Vay nóng Tinvay

Truyện:Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc - Chương 106

Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
Trọn bộ 124 chương
Chương 106
Giấu hòm rời kinh, gặp thoáng qua
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Lazada


Sáng sớm hôm sau, khi chuông vang lên hai lần, cửa cung Đức Dương từ từ mở ra từ bên trong, tiếp đó của cửa Chính Dương, cổng Hoàng thành, đội ngũ đón dâu ăn mặc rực rỡ đi ra, tiếp đó là xe ngựa xa hoa của Công chúa, gấm mỏng nhiều màu sáng chói, trang trí xe hoa lệ huy hoàng giống như một tòa cung điện di động, mà của hồi môn và đoàn người hộ tống theo sát phía sau càng kiến dân chúng đỏ mắt.

Chừng trăm người hộ tống, xe ngựa theo thứ tự đi ra, trong xe đầy tràn đồ cưới của bị Tĩnh Uyển công chúa mới phong này, lấy chi lễ Công chúa hòa thân, vinh quang như thế chỉ một thoáng đã khiến cho Thượng thư phủ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Đội ngũ đi qua đường lớn, đi năm dặm đường, trước sau ước chừng dài mấy trăm thước, đợi đến khi xe ngựa đi tới phía trước Sở gia, lễ quan hô to một tiếng, xe ngựa liền dừng lại, chỉ thấy phía trước Thượng Thư phủ, lúc này rất nhiều người mặc hoa phục đắt tiền đứng chỉnh tề, mọi thấy thấy vậy trong lòng liền hiểu rõ, những người này chính là gia quyến và Binh bộ Thượng thư Sở Thiên Tề.

Bây giờ Sở Tương Nguyên đã là công chúa, đương nhiên không cần làm lễ bái biệt phụ mẫu, xe ngựa ngừng lại ở đây chẳng qua là đi lướt qua, chỉ thấy Sở Thiên Tề bước đến phía trước xe ngựa, cũng không cúi đầu nói gì, một lát sau, đội ngũ lại tiếp tục đi.

Lần này đi đến cửa thành mới dừng lại, Dạ Tiêu Nhiên một thân y phục đỏ hoa lệ, ngồi trên con ngựa cao lớn, sau lưng hắn là mấy trăm bạch vũ quân mặc ngân giáp đứng đợi sẵn.

Ánh mắt Dạ Tiêu Nhiên mang theo thương tiếc dừng ở trước xe ngựa, từ đây, hắn muốn dẫn theo nữ tử này trở lại Tây Lương.

Cửa thành Thịnh kinh mở rộng ra, cổng chính thành rất nặng chỉ có khi Vương quân hồi triều hoặc là ra chiến trường mới mở, lúc này một đoàn xe ngựa đỏ au từ bên trong đi ra khỏi cổng thành cao lớn, không biết tại sao, đoàn người giống như lây nhiễm tư thế quân nhân, mang theo hàm ý kiên cường rời đi.

Đoàn người vừa ra khỏi cổng thành, cổng thành có rất nhiều đoàn người ngựa theo bốn phương tám hướng rời đi, mỗi người bọn họ đều có chủ tử, mà đợt ngoại sứ này, Tây Lương gần như đắc thắng trở về!

Trong Giang Sơn Lâu, Tử Mặc hưng phấn vào phòng báo cáo với Tiêu Triệt: "Vương gia, hôm nay người của chúng ta canh giữ ở bên cạnh Sở Thiên Tề đã thấy Quân chúa, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, xin Vương gia yên tâm, Sở cô nương không có việc gì!"

Tiêu Triệt nghe được lời này mới xem như thở phào nhẹ nhõm: "Tiếp tục theo dõi, đồng thời để ý động tĩnh của nhiều ngày nay của các thương đoàn buôn muối ở Đại Tần, có hai thương đoàn muối lớn đều ở trên tay Sở Mộ Phi, nếu một khi nổi lên loạn, chỉ sợ sẽ không tốt."

Tuy rằng Tử Mặc không có một chút lo lắng, nhưng cũng nặng nề lên tiếng đáp.

Mà Thượng Thư phủ gần như rất khiêm tốn, từ khi thánh chỉ được ban xuống, sau đó liền đóng cửa từ chối tiếp khách, hôm nay cũng thế, thấy vaajym hân sĩ trong kinh không khỏi tán thưởng Sở Thiên Tề làm việc khiêm tốn.

Nhưng lúc này ở bên trong Tĩnh Tâm trai, Sở Vân Khinh sắc mặt tái mét nhìn đôi phụ tử giả ở trước mặt này.

Sắc mặt Sở Mộ Phi vẫn không tốt như trước, thỉnh thoảng còn ho một tiếng khiến Sở Thiên Tề nhíu mày, Sơ Ảnh từ bên ngoài phòng đi đến, trong tay bưng một bát thuốc đen kịt.

"Công tử."

Sở Mộ Phi tiếp nhận thuốc, nhìn thấy Sở Ảnh tự ý vào phòng, sắc mặt liền trở nên trắng bệnh, tùy ý nói: "Đợi ở bên ngoài."

Sơ Ảnh như được đại xá, lúc này bước nhanh lui đi ra ngoài, mà ánh mắt của Sở Vân Khinh vẫn dừng lại ở trên sống lưng Sơ Ảnh, giống như muốn chọc một lỗ thủng trên vóc dáng mảnh khảnh của nàng ấy.

"Ngươi đừng oán nàng, là ta bức nàng."

Giọng nói của Sở Mộ Phi vẫn mơ hồ như trước, lúc này vào tai Sở Vân Khinh lại rất chói tai, nàng hít sâu một hơi: "Nếu nàng không có tâm, sao lại không mảy may để lộ ra cái gì trước mặt ta?"

Sở Vân Khinh đã sớm đề phòng tất cả trong phủ, chỉ riêng Sơ Ảnh, là nàng lại tin tưởng trăm phần trăm, nhưng không nghĩ rằng cuối cùng lại xảy ra vấn đề trên người nàng ấy, sau khi ăn bữa trưa, võ công của nàng bị phong bế, gần như không khác gì một phế nhân, bây giờ ở trước mặt những người này, nàng không có một chút lực phòng thủ nào.

Sở Mộ Phi giống như không nghĩ sẽ giải thích vấn đề này cho nàng, ngược lại hắn nhìn về phía Sở Thiên Tề: "Chuẩn bị tốt chưa?"

Sở Thiên Tề gật đầu, rồi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái: "Mang nàng theo rất nguy hiểm, ý kiến của ta là nàng và ngươi không nên cùng đường."

Trong lòng Sở Vân Khinh kinh hãi, hai mắt ngược lại bình tĩnh nhìn Sở Mộ Phi: "Vì sao?"

Ánh mắt của Sở Mộ Phi có chút thâm trầm, giờ phút này khóe miệng cong lên nhưng một chút ý cười cũng không có: "Thế nào, ngươi muốn ở lại chỗ này chờ chết sao? Đừng quên, ngươi là Nhị tiểu thư Sở gia!"

Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng thâm trầm của Sở Mộ Phi như vậy, dĩ nhiên trong lòng Sở Vân Khih biết thật sự Sở Mộ Phi không muốn như thế, dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của hắn khiến nàng cảm thấy bất ngờ, lại suy nghĩ một chút liền cảm thấy giật mình: "Trên đời này chỉ có ta mới có thể trị được bệnh của ngươi!"

Ánh mắt Sở Mộ Phi vô tư trong sáng: "Nhưng trước mắt ta mới chỉ tìm được ngươi, hơn nữa, ngươi cảm thấy, nếu ta tìm được một nữ tử sinh ngày âm tháng âm năm âm, ta sẽ không mang theo nàng đi sao?!"

Lời nói này được nói ra nhẹ nhàng như gió, nhưng dừng lại ở trong đầu Sở Vân Khinh, lại giống như một thanh đao cắt vào lòng của nàng: "A, thật tốt, Sơ Ảnh còn cái gì không nói với ngươi nữa không!"

Không sai, nàng chính là nữ tử có thể chất cực âm, nhưng trên thế gian này, Sở Vân Khinh chưa bao giờ nghĩ tới dùng bản thân mình để giải cổ cho hắn, mà Sơ Ảnh, lại nói ra hết điểm mấu chốt cuối cùng cuar nàng, ánh mắt Sở Vân Khinh dừng lại ở trên người Sở Mộ Phi, nam nhân này, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?!

Sở Mộ Phi nhìn hiểu ánh mắt của nàng, hắn cũng không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, rồi sau đó gọi Sở Dụ tiến vào: "Mang Nhị tiểu thư hồi Tử Vi các nghỉ ngơi, coi chừng cho tốt, không cho phép xảy ra chuyện gì!"

Sở Dụ lĩnh mệnh, Sở Vân Khinh không có sức phản kháng, tránh tay chân Sở Dụ tự mình đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi của Sở Vân Khinh, ánh mắt Sở Mộ Phi trầm xuống, hắn nặng nề thở ra một hơi, xoay người đi về phía viện của mình, cứ như vậy rời đi, hắn không nhìn biểu cảm của Sở Thiên Tề khi nghe thấy Sở Vân Khinh là nữ tử mang thể chất thuần âm.

Ngày thứ ba kể từ khi đội ngũ xuất giá của Công chúa Tĩnh Uyển rời khỏi Thịnh kinh, lão phu nhân Thượng Thư phủ bệnh lâu ngày rốt cuộc cũng trút hơi thở cuối cùng, tin tức lan nhanh khắp kinh thành, Thượng Thư phủ vì việc này treo đầy vải trắng, nhưng cũng không làm lớn, quả thật, Công chúa Tĩnh Uyển vừa mới hòa thân, vốn là chuyện vui, hiện giờ bị tang sự làm ồn ào, chỉ sợ sẽ chọc giận mặt rồng.

Nhưng mặc đù giản lược thế nào, chôn hòm xuống mồ cũng phải có, nghe nói ngày đó có vài đại sĩ lui tới Thượng Thư phủ, vì lão phu nhân mà siêu độ mười hai canh giờ mới thôi.

Phần lớn những đạo sĩ đó đều đến từ bên ngoài Thịnh kinh, mỗi khi rời khỏi Thượng Thư phủ đều bị mấy đạo nhân mã theo dõi, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, nhân mã bên ngoài Thượng Thư phủ đã không phải chỉ của một mình Tiêu Triệt.

Tiêu Triệt nhìn tình báo thủ hạ đưa lên, sắc mặt băng lạnh, trên này đều nói những người này trong sạch, cũng không có người nào là Sở Thiên Tề hoặc là Sở Mộ Phi, nhưng như thế mới khiến Tiêu Triệt sinh nghi, nếu bọn họ không có hành động gì, vậy chỉ có thể nói bọn họ trong sạch!

Tiêu Triệt nhíu mày, nhưng chuyện này quyết không thể nào: "Ngày mai giờ nào đưa tang Lão phu nhân?"

Tử Mặc nhìn tin tức trong tay, nặng nề nói: "Là buổi trưa."

Tiêu Triệt gật đầu, một lúc sau lại nói: "Để người của chúng ta thủ ở ngoài thành, bao gồm cả phần mộ Sở gia, nơi nào cũng không được bỏ qua!"

--

Cửa đại môn Sở gia vốn đóng chặt hôm nay được mở ra, hạ nhân mặc một thân thuần trắng khiêng hòm đi ra, từ trước cửa Thượng Thư phủ đi thẳng ra ngoài thành.

Không biết vì sao, mấy ngày nay bên trong Thịnh kinh có nhiều lính tuần tra hơn, hôm nay cũng vậy, nhưng bất luận ở đâu lúc nào, người chết luôn lớn nhất, đám lính nhìn thấy hòm linh cữu đi đến, đều sẽ tránh ba phần.

Sở Thiên Tề một thân đồ trắng, Chiêu Ngọc ở bên cạnh hắn cũng thế, hai người đi đằng trước, nhưng lại thiếu tiểu bối đưa tang, mỗi một tiếng khóc truyền ra, giấy tiền lại tung bay trong gió, vốn trời ngày hè chói chang nhưng lúc này lại thấm đẫm vài phần bi thương.

Đội ngũ đưa tang đi được hơn phân nửa đường, mắt thấy sắp đên cửa thành liền đi chậm lại, Sở Thiên Tề nhìn thấy Tiêu Triệt đứng trước cửa thành, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

"Sở Thượng Thư!"

Sắc mặt Tiêu Triệt vẫn lạnh lẽo như trong quá khứ, lúc này ánh mắt lại dừng ở trên quan tài sau lưng Sở Thiên Tề, hắn hơi ôn quyền nói: "Sở Thượng Thư nén bi thương."

Ánh mắt Sở Thiên Tề hơi lộ vẻ xúc động, lúc này cúi đầu thật sâu nói: "Sở mỗ đã dâng sớ từ quan, đã là thứ dân, xin Vương gia cứ trực tiếp gọi tên là được, hôm nay gia mẫu qua đời, còn làm phiền Vương gia đến một chuyến, Sở mỗ vô cùng cảm kích!"

Ánh mắt Tiêu Triệt lạnh lẽo, mà Sở Thiên Tề dưới khí thế sắc bén như vậy cũng không hoảng sợ chút nào, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Triệt cũng không biết tang sự này là thật hay giả, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên quan tài, trong miệng tùy ý nói: "Nghe nói Công tử tôn phủ và Tiểu thư đều ở đây, vì sao không thấy hai người ấy cùng đi?"

Sở Thiên Tề khe thở dài: "Không dối gạt Vương gia, Sở mỗ vốn là người Cẩm thành, ở nơi chúng ta, lão nhân gia qua đời kiêng kị tiểu bối đưa tang, vì thế hai tiểu bối chỉ có thể ở nhà phục tang, không cần đi tiễn."

Tiêu Triệt nhíu mày: "Còn có quy củ như vậy sao."

Ánh mắt trầm ám của hắn đảo qua quan tài, rồi sau đó tinh tế đánh giá mỗi người bên trong đội ngũ, phần lớn là gương mặt xa lạ, vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn không tự chủ liền cúi đầu, cuối cùng, mắt Tiêu Triệt dừng lại trước một người, Sơ Ảnh!

Hắn còn nhớ, tiểu cô nương khuôn mặt thanh tú mặc tang phục này là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Sở Vân Khinh, từng kém chút nữa đã bị Cố Tú Cầm đánh chết, ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng ấy, chỉ thấy Sơ Ảnh hơi ngẩng đầu, sau đó cúi người thi lễ, ngoài ra không có động khác gì khác, bộ dạng cực kỳ bình thản.

Tiêu Triệt thấy vậy mới yên lòng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ tuyệt không để cho tiểu cô nương này đi đưa tang, mà tiểu cô nương này rõ ràng là biết Tiêu Triệt, cũng tuyệt sẽ không biểu lộ một điểm gì trước mặt hắn.

Sở Thiên Tề cực kỳ ung dung, ánh mắt có thể thấy được bi thương, lúc này nhìn sắc trời một cái liền nói: "Canh giờ không còn sớm, tạ ơn Duệ vương hôm nay đã đến đưa tiễn, Sở mỗ vô cùng cảm kích."

Ý tứ sáng tỏ như vậy, Tiêu Triệt vẫy vẫy tay lui sang một bên, chỗ cửa thành không có người dám ngăn cản, trực tiếp nhường đường cho đội ngũ đưa tang ra khỏi thành, mắt thây quan tài sắp ra khỏi cửa thành, Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, nhưng ngay khi bước chân hắn vừa động, Tử Mặc ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Tiêu Triệt suy nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi lại: "Là thật?"

Tử Mặc gật đầu: "Đã bắt được người, đang trên đường đưa về, tuy không phải người có liên quan, nhưng chính xác là hai người!"

Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, bên này đội ngũ đưa tang đã ra khỏi cửa thành, hắn chỉ cảm thấy không còn căng thẳng, rồi sau đó lên ngựa trở về Duệ vương phủ.

Mà lúc này trong quan tài, răng nanh của Sở Vân Khinh đang cắn thật sâu vào trên người Sở Mộ Phi.

Sau khi nàng tỉnh lại liền không biết mình đang ở đâu, nhưng bên cạnh có một người nàng cũng biết, sau đó cảm giác lưng lay động đậy truyền đến, điều này làm cho nàng cảm thấy không phải mình đang ở trên xe ngựa, nhưng mà hương vị trong không khí này lại quá mức quỷ dị, tiếng siêu độ vang lên trong phủ hai ngày nay, còn có mùi đàn hương ngày càng nặng, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động.

Nàng cố sức giơ tay lên, nhưng vừa mới chạm vào tấm ván gỗ bên cạnh liền vô lực rơi xuống, nàng nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, cùng không thể nào phát ra được âm thanh.

Nàng sốt ruột, đúng lúc này, giọng nói của Sở Mộ Phi vang lên bên tai nàng: "Chúng ta đang rời khỏi thành, ngươi nên giữ chút hô hấp cho mình đi."

Lời nói của hắn thản nhiên, lại như một tia sét đánh vào trong lòng nàng, nàng đoán không sau, thật sự là bị bọn ra bắt rời khỏi thành?

Một cảm giác vô lực trước nay chưa từng có ập vào trong lòng nàng, Sở Vân Khinh suy nghĩmột hồi, nhưng vẫn không biết làm thế nào cho đứng!

Đúng lúc này, lại truyền đến tiếng của Tiêu Triệt, nàng có thể cảm nhận được hơi thở căng thẳng của người nằm bên cạnh, không khí trong hòm liền ngưng trệ xuống.

Trong lòng Sở Vân Khinh động lớn, bên trong ánh mắt mang theo hi vọng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt Sở Vân Khinh hơi tối sầm lại, một chút biểu hiện sai sót cũng không có, Tiêu triệt càng không có lý do gì để mở hòm của người đã chết, một chút hi vọng trong lòng cũng biến mất, trong lòng Sở Vân Khinh sinh ra một chút cảm giác mất mát.

Cảm giác lung lay động đậy lại tiếp tục truyền đến, trong lòng Sở Vân Khinh chấn động, nàng gần như có thể nhìn thấy ánh mắt Tiêu Triệt dừng ở trên quan tài này, nhưng giờ phúc này nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể càng ngày càng xa hắn.

"Duệ vương đi rồi, ngươi cũng không cần từ chối nữa."

Lời nói của Sở Vân Khinh dừng lại ở bên tai nàng, có hơi thở âm ấm rơi vào giữa trán nàng, Sở Vân Khinh tức giận, một khi đã ra khỏi thành, Sở Mộ Phi sẽ dừng lực lượng của hắn một đường trở về Tây Lương, đến lúc đó còn có cơ hội thoát khỏi tay hắn?

Trong lòng Sở Vân Khinh buồn bực, không biết tức giận đã bại bộ quanh thân nàng, vẫn là cảm giác của Sở Mộ Phi quá mức nhạy bén, nàng chỉ nghe thấy hắn nói: "Quả nhiên là ngươi thích hắn rồi?"

Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, chỉ thấy nàng đột nhiên quay đầu lại, cắn một ngụm lên bả vai Sở Mộ Phi!

Một mùi vị ngai ngái tỏa ra giữa răng môi, Sở Mộ Phi quần áo đơn bạc, răng của nàng như có thể chui vào trong tim phổi hắn, nàng gần như dừng hết sức, hình như chỉ có mùi vị ngai ngái như vậy mới có thể làm cho nàng bình ổn tức giận trong lòng.

Sở Mộ Phi thét lớn một tiếng, yên tĩnh xung quanh bốn phía khiến người ta nghe rõ hơn, một loại hy vọng mãnh liệt biểu hiện trên người nàng, hắn làm bạn với băng lạnh, cực kỳ cô đơn tịch mịch, nhưng đúng như vậy, tâm tư tài năng trí tuệ của hắn, đã cho hắn biết, nam nhân ở ngoài quan tài đối với nữ tử nằm bên cạnh nhất định không đơn giản.

Đoàn người đi xa, trên người nữ tử bên cạnh lại xuất hiện không muốn cùng tuyệt vọng, trong lòng hắn sáng tỏ, cái này không chỉ là không đơn giản nữa rồi.

Cảm giác đau đớn ở đầu vài tràn ngập khắp cơ thể, Sở Mộ Phi hơi nhíu mày, mặc cho răng của Sở Vân Khinh cắn vào đầu vai hắn, không nói một lời, thậm chí mày cũng không nhắm nhiều.

Trên y phục trắng nhiễm một vệt máu, Sở Vân Khinh không còn khí lực, trước mắt càng ngày càng tối, vừa mới thanh tỉnh một chút, tinh thần cũng xuất hiện cảm giác hỗn loạn, nàng cười khổ trong lòng, cứ như thế hôn mê trên vài Sở Mộ Phi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-124)