Quận chúa hồi phủ, Thượng Thư định giết người
← Ch.052 | Ch.054 → |
"Vân Từ quận chúa đến --."
Một tiếng quát to, đứa bé giữ cửa không rõ nội tình ra mở cửa, nhìn thấy Sở Vân Khinh mặc một bộ cẩm y sau nhiều ngày không thấy trở về, sau lưng còn có một quý nhân, lúc này hắn cảm thấy kinh ngạc không thốt lên lời.
Quản gia Đức Thúc vội vàng tới, ldqq vẻ mặt kính cẩn, hắn nhìn Ngự lâm quân đứng sau lưng Sở Vân Khinh liền nhíu mày: "Bái kiến Trần Thống lĩnh, lão gia và phu nhân không có nhà, không biết Trần thống lĩnh đến có việc gì?"
Lúc này, hạ nhân trong Thượng Thư phủ đều đã tranh nhau vọt tới sau cửa, mọi người thấy Sở Vân Khinh đã nhiều ngày không thấy liền bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
"Bản tướng phụng mệnh Thái hậu hộ tống Vân Từ quận chúa hồi phủ, thì ra hạ nhân của Thượng Thư phủ đều không biết quy củ như vậy, nhìn thấy Quận chúa còn không hành lễ?"
Đám người Đức Thúc kinh ngạc chết đứng tại chỗ, lông mày Trần Ngạo nhíu lại: "Thánh chỉ đã tuyên, các ngươi muốn coi rẻ ý chỉ của Thánh thượng?"
Lời này vừa nói xong, mọi người mới bắt đầu phản ứng lại, đồng thời quỳ xuống đất hành lễ: "Bái kiến Quận chúa."
Sở Vân Khinh cười, cũng không để ý mọi người quỳ trên mặt đất, nàng quay đầu cười nói: "Hôm nay làm phiền Trần thống lĩnh, ban thưởng cứ giao cho hạ nhân trong phủ là được, bây giờ sắc trời đã tối, Vân Khinh không dám giữ thống lĩnh."
Trần Ngạo hoàn thành nhiệm vụ, hai tay ôn quyền thi lễ xong liền xoay người rời khỏi phủ, Ngự lâm quân đem rương lớn rương nhỏ Thái hậu ban cho để ở trước cửa tiếp đó theo sau xe ngựa của Trần Ngạo rời đi.
Sở Vân Khinh xoay người, đúng lúc nhìn thấy Sơ Ảnh và Nhược nhi vội vàng chạy tới: "Tiểu thư!"
Hai người vội vàng đứng ở trước mặt nàng, nhìn khắp nơi trên người nàng đánh giá một chút mới yên lòng, Sở Vân Khinh gật gật đầu với bọn họ, nhìn mọi người vẫn đang quỳ trên mặt đất liền vẫy vẫy tay: "Đứng lên đi."
"Đa tạ Quận chúa."
Sơ Ảnh và Nhược nhi mừng rõ, lqnhưng sắc mặt khi nhìn những người khác lại rất dè dặt, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn mọi người một vòng, "Vân Khinh đã nhiều ngày không về, mọi người trong phủ đều mạnh khỏe chứ?"
Đang nói chuyện, Chiêu Ngọc được hai nha hoàn đỡ đi đến, ánh mắt của nàng sáng lên khi thấy Sở Vân Khinh: "Nhị tiểu thư!"
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt nàng liền biến sắc, lúc này vội sửa miệng: "Không, là Quận chúa, thiếp thân bái khiến Quận chúa."
Sở Vân Khinh liếc mắt ra hiệu cho Nhược nhi đỡ Chiêu Ngọc đứng dậy, nàng tiến lên một bước, nhìn bụng của Chiêu Ngọc cười: "Ngọc phu nhân đang mang thai, phải cẩn thận mới được."
Chiêu Ngọc ngầm hiểu ý liếc nhìn nàng một cái: "Đa tạ Quận chúa."
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, bởi vì lúc gần đi Trần Ngạo nói với nàng, xuất cung nhanh một chút, bây giờ chủ nhân trong phủ cũng đã trở lại.
Nàng vừa xoay người liền nhìn thấy Cố Tú Cầm sắc mặt trắng bệch đang bước xuống từ trong xe ngựa, mượn rất nhiều lực ở tay Sở Tương Nguyên, Sở Thiên Tề nhảy xuống từ con ngựa cao to, trong mắt mang theo phiền toái.
Sở Vân Khinh thu lại ánh mắt đỡ Chiêu Ngọc lùi về phía sau, Sở Thiên Tề bước nhanh vào trong phủ, thấy tình hình trong viện, liền quay đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sở Vân Khinh.
Cố Tú Cầm đi theo sau lưng Sở Thiên Tề, trong mắt càng phát ra oán độc rõ ràng.
"Đi theo ta!"
Một trận rét lạnh lớn hướng về phía Sở Vân Khinh, Chiêu Ngọc lo lắng nhìn nàng, Sở Vân Khinh hít một hơi thật sau, liền theo sau Sở Thiên Tề.
Mà Cố Tú Cầm, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Thiên Tề như vậy hai mắt léo sáng, nàng xoay người nhìn bụng Chiêu Ngọc, thân thiết tiến lên trước nói: "Ngọc nhi, sao ngươi lại ra khỏi phòng, không phải nói thân thể không khỏe sao?"
Chiêu Ngọc lùi về phía sau một bước, sắc mặt kính cẩn đáp: "Làm phiền phu nhân quan tâm, Chiêu Ngọc biết Nhị tiểu thư được phong là Quận chúa, mang vinh quang về cho Thượng Thư phủ, nhất thời cao hứng mới rời khỏi phòng một chút."
Lúc này sắc mặt Cố Tú Cầm khẽ biến, miệng nàng cong lên: "Ngọc nhi vẫn là sớm trở về đi, tối nay ngủ cho tốt, sáng sớm ngày mai bản phu nhân có việc tìm ngươi."
Trong lòng Chiêu Ngọc cảm thấy bất an, lập tức cúi người thi lễ trở về Bích Ngọc Hiên của mình.
Hai mắt Cố Tú Cầm đông lạnh, qd ánh mắt rơi vào trên đồ ban thưởng của Sở Vân Khinh: "Mấy thứ này rất quý giá, mau đưa đến trong viện của Nhị tiểu thư, nếu gây ra rủi ro gì, chính là chuyện mạng người đấy!"
Mọi người biến sắc, Cố Tú Cầm kéo Sở Tương Nguyên đi về Tĩnh Tâm Trai.
Bóng dáng Sở Thiên Tề cao lớn trầm ổn, trên người mặc áo bào màu tối nghiêm trang, khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy khẩn căng (khẩn cấp+căng thẳng).
Két... một tiếng, cửa Tĩnh Tâm Trai được mở ra, Sở Vân Khinh đi theo Sở Thiên Tề vào phòng, Sở Thiên Tề rời bước đi về phía cửa sổ, giọng nói lạnh lẽo: "Hồi phủ hai tháng, những chuyện ngươi làm thật là không ít."
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng: "Ý của phụ thân là --."
"Mười bảy hàng năm ta đều phái người đến tra xét Ngọc Tuyết sơn, không có người nào nói cho ta biết ngươi là học y, ngươi hồi phủ hai tháng, đã có y thuật bên người, lại chưa từng biểu lộ ra ngoài, huống chi, làm sao ngươi lại quen biết Duệ vương --."
Sở Thiên Tề xoay người, ánh mắt như kiếm: "Ta không thích người khác chơi đùa các kiểu ở trước mắt ta."
Cho đến giờ phút này, Sở Vân Khinh mới chính thức nhận ra tài năng của người nam nhân trước mặt này, kỳ quái là lại có thể từ một người nghèo hèn không có thân phận bối cảnh đáng nói trở thành một người có quyền thế địa vị, hắn, tuyệt không đơn giản.
Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên: "Vân Khinh không dám, chỉ là phu nhân coi Vân Khinh như cái đinh trong mắt, nếu không phải phu nhân tính kế, Vân Khinh vốn không bị nhốt vào lãnh cung có dịch bệnh, càng không có cơ hội dùng y thuật để đạt được địa vị như bây giờ, mong phụ thân minh xét."
Hai mắt Sở Thiên Tề trầm xuống, có chút ngoài ý muốn, hắn tinh tế đánh giá Sở Vân Khinh, dường như phán đoán được cái gì đó, bỗng nhiên --.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng đen chớt lóe lên, chưởng phong mạnh mẽ đánh úp về phía ngực mình, lại bức nàng không có chỗ để trốn, gần như theo bản năng, nàng ra chiêu, một chưởng chống lại chưởng phong của Sở Thiên Tề.
Phịch một tiếng!
Sở Vân Khinh lui lại ba bước, qd cổ họng có chút ngai ngái, trong lòng nàng đối với chiêu thức của Sở Thiên Tề vừa kinh vừa sợ, đúng lúc này Sở Thiên Tề từ phía sau đã đến trước mặt nàng, thủ pháp của hắn rất quỷ dị, chân khí của Sở Vân Khinh vừa loạn còn chưa kịp xuất chiêu đã bị hắn chế trụ.
Bàn tay Sở Thiên Tề bóp cổ nàng, dần dần bóp chặt: "Nếu biết võ công, tại sao tối hôm đó có thể bị người khác bắt cóc?"
Giọng nói của hắn lạnh nhạt, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở hung ác làm cho mình không thở được, sắc mặt nàng đỏ bừng, môi trở nên trắng bệch, dường như sắp ngất đi.
"Thích khách tối hôm đó là ai? Ngươi trở về chịu khổ là vì cái gì?"
Giọng nói của Sở Thiên Tề càng lúc càng áp sát, sát ý trong mắt tỏa ra xung quanh, Sở Vân Khinh có chút tuyệt vọng, nàng tự xưng là người biết y biết võ, trước đây nàng không để bọn người Cố Tú Cầm ở trong mắt, để mặc cho họ hành hạ chỉ cần bảo vệ bản thân mình là được.
Mà bây giờ với Sở Thiên Tề, cũng không kém gì ác ma, nàng không quên, cái đêm mười bảy năm trước, hơn trăm người Lý gia nàng toàn bộ đã chết dưới đao của hắn, hắn tạm thời bỏ qua cho nàng, nhưng nhất định hắn không phải là người tốt!
Sở Vân Khinh cười khổ trong lòng, lực lượng của mình vốn đã quá yếu, ở trước mặt hắn lại bị chế trụ đơn giản như vậy, nàng thậm chí còn cảm thấy chiêu thức của hắn hình như nàng đã từng thấy qua ở nơi nào rồi, nhưng những thứ này không quan trọng, nàng không có cơ hội tra xét những gì nàng muốn biết rồi!
"Dừng tay."
← Ch. 052 | Ch. 054 → |