Lòng của Đế vương, Sở phủ kinh biến (2)
← Ch.101 | Ch.103 → |
Cần Chính điện.
Sở Vân Khinh đứng ở phía sau Tiêu Chiến, có chút không biết vì sao, từ khi cung yến kết thúc, nàng liền đi theo Tiêu Chiến tới Ngự thư phòng ở Cần Chính điện, Tiêu Chiến không triệu kiến ai, chỉ ngồi một mình ở đây nửa canh giờ!
Rốt cuộc là hắn đang đợi ai?
"Hoàng thượng, đêm đã khuya, người không nghỉ ngơi sao?"
Sở Vân Khinh thử hỏi như vậy, nhưng ý lạnh trên mặt Tiêu Chiến càng sâu: "Chẳng lẽ ngươi không cao hứng sao?"
Sở Vân Khinh không hiểu: "Ý Hoàng thượng là?"
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng: "Tối nay trẫm phong vị cho tỷ tỷ ngươi, tuy rằng phụ thân ngươi muốn ừ quan, nhưng trong nhà đã có một nàng quận chúa, bây giờ còn có một nàng công chúa, về sau còn là Hoàng hậu của ngoại quốc, Sở gia các ngươi, thật đúng là vẻ vang!"
Giọng nói xen lẫn tức giận như thế, trong lòng Sở Vân Khinh không khỏi run lên, vội vàng đi đến trước quỳ xuống: "Hoàng thượng thứ tội."
Ánh mắt Tiêu Chiến trầm xuống: "Ngươi muốn trẫm thứ tội? Chẳng lẽ Sở gia các ngươi phạm phải tội gì không thể tha thứ sao?"
Hai mắt Sở Vân Khinh nhắm lại: "Hoàng thượng minh giám, Vân Khinh sợ hãi."
Tiêu Chiến khẽ lắc đầu: "Sở Vân Khinh, tối hôm đó ngươi khuyên trẫm không cần lo lắng, Trần Ngạo nhất định sẽ dẫn năm nghìn binh lính đến bãi săn, nhưng làm sao ngươi biết được sẽ không có chuyện gì?"
Sở Vân Khinh sửng sốt, rốt cuộc Tiêu Chiến muốn nói cái gì?!
"Trước đó Duệ vương nói với trẫm, phụ thân ngươi Sở Thiên Tề có thể là mật thám Tây Lương, trẫm tin hắn mới điều động năm nghìn binh sĩ đến, kết quả là sợ bóng sợ gió một hồi, mà hôm nay, ngươi có biết vì sao trẫm chuẩn cho tỷ tỷ ngươi đi hòa thân không?"
Lời nói của Tiêu Chiến khiến lòng bàn tay của Sở Vân Khinhđổ mồ hôi, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến: "Hoàng thượng, chẳng lẽ đã quên, Vân Khinh cũng là người Sở gia, người không sợ- -"
"Ha ha - -"
Tiêu Chiến bỗng nhiên cười lớn, ánh mắt băng lạnh của hắn nhìn Sở Vân Khinh: "Nếu trẫm sợ, đã không giữ ngươi ở bên cạnh, trẫm còn muốn nhìn xem, có phải Sở Thiên Tề có thể vứt bỏ nữ nhi của hắn, mà tỷ tỷ của ngươi, có phải cũng có thể vứt bỏ người một nhà các ngươi hay không!"
Sở Vân Khinh hoảng sợ ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt sắc bén của Tiêu Chiến đang nhìn nàng, một dòng khí lạnh dâng lên trong lòng nàng, thì ra Tiêu Chiến đã sớm có tính toán trong lòng, nhưng rốt cuộc là hắn tin Sở Thiên Tề là mật thám hay là không tin đây?
Giờ khắc này, Sở Vân Khinh không dám nói một lời, chỉ sợ nói sai một câu sẽ gặp cảnh vạn khiếp bất phục, nàng là người Sở gia, Tiêu Chiến giữ nàng lại bên cạnh, giờ phút này còn tặng Sở Tương Nguyên ra ngoài, kế tiếp, chỉ sợ sẽ dùng thế lực bắt ép những người khác ở Sở gia.
Tiêu Chiến quay đầu, không nhìn Sở Vân Khinh quỳ trên mặt đất, ngược lại nói với người đứng bên ngoài: "Người đâu!"
Phúc Hải đã sớm nghe thấy động tĩnh bên trong, lúc này đi vào cửa, nói với Tiêu Chiến: "Hoàng thượng."
Tiêu Chiến nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút: "Tuyên Duệ vương tiến cung."
Phúc Hải ngẩn ra, sau đó lại vội vàng lui ra ngoài tuyên chỉ.
Mà Sở Vân Khinh nghe thấy thế, trong lòng nàng liền hiểu rõ, Tiêu Chiến đợi lâu như vậy, chẳng qua là vì đang đợi Tiêu Triệt nghe thấy quyết định của hắn, sau đó đến cầu kiến.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng Sở Vân Khinh càng ra nhiều mồ hôi, ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại trên người nàng giống như muốn lăng trì, muốn xem nàng biết cái gì.
"Sợ hãi?
Sở Vân Khinh lắc đầu: "Không."
Ánh mắt Tiêu Chiến trở nên nghiêm túc: "Sở Thiên Tề chưởng quản quân chinh tây mười năm, ba năm trước hắn bắt đầu thay đổi bố trí canh phòng ở biên cảnh, một năm trước bắt đầu lời dụng chức quyền cho lưu thông hàng hóa qua biên cảnh mấy lần, nửa năm trước bắt đầu thay tướng lĩnh quân đội, việc này nếu là người thường làm thì không có vấn đề, nhưng từ trước đến này Sở Thiên Tề làm việc kín đáo, chỉ cầu thành công, không cầu thất bai, ngay cả thói quen ăn mặc ở đi lại của hắn nhiều năm cũng không thay đổi, vậy mà giờ phút này lại đột nhiên thay đổi lớn vì thế không tránh khỏi làm cho người ta sinh nghi."
"Nửa năm trước Duệ vương bắt đầu chú ý đến việc thay đổi tướng lãnh quân Chinh tây, nửa năm trước bắt đầu điều tra Sở Thiên Tề, nếu bàn về biết người dùng người, trong mấy đứa con của trẫm, chỉ có hắn là cực kỳ có phong phạm của trẫm."
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, không biết lời này của Tiêu Chiến là có ý gì.
"Bây giờ xem ra, còn có rất nhiều chuyện chưa có chứng cứ xác thực, cho nên trẫm vẫn chưa phê duyệt tấu sớ xin từ quan của Sở Thiên Tề, nếu một khi việc này có thật, chứng thực phụ thân ngươi là mật thám Tây Lương sắp xếp vào Đại Tần ta hơn hai mươi năm, ngươi nói xem. Trẫm nên xử trí như thế nào?"
Sở Vân Khinh khép hờ hai mắt, lúc mở mắt đã là ánh mắt trấn tĩnh kiến quyết: "Việc này dĩ nhiên là do Hoàng thượng định đoạt."
Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng: "Do trẫm định đoạt, vậy ngươi chỉ có một con đường chết!"
Lời nói vừa ngừng, Sở Vân Khinh còn chưa kịp phản ứng gì, Phúc Hải đã ở bên ngoài bẩm báo, Tiêu Triệt đến!
"Đi sau tấm bình phong đứng."
Sở Vân Khinh sửng sốt, sao Tiêu Chiến lại để nàng đi đến phía sau bình phong?
Nhìn ánh mắt dọa người của Tiêu Chiến, Sở Vân Khinh không nghĩ nhiều đứng dậy, bước nhanh đứng ở phía sau bình phong, không biết Tiêu Chiến muốn làm gì.
"Vào đi!"
Một tiếng quát to, không lâu sau, Sở Vân Khinh chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đi vào trong thư phòng: "Bái kiến phụ hoàng."
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, Tiêu Triệt!
Tiêu Chiến nhíu mày, nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiêu Triệt, mở miệng cười: "Thế nào, hôm nay trẫm chuẩn cho trưởng nữ Sở gia hòa thân, ngươi lại không hề có dị nghị gì? Khí thế lúc trước chạy đi đâu rồi hả?"
Tiêu Triệt vốn đã trở về Duệ vương phủ, sau lại bị Tiêu Chiến triệu tiến cung, thì ra người này cũng đang chờ mình đến kháng nghị với hắn sao?
Khóe miệng Tiêu Triệt hiện lên một nụ cười châm chọc: "Phụ hoàng để trưởng nữ Sở gia đi hòa thân, nếu như theo nhi thần đoán không sai, bước tiếp theo đó là nhìn chằm chằm Thượng thư phủ, chờ loan giá của Thái tử Tây Lương hồi Tây Lương, như vậy Sở Thiên Tề và gia đình hắn trong sạch, hắn liền chỉ có thể yên ổn ở lại Thịnh kinh, mà loan giá của Thái tử Tây Lương cũng đã bình an về nước, nếu lúc đó nếu có hành động gì khác, vậy không thể nghi ngờ Sở Thiên Tề chính là mật thám rồi!"
Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ động, nhi tử này từ nhỏ đến giờ không thân thiết với hắn, hơn mười năm lạnh nhạt không nhìn, hôm nay lại có thể suy nghĩ giống hắn như vậy, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện một chút cảm xúc không tên nào đó, bỗng nhiên Tiêu Chiến ho khan hai tiếng, ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, tiến lên một bước đặt chén trà xanh xuống bên cạnh Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà: "Nói như vậy, trẫm liền giao chuyện giám thị Thượng thư phủ cho ngươi, không được bứt dây động rừng, càng không thể để Sở Thiên Tề rời khỏi Thịnh kinh, nếu có chuyện gì xảy ra, trẫm sẽ chỉ hỏi tội ngươi!"
Ánh mắt Tiêu Triệt tối lại: "Nhi thần tuân chỉ."
Hơi dừng lại, ánh mắt Tiêu Chiến như có như không nhìn thoáng qua phía bình phòng: "Lần trước ngươi nói lời đó với trẫm, có từng hối hận không?"
Ánh mắt Tiêu Triệt nhíu lại: "Không!"
Tiêu Chiến đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn: "Khốn khiếp! Mười vạn quân chinh tây, vậy mà ngươi lại vì một nữ nhân mà nói không cần là không cần, ngươi có biết nếu không có mười vạn quận này, ngươi cũng chỉ là một Vương gia rỗng thôi không!"
Không khí trong phòng bỗng chốc ngưng đọng, Tiêu Triệt bĩu môi một cái, ánh mắt chắc chắn!
Ánh mắt Tiêu Chiến như có chút dao động: "Nếu việc này được xác định, ngươi tính thế nào? Một thần nữ mang tội, ngươi còn dám muốn sao?"
Tiêu Triệt hơi trầm ngâm một chút: "Dĩ nhiên tội của thần tử chỉ có phụ hoàng có thể định đoạt, nhi thần cho rằng, nếu Sở Thiên Tề thật sự là mật thám Tây Lương, truyền ra ngoài cũng làm tổn hại mặt mũi Đại Tần, vậy sao không tùy ý an bài một danh vọng cáo lão hồi hương, rồi sau đó ngầm xử trí!"
"Tốt, tốt, tốt!"
Tiêu Chiến liên tục tán thưởng, trong đôi mắt đều là tức giận: "Ngươi nghĩ thật chu toàn, ở trong mắt ngươi pháp luật của Đại Tần là cái gì? Thân là thân vương, sao lại hồ nháo như vậy, ngươi xử lý theo cảm tính thế, trong tay không có một binh một tốt, cho dù trẫm cho ngươi vị trí này, ngươi sẽ giữ được sao!"
Tiêu Triệt nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đề tài này, hiện giờ nói đến cũng không thích hợp.
Tiêu Chiến thấy Tiêu Triệt không tiếp lời, hừ lạnh một tiếng khoát tay: "Lui ra đi, để trẫm suy nghĩ một chút, những người khác trẫm không động được, nhưng người bên cạnh thì có thể!"
Phảng phất có khí lạnh xuất hiện, Tiêu Triệt trầm giọng đáp: "Vâng."
Theo tiếng bước chân càng ngày càng xa, tức giận trong mắt Tiêu Chiến biến mất một chút, hắn lườm bình phong một cái nói: "Xuất hiện đi!"
Sở Vân Khinh từ phía sau bình phong bước ra, lúc đi ra trong lòng nàng rối tinh, ngón tay giữa đã sớm bị cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, có thể thấy nàng đang cố gắng đè nén sóng gió trong lòng.
"Đều nghe được?"
"Nghe được."
"Nghe rõ rồi hả?"
Sở Vân Khinh chậm chạp ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, trong ánh mắt mang theo một chút cảm động mơ hồ: "Nếu người trong miệng Hoàng thượng chỉ thật sự là Vân Khinh, Vân Khinh hiểu rõ rồi."
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng tức giận của nàng, khóe môi không khỏi cong lên, ánh mắt hứng thú của hắn dừng ở trên người nàng, giống như đang hưởng thụ dáng vẻ không từ bỏ của nàng: "Trẫm cho hắn mười vạn binh quyền, hắn lại muốn dùng nó để đổi với trẫm một điều kiện, trẫm nhất thời tò mò liền đáp ứng hắn, không nghĩ rằng lại là ngươi!"
Sở Vân Khinh khẽ run lên, trong mắt mơ hồ ẩn hiện nước mắt.
Tiêu Chiến nhìn vào trong mắt, ánh mắt hắn trầm xuống: "Sở Vân Khinh, ngươi cảm thấy ngươi đảm đương nổi không, hãy vì hắn làm chút gì đi!"
← Ch. 101 | Ch. 103 → |