Điện!" Trực tiếp kéo anh đứng cạnh mình, Lâu Linh lườm anh một cái, thời điểm này là lúc ngẩn người à? Dù cho phản xạ bản năng của anh không chậm, đừng khiến cô lo lắng chứ.

Được rồi, số mệnh của cô là quá bận lòng.

Lâu Điện nghiêng đầu mỉm cười, tùy tay vẩy một cái không gian nhận ra đánh bay zombie cách xa năm mét, cười nói: "Sao vậy?"

Lâu Linh trừu trừu khóe miệng, cảm giác mình không nên so bì với biến thái, chuyên tâm giết zombie thì tốt hơn.

Có lẽ lúc trước nghĩ quá nhiều, lại bị biểu hiện của Phong Thiểu Hoàng kích thích, lại nhìn cô gái bình yên đứng cạnh mình, trong lòng anh quỷ dị nảy lên một cảm giác thỏa mãn và hưng phấn một cách méo mó.

Có cái gì vui vẻ hơn với đời trước đau khổ cầu mà không có được, đời này anh có thể túm gọn chiều chuộng trong lòng bàn tay? Tính cách của Lâu Linh quyết định cô sẽ toàn tâm toàn ý, kiếp này cô đã chọn anh, sẽ không có ai phá hỏng được họ.

Giống như kiếp trước, khi cô sắp sửa nhận định Phong Thiểu Hoàng, khiến cho anh đến chết cũng đau đớn khôn nguôi.

Tiếp đó, tất cả zombie chạy đến gần họ còn chưa tiếp cận đã bị không gian nhận đánh chết, cũng làm cho Lâu Linh không còn gì để nói, không biết tại sao anh đột nhiên trở nên hưng phấn.

Lần này zombie vây thành, vẻn vẹn tròn một ngày mới tiêu diệt tất cả số zombie trí tuệ ẩn nấp, cuối cùng có phân nửa zombie rút lui.

Lần này căn cứ thủ đô thương vong cực nhỏ, bởi vì dị năng giả cấp bậc cao khắp cả nước tụ tập ở đây, sức chiến đấu phi phàm mới khiến cho lần zombie triều này trở thành lần có thương vong thấp nhất trong lịch sự.

Cả tầng lớp cấp cao và dân thường trong căn cứ thủ đô đều vô cùng vui mừng.

Lâu Linh không tốn nhiều sức nên không có cảm giác mệt mỏi.

Sau khi công việc thu dọn chiến trường giao cho dị năng giả cấp thấp, mọi người tự quay về chỗ nghỉ ngơi.

"Đi tắm." Lâu Điện có chút ghét bỏ đẩy cô vào phòng tắm.

Khóe miệng Lâu Linh run rẩy, vị này đúng là một quý công tử hay bắt bẻ, chỉ cần có điều kiện, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.

Lần này cô không hề bị dính máu zombie, cùng lắm là chảy mồ hôi, mùi mồ hôi hơi nặng một chút.

Anh muốn ôm cô nhưng lại không thể chịu đựng được mùi đó, cho nên lập tức bắt cô đi tắm.

Đợi cô tắm rửa xong đi ra, lại không trông thấy Lâu Điện.

Lâu Linh cũng lơ đễnh, tùy tiện lau tóc khô một nửa, mặc vào quần áo ra ngoài, ra khỏi phòng, phát hiện có rất ít người ở trong biệt thự.

Hỏi họ, cô mới biết được những người khác đều ra ngoài đi dạo.

Còn có tinh thần đi dạo trong căn cứ thủ đô, xem ra lần chiến đấu này quá ung dung, không cần mọi người dùng hết toàn lực.

Người đứng đầu Lâu Triển nghe nói bị lãnh đạo của các căn cứ khác cùng gọi đi, có lẽ là thăm dò tình hình của căn cứ thủ đô, quay lại dùng để phát triển căn cứ của bản thân.

Ngay cả Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc cũng không ở đây, để lại lời nhắn là họ ra ngoài đi dạo.

Xem ra căn cứ thủ đô phát triển khiến cho mọi người hứng thú.

Phương thức quản lý và trình độ xây dựng đi trước thời đại, còn có hoàn cảnh tuyệt đối an toàn đủ để tất cả coi trọng.

Không gặp Lâu Điện, cũng không biết anh đi đâu, Lâu Linh ngẫm lại, quyết định cũng ra ngoài xem.

Chẳng qua vừa mở cánh cửa biệt thự, cô đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, cười dịu dàng nhìn cô, trong mắt vẫn là nỗi niềm phức tạp cô không hiểu nổi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mục tiêu hôm nay:

Mục tiêu của Lâu Linh: Cố gắng biết bí mật của người đàn ông!

Mục tiêu của Lâu Điện: Làm cho em gái chỉ trông thấy một mình mình!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-154 )